Nam Việt Đế Vương

chương 201: rời đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nhớ lúc trước, Nguyễn Việt - hội trưởng của Bát Long hội cũng chỉ cầm cự được mười chín hơi thở, mà ngài ấy lúc đó đã là Chuyển Linh lục chuyển, còn mạnh hơn anh ấy không ít!"

Người thanh niên kia tên là Trần Quân, hội phó của Thanh Long hội, một trong các hội ở khu vực này. Hắn cực kì mạnh mẽ, bản thân đã tu thành Chuyển Linh bốn chuyển, đã thừa đủ tư cách tiến vào Chín Ngọn núi. Tuy nhiên gã vẫn ở lại thành Nghi An này, nghe đồn muốn tu thành Giao Long hình.

Ầm!

Hai mắt hắn mở ra, Cương khí trong cơ thể tuôn ra một cách cuồng bạo, ẩn ẩn còn thấy được từng luồng sáng Linh lực lưu chuyển. Chúng hóa thành một con Thanh Giao đầy đủ, so với Trần Phong cũng không kém bao nhiêu!

Trần Phong chặc lưỡi, quả nhiên nơi đây thiên tài vô số, hắn luôn tự hào với Giao Long hình của mình, bởi bản thân hắn chính là Long thể, lại nhiều lần tiếp xúc với Long tộc, sự hiểu biết của hắn về Giao Long phải nói là cực cao! Tuy nhiên người thanh niên này lại có thể so với hắn, không thể không nói là rất giỏi.

Hắn nhìn gã chán chê lại quay về phía lão Thanh Long, bước đi nhàn nhã như không có gì. Long uy nơi đây với người khác thì cực độ hung bạo, nhưng với Trần Phong thì không khác gì là gió thoảng, khiến hắn cảm thấy cực kì thoải mái.

Một lúc sau không ngờ hắn đến sát bờ hồ, mà lúc này cũng có người chú ý tới hắn, kinh hô:

"Trời ạ, lại có thể đi đến đó, rốt cục là thiên tài của vùng nào?"

"Muốn đến được đó, trừ phi là Chuyển Linh cảnh, nếu không phải có tạo nghệ trên Long thuật cực cao!"

Cả đám người trầm trồ, tất cả chú tâm về phía Trần Phong. Trần Quân lúc này đã lùi ra phạm vi của Long uy, ánh mắt nhìn Trần Phong, khẽ cười:

"Một kẻ thú vị."

Trong lúc đó Trần Phong thong thả đi xuống, bàn chân đạp lên mặt hồ. Nước hồ vì bị lão Long này ở quá lâu nên cũng nhiễm Long khí, thậm chí nếu nhìn kĩ có thể thấy từng con Giao Long màu xanh nhạt, nhỏ bằng ngón tay bơi trong nước.

"Thật là kì lạ."

Hắn đạp trên sông mà đi, tiến về về lão Long kia, mà lúc này người trên bờ cũng kêu lêm hoảng hốt, hàng trăm người vây quanh hồ, liên tục chỉ trỏ:

"Trời ạ, đi được trên mặt nước! Phải biết Long khí Long uy nơi đó cực mạnh, đừng nói là Chuyển Linh, dù là Huyễn Linh cảnh Linh giả đi vào cũng cố hết sức. Tên kia nhìn qua mới mười sáu mười bảy tuổi, chẳng lẽ là cháu của một vị Trưởng lão cao cấp?"

Rất nhiều người trong đây là con cháu đại tộc, thậm chí xuất thân từ Tôn Linh cảnh thế lực, ánh mắt sắc sảo, nhìn qua liền biết Trần Phong có tài năng như thế nào.

Rốt cục khi Trần Phong đi đến cách lão Long kia trăm mét thì một thanh âm già nua vang trong đầu hắn. Âm thanh tựa như tiếng sóng cuộn về đêm, tựa như thác lũ đổ xuống, ầm ầm bạo ngược, mạnh mẽ vô đối:

"Thiếu niên mang Long khí thật mạnh. Hơn nữa còn đi lại gần ta như vậy, ngươi rốt cục là ai?"

Trần Phong khẽ khom người, đáp:

"Kính chào Thanh Thiên tôn giả. Ta chỉ là một đệ tử của Thanh Long Giang tông mà thôi."

"Từ khi nào tông ta có loại quái dị như ngươi?"

Lão Long khẽ rung người, thân thể khổng lồ chậm rãi thu lại, hóa thành một Long nhân mình cao hơn hai mét, trên trán mọc Long sừng, toàn thân là Long lân, trên mặt có hai cái râu khẽ đung đưa trong gió. Bàn tay hắn có năm ngón, nhìn khác rất xa so với nhân tộc.

"Cái hình thái Long nhân của lão Long này cũng đáng học hỏi. Nếu đem Long hình cải biến cho phù hợp với cơ thể con người thì chiến đấu sẽ thuận hơn rất nhiều."

Lão Long nhìn hắn chăm chú, hai cái mũi phì phò, mở miệng nói bằng cái giọng ồm ồm:

"Ngươi đến gặp ta muốn gì?"

"Thưa ngài, ta chỉ muốn tôi luyện bản thân mà thôi."

Nói rồi hắn bước ra một bước, Long khí hóa ra một con Kim Giao, bộ dáng hung dữ.

"Đã năm bắt được Long thân, tuy nhiên còn thiếu một chút để đạt đến Long hình."

Lão Long ngồi trên mặt nước, trong lòng bàn tay bắn ra vô số tiểu Giao Long, có con cuộn mình, có con phóng mình tấn công, có con đạp mặt nước chơi đùa, có con đánh nhau chí tử với Tiểu Giao khác. Muôn hình vạn trạng, nhiều không đếm xuể.

"Giao Long tuy chỉ là tạp huyết giữa Long tộc và Xà tộc, tuy nhiên trong Long chủng cũng tính là chủng tộc hàng đầu. Chúng thừa kế rất nhiều đặc điểm Long tộc, hơn nữa dễ tu luyện hơn so với Long tộc chân chính, mà chiến lực cũng cực kì mạnh mẽ."

"Ngươi đã hoàn toàn phác họa ra một con Giao Long, tuy nhiên ngươi thiếu đi cái thế của nó! Giao Long cuộn mình, tấn công,... đều là Thế của nó. Vạn vật có Thế của riêng mình, Giao Long không ngoại lệ. Thế của nó chia làm hai loại Động và Tĩnh! Hãy nắm bắt được chúng, thiếu niên!"

"Ngươi đến được đây, chính là nhờ thực lực, nhưng cũng nhờ cơ duyên. Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta ban cho ngươi tạo hóa, xem như là hoàn thành đoạn duyên phận này."

Trần Phong khẽ nhắm chặt mắt, nhớ lại những con Giao Long mình từng gặp, nhất là Giao Thanh Đồ. Hắn thân quen với Trần Phong nhất, bởi vậy dựa vào nó hắn sẽ dễ diễn hóa hơn.

Kim Giao quanh thân hắn nhẹ nhàng đứng yên, hai mắt dường như có thần hơn, cái lưỡi nhỏ khẽ thụt ra thụt vào, thân thể chậm rãi co lại.

Lão Long thở dài, đem Long hình đầy trời thu lại, thân thể hóa lớn như cũ,sau đó ẩn xuống mặt nước

"Thật là một tên kì lạ. Giống như Long tộc mà không giống Long tộc. Không biết lão ta có biết tên nhóc này là ai không?"

Bên bờ sông mọi người nhìn vào đám sương mù giữa hồ, trong lòng nóng như lửa đốt.

"Hay là hắn chết rồi?"

"Có thể lắm, dù sao ở đó Long uy mạnh đến kinh hồn, đập vụn cường giả Huyễn Linh cảnh cũng là chuyện thường."

Riêng người thanh niên nọ chỉ lắc đầu, nói với tất cả mọi người:

"Hắn ta vẫn còn sống. Ta đã tu đến Chuyển Linh, có thể vận dụng được một ít Tinh thần lực. Ta cảm nhận được hắn đang còn ở trong đó, hơn nữa...."

Hắn thở ra một hơi, nói tiếp:

"Khí tức ngày càng mạnh, có thể so sánh được với Chuyển Linh nhất chuyển cao thủ rồi."

Những người chỉ là hội viên bình thường khi nghe vậy thì đều há hốc mồm, con những người cấp Thống lĩnh trở lên đều gật đầu đồng ý. Bọn hắn đa phần là cao thủ Chuyển Linh cảnh, khả năng cảm nhận cực tốt.

Đợi đến hơn hai tiếng, nhiều người không chịu nổi nên đã bỏ đi, còn lại một số vừa tu luyện vừa chờ đợi Trần Phong. Đột nhiên bọn hắn nghe một tiếng Long ngâm cực đại, chấn cho bọn hắn kinh hồn táng đảm, tưởng chừng trước mắt đang có một con Giao Long hung dữ lao đến, muốn giết chết bọn hắn. Bởi vậy không ít kẻ đứng bật dậy, thi triển ra võ kỹ Khí thuật, hóa thành đủ loại dị tượng quanh bờ hồ. Chỉ có mấy người từ cấp Thống Lĩnh trở lên mới đứng yên không làm gì, nhưng vẻ mặt vô cùng cẩn trọng.

"Là Thế! Thêm một tên thiên tài tu ra thế, xem ra Thanh Long bí cảnh lần này sẽ khó nhằn rồi."

Bọn hắn tất cả đều là những người tìm hiểu ra Thế, chính là thiên tài tuyệt đỉnh, từ trong mấy thành của Phủ Nghệ An tụ lại, nếu nói ai có thể hơn bọn hắn chỉ có thể là con cháu, đệ tử các vị Nguyên lão Trưởng lão trong Thanh Long Giang tông mà thôi.

Trần Phong từ trong sương mù bước ra, chân đạp song Giao, trên người phủ một lớp Long lân do Cương khí hóa ra, khiến hắn giống như một Long nhân vậy. Lúc thấy bên ngoài nhiều người như vậy thì không tránh khỏi nhíu mày, cố gắng thay đổi giọng nói:

"Chào mọi người!"

Những người kia nhìn hắn, sau đó cũng chào lại:

"Không dám. Không biết ngươi là thiên tài nơi nào? Là của thành Hoan Châu hay là của Chín núi vậy?"

Trần Phong nhún vai, đáp:

"Không phải, ta chỉ là người qua đường thôi, đừng quan tâm"

Nói xong hắn đột nhiên gia tốc, hóa thành một con Giao Long lướt trên mặt nước, định chạy trốn đi!

"Đứng lại!"

Trần Quân nheo mắt, Giao Long quấn thân, lướt trên mặt nước mà đuổi theo Trần Phong. Những người còn lại thì đạp không mà đi, tất cả đều đuổi theo hắn. Dù sao Trần Phong quá bí ẩn, với thực lực của hắn chắc chắn phải nằm trong nhóm đầu của Tiểu Long bảng, nhưng hắn lại dùng Cương khí che đi khuôn mặt, bởi vậy không ai biết được hắn là ai.

"Nhanh như vậy?"

Trần Phong kinh ngạc, tên thanh niên Trần Quân kia có vẻ cực kì thông thạo Giao Long thuật, khả năng vận dụng của hắn cực cao, hơn nữa thì gã Trần Phong có thể cảm nhận được một luồng Thế mạnh mẽ lan tỏa xung quanh, tựa như là một đầu Giao Long thật sự.

"Tên này, tạo nghệ trên Giao Long hình không kém ta một chút nào, thậm chí còn muốn hơn!"

Long Trảo thủ!

Trần Phong vươn tay ra, Cương khí hóa thành một cái Long trảo, chụp về phía tên kia. Hắn cũng không muốn phiền phức, bởi vậy tìm cách cắt đuôi gã.

"Phá!"

Trần Quân gầm lên, năm ngón tay mở ra, sau đó chụm lại, hóa thành một cây Long thương, đem Long thủ của Trần Phong xé rách!

"Khó chơi vậy?"

Trần Phong cau mày, nhìn xa xa thấy đám người còn lại cũng đã đuổi tới, Cương khí hóa thành từng đám Giao Long bay múa trên trời cao, lại thấy hóa thành từng dòng suối nhỏ chảy dọc ngang, lại hóa thành từng cây kiếm sừng sững giữa trời.

"Người kia, mong ngươi để lộ mặt, chúng ta cũng không có ý gì xấu, chẳng qua là muốn biết Thanh Long Giang tông từ khi nào nhiều ra một thiên tài mà thôi."

Một người thản nhiên nói, dưới chân là một con suối lớn do Cương khí tạo thành, thậm chí còn có màu xanh nhạt như thật, hiển nhiên do hắn hấp thu qua một loại năng lượng đặc biệt.

Một người khác nắm trong tay một cái lưới bắt cá, cười tủm tỉm:

"Nếu ngươi không đồng ý thì chúng ta phải dùng bạo lực rồi. Đừng lo, không đau đâu!"

Trần Phong lúc này kêu khổ không thôi, đang nghĩ nên làm gì? Đánh nhau ư, xin lỗi, những người này tùy chọn một người cũng đủ để đánh bại hắn rồi. Chạy ư, thôi, bọn hắn đông người, trong đó không ít tên tinh thông Khí thuật phi hành, chạy đâu cho thoát?

Trong lúc hắn đang ủ não thì thấy bên cạnh có một vòng sáng xuất hiện, mà sau đó hắn nghe một giọng nói vang trong đầu.

"Ha ha, các bạn, hẹn gặp lại trong chương trình sau."

Trần Phong lập tức tiến vào vòng sáng nọ, nhất thời thân thể hắn biến mất như chưa từng tồn tại.

"Không gian thuật?" Một người có kiến thức sâu rộng, lập tức nói ra mọi chuyện.

"Thật là không gian thuật. Tên này chắc chắn là con cháu hoặc đệ tử vị nào đó trong tông rồi!"

Trần Phong đi ra khỏi vòng sáng, chỉ thấy Tần Thiên đang đứng bên cạnh, cười mỉm.

"Sư phụ, cảm ơn người."

"Tên nhóc này, miệng thì nói không muốn gây chuyện, nhưng vừa đến đã chọc đến đám đệ tử giỏi nhất của Thanh Long Giang tông. May mà ta chú ý, không thì ngươi tu thêm cả năm nữa chạy cũng không thoát."

Tần Thiên cười cười, vỗ vai hắn:

"Nhưng cũng không tệ. Cuối cùng cũng ngộ ra một loại Thế, như vậy mới xứng là đệ tử của Tần Thiên này chứ!"

Trần Phong nghe vậy thì mừng lắm, cười như điên:

"Đệ tử của sư phụ mà lại, nếu con không làm được chuyện này không bằng đem vứt vào sọt rác cho rồi!"

Tần Thiên nhìn nụ cười thật thà mà đầy ngô nghê của Trần Phong, trong lòng có chút xúc động. Hắn bắt đầu hiểu ra lời dạy năm đó, hiểu ra bộ dáng của những người bị hắn diệt tông diệt phái, tại sao những người đó lại tình nguyện cản hắn để cho đám con cháu, đệ tử của mình chạy trốn. Hắn cũng biết được tại sao những lão già kia hoàn toàn có thể chui vào quan tài ngồi nhưng vẫn phải bò ra, liều mạng già mà chiến để rồi chết

"Đây là cái gọi là tình thân sao? Thật khiến người ta yếu đuối."

Tần Thiên mỉm cười, nói nhẹ nhàng:

"Trần Phong, ngươi từ giờ hãy ở lại Thanh Long Giang tông tu luyện. Ta với nơi đây tính ra cũng có chút quan hệ, một phần bản lãnh ta học được từ nơi đây. Ngươi luyện cho tốt, ta sẽ đón ngươi về sau."

"Mà sau này đi ra ngoài ngươi cũng đừng nói là đệ tử của Tần Thiên, thật sự mà nói.....thanh danh của ta thật sự xấu lắm."

Tần Thiên không ngờ lại lộ ra dáng vẻ hơi buồn, khiến Trần Phong cảm thấy khó tin. Vị sư phụ này của hắn như thế nào hắn biết rất rõ, tính cách cực kì phóng khoáng, dường như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến hắn. Hắn luôn luôn treo trên mặt một nụ cười tà dị, nụ cười khiến biết bao kẻ phải khóc thét. Nụ cười đi vào giấc mộng của bọn hắn, gieo vào trong đầu bọn hắn nỗi ám ảnh kinh hoàng đến cùng cực.

"Ngươi dần tìm hiểu sẽ biết chuyện ta từng làm..."

"Không!"

Tần Thiên đang nói, Trần Phong đột nhiên ngắt câu hắn.

"Sư phụ, ngài chính là sư phụ con, chính là người cứu con và người con yêu quý nhất. Dù ngài đã làm gì, làm như thế nào, hay là cả thế giới này sỉ vả ngài, đánh đuổi ngài, thì ngài....vẫn là sư phụ con!"

"Đứa nhỏ ngoan..."

Tần Thiên cười nhẹ, nụ cười đầy hòa ái. Nhớ lại thời điểm hắn gặp Trần Phong chỉ đơn giản là xốc nổi nhất thời, thấy thiếu niên này hành xử có chút hợp khẩu vị nên thu làm đệ tử. Nhưng rồi hắn nhận ra thu đệ tử không đơn giản như vậy. Nó chính là một cái trách nhiệm khổng lồ, trách nhiệm về sự dạy dỗ, trách nhiệm về sự bảo vệ, trách nhiệm của "sư", của một người thầy. Và hơn cả, đó là trách nhiệm của "Phụ".

Trách nhiệm của người cha.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio