Rầm
Trần Phong từ trên cao ngã bịch xuống, vỗ sạch bụi đất bám trên thân rồi mới nhìn quanh một lượt. Hắc Đỉnh của Tần Thiên đã tự thành không gian, trong đây là một vùng trời bao la bát ngát, tuy nhiên cực độ hoang tàn. Khắp nơi đều là dung nham ma hỏa, xương cốt thi khô, tựa như địa ngục. Lại thấy có từng căn từng căn lao ngục, bên trong là từng bộ xương cốt đen nhẻm, có kẻ đang quỳ, có kẻ đang đứng, có kẻ tay cầm song sắt mà liên tục đập phá.
"Lại thêm một cái."
"Hắc hắc, thật nhỏ yếu. Là đệ tử thế gia nào sao?"
"Ma đầu từ khi nào lại ra tay với những con kiến thế này? Hắn thậm chí còn chưa tu thành Linh hồn."
Những cỗ khô lâu trong ngục đồng thời dõi theo Trần Phong, liên tục nở nụ cười mỉa mai chế giễu.
"Hắn rất nhanh sẽ chết mà thôi. Chuyển Linh Cửu Chuyển, chỉ cần ta đếm một đến chín, hắn sẽ chỉ còn một bộ thây khô. Một, hai...."
Một cỗ khô lâu cười khặc khặc, đếm một mạch từ một đến mười. Chỉ thấy Trần Phong vẫn đứng đó, thản nhiên như chẳng có gì xảy ra.
"Sao có thể?"Tên kia còn chưa kịp hết ngạc nhiên thì đột nhiên khí thế Trần Phong tăng vọt, theo đó Ma khí Ma Hỏa từ trong amnhr không gian này liên tục rung động, cuộn quanh hắn.
"Là Ma Ngục Cấm Điển! Tên này là ai?"
"Ta không cảm nhận được Linh Hồn của Tần Thiên, đây có lẽ là đệ tử hoặc con của hắn."
Một lời vừa ra, lập tức cả mảnh không gian sôi trào cả lên.
"Ma đầu kia cũng có hậu duệ? Đây là tin tức chấn động đến thế nào?"
"Giết hắn, cho ma đầu kia biết cảm giác của chúng ta!"
"Câm miệng."
Trên trời vang lên tiếng quát, theo đó từng đạo xiềng xích thô to như rồng rơi xuống, quấn quanh từng cỗ thi khô, sau đó siết mạnh.
"A a a!"
Một tên gào lên thảm thiết, theo đó một thân Linh văn bị ép ra khỏi cơ thể, trong đó thậm chí còn có cả Linh văn cấp bậc Tông Linh cảnh! Linh văn Linh lực bị ép ra, lập tức hóa thành một mặt ấn thật lớn, treo lơ lửng trên đỉnh đầu Trần Phong.
Ầm
Áp lực từ mặt ấn kia tỏa ra, khiến Trần Phong cảm giác được thân thể mình nặng nề không chịu nổi, tựa như cả một tòa nhà đang đè lên cơ thể!
Làn da hắn nứt vỡ, máu tươi từ trong đó phun ra, nhuộm đỏ cơ thể. Tiếp đó từng tia sáng vàng từ trong xương cốt cũng bị luyện đi ra, hóa thành làn khói mà tiêu tán.
"Trần Phong, ta sẽ giúp ngươi luyện lại cơ thể."
Tần Thiên lần nữa lên tiếng, theo đó một cỗ khô lâu kêu thảm, Linh văn Linh Lực bị rút ra sạch sẽ, hóa thành một dòng nước lũ cuồn cuộn chảy tới, làm dịu đi vết thương của Trần Phong.
Lại có một cỗ khô lâu chịu chung số phận, Linh Hồn thậm chí trực tiếp bị rút ra, hóa thành một cây Cổ Thụ xanh um. Tần Thiên chém đứt một cành cây, đem nó dung nhập vào trong cơ thể Trần Phong, giúp hắn trị thương.
"Trước đây ngươi tu luyện Linh Công Linh Pháp quá thấp kém, ảnh hưởng đến thân thể. Giờ ta giúp ngươi tẩy chúng đi, trả lại cơ thể trong sạch cho ngươi."
Trần Phong run lên, sau đó liên nôn ra một đám nước thuốc, không ngờ lại là nước thuốc trước đây hắn dùng để luyện nội tạng!
"Ha, ha, ha..." Hắn thở dốc, cảm thấy thân thể yếu đi thấy rõ. Trước đây thân thể hắn đã cứng rắn tựa như một món Chuyển Linh Binh, nhưng giờ đây thậm chí chỉ còn như là một món Bảo khí cấp một, thậm chí còn tệ hơn.
"Huyết mạch của ngươi rất cao đẳng, Linh Hồn tinh thuần, hãy tập trung tu luyện cho tốt."
"Còn Ma Pháp Mạch này, ngươi cũng không thể bỏ qua."
Tần Thiên lúc này trực tiếp phân thân đi xuống, thân mặc áo bào trắng muốt, trên mắt đeo gọng kính, tựa như một bác sĩ điên vậy, dù là Trần Phong cũng cảm thấy rùng mình!
Xoẹt!
Gã vung tay, tức thì con dao mổ phóng ra, đâm vào cơ thể Trần Phong. Lập tức hắn cảm giác được Ma Pháp mạch toàn bộ bị mất liên hệ, Ma Pháp Lực cũng chẳng còn điều khiển được nữa.
"Ma Pháp sư, chính là tu bên ngoài. Bản thân bọn hắn hấp thu lấy năng lượng từ Ma Pháp Tâm, trải qua luyện hóa biến thành Pháp Lực của mình, sau đó dùng những Pháp lực này để cô đọng các nguyên tố trong không gian, hóa thành Pháp Thuật. Mà Linh Đạo, thì ngược lại, bọn hắn cướp đoạt năng lượng trong không gian, biến thành của bản thân. Bởi vậy, bọn hắn không thể nào điều động được các nguyên tố."
Tần Thiên vừa nói, vừa vung dao, theo đó Ma Pháp mạch của Trần Phong nhanh chóng bị đào ra khỏi cơ thể hắn, từng chút từng chút một. Hắn thậm chí còn thấy được Ma Pháp tâm, đó là một cánh cửa, lúc này cũng bị Tần Thiên đem ra xử lí.
"Ngươi biết, thời xa xưa, những Ma Pháp Sư kia khác thời nay như thế nào không? Bọn hắn, tu luyện, chính là Thần Lực, Thần ban cho bọn hắn sức mạnh, ban cho bọn hắn Pháp thuật."
"Nhưng rồi Thần cũng đã chết rồi, bọn hắn không còn ai để mượn lực, bởi vậy, bọn hắn mượn lực của Thiên. Bọn hắn mượn, chính là Giới lực, Thế Giới lực lượng."
"Bọn hắn thậm chí học hỏi Linh Đạo, hấp thu năng lượng trong trời đất làm lớn mạnh chính bản thân mình. Kết quả là có thứ này."
Tần Thiên móc từ trong thân thể mình ra một cây cầu màu Hoàng Kim, nhẹ nhàng vuốt ve, cười nói:
"Đây là Linh Năng kiều, có thể chuyển đổi giữa Ma Pháp lực cùng Linh Lực với nhau."
Hắn đặt cây Linh Năng Kiều một đầu vào Ma Pháp tâm, một đầu còn lại đặt vào Linh Hồn Hải, tức thì năng lượng hai bên cuộn vào nhau, lẫn nhau trao đổi. Chỉ cần tiến quá một nửa cầu, Linh Lực sẽ hóa thành Ma Pháp lực và ngược lại, Ma Pháp lực hóa thành Linh lực. Giờ đây, hắn không cần lo lắng việc không thể tu luyện Ma Pháp lực nữa rồi.
"Linh năng kiều này là loại tốt nhất, dù là Vương cấp cũng chưa hẳn có được, ngươi nên cảm thấy may mắn đi."
Tần Thiên làm bộ dáng tiếc đứt ruột, hai tay ôm lấy mặt, nhưng vẫn khẽ mở hai ngón tay chú ý biểu cảm của Trần Phong. Đáng tiếc thiếu niên trẻ tuổi, nghe Ma đầu nói vậy thì tin sái cổ, cảm động không thôi.
Khoai lúc này trốn trong đốt tre, cảm nhận được những biến hóa trong cơ thể Trần Phong thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm:
"Trình độ này, kĩ năng này, trí tuệ này, Trần Phong, ngươi thật là vận khí cứt chó! Cái tên sư phụ Tần Thiên này của ngươi, căn bản là quái thai, chỉ cần cho hắn thời gian, Đế Cảnh là chuyện hiển nhiên, nói không chừng còn có thể....Chứng Đạo!"
Khoai nhảy tót ra ngoài, cái đầu nhỏ đung đưa, nói:
"Trần Phong, cho viên Linh Hồn Thai còn lại trấn giữ ở Ma Pháp Tâm đi!"
"Để làm gì?" Bên trong ba viên Linh Hồn Thai, Trần Phong đồng thời đáp lại.
"Để giữ cho cân bằng, không cho năng lượng thất thoát, nói chung cứ làm đi."
Trần Phong hiểu ý, lập tức một trong ba viên Linh Hồn Thai dọc theo cây Linh Năng Kiều mà đi, cuối cùng bám vào Ma Pháp Tâm. Lập tức hắn cảm giác được, Ma Pháp lực bản thân đang bùng nổ với tốc độ kinh hồn, đồng thời vô số tri thức liên tục truyền vào Linh Hồn Thai, khiến nó nhất thời trướng lên như muốn nổ tung!
"Đừng lo, không sao." Khoai cười đáp, búng nhẹ một cái, lập tức Viên Linh Hồn Thai an tĩnh trở lại, như chưa từng có việc gì xảy ra. Xong xuôi thì ánh mắt của Khoai lộ ra vẻ nghi ngại, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Trần Phong ý thức quay lại nhập chủ cơ thể, thấy Tần Thiên vẫn đứng ở đó, mỉm cười.
"Nói chuyện xong chưa?"
"Đã xong."
"Tốt, giờ ta dạy ngươi Linh Thuật."
Tần Thiên thở ra một hơi, theo đó thân thể cũng dần dần thu nhỏ, làn da trở nên trắng trẻo, gương mặt non nớt tựa thiếu niên, nhìn qua không khác gì một thư sinh.
"Đây là ta năm mười lăm tuổi. Năm đó, ta tu thành Chuyển Linh cảnh Cửu Chuyển, chiến lực có thể nói là tạm được."
Thiếu niên Tần Thiên rút ra một cây gậy trúc, trên gậy trúc có một con Giao Long hung tợn, tựa như muốn nhảy bổ ra mà giết người.
"Đến đây, nếu ngươi đánh bại được cơ thể này, xem như là thành công."
Trần Phong nhìn thiếu niên trước mặt, hơi chút e ngại, đáp lại:
"Sư phụ, đệ tử thân thể giờ phòng ngự yếu ớt, có thể để ta tu thành Hoàng Long Kim Thân rồi đánh một trận được không?"
"Không." Tần Thiên thản nhiên đáp, vung vẩy gậy trúc, theo đó Giao Long há cái miệng như chậu máu táp tới, khiến hắn lập tức phải lùi lại.
"Nếu sư phụ đã như vậy....đệ tử đành phải ra tay!"
Trần Phong gầm lên, đang định vận dụng Linh lực thì xảy ra chuyện lớn, Linh lực trong Linh hồn hải như nước trút mà rót qua cây Linh Năng Kiều, biến thành một đám Ma Pháp lực!
"Chết..." Hắn đổ mồ hôi lạnh, chỉ thấy đuôi Giao Long quét tới, đánh thẳng lên lồng ngực hắn!
"Chiến trường thật sự, có nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Thân là Tu Luyện Giả, phải sẵn sàng trong mọi trường hợp."
Tần Thiên chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn một nhà tù nơi xa, thản nhiên nói:
"Ngươi nhìn tên kia đi, chín mươi năm trước, hắn là Dung Linh cảnh cường giả, còn ta, chỉ là Chân Linh cảnh đỉnh cao."
"Hắn ỷ vào tu vi cao thâm, một đường truy sát ta, khiến ta mấy phen suýt chết. Cho đến khi, chúng ta tình cờ tiến vào một mảnh chiến trường nơi một vị Pháp Vương chiến tử. Vị Pháp Vương này dù chết đã lâu nhưng Pháp Vực vẫn còn uy năng khủng bố, lập tức lột đi sáu bảy phần Linh Lực của tên kia, biến chúng thành Ma Pháp lực."
"Ta bản thân đã có Linh Năng Kiều, không sợ bị rối loạn, bởi vậy nghịch tập, chém giết vị Dung Linh cảnh cường giả này."
Trần Phong cố gắng điều khiến Linh Năng Kiều, hai viên Linh Hồn Thai được vận dụng đến cực hạn, cuối cùng mới có thể ổn định lại Linh Lực cùng Pháp Lực.
"Thời đại này dạy người tu luyện đều sai, bọn hắn đi sai đường. Bọn hắn dạy cho con cháu, Linh Giả phân chia đẳng cấp, mỗi cái Đại Cảnh Giới đều là lạch trời, không thể vượt qua, không thể khiêu chiến. Bọn hắn dạy cho con cháu, sự kiêu ngạo khi vô địch cùng giai. Bọn hắn dạy cho con cháu, gặp cường giả cảnh giới cao hơn, phải tế ra Linh Phù. Bọn hắn, đều sai."
Gậy trúc lại quét tới, đánh vào đầu gối Trần Phong, lập tức một tiếng rắc giòn giã vang lên, đầu gối hắn liền gãy.
"Tu Luyện Giả, thân chinh bách chiến, tìm sơ hở mà chiến thắng, tìm cơ hội mà đi vào, cầu phú quý trong nguy hiểm."
Thân thể Tần Thiên lại càng thu nhỏ, hóa thành một cậu nhóc mười hai tuổi, Linh văn biến mất, hóa thành Chân Khí.
"Trần Phong, đến đánh. Ngươi là Chuyển Linh Cửu Chuyển, còn ta chỉ là Khai Huyệt võ giả. Ngươi nghĩ sao?"
Trần Phong đã ổn định lại, biết Tần Thiên đang dạy dỗ mình, bởi vậy không còn cợt nhả, Giao Long bay múa, Kiếm quang đầy trời.
Xoẹt!
Đột nhiên một thanh Kiếm khí xuyên phá phòng ngự, trực chỉ cổ họng Trần Phong, chỉ cần nhích thêm một cm nữa thôi thì cổ hắn sẽ bị xuyên thủng!
"Linh Thuật, Khí Thuật, không phải cứ mạnh, cứ tinh diệu là tốt. Nó chỉ tốt khi ngươi đánh ra đúng thời điểm. Đừng phung phí Linh lực của bản thân, thiếu niên."
"Một trận chiến của Linh Giả kéo dài hàng giờ đồng hồ không phân thắng bại là chuyện thường, vì sao? Đơn giản, bọn hắn chiến đấu một cách tùy tiện. Bọn hắn không hề đợi lúc tấn công, mà cứ ỷ vào bản thân có Linh Thuật nào đó rất hùng mạnh để chiến đấu. Cách chiến đấu như vậy, chỉ có lũ não tàn mới sử dụng."
Tần Thiên đạp lên đầu một con Giao Long của Trần Phong, lại nghiêng người né tránh Kiếm quang, gậy trúc gõ nhẹ vào đỉnh đầu của hắn. Không ngờ một kích này uy lực cực lớn, xuyên phá phòng ngự của hắn, khiến Trần Phong suýt nữa bất tỉnh.
Hết chương