"Thì ra ngươi chọn cái chết!" Trần Phong quát lên, miễn cưỡng ngưng tụ ra một mặt Kim Long Luân khác, trực tiếp cắt lên cổ tay Kình Quang Hiên khiến gã kêu lên thảm thiết.
"Muốn lui? Đã muộn!"
Trần Phong định chém đứt tay gã nhưng Song Vân Nhâm đã đánh bay được Kim Long Thương, Song đao nhắm thẳng eo của hắn mà trảm tới, tựa như gió lốc cuồn cuộn không dứt!.
Keng!
"Cái quái gì?" Song Vân Nham ngơ ngác, chỉ thấy quanh eo Trần Phong phủ kín vảy rồng, bên trên là từng đạo đồ đằng văn cổ lão chạy dọc ngang, khiến hắn dù cố hết sức nhưng cũng chỉ chém sâu vào được một chút! Hắn cứ nghĩ rằng một đao này thấp nhất cũng cắt vào được một ngón tay!
Bọn hắn không biết, Linh thuật Trần Phong tuy mạnh, nhưng so thân thể hắn thì vẫn còn kém một đoạn!
Văn Lang Cổ quốc Đồ Đằng Luyện thể!
Long tộc Long Lân!
Ma Ngục Cấm Điển Ma Ngục Trấn Giới Thể!
Ba loại Luyện thể này tuy Trần Phong thành tựu chưa cao nhưng cũng đủ để sức phòng ngự của hắn ngang với một món Chuyển Linh Binh đỉnh cao!
"Cận thân chiến với hắn, là sai lầm!" Song Vân Nhâm hiểu ra điều này đã muộn, một cỗ lực lượng không thể ngăn cản đánh tới, một cái Long Thủ nện lên lồng ngực gã, tức thì Long lân nổ tung, lồng ngực lõm xuống. Gã bay ra xa mấy chục mét, điên cuồng phun máu, không nói một lời liền bỏ chạy đi!
Kình Quang Hiên lúc này cũng kinh hãi gần chết, đang định xoay người chạy đi thì Trần Phong đã bước tới tay hóa thành Kiếm, một đạo Kiếm quang kinh diễm bắn thẳng lên trời, trực tiếp đem một cánh tay của Kình Quang Hiên cắt lìa!
Ngao Bạch Lãng cùng Kiếm Điền Sinh không nói một lời, đầu thời hướng về hai phía khác nhau mà bỏ chạy. Bọn hắn giờ đã biết thực lực của Trần Phong, cơ bản đã ngang hàng với các cao thủ top mười! Chiến lực cường hoành như vậy, đừng nói là bọn hắn, Huyễn Linh cảnh thất tinh cũng đừng mong có thể chống lại.
Lặng ngắt.
Bên ngoài, mấy chục mấy trăm ngàn tên Long tộc ngơ ngác, nhìn lên màn hình chiếu mà không dám tin vào mắt mình. Bốn người kia tuy chỉ nằm ngoài top năm mươi, nhưng đồng thời tấn công thì cao thủ top ba mươi cũng chịu không được, nhưng giờ hai bỏ chạy, một thương một trọng thương.
Ầm!
Đám đông tựa như bị kích thích, đồng loại gầm lên, tiếng Long ngâm hỗn tạp vọng thẳng lên tận mặt biển. Long tộc tôn kính kẻ mạnh, mà việc Trần Phong làm đã chứng minh rằng hắn là một tồn tại khủng bố trong thế hệ trẻ.
Tên Trần Phong rất nhanh đã tiến sát đến top mười, không biết bao nhiêu người đặt cược vào hắn khiến không ít nhà cái đổ mồ hôi hột. Tỉ lệ ăn thua của Trần Phong thật sự quá cao, nếu hắn thật sự thành công thì chỉ sợ có không ít nơi sẽ táng gia bại sản.
Trong Thánh Long Đài, Trần Phong thở ra một hơi, năm ngón tay búng ra, theo đó năm con Kim Long xuất hiện, một con quấn quanh thân Kình Quang Hiên, bốn con khác thì tiến về phía con Long Tinh, bắt đầu tìm kiếm viên Long Tinh thất giác.
"Quả nhiên là ở..." Trần Phong nở một nụ cười, đột nhiên cảm thấy rùng mình, Kim Long Kiếm hướng phía bên trái mà chém xuống, nhưng cái bóng đen nơi đó đã nhanh chóng né được một kiếm này, tung chưởng đánh nát Kim Long của Trần Phong, nắm lấy viên Long Tinh!
"Ngươi ăn gan hùm rồi!" Trần Phong bùng nổ khí huyết, hai chân giẫm mạnh, phút chốc đã xuất hiện trước mặt bóng đen nọ, một đạo Kim Long Luân ầm ầm cắt xuống!
Vẫn né được!
Trần Phong ngạc nhiên tột độ, Kim Long Luân không những vô cùng sắc bén mà còn cực kì nhanh, tốc độ tấn công chỉ kém Kim Tiễn một chút mà thôi. Nhưng bây giờ lại công kích thất bại, khiến hắn không khỏi cẩn trọng hơn.
Kim Long Kiếm!
Ba đạo Kim Long Kiếm bay múa, vờn quanh bóng đen nọ, nhưng mỗi khi sắp chạm đến liền bị một lực đẩy ra, cực kì quái dị!
"Chậm đã, ta không muốn là địch với ngươi!"
Bóng đen chậm rãi tản đi, để lộ một thân hình thon thả mảnh mai. Đó là một thiếu nữ Long tộc cực kì xinh đẹp, tóc dài xõa vai, gương mặt nhỏ xinh. Làn da thiếu nữ trắng như tuyết, lại mặc một bộ đồ trắng tinh tươm, hai bên ống chân cùng quanh hông còn thêu một đầu Ly Long vảy bạc. Mỗi bước đi đều tạo cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như một đầu Ly Long đang bơi lội trong nước, cảnh đẹp ý vui, thật khiến người ta ngắm mãi không chán.
"Ly Tiểu Diêu?"
Trần Phong ngạc nhiên, kẻ vừa nẫng tay trên Long Tinh Thất giác của mình không ngờ lại là Ly Tiểu Diêu - một trong số những thiên tài có thể đuổi theo được với vị Long Hoàng chuyển sinh kia!
"Đúng vậy, ta là Tiểu Diêu. Không biết có thể cho ta biết, ngươi tên gì, đến từ tộc nào hay không?" Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt, thanh âm mười phần nhu mì, nghe qua liền có thiện cảm.
"Lạc Phong, Lạc Long tộc." Trần Phong trầm giọng đáp, cơ thể cố gắng khôi phục khí huyết, Linh lực, chữa trị vết thương. Bởi hắn biết rằng, thực lực của cô nàng so bốn người còn lại còn cao hơn một tầng!
"Lạc Long tộc ra một thiên tài như ngươi, sao ta không biết nhỉ?" Cô nàng tự hỏi, lại cười nói:
"Ta vốn định cướp đoạt Long Tinh của ngươi, nhưng giờ nghĩ lại rồi. Nếu ngươi phối hợp với ta một chuyện, ta sẽ trả nó cho ngươi!"
Trần Phong cau mày, không đoán được cô nàng muốn gì, bởi vậy đành nói:
"Được, nhưng cô cần cho ta biết đó là chuyện gì."
Ly Tiểu Diêu không đáp, chỉ vẫy vẫy tay gọi hắn đi theo. Trần Phong chần chừ hồi lâu, nhưng vì Long Tinh nên không thể không theo, liền tăng tốc đuổi theo cô nàng, đồng thời tản đi Kim Long, thả cho Kình Quang Hiên rời đi. Cả hai chạy đến một cái hang động sâu trong một ngọn núi, khi được Khoai xác nhận là không có nguy hiểm gì thì hắn mới tiến vào.
Hai người tùy chọn một chỗ ngồi, sau đó mới tiếp tục bàn chuyện.
"Phối hợp với bọn ta, đánh bại Long Hoàng chuyển sinh Ngao Phúc Lân!"
Đây là điều kiện của cô nàng? Trái tim Trần Phong có chút đập thình thịch, cô nàng thật sự gan dạ, không ngờ lại dám mời gọi đồng bạn, mục đích chính là hạ bệ vị Long Hoàng chuyển sinh nọ!
"Ngươi nên biết, Long Hoàng thời trẻ thì ta còn dám đấu với hắn một trận công bằng, nhưng đây không phải là Long Hoàng thời trẻ, đơn giản là một vị Long Hoàng bị giới hạn bởi tu vi mà thôi! Tầm mắt, kiến thức, kinh nghiệm của hắn vượt xa bất cứ Long tộc nào trong Thánh Long đài này! Ta không thể, ngươi không thể, hay là Ngao Kim Luân cũng không phải là đối thủ! Hắn giờ đã chém giết được hai con Long Tinh thất giác, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chỉ sợ ngay cả Long Hoàng tẩy lễ cũng không đạt được."
Ly Tiểu Diêu phân tích tiền căn hậu quả cho hắn, rốt cục chốt một câu:
"Chúng ta cần liên minh lại, trước đánh bại hắn, sau mới so đấu lẫn nhau. Không chỉ có ta và ngươi, còn có hai người nữa, đều là cao thủ top bốn, đảm bảo có thể đánh bại được hắn ta."
Năm ngón tay Trần Phong gõ gõ lên một cục đá, trầm giọng đáp:
"Ta đồng ý."
Ly Tiểu Diêu ngạc nhiên, không ngờ Trần Phong lại quyết định nhanh gọn như vậy.
"Nếu ngươi đã nói như vậy thì tốt rồi." Thiếu nữ nở nụ cười tươi như hoa, vươn tay ra đưa viên Long Tinh cho hắn. Mà Trần Phong cũng gật đầu, đưa tay ra đón lấy.
"Nếu như là đồng minh, ta cũng tiện thể nói với ngươi luôn. Mấy tiếng trước ta thấy Lạc Hoa Mân tộc các ngươi bị đám người Ngao Thị, Bà Long Thị truy sát, một đường chạy về phía Thánh Long Đài. Kì lạ là, sao trong đám truy sát kia lại có mấy người Lạc Long tộc các ngươi?"
Trần Phong nghe vậy thì đứng bật dậy, hai lòng bàn tay siết chặt, hỏi dồn dập:
"Cô nàng ở đâu? Cô có nhớ rõ vị trí hay không? Bọn hắn là những kẻ nào."
Sắc mặt Trần Phong lúc này tỏa ra sát khí cuồn cuộn khiến Ly Tiểu Diêu hơi chút e ngại, nhưng vẫn trả lời:
"Cách đây bốn mươi cây số về phía Bắc. Còn đây là khuôn mặt đám người truy sát." Cô nàng vung tay lên, Long lực hóa thành từng cái chiếu ảnh in lên không khí. Mà theo đó Trần Phong thấy được Lạc Thanh Vũ!
"Rốt cục cũng tìm được kẻ phản bội." Trần Phong cười lạnh, lại quay sang khom người cảm ơn Ly Tiểu Diêu, sau đó liền rời khỏi hang, dùng tốc độ nhanh nhất bay đi.
Bốn mươi cây số với nhân loại là một con đường khá xa, nhưng với tốc độ của Linh Giả, chỉ cần chưa đầy mười phút đã đến nơi. Nhìn qua thì nơi đây là một mảnh chiến trường, còn sót lại Long thuật vẫn còn hiện rõ, từng đốm lửa thỉnh thoảng lại nhảy lên như báo hiệu một trận chiến vừa xảy ra.
Khoai bay ra đậu trên vai hắn, khẽ cảm nhận một lúc rồi nói:
"Trần Phong, hướng bắc, mười cây số."
Hắn liền nghe theo, toàn lực mà bay đi, rất nhanh đã thấy gần hai mươi tên Long tộc đang vây quanh một nhóm ba người, nhìn quanh thì còn thấy hai ba người đã ngã dưới mặt đất, máu nhuộm đỏ cả một vùng. Ba người kia, chính là Lạc Quân Thường, Lạc Giao Bình cùng Lạc Hoa Mân!
"Lạc Thanh Vũ, đồ chó săn phản chủ!" Lạc Quân Thường phun máu, thanh Chiến kích trong tay đã gãy làm đôi, mũi Kích cũng mòn trơ sống. Bên cạnh là Lạc Giao Bình càng thảm hơn, vảy rồng nơi tay đều bị lột sạch sẽ, trên mặt còn hiện ra một vết cắt.
"Chó săn phản chủ? Đây gọi là kẻ thức thời, biết thuận theo đại thế! Chi mạch của Lạc Long Quân đã suy yếu đến mức này còn cố nắm giữ Thánh Long Đài, không phải là ngu ngốc? Tốt nhất hãy giao nó ra, để các Long tộc cộng đồng nắm giữ, có như vậy mới khiến Long tộc phát triển được."
Lạc Thanh Vũ cười vang, đồng thời nâng lên một cây Long thương, trực chỉ Lạc Hoa Mân:
"Còn ngươi không mau hàng, nếu không cả ba chỉ sợ phải chết!"
Lạc Hoa Mân sắc mặt lạnh băng không đáp. Bị truy sát cả ngày qua khiến cô nàng đã quen với những lời nói kiểu này rồi.
"Thanh Vũ, đừng phí lời nữa. Mau bắt ả trở về để bàn giao với Long Hoàng đại long." Phía sau gã là một thiếu nữ Long tộc thân hình nóng bóng vô cùng, chiếc váy xẻ một bên càng tôn lên đôi chân thuôn dài ấy, khiến Lạc Thanh Vũ không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Cô ả còn đang bận cười thì đột nhiên cảm thấy sau gáy lành lạnh, lập tức cúi đầu xuống. Đến khi nhìn lên thì ba bốn đồng bạn bên cạnh đã bị chém làm đôi, ngay cả cơ hội truyền ra bên ngoài Thánh Long Đài cũng không có!
Một mặt Kim Long Luân vàng kim lơ lửng trước mặt cô nàng, tản ra khí tức sát phạt khủng khiếp, khiến đám Long tộc xung quanh hết thảy đều phải chạy lui.
Hết chương