Nam Việt Đế Vương

chương 58: chuyện cũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh kiếm vô cùng vô tận tràn đến, xắt không gian thành từng lát từng lát một, phải đến tận một lúc lâu sau không gian mới liền lại như cũ.

"Con rùa nhỏ, mi dám nhúng tay vào chuyện của ta? Ta kí ước định với ngươi, căn bản là vì hắn mà thôi. Ngươi bây giờ cản ta, có tin ta ngay lập tức làm thịt ngươi, diệt cái Nam Việt quốc này?"

Thanh âm kia lại vang lên, trong đó có thể nghe rõ sự khó chịu của gã.

"Ước định giữa ta và ngươi là một chuyện. Còn thiếu niên Âu Lạc Thần tộc này lại là chuyện khác. Ngươi đừng làm ra vẻ với ta nữa, Nam Việt quốc năm xưa là Đại Việt Thần Quốc, xa hơn nữa là Xích Quỷ Cổ Quốc. Ngươi nếu dám có dị động, các tồn tại cổ lão cổ xưa sẽ tỉnh lại, ngăn chặn ngươi. Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn nổi họ sao?"

Lão rùa không nhanh không chậm đáp, tỏ rõ lập trường của mình.

"Tồn tại cổ lão? Khà khà, quả thật bọn hắn có chút khả năng đấy. Nhưng ngươi nghĩ ta sợ bọn hắn?"

"Ta không nói ngươi sợ bọn hắn, ta chỉ nói là ngươi không thể diệt Nam Việt quốc, thế thôi."

Lão rùa cười khẽ, không mặn không nhạt, không kiêu không sợ.

Thanh ấm của tên kia phút chốc im bặt lại, rồi đột nhiên vô cùng vô tận ánh kiếm rút lui, theo một lỗ hổng không gian mà biến mất.

" Âu Lạc thần tộc, Hồng Bàng thị..."

Lão rùa cũng thở dài một hơi, ngay sau đó cũng bỏ đi mất.

Cách Minh Dương thành km về phía Tây, trong một khu rừng nguyên sinh cổ xưa mà hoang dã. Nơi đây tràn ngập dấu vết của sự sơ khai nguyên thủy, bốn phía chim chóc không ngừng hót vang, tiếng nước chảy róc rách, tiếng nai kêu, tiếng hổ gầm,.. căn bản không phải là nơi cho loài người sinh sống

Một thiếu niên nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, trên người vết thương vô số, nhất là sau cổ hắn có một vết chém rất nguy hiểm, đã chạm đến đốt sống cổ hắn, chỉ kém chút nữa là phá mở nó ra, đem đầu hắn chém đứt khỏi cổ. Kì dị là miệng vết thương không hề có máu tươi chảy ra, dù chỉ là một chút. Chỗ gáy hắn đơn giản chỉ là một vết cắt sâu mà thôi, các tế bào cơ cùng da bị chém rất ngọt, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Hắn nằm trên mặt đất hồi lâu, rồi đột nhiên một ngón tay nhúc nhích, rồi đến ngón thứ hai, thứ ba..... cuối cùng là hai mắt chậm rãi mở ra, chậm rãi đảo qua đảo lại.

"Đây là đâu?"

Trần Phong cố gắng nhấc thân thể nặng trĩu dậy, nhìn chung quanh một lượt. Xung quanh bốn bề đều là cây cối, nhiều cây to bốn người ôm không xuể, thậm chí nhiều cây còn không khác gì là cột chống trời cả, trông rất là kinh người.

"Thằng ngu kia..." Thanh âm của tên nhóc lúc nãy vang lên đầy nặng nề cùng khó nhọc, tỏ rõ hắn hiện tại đang yếu ớt vô cùng.

"Ngươi còn sống, tốt quá, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao chúng ta lại tới đây."

Trần Phong mừng rỡ kêu lên, ý thức nhanh chóng xuất hiện trong Tinh thần hải, chỉ thấy một tên nhóc gầy nhom ốm yếu, làn da vàng khè, lúc thật lúc ảo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến vậy.

" Ngươi sao vậy?" Trần Phong có chút lo lắng hỏi. Tuy hắn chưa biết tên nhóc này có phải tồn tại mà sư phụ đã nói hay không, nhưng dựa vào cảm nhận của mình hắn biết được tên nhóc này hoàn toàn không có ý hại hắn, thậm chí muốn giúp đỡ hắn.

"Chúng ta đang ở một nơi rất xa chỗ ở của ngươi. Lúc nãy tên kia đột ngột tấn công ta, hắn quá mạnh, quá kinh khủng, căn bản là không chống đỡ nổi. Giờ ta đã vô cùng suy yếu, phải lầm vào ngủ say để hồi phục. Ta giờ trao cho ngươi đốt tre này, mong ngươi gìn giữ nó thật tốt."

Tên nhóc khẽ chỉ tay ra, nhất thời từ phía sau nó hai đốt tre kia bay đến, rơi vào tay Trần Phong.

" Ta thấy kí ức của ngươi có một thứ gọi là Linh thuật, Vạn mộc hồi xuân, hiệu quả khá tốt. Nhưng ngươi chỉ là võ giả, còn xa mới có được Linh lực. Vì vậy ta cho ngươi dùng tạm đốt tre này như vật hỗ trợ. Hãy nhớ, chỉ là cho mượn tạm! Sau này ta tỉnh lại nhớ trả lại ta, biết không hả"

Nó sau một lúc dặn dò hắn, thì hai mắt cũng nhắm tịt lại, thân hình hóa thành một cụm sáng màu vàng lục, bay vào đốt tre. Còn Trần Phong thì bị nó đuổi ra khỏi thức hải.

"Thuận Thiên Kiếm, tại sao lại là nó, tại sao?"

Tên nhóc lẩm bẩm, khóe mắt từng hạt từng hạt sáng xanh lục rơi xuống, giống như những giọt nước mắt vậy. Hắn đưa tay vuốt vuốt cái cổ của mình, trong thâm tâm cảm thấy đau như cắt. Ngược lại với cổ của Trần Phong, cổ của tên nhóc này có một vết rách vô cùng dọa người, vô số chất dịch màu xanh từ đó chảy ra, gáy hắn không khác gì một đám bùn nhão vậy, không chỉ có thế vô số tia sáng kì dị vẫn tiếp tục di chuyển, mở rộng miệng vết thương, khiến hắn không cách nào khép nó lại

"Nó là bảo vật của Long Quân, sao giờ lại rơi vào tay hắn. Lão rùa già, nói cho ta biết đi. Nói ta biết đi!"

" Tại sao?Tại sao?"

Hắn gào thét liên hồi, một cỗ bi ai không tưởng tượng nổi trào lên, ép cho hắn tức ngực, ép cho hắn muốn điên rồi. Không gian bốn phía cũng bị hắn ảnh hưởng, từng cây từng cây xanh một bị héo rũ, cành lá rơi xuống, ảm đạm không chút sự sống.

" Sao kẻ thù của chúng ta lại đạt được Thuận Thiên Kiếm tán thành? Cái thằng đó cũng giống ta, hết mực trung thành với Long Quân, với Âu Lạc thần tộc, với Hồng Bàng thị, với nhân dân Việt cơ mà!"

" Năm xưa ta là Đế bảo Thần Binh đầu tiên bị đánh nát, các ngươi thì thế nào? Còn tồn tại hay cũng bị xóa đi rồi? Thuận Thiên kiếm, Linh Quang Kim Quy Thần Nỗ, Đào - Mai nhị hoa, Đông Sơn thánh trống,....và nhất là ngươi - con Trâu kia, người bạn tốt của ta, ngươi đâu rồi, ngươi đi đâu rồi!"

" Còn lão rùa già kia, có chuyện gì xảy ra với lão rồi?"

Trần Phong nắm trong tay đốt tre mà há hốc mồm. Hắn từ tháng trước đã có được đốt tre này, những vẫn không cách nào sử dụng nó, chỉ có thể cầu xin hoặc lúc nguy cấp thì nó mới giúp đỡ. Nhưng bây giờ hắn cảm giác được quyền khống chế đốt tre này đã nằm trong tay mình, chỉ cần hắn động ý niệm liền được.

" Thông qua đốt tre này, không ngờ Tinh thần lực lại tăng cường một mảnh lớn, hơn nữa cảm nhận với các nguyên tố xung quanh cũng tăng lên không ít."

Hắn thì thầm, trong đầu ý niệm khẽ động, lập tức xung quanh vô số tia sáng màu xanh lục bị đốt tre hấp dẫn, hút vào. Rồi những tia sáng đó truyền vào cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy mình tràn trề sức sống, vết chém sau gáy cũng dần hồi phục, khép lại, cơ thể vốn yếu ớt vô cùng bây giờ đã khỏe lại không ít, so với hắn lúc đỉnh cao còn muốn hơn rất nhiều.

Hắn sau một lúc hấp thụ năng lượng từ đốt tre, cảm thấy thân thể mình hoàn toàn bình phục, liền bước dậy, tung người nhảy lên một cành cây, rồi lại đạp lên một cành cây khác, cuối cùng nhảy lên ngọn cây.

Phía xa xa ánh nắng chiếu xuống, rải lên khu rừng một vệt lửa dài. Trần Phong hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng nhức đầu. Cánh rừng này rộng bao la bát ngát, không thấy bến bờ, phóng mắt nhìn bốn phía đều là cây cối, căn bản là không thể tìm được nơi có người ở.

" Có lẽ phải làm việc gì đó giống như là đốt lửa, tạo ra âm thanh lớn,... để nếu có người nghe được, thấy được mà biết đường đến cứu."

Hắn nhanh chóng quyết định, Ma pháp lực được điều động, hóa thành một quả cầu lớn, rồi sau đó là quả thứ hai, thứ ba,...

"ĐI!"

Hắn quát khẽ, năm quả cầu lửa nhanh chóng lao đi, rơi vào một cái cây lớn tầm một người ôm, lập tức chúng phát nổ, sóng lửa lan ra, ít lâu sau liền đem cây đốt cháy, giống như một cái cột lửa vậy, rất là bắt mắt.

Gaoooooo

Đột nhiên không biết từ đâu một tiếng gào khủng bố vang tới, khiếncho Trần Phong da gà nổi lên, lông tơ dựng đứng!

Cái quái gì?

Trần Phong nhảy lên một cái cây khác, chỉ thấy xa xa, một con thú, à không, chính xác hơn là một con quái vật, cao tới năm mét, đang lao rầm rầm đến chỗ hắn.

" Yêu thú cấp ba, mẹ nó, đen vãi linh hồn!"

Yêu thú cấp ba, chính là ngang với Nội cương cảnh giới cao thủ của loài người, hơn nữa yêu thú thân thể mạnh mẽ, gặp Ngoại cương cao thủ cũng có thể đánh ngang tay! Trần Phong hiện tại chiến lực tuyệt đối so được với Tụ khí cảnh sơ kì, nhưng trước mặt nó không khác gì là đậu phụ, chạm cái liền nát bét!

" Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách." Trần Phong mồ hôi lạnh trào ra như mưa, dùng hết sức bú sữa mẹ mà chạy trốn, so với con thỏ còn nhanh hơn.

Oành oành oành

Phía sau hắn không ngừng có cây nhỏ bị đụng gãy, đổ ầm ầm. Các cây cổ thụ cũng bị nó chấn cho lắc lư liên hồi, tựa như muốn bật cả rễ lên.

Lôi tiễn!

" Bắn, bắn bắn!"

Hắn nhanh chóng ngưng tụ Ma pháp lực, hóa thành vô số mũi Lôi Tiễn, bắn liên tiếp về phía con yêu thú. Nhưng hiệu quả đạt được rất thấp, chỉ có thể khiến nó khựng lại một quãng thời gian ngắn, rồi lại chọc nó phát điên, tốc độ nhanh gấp đôi, đuổi sát đít hắn, thành ra hại nhiều hơn lợi.

Trần Phong quả thật có cảm giác muốn khóc rồi. Tổ cha nó, sao lúc nào cũng bị yêu thú đuổi giết vậy?

Mà lúc nãy, ở một nơi xa, vô cùng xa Nam Việt quốc, trong một toà Linh Bảo giới.

Tòa Linh bảo giới này vô cùng khổng lồ, diện tích có thể so với một tỉnh, bên trong núi non trập trùng, Linh khí lượn lờ, tựa như tiên cảnh. Đôi lúc lại nghe thấy tiếng gầm của yêu thú, tiếng hót của chim, tiếng cá nhảy,....Khắp nơi có thể thấy được từng đầu Linh mạch to lớn đến khủng bố bị treo lơ lửng giữa không gian, đuôi cắm xuống mặt đất, như một con rồng khổng lồ vậy, rất là kinh người, từ trên người nó vô số Linh khí trào ra, hóa thành mây, thành mưa rơi xuống đất.

Một tòa thánh địa để tu luyện!

Ở giữa tòa Linh bảo giới này, một cái học viện được thành lập. Học viện này quy mô cực kì khổng lồ, giống như một thành phố thu nhỏ vậy, Minh Dương học viện so với nó tựa như một cái lều tranh, căn bản là hai thế giới, hai cấp bậc. Mà điều kinh ngạc là ở đây học viên mỗi người đều có thể bay qua bay lại, nhiều người sau đầu xuất hiện từng cái hư ảnh, người thì một ngọn lửa, kẻ thì ngọn núi, tên thì dòng sông, cô thì một cái đàn, nàng thì một bông hoa sen, ả thì một đóa hoa hồng, đủ loại,.....

Linh giả!

Tất cả học viên ở đây vậy mà đều là Linh giả! Không một ai là người thường

Mà phía bên trái học viện, có một vườn hoa lớn, là nơi dạo chơi cho các chị em phụ nữ, và đương nhiên bậc mày râu thì bị cấm vào, nếu không sẽ bị cộng đồng vây công, đánh gục. Nơi đây đủ loại hoa thơm cỏ lạ, hương thơm ngát người, hít vào liền có thể để cho Luyện khí võ giả đột phá, tu thành Tụ khí. Ngay cả Linh giả hít thứ này cũng sẽ được trợ giúp ngộ đạo, tu luyện dễ dàng hơn rất nhiều.

Một đám thiếu nữ tầm - tuổi đang ngồi ở trong đây, chuyện trò vô cùng vui vẻ.

" Mọi người xem, bông hoa này đẹp không?"

" Rất đẹp, a ngươi may quá, hái trúng Cửu chuyển Hoa rồi. Nghe nói để hoa này bên người tu luyện thì có trăm phần trăm tu giúp Chuyển Linh cảnh nhảy vào Linh cảnh, Huyễn Linh cảnh cũng có thể đúc lại Linh hồn, khiến Linh hồn trở nên cứng cỏi, sớm ngày lột xác, Hóa thành Linh Anh, tiến vào Chân Linh."

" Hay là cái này cho Thanh Sương đi, em ấy mới tu thành Ma đạo sĩ, giống như là Huyễn Linh cảnh vậy, rất cần Cửu chuyển hoa này để làm vững chắc Linh hồn."

Một thiếu nữ ngồi giữa bọn họ, xinh đẹp tuyệt trần, tuy mới - tuổi như nét đẹp đã lộ rõ, khí chất thanh nhã tựa thánh nữ khiến người xung quanh si mê. Tương lai chắc hẳn sẽ là một Thánh nữ nữa, được vạn người chú ý.

Đó là cô gái mà Trần Phong gặp trong Linh bảo giới tháng trước, Lý Thanh Sương! Cô nàng sau khi trở về, tu thành Ma đạo sĩ, càng ngày càng trổ mã, càng ngày càng đẹp hơn, khiến lượng người theo đuổi vốn nhiều đủ để lấp kín Minh Dương thành thì này còn nhiều hơn, đủ để bao Minh Dương thành vòng.

Một cô gái nhìn sang Thanh Sương, cười nói:

" Thanh Sương, cậu nói gì đi chứ. Từ nãy đến giờ chỉ thấy ngồi mỉm cười mà thôi.

" Mình chỉ đang nhớ lại một số chuyện vui mà thôi."

Cô nàng cười duyên, đáp. Quả thật nàng đang nhớ lại tình cảnh một thiếu niên bị một con vượn đầy lông lá truy đuổi, miệng không ngớt gọi cha mẹ, một bộ dạng hèn nhát vô sỉ đến tột cùng.

Một cô gái khác khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt gian xảo nhìn cô nàng, nói:

" Chuyện gì, có chuyện gì? Tháng trước cậu ra khỏi Bổ Thiên thánh viện, sau đó trở về liền muốn bế quan, tu luyện đến gần đây mới đi ra."

" Hay là lúc đi ra gặp chàng nào rồi? Nhìn dáng vẻ nghi nghi lắm. Ánh mắt kiểu này chỉ có mấy người tương tư mới có thôi!"

" Nói bậy!" Thanh Sương quát khẽ, khuôn mặt ửng đỏ cả lên, trông rất đáng yêu.

" Đúng rồi, mọi người ơi, Tiểu Sương Sương nhà ta yêu rồi, ông trời ơi, em ý có người trong mộng rồi.

"Không, không phải....." Thanh Sương rồi rít lên tiếng, cố gắng bịt miệng những chị em "qúy báu" này.

"Chối? Xem ngực ngươi này, so với trước lại nở ra một vòng. Chắc hẳn là hay xoa bóp, chăm sóc nó đúng không? Có người yêu có khác."

Một người lớn tuổi trong đám thiếu nữ từ phía sau tập kích Thanh Sương, hai bàn tay nắm lấy cặp thỏ ngọc của cô nàng, khẽ nắn nắn bóp bóp một phen, lại cười khanh khách, khiến Thanh Sương khẽ kêu lên một tiếng, thân thể run rẩy không thôi

"Chậc chậc, thật mềm quá đi. Tên nào sau này cưới em quả thật là phúc tu chín đời rồi. Chín kiếp đều tu đến Thánh cảnh, may ra mới có được Tiểu sương."

"Mọi người....thật là...."

Cô nàng thở dài, thiệt hết cách với họ. Mấy người này đều là bạn từ nhỏ của nàng, cùng nàng lớn lên, đương nhiên là dám trêu đùa quá mức một chút cũng không sao.

Đột nhiên phía trên không gian đột nhiên hiện ra vô số vết nứt, rồi một người thanh niên xuất hiện. Hắn ta tầm tuổi, mặc một bộ đồ đen tuyền, thắt cà vạt, trông rất lịch lãm. Trên khuôn mặt hắn treo một nụ cười, nhưng nó không hề khiến người ta cảm thấy thiện cảm, ngược lại cảm thấy có chút..... tà ác.

Hết chương

Chư vị đạo hữu đang đọc truyện, không biết các vị có biết đôi thỏ ngọc là gì không? Chắc hẳn mọi người đều biết rõ rồi, nó còn có thể gọi là cặp bánh bao, mỡ thừa, tiểu meo meo,...... hắc hắc

CÒn người thanh niên này, mọi người thử đoán xem là ai? Cực kì dễ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio