Trần Phong thấy được từng người đàn ông lăm lăm trong tay cây rựa, dồn hết sức chặt đứt cổ của mấy con yêu thú, rồi để máu chảy vào các chum các vại. Những người đàn bà thì nhẹ nhàng gọt từng cây dược liệu một, bộ dáng vô cùng cẩn thận. Hắn còn thấy những cậu nhóc tầm cỡ tám chín tuổi tựa thân bên những cây cột, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn những chum vại kia.
Vi Sơn lúc này cũng đã chỉ đạo mọi người việc nào ra việc nấy, thấy hắn có vẻ quan tâm nên cười nói:
" Bọn ta đang chế một thứ, gọi là Luyện thể bảo dịch từ các dược liệu cùng máu của các yêu thú này. Máu Yêu thú thường sẽ chứa rất nhiều năng lượng, so với các cơ bắp đều không ít. Bọn ta thường sẽ đem nó luyện chế, chắt lấy phần tinh hoa trong đó, gọi là Yêu thú tinh huyết. Yêu thú Tinh huyết này nếu được trộn với các loại dược liệu theo tỉ lệ vừa đủ sẽ có thể tạo ra một loại thuốc có hiệu quả so với Luyện thể đan còn hơn nhiều!"
Trần Phong lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Xem ra những người ở khu vực rừng núi này đều có những phương pháp tu luyện riêng, rất độc đáo. Điều này lại hắn nhớ tới anh Thành, người này cũng nói là mình đến từ các huyện phía Tây Bắc, và Luyện thể thuật cũng đạt đến mức độ khá cao, so với hắn còn muốn hơn không ít! Không biết là bản làng của anh ấy ở đâu, nếu có thời gian thì đến thăm một chút, xem như là tạo quan hệ.
" Trưởng bản, ông nghĩ tên nhóc này thế nào? Nó quá đáng nghi!"
Không biết từ lúc nào một lão già đã đứng phía sau Vi Sơn, ánh mắt nhìn Trần Phong lộ rõ vẻ nghi ngờ. Lão giả này là một trong năm người đi cùng Vi Sơn, và cũng là người tu vi thâm hậu nhất sau Vi Sơn, Nội cương cảnh cấp cao thủ!
" Thật sự ta cũng không rõ nữa, trông qua tên nhóc này cũng không có gì nguy hiểm. Nhưng mà không thể không phòng bị. Già làng, cụ đừng quá lo lắng, ta sẽ canh gác hắn, nếu có vấn đề gì sẽ ngăn chặn ngay. Hơn nữa còn còn có Thiên Tượng nữa, có nó thì mọi chuyện gần như không phải lo.
" Mong là vậy. Dạo này Bắc Minh Đế Quốc rất hay cử người sang đây để mua chuộc, không ít bộ tộc, bản làng bị chúng mua chuộc rồi."
Nói đến đây ông lão thở dài, có vẻ như rất muộn phiền. Mà Vi Sơn ánh mắt cũng lộ rõ vẻ nghiêm trọng vạn phần. Phía Tây Nam Việt quốc có hai quốc gia láng giềng, đó là Vạn Tượng quốc cùng Chân Lạp quốc. Hai quốc gia này cùng Nam Việt quốc đều là Vương quốc, tối đa chỉ có Vương cấp Linh Vương cảnh tồn tại, không mấy khi xuất hiện chiến tranh. Nhưng phía Bắc Vạn Tượng quốc cùng Nam Việt quốc lại là một tồn tại siêu cấp khủng bố, Bắc Minh Đế Quốc, nghe đồn Linh Đế cảnh cường giả vẫn đang tồn tại, thực lực khiến các nước xung quanh không thể không e dè. Mà Bắc Minh Đế Quốc dạo này có dị động, liên tục cho người đi về phía biên giới của các nước để lôi kéo, mua chuộc các bộ tộc.
" Chúng ta là người Nam Việt quốc, chết cũng làm ma nước Việt. Còn lâu mới cúi đầu trước bọn hắn!"
Gã nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói thầm.
Trần Phong lúc này đang nhìn vào một cái nồi lớn, trong đó cơ man là dược liệu, thậm chí một số nguyên liệu quý như Nhân sâm, Cường thể thảo cũng cho vào. Đó đều là Khí cảnh cấp thảo dược, giá trị rất cao, dù là các gia tộc ở Minh Dương thành cũng phải suy tính thật kĩ mới dám cho con cháu mình dùng, nhưng mà cũng chỉ có các thiên tài mới có tư cách sử dụng. Nhưng mấy người này lại sử dụng khá tùy ý, tưởng chừng những thứ này đều không quá mức quý giá.
" Xong rồi! Mấy đứa, lại đây nào!"
Đột nhiên một người đàn ông kêu lớn, tay nhấc chiếc nồi còn nghi ngút khói lên rồi đổ vào một cái vại. Những người khác thì nhanh chóng lấy thêm nước sạch đổ vào để giảm nhiệt.
Một lúc sau, khi nước giảm nhiệt một chút, họ bắt đầu lôi từng thằng từng đứa trẻ một - những tên mà nãy giờ luôn tìm cách chạy trốn, ném tõm vào trong nồi.
" Oa oa nóng quá!"
"Lại nữa rồi, hu hu, mế ơi hu hu."
Mấy đứa trẻ khóc bù lu bù loa lên, kêu la thảm thiết, tưởng chừng như phải chịu cực hình.
"Im lặng!"
Một người đàn ông quát lớn, vẻ mặt tức giận lại cộng thêm vết sẹo chạy từ trên đầu xuống cằm khiến gã trở nên vô cùng đáng sợ. Và nhờ vậy mà lũ trẻ cũng im lặng chút ít, chỉ có thể nghe được vài tiếng thút thít là thôi.
Trần Phong thấy vậy có chút lạ, bèn đưa một ngón tay vào trong nước thuốc, xem mấy đứa nhóc này tại sao lại có vẻ sợ hãi như vậy.
Hửm
Hắn lông mày chợt giãn ra, cảm thấy không thể tin nổi. Ngón tay của hắn cảm thấy nóng, rất nóng, nhưng không phải là nóng do nhiệt độ nước sôi, mà là nóng do một loại năng lượng khác. Năng lượng này liên tục thâm nhập vào các tế bào của hắn, khiến chúng thêm vững chắc, thêm mạnh mẽ, cứng cỏi. Nhưng mà trong quá trình năng lượng này tràn vào người thì hắn cũng cảm nhận được không ít đau đớn, tựa như vô số kim châm đâm vào cơ thể, so với phương pháp luyện thể của Kim Thân thập biến quyết còn muốn cao hơn.
" Đây là Luyện thể bảo dịch? Quả nhiên có sự kì diệu riêng của nó."
Hắn thầm gật gật đầu, Tinh thần lực đột nhiên phóng ra, thâm nhập vào một cái vại, quét qua quét lại một hồi rồi bỗng nhiên hóa thành một cái vòi, đem từng chút thứ nước thuốc đó thu đi.
"Cháu làm gì vậy?" Vi Sơn có chút tức giận hỏi hắn, Chân khí trong người đã bắt đầu di chuyển, nếu Trần Phong chỉ cần trả lời có chút nào không ổn thì hắn sẽ ngay lập tức lao lại, trấn áp!
"Trưởng bản, ông đừng lo. Cháu đang làm chút chuyện, tuyệt đối là trăm lợi mà không có hại."
Trần Phong nở nụ cười xán lạn, không có chút nao núng, Tinh thần lực vẫn liên tục quét qua quét lại, chốc chốc chốc lại rút lên từng cục màu đỏ đen, vàng xám sau đó liền ném nó sang một bên.
Mà Vi Sơn cùng các dân bản lúc này mới bình tĩnh lại một chút, thấy cảnh tượng này không nhịn được mà "hít một ngụm khí lạnh". Họ không thể hiểu nổi tại sao Trần Phong làm được như vậy, bởi họ không hề cảm nhận được chút Chân khí dao động nào. Vậy Trần Phong đã làm gì khiến cho những quả cầu kia lơ lửng????
Trần Phong sau một lúc liền thu Tinh thần lực lại, thở ra một hơi, lại thò cả bàn tay vào nước thuốc, đến lúc này mới thỏa mãn mà gật đầu:
"Được rồi."
"Đúng vậy, được rồi. Bác mong cháu có lời giải thích rõ."
"Là thế này, cháu thấy trong nước thuốc ngoại trừ các chất bổ ra thì còn chứa không ít tạp chất, lắng đọng thành từng cục li ti. Vì vậy cháu đã dùng Tinh thần lực kéo chúng ra ngoài, tránh cho các em ấy bị ảnh hưởng, khó tiêu hóa nước thuốc."
Cả trăm người dân bản quay lại nhìn nhau, gãi gãi đầu, không biết làm thế nào, cuối cùng lại quay sang Vi Sơn để xem ý kiến hắn thế nào. Mà hắn cũng khá bối rối, thật giả không rõ, bởi phương pháp điều chế này đã được truyền từ đời này qua đời khác rồi, không thể nào có sai sót như vậy được.
Giữa lúc hắn đang phân vân không biết làm thể nào, đột nhiên nghe tiếng mấy đứa trẻ kêu lên vui sướng:
"Oa, đỡ đau nhiều rồi."
"Thoải mái ghê, lại vừa ngứa nữa!"
Vi Sơn há hốc mồm, chạy lại ôm một đứa nhóc, nói:
" Tú, có thật không hả con?"
"Vâng ạ, chúng cháu cảm thấy đỡ đau nhiều rồi, thậm chí còn có chút thoải mái nữa."
Hắn tâm trạng vô cùng kích động, quay sang nhìn Trần Phong mà tràn đầy sự cảm kích.
" Vậy phải cảm ơn cháu rất nhiều rồi. Bác xin lỗi vì lúc nãy to tiếng với cháu."
Vi Sơn ngược lại là một con người thẳng thắn, bộc trực, dám làm dám chịu. Hắn có thể bỏ xuống chút cái "tôi" của mình, nói rõ tấm lòng mười phần rộng rãi, không phải loại người nhỏ mọn.
Trần Phong nhất thời cảm thấy rất ấn tượng với Vi Sơn, trong lòng tràn ngập sự tôn trọng. Thường thì mấy người có tuổi sẽ rất cứng đầu, cộng thêm tu vi cao nữa thì hoàn toàn là đá tảng, không thể suy chuyển, không thể ngăn cản. Nhiều tên thậm chí có khi thẹn quá hóa giận, liền tung chưởng đánh chết người, sau đó phủi tay bỏ đi, hoàn toàn không chút tự trọng.
" Như thế này đi, tối nay cả bản mời cháu một bữa, xem như là lời cảm ơn vì đã giúp sức. Cũng như là ăn mừng một buổi săn bắt thành công."
Bốn phía xung quanh vỗ tay liên hồi, mà Trần Phong cũng vô cùng ngạc nhiên, gãi gãi đầu, có chút xấu hổ đáp:
" Thật ngại quá, cảm ơn mọi người rất nhiều."
Vi Sơn cười vui vẻ, lại hô hào đám trẻ đang ngâm trong nước thuốc đi ra ngoài tắm rửa. Hắn nhìn cảnh từng đứa từng đứa trẻ tồng ngồng không chút quần áo xếp thành hàng đi ra suối mà phì cười. Mà lúc này hắn mới chú ý, những người độ tuổi cỡ - tuổi của nơi này gần như không xuất hiện, phảng phất như họ không tồn tại vậy. Hắn đem nghi vấn này ra hỏi, liền nhận được câu trả lời:
" Mấy đứa đó đi đến ngôi trường gần đây để học tập rồi, một số ít khác thì đang canh nương rẫy đầu kia. Dù sao đang cuối vụ mùa, sắp thu hoạch được sản phẩm rồi, nếu không cẩn thận thì thú kia sẽ phá hoại hết mùa màng."
Trần Phong gật gù, cái hiểu cái không. Hắn từ nhỏ ở Minh Dương thành, lại sống trong khu I, lấy đâu ra kiến thức về mấy cái này. Hắn cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi, nhưng đó cũng chỉ là kiến thức lí thuyết mà thôi, còn khiếm khuyết thực hành nhiều lắm.
Hắn nhìn xa xa về phía bên trái liền thấy từng dãy đồi núi trập trùng, cây cối đã bị phát quang sạch sẽ, thay vào đó là từng vạt lúa vàng rượm trải dài, trông rất bắt mắt. Hắn cũng mơ hồ thấy được từng người đàn ông đang đi đi lại lại, cầm trên tay từng cây rựa mà thăm rẫy.
"Cuộc sống của họ xem ra có rất nhiều điều thú vị, đáng tiếc mình cần trở về Minh Dương thành gấp, nếu không ở lại tìm hiểu thì cũng hay đấy chứ?"
Hắn thở dài tiếc nuối, rồi theo mấy đứa trẻ ra suối. Thân thể hắn sau một thời gian dài bị truy đuổi nên vô cùng bẩn thỉu, nhiều chỗ còn có máu tươi chảy ra, đông cứng lại. Thêm vào đó hắn cũng muốn thử biết đến tắm suối là thế nào.
Tùm tùm tùm
Mấy đứa trẻ nhanh chân nhảy tùm xuống dòng suối, dáng vẻ chán nản lúc nãy đã không cánh mà bay, thay vào đó là sự sung sướng không gì sánh được. Bọn chúng thỏa sức vùng vẫy dưới nước, đánh lên từng đám nước bay tung tóe. Tiếng trẻ thơ vui đùa vang lên bốn phía, khiến Trần Phong bất giác mỉm cười. Mà phía xa xa trên thượng nguồn, các bà các mẹ các chị cũng chậm rãi giặt đồ, ánh mắt nhìn đám trẻ đầy trìu mến.
" Mát quá!"
Trần Phong cũng tự chọn một góc mà nhảy xuống, cảm nhận được dòng nước suối mát lạnh chảy qua thân thể mình không nhịn được mà rên lên một tiếng. Những vết bẩn trên người của hắn cũng được nước suối chậm rãi gột rửa, phút chốc thân thể hắn sạch bong. Lúc này hắn mới quan tâm đến thân thể mình, không ngờ hắn đã phát triển đến mức này. Chỉ sau một tháng rưỡi tu luyện, thân thể hắn đã biến đổi nhiều, người cao thêm không ít, các cơ bắp cũng hiện ra rõ ràng, trông rất chắc chắn, mạnh mẽ. Bây giờ mỗi quyền hắn đánh ra, dù là thân cây cũng khó chịu nổi, sẽ bị đánh nát, sụp xuống!
"May mà có sư phụ, nếu không ta lúc này vẫn là một tên nhóc sống chui lủi trong khu I, không nhà cửa, chỉ có thể chịu hiếp đáp, khinh thường,...."
Hết chương