Nam Việt Đế Vương

chương 65: chém mộc tinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Ta liều một lần cuối cùng, cái giá phải trả chính là tính mạng ta!"

Hắn hét lớn, hai tay rút ra hai thanh đao to tướng, tuy chỉ là đao làm bằng sắt thép bình thường nhưng lại được Chân khí hắn gia trì, so với bất kì kiện Bảo khí cấp một nào đều tốt hơn!

Chém!

Hắn không cần vận dụng bất kì võ học, võ kỹ nào cả, chỉ dựa vào bản năng, chém ra những nhát chém mạnh nhất. Sau lưng hắn lại có từng đợt từng đợt Phong Lôi Hỏa hệ ma pháp bay theo, hóa thành từng mũi tên tấn công vào đám yêu thú xung quanh.

Phập phập phập

Tiếng kim loại chém vào da thịt vang lên đầy ghê rợn, cùng đó là tiếng gào thảm thiết của đám yêu thú. Trần Phong cố đứng ở một cành gần mặt đất nhất chỉ cần có con yêu thú nhỏ nào sẽ lập tức ra tay chém giết, còn gặp yêu thú lớn thì trốn chạy lên đỉnh cây.

phút sau.....

Trần Phong đứng trên đỉnh cây, máu chảy từ người hắn thấm đẫm một góc. Hắn tựa vào thân cây, thở dài một hơi, ánh mắt chậm rãi liếc xuống phía dưới. Gốc cây giờ đây là một bãi hỗn độn, máu tươi cùng thịt nát văng tứ tung, không có một cái xác nguyên vẹn. Hắn đã dồn toàn bộ khả năng của mình, chém giết hết sức, nếu giờ đây có một lượt yêu thú nữa đến thì hắn sẽ phơi thây tại đây. Hắn đã sức cùng, lực kiệt, thật sự không còn nghĩ ra một phương án gì tối ưu nữa. Đáng lẽ câu giờ lâu như vậy thì đám người kia phải đến rồi chứ, sao giờ còn chưa xuất hiện??

Giữa lúc hắn đang lo lắng thì đột nhiên trên trời vang lên một tiếng cười đầy sảng khoái, cùng với đó là một dòng sông! Đúng vậy, là một dòng sông từ trên trời đổ xuống, ầm ầm như thác lũ, phút chốc đã nghiền ép đám yêu thú đến mức quỳ mọp xuống, dáng vẻ sợ hãi vô cùng.

" Thiếu niên, rất tốt, rất tốt."

Người đến là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, dáng người cao to vạm cỡ, khí thế kinh người vô cùng. Gã đạp trên một dòng sông lớn, sau lưng là mấy chục người già trẻ lớn bé không giống nhau, nhưng có một điểm chung là họ đều mệt mỏi, có chút sợ hãi, thảng thốt, quần áo thì rách nát, nhiều chỗ máu còn chưa khô.

Trần Phong nheo mắt đánh giá gã một lúc, rồi cúi người, làm động tác chào, nói:

" Cảm ơn đã cứu giúp cháu."

"Không sao, không sao.

Gã cười một cách bí hiểm, sau đó chậm rãi đáp xuống bên cạnh hắn.

"Chú tên là Trần Tuấn Khải, là quân nhân ở Nam Việt biên quan gần đây. Trên đường đi vì phải cứu nhiều người nên đến chậm, cháu ổn chứ?"

" Cháu ổn."

Nghe hắn nói vậy Trần Khải cũng yên lòng. Gã khẽ phẩy nhẹ tay, lập tức con sông sau lưng chia ra thành một nhánh nhỏ, nâng Trần Phong lên, đưa lại gần mấy người đang trị thương.

"Đi tiếp thôi!"

Gã nhìn xung quanh một lượt, sau đó dòng sông dưới chân đột nhiên chậm rãi di chuyển, hướng thẳng về phía không trung mà phóng đi!

Woa

Trần Phong ngồi trên này trong lòng không nhịn được mà ngưỡng mộ vô cùng. Bọn họ quá mạnh mẽ, đã siêu thoát con người bình thường từ lâu.

Hắn lại nhìn xuống phía dưới mặt đất, lúc này thú triều bốn phía đã được dập tắt, chỉ còn sót lại đôi ba tiếng kêu trốn chạy của chúng nó.

Oành!

Đột nhiên từ đâu vang lên một âm thanh khủng bố, cùng với đó là một làn sóng xung kích mạnh mẽ tràn đến, chấn cho hắn khí huyết sôi trào cả lên, chút nữa không nhịn được mà ói ra một ngụm máu tươi. Còn mấy người bên cạnh hắn thì không ít tên do bị thương nặng nên phun máu phè phè, trọng thương, sắc mặt xanh mét.

Tất cả đầy hoảng sợ, nhao nhao nhìn về phía phát ra sóng xung kích. Chỉ thấy ở nơi xa, một mảnh đất rộng tầm một thị trấn bị cày nát, cây cối biến mất, chỉ còn lại một khoảng đất trống. Ở giữa là một cây cổ thụ to lớn, cành lá như giao long đánh về bốn phía. Còn xung quanh là một tốp tầm chục người đang lơ lửng trên không trung, quanh thân Linh lực phun trào không ngừng, hóa thành đủ loại dị tượng. Kẻ thì hóa thành một dòng sông, nước sông đục ngầu như lũ về, bên trong còn có vô số quái thú bơi lội. Tên thì hóa thành một rừng kiếm, kiếm khí xông lên tận trời, mỗi một chiêu chém xuống đều khiến cho Mộc Tinh khổ sở đón đỡ. Một người phụ nữ thì hóa thành hỏa phượng, hót vang trời, đi đến đâu là lửa cháy rừng rực đến đó, thiêu cháy cành lá của nó.

"Ngay cả bọn họ cũng không thể chém giết được, nó rốt cục là yêu thú gì?"

Tuấn Khải ánh mắt trầm trọng, nheo mắt nhìn nơi chiến trường xa xa. Hai bên đánh nhau rất kịch liệt, bên nhân loại có nhỉnh hơn một chút nên chiếm thế thượng phong, nhưng Mộc Tinh cũng không phải dạng vừa, tuy bị thương nặng nhưng chiến lực như cũ vẫn là Dung Linh Cảnh. Còn đám người nhân loại cũng chỉ có một Dung Linh cảnh cấp cường giả, còn lại chỉ là Huyền Linh, nhất thời không thể hạ được nó.

"Các ngươi ở lại đây, ta tham gia chiến đấu!"

Tuấn Khải nhanh chóng đưa đám người bọn họ xuống, sau đó hóa thành một tia sáng bay đến chiến trường, rất nhanh đã chiến đấu.

Oành oành oành

Tiếng vang khủng bố vang lên, sóng xung kích từng đợt từng đợt đánh đến chấn mọi người khó chịu không ngừng.

"Mọi người, đứng gần tôi, tôi sẽ bảo vệ các ngươi."

Một người đàn ông trung niên bước ra, khẽ chỉ lên bầu trời một cái. Lập tức một màn sáng rộng cỡ căn nhà hiện ra, bao bọc lấy mọi người. Khi ở trong này thì sóng xung kích yếu đi rất nhiều, gần như không còn ảnh hưởng đến bọn họ.

Oành

Một tiếng vang cực đại vang lên, lần này không chỉ có sóng xung kích mà còn có khói bụi ngập trời, cùng với đó là từng vật thể kì lạ!

Viu viu

Một mảnh vỡ vô cùng to lớn bay đến, cắm thẳng một bên bọn họ. Mảnh vỡ là một mảnh vỏ gỗ, trên đó có vô số vết xước cùng cháy đen, thậm chí còn có một vết cắt rất ngọt, tựa như ai đó dùng một chiêu kiếm cường đại gọt nó xuống.

Viu viu

Lại một âm thanh vang lên, lần này là một mảnh kim loại, là mảnh vỡ của một thanh kiếm. Mẩu kiếm còn rất mới, trên đó có từng luồng sáng thần thánh lưu chuyển, chém về bốn phía, cắt đứt tất cả gì nó đi qua.

Á Á á

Một tiếng kêu thảm vang lên, cùng với đó là thân hình một vị Linh giả bay ra, máu tươi phun trào vẽ thành một đường vòng cung trên bầu trời

"Chuyện gì xảy ra?"

Trần Phong không kềm nổi tính tò mò, lập tức lao ra khỏi màn chắn, nhảy lên một cái cây. Cây khá cao nên hắn có thể quan sát trận chiến trước mắt.

Chỉ thấy trận chiến đã bước sang hồi kết thúc, vị Dung Linh cảnh cường giả kia đã triển khai tòa bộ chiến lực, Linh hồn cùng thân thể hợp nhất, thân thể là kiếm, một đấm là một kiếm, cứ vậy mà lao đến đánh cận thân cùng Mộc Tinh.

Ánh kiếm phát ra từ thân thể hắn sáng rực, chiếu rọi cả vùng đất này. Một chiêu đánh ra liền chém cho Mộc Tinh đứt đến ba bốn chạc cây, thậm chí có lúc suýt đánh đến Tinh thần hải. Còn mấy người còn lại thì phụ họa, Linh thuật đánh ra như mưa, cũng khiến nó tiêu hao không ít.

Gràooo

Nó rống lên đầy sợ hãi, đột nhiên thu về hết cành lá, cố hết sức đánh ra một chiêu mạnh nhất.

Sinh mệnh Tịch diệt!

Bầu trời một lần nữa tối đen như mực, chẳng qua so với trước đây kém xa tít tắp, chỉ còn lại ba bốn phần lúc đầu.

Mà vị Linh giả này cũng hú dài, thân thể phát ra kiếm khí đáng sợ, thân thể hóa thành một thanh kiếm lao đến đánh lên một chiêu này của Mộc Tinh.

Xoẹt xoẹt

Kiếm lực thế như chẻ tre, đi tới đâu bầu trời đen lại bị cắt ra từng đó. Cuối cùng thân thể hắn lao đến, một kiếm chém tới, cắt Tinh thần hải của Mộc Tinh làm đôi, Linh hồn nó trong đó cũng bị chém làm đôi.

Thân thể to lớn của nó vỡ thành mảnh, rơi ầm một cái xuống mặt đất.

Thắng!

Trần Phong thở ra một hơi, ngồi bệt xuống. Rút cục con quái vật kia đã bị xử lí triệt để. Hắn cũng có thể kê cao gối mà ngủ rồi.

Nơi chiến trường....

Tuấn Khải đứng một bên, mồ hôi đầm đìa, nhìn xác con quái vật mà cảm thán:

" Kinh khủng thật, chúng ta có một Dung Linh cảnh, bảy Huyền Linh cảnh, trong đó có hai người đã đạt đến đỉnh cao Huyền Linh cảnh. Vậy mà phải tốn quãng thời gian dài như vậy, thậm chí Linh Bảo cũng bị đánh vỡ không ít."

Vị Linh giả lúc nãy hóa thân Hỏa Phượng cũng khẽ gật đầu, nhỏ nhẹ nói:

"Ừm, nó quá mạnh. cũng may Linh bảo chúng ta bị đánh vỡ chỉ là Linh bảo bình thường, chứ nếu là Chân Linh bảo thì xong rồi, chắc xót đến chết mất."

Trần Phong từ gốc cây nhảy xuống, chạy nhanh về phía mảnh vỡ của Mộc Tinh

"Tuy đã bị đánh vỡ nhưng sinh mệnh lực trong nó vẫn rất hùng hậu, nếu ta có thể lấy đi để bổ sung cho đốt tre thì có lẽ nó sẽ hồi phục lại chút ít, mà Khoai cũng sẽ tỉnh lại. Ta còn nhiều điều cần hỏi nó."

Mảnh vỏ cây to cũng khá to lớn, trên đó từng đám văn tự lúc ẩn lúc hiện, lúc to lúc nhỏ, lúc nhanh lúc chậm, rất kì bí. Trần Phong cẩn thận đi lại mảnh vỡ, tay lăm lăm đốt tre, bất cứ lúc nào gặp nguy hiểm sẽ tế nó ra, bảo toàn tính mạng nhỏ của mình.

Rốt cục thì hắn cũng đi lại gần mảnh vỡ, nhẹ nhàng và đầy chậm rãi, cắm đốt tre lên mảnh vỡ. Từng luồng sáng như nước lũ điên cuồng tràn vào đốt tre, phút chốc khiến nó tỏa ra hào quang rực rỡ. Cùng lúc đó thì sức sống của mảnh vỏ cây liền

suy sụp hẳn, có dấu hiệu biến mất.

Khi tia sáng xanh lục cuối cùng bị đốt tre hút đi thì mảnh vỡ của Mộc Tinh cũng vang lên một tiếng rắc rồi tan thành vô số mảnh vụn.

" Thế là tạm thời xong, tiếc thật, nếu có thể lấy toàn bộ cơ thể nó chắc hẳn Khoai sẽ khôi phục hoàn toàn. Nhưng mà mấy vị Linh giả còn ở xa xa kia, nếu làm vậy chỉ sợ..."

Trần Phong thở dài một hơi, thu đốt tre vào Tinh thần hải, sau đó quay về tụ họp với nhóm người kia. Mà lúc này, Tuấn Khải cũng quay lại. Khuôn mặt gã nhìn mọi người mà đầy nhẹ nhõm, cười vang:

"Tốt quá rồi mọi người đều ổn. Chúng ta chuẩn bị một chút rồi xuất phát. Ta sẽ đưa các ngươi đến Nam Việt biên quan để chữa trị, rồi sau đó sẽ đưa các ngươi về, được chứ?"

"Qúa được ạ!"

"Cảm ơn ngài nhiều."

Cả đám người vui mừng reo hò, dù là những người đang bị thương nặng.

Tuấn Khải liếc qua Trần Phong, đột nhiên nở một nụ cười cao thâm khó dò, nói:

" Thiếu niên, cháu đã thuộc thế lực nào chưa?

"Dạ, hiện tại thì có thể nói là....chưa."

Trần Phong gãi gãi đầu, có chút lúng túng trước câu hỏi của gã.

"Nếu vậy thì hãy gia nhập Thanh Long Giang tông bọn ta đi, ở đó tài năng của ngươi tuyệt đối sẽ được coi trọng, được phát huy hết sức."

Tuấn Khải rõ ràng đã theo dõi hắn một lúc lâu, thấy được tư chất của hắn, kinh nghiệm, khả năng chiến đấu,.... nên động lòng yêu tài, muốn nuôi dưỡng hắn.

" Ừm, cái này thì...."

" Hãy gia nhập đi, ta đảm bảo ngươi sẽ phát triển thành một siêu cấp cường giả!" Tuấn Khải vẫn rất kiên nhẫn thuyết phục hắn.

"Trong phủ Nghệ An này, tuyệt đối không có thế lực nào sánh được với Thanh Long Giang Tông....."

Trần Phong suy nghĩ hồi lâu, rồi quả quyết đáp:

" Chuyện này có thể để sau không ạ, hiện tại cháu đang quá nhỏ yếu, còn xa mới tính đến chuyện gia nhập môn phái."

Tuấn Khải nghe hắn nói vậy trong lòng cũng có chút không được như ý, nhưng gã vẫn nói:

"Ừ, nếu cháu đã quyết như vậy thì ta cũng không ép, lúc nào đổi ý định thì hãy nói cho ta."

Nói xong gã rút ra một tấm thẻ, đưa cho Trần Phong. Hắn chậm rãi nhìn lên tấm thẻ, thấy viết:

" Trần Tuấn Khải, đệ tử nội môn Thanh Long Giang tông.

Liên hệ....."

Trần Phong thu tấm thẻ lại, sau đó cúi chào Tuấn Khải một cái. Gã cũng gật đầu đáp lại, Linh lực lại biến hóa lần nữa, trở thành một con giao long to lớn, cuốn lấy tất cả mọi người rồi gào thét bay đi.

Nam Việt biên quan nơi chữa trị.

Chỗ này bây giờ có tới mấy trăm người, thực lực không đều. Kẻ thấp nhất chỉ là Luyện thể cảnh Luyện bì kì, nhưng tên cao nhất lại là Linh giả Huyễn Linh cảnh. Số người còn lại chủ yếu là quân y, đang chạy đôn chạy đáo, liên tục chữa trị cho mọi người.

Bọn họ được xếp vào khu số ba, dành cho những người vết thương không nặng lắm. Phút chốc đã có ba bốn người đi vào, quan sát họ một lượt sau đó tiến hành sơ cứu, cầm máu,...

Trần Phong cũng không có tổn thương gì quá to lớn, căn bản là hơi lao lực một chút, chỉ cần nghỉ ngơi dăm bữa là có thể hồi phục.

Đến đêm...

Nhóm bọn họ tụ tập lại một chỗ bên ngoài căn nhà, đốt lửa sưởi ấm. Trời bây giờ tuy đang là tháng nóng, nhưng chỗ này đang ở trên núi cao, cộng với ban đêm nữa nên thành ra có chút lạnh.

Một người lên tiếng:

"Nhóm chúng ta đi chung một chỗ, tuy chỉ là gặp mặt hời hợt nhưng cũng do sống chết mới biết nhau. Giờ chắc cũng phải ở lại vài ngày, nghỉ ngơi, ăn miếng bánh, uống miếng nước. Chi bằng nói chuyện một chút, sau này nếu hữu duyên thì gặp lại."

"Ý kiến hay."

" Không tệ"

Mọi người đều vui vẻ đồng ý, không khí nhất thời sôi động hẳn lên. Mỗi người tự giới thiệu quê hương mình, tên tuổi, gia thế,.....

Đột nhiên người đàn ông đã tạo màn chán để bảo vệ mọi người lúc chiêu lên tiếng:

"Cho ta hỏi, các ngươi chắc đều là tu luyện giả. Không biết mọi người tu vì cái gì?"

Lúc gã nói câu này ra nhất thời ngây người ra, không biết nói thế nào.

" Ta tu vì muốn có được sức mạnh. Nhìn những Linh giả mạnh mẽ, lên trời xuống biển, đi mây về gió mà ngưỡng mộ làm sao."

" Ta tu luyện vì gái mà thôi. Nghe nói cảnh giới càng cao, gái càng thích đến lúc đó, hắc hắc....!" Một gã béo lên tiếng, vẻ mặt dâm dê đê tiện của hắn khiến người xung quanh rùng mình.

Ta tu vì cái gì?????

Trần Phong ngơ ngẩn, cứng họng. Gã ban đầu tu luyện chỉ vì muốn mạnh lên, thoát khỏi số phận tối tăm, đánh bay những kẻ muốn làm hại hắn cùng người thân hắn. Nhưng bây giờ thì xong rồi, Lý Long đã vào tù, Hắc Long Bang đã đi vào dĩ vãng. Hắn cũng đã có cuộc sống sung túc, nhà đẹp, ăn uống no say, cũng được đi học. Vậy là đã đủ rồi, còn cần gì nữa???

Hắn đột nhiên cảm thấy muốn buông bỏ tất cả, muốn trở về nhà, muốn ở bên cạnh em gái, muốn ở cùng bà Hoa, ngày ngày đi học, sống một cuộc sống đơn giản như bao người thường.

Hắn muốn buông bỏ!!!!

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio