Tám chiến sĩ Bờm Đen, mười sáu hài tử, ba nữ nhân tộc Bờm Đen, đồ đằng trên mặt mỗi người đều biến hóa, vết thương Hà Ninh để lại trên mặt một chiến sĩ Bờm Đen, trở thành một bộ phận không thể thiếu trong đồ đằng của tộc Bờm Đen.
Tín ngưỡng, thần phục, trói buộc và sức mạnh.
Đây là nghi thức của đại vu, cũng là căn bản đạt được sức mạnh của man tộc.
Sau khi kim quang tan đi, Hà Ninh chỉ cảm thấy trước mắt tối đi, toàn thân thoát lực, nếu không phải cắn răng chống đỡ, rất có thể đã ngã quỵ tại chỗ.
Thầm cười khổ, đừng thấy thần côn uy phong bát diện, cái giá mỗi lần đều không nhỏ.
Một cánh tay mạnh mẽ đỡ sau lưng y, hơi thở quen thuộc, lồng ngực ấm áp, tóc vàng chói mắt, thần kinh căng chặt của Hà Ninh được thả lỏng, liền để mặc bản thân ngã ra sau.
Chiến sĩ Bờm Đen vẫn quỳ, nữ nhân Bờm Đen vừa rồi tấn công Hà Ninh cũng không còn gào thét, đám người Ito bị treo trở nên bình tĩnh, vết thương chảy máu đang dần kết vảy. Mỗi người Bờm Đen đều có thể cảm giác rõ ràng, một luồng sức mạnh cuồn cuộn đang không ngừng chảy vào người.
Ánh mắt người Bờm Đen nhìn Hà Ninh trở nên nóng cháy, đồng thời mang theo sợ hãi. Đây là dấu ấn kế thừa trong linh hồn, nối tiếp từng đời, phẳng lặng đã bốn trăm năm, nhưng lại chưa từng cắt đứt.
Hà Ninh nhắm mắt lại, thử mở miệng, âm thanh có hơi vô lực, nghe thật xa xôi, căn bản không nghe rõ, chỉ quay sang cầu cứu Mudy.
Gương mặt trở nên tái nhợt và đôi môi mất đi màu máu đập vào mắt, con ngươi màu lam chớp nháy, khi nhìn sang người Bờm Đen, không khỏi mang theo sát ý.
Hà Ninh lại kéo khăn đầu của Mudy, “Giúp cái coi, thả bọn họ xuống trước đã, tổn thất của người Naldlin tôi sẽ bồi thường.”
Nói ra câu này, Hà Ninh đã hơi có lại sức lực.
Đến hoang thành rồi, có đủ dê bò phân cho người Naldlin chăn thả. Dê bò không đủ còn có thể thuần dưỡng chim một chân, dáng người tròn trịa, như đà điểu cỡ nhỏ, mùi vị lại rất ngon. Ban đầu là chim con do mèo cát mang về, ngoi ngóp hơi tàn, thịt không nhiều, Hà Ninh không ăn, cũng không có chăm sóc, kết quả hai tháng sau đã phát triển thành một đàn, năng lực sinh sôi này chỉ có chuột sa mạc có thể so sánh.
Các mục dân chỉ quen nuôi dưỡng dê bò, thuần dưỡng loại chim hoang dã không có bất cứ kinh nghiệm nào, nhưng có kẻ ngoại lai Hà Ninh này, vấn đề có khó cũng có thể giải quyết rõ ràng.
Miya luôn thích dùng chim một chân nấu canh, lại thêm vào mấy thảo dược đặc biệt, hiệu quả còn ghê gớm hơn cả ngân thảo. Cuộc sống bi thảm của Hà Ninh bắt đầu từ đó, tránh được mùng một không tránh được mười lăm, kiên quyết không ăn canh ngân thảo, thì còn có chim một chân ở sau.
Wamu cảm thấy rất hứng thú với việc thuần dưỡng chim một chân, trước khi rời khỏi hoang thành đặc biệt trao đổi hơn hai mươi trứng chim với Hà Ninh, mỗi cái đều lớn cỡ trứng ngỗng, nói là sau khi về phía bắc sẽ cho mẹ và em gái nuôi, số lượng nhiều rồi còn có thể bán ra. Hà Ninh cố nén không tạt nước lạnh vào cậu, có việc để kiếm sống luôn tốt hơn, lần này thất bại còn có giao dịch lần sau, còn về trứng chim có thể thành công vượt qua biên cảnh, an toàn nở ra ở phía bắc không, chỉ có trời mới biết.
Đối với người Naldlin mà nói, thuần dưỡng chim một chân tuyệt đối còn có lợi hơn dê ba sừng. Hoang thành có ốc đảo và bãi cỏ lớn, chim một chân ăn côn trùng cũng ăn cỏ, tốc độ sinh trưởng lại nhanh, chỉ cần chú ý phòng ngừa cáo, tuyệt đối là món buôn bán vạn lợi.
Bộ tộc Naldlin thiếu gia súc, chứ không thiếu người, cho dù là hài tử cũng có thể giúp đỡ.
Người Bờm Đen không thể giống như trước kia lấy săn thú làm chính, cũng không thể chăn thả, lại có thể trở thành sức mạnh thủ vệ cho hoang thành. So với mục dân phía đông, man tộc phía tây mới là chiến sĩ trời sinh. Tuy nói số người hơi ít, nhưng vạn sự luôn khó lúc ban đầu, có khởi đầu tốt, bộ tộc tương tự như Bờm Đen khẳng định sẽ cuồn cuộn không dứt trở thành vật trong túi mình.
Đến lúc đó, ai lại dám tìm y gây phiền phức, y sẽ cho kẻ đó xem, để họ biết hoa vì sao lại đỏ như thế!
Hà Ninh đang tính toán trong lòng, quyết đoán xuất thần lang thang. Sức lực đột ngột mất đi không phải nhất thời có thể hồi phục, Mudy ôm y lên, hạ lệnh các kỵ sĩ thả bọn người Ito xuống. Người Naldlin tuy bất mãn, nhưng không dám oán trách, cuộc sống tương lai của bộ tộc còn phải nhờ vào chủ thành Burang và người thần dụ, vì mấy tên man tộc ăn trộm mà xích mích, chọc giận hai vị đại nhân, không phải là chủ ý tốt gì.
Nhưng mà, muốn bọn họ đối xử tốt với man tộc là không thể. Không oán trách, không có nghĩa là bọn họ muốn chung sống tốt đẹp với những man tộc này, còn xưng huynh gọi đệ.
Đám người Ito hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh của mình, càng sẽ không có tâm tư chạy trốn, trừ khi bọn họ thật sự không cần mạng nữa. Sau khi nghĩ kỹ, mới lên tiếng nói muốn đón tộc nhân khác tới.
Miya ở ngoài lều báo cáo cho Hà Ninh, bên trong lại chỉ truyền ra tiếng Mudy.
Miya lặng lẽ đứng, không đi khỏi. Cô chỉ tuân theo mệnh lệnh của Hà Ninh, trung thành cố chấp. Trừ Hà Ninh không ai có thể mệnh lệnh cho cô, Mudy cũng không được.
Cuối cùng, rèm lều được vén lên, Hà Ninh dựa trên tấm thảm được cuộn lại, sắc mặt không còn tái nhợt như vừa rồi, môi cũng hồi phục huyết sắc. Y nhìn Miya cười cười, “Đáp ứng bọn họ đi, đón người về, cô phụ trách an bài, đừng xung đột với người Naldlin là được. Cái khác đợi về thành Burang lại nói.”
“Vâng, chủ nhân.”
Miya không vào lều, chỉ đứng bên ngoài cong lưng hành lễ. Rèm lều buông xuống, ngăn cách hai thế giới, Miya kéo khăn đầu lên, trong mắt có một chút nghi ngờ, vừa rồi, trong lều hình như có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Nỗi hoài nghi chỉ vụt qua trong một thoáng, tiếp theo bị Miya ném bỏ. Nếu chủ nhân muốn cho cô biết, sớm muộn cũng nói cho cô, nếu không, cô không dự định nghiên cứu.
Người Bờm Đen nhận được cho phép, lập tức để chiến sĩ và nữ nhân vừa tới trở về chỗ các hài tử ẩn thân, bọn họ đã đi quá lâu rồi, hy vọng các hài tử sẽ không gặp phải phiền phức.
Đại mạc phía đông có vẻ như hoang vu, nhưng đâu đâu cũng tồn tại nguy hiểm. Suốt đường đi, đám Ito gặp khổ sở không ít.
Vì người Bờm Đen, lại thêm Hà Ninh cần nghỉ ngơi, đội ngũ lại nán lại ốc đảo một ngày. Lạc đà và dê ba sừng bị người Bờm Đen giết chết trở thành cơm tối của mọi người, thịt nướng thơm phức, lại thêm hương liệu đổi được từ chỗ Wamu, người lớn còn được, nhưng các hài tử thì toàn bộ ăn dính mỡ đầy mặt.
Mục dân rất ít khi giết lạc đà, thịt nướng ngon thế này cũng chỉ thỉnh thoảng mới được ăn, hương liệu thì thật sự quá quý giá.
Mục dân phía đông và man tộc phía tây tích oán đã lâu, người Bờm Đen và người Naldlin nhìn nhau không thuận mắt, các hài tử lại rất hiếu kỳ với nhau, ngồi quanh đống lửa, vừa ăn thịt vừa nhìn đối phương, từ cảnh giác bất thiện ban đầu, sau đó là thử tiếp xúc, cảm thấy đối phương không giống như người lớn đã nói, liền thả lỏng, rất nhanh đã chơi chung.
Hài tử mục dân và hài tử man tộc cùng ném đá, hài tử man tộc thì dạy chúng trò chơi mô phỏng săn thú. Cho dù thỉnh thoảng sẽ nảy sinh khẩu chiến, học theo giọng điệu người lớn chửi nhau, nhưng tình bạn vẫn lặng lẽ nảy mầm.
Vẻ mặt Ito và tộc trưởng Naldlin đều rất phức tạp, không muốn các hài tử tiếp xúc, cưỡng ép kéo chúng về? Khẳng định không được. Một khi làm như thế, nói không chừng sẽ lập tức bị đuổi đi.
Người thần dụ tóc đen có lẽ dễ nói chuyện, nhưng chủ thành Burang thì tuyệt đối không phải người lương thiện.
Các hài tử chơi hưng phấn bừng bừng, mấy đứa lớn gan đề nghị đi xem thằn lằn đen, không đợi chúng hành động, đã dọa Ito và tộc trưởng Naldlin cùng nhảy bật lên, thần linh, lại gần thằn lằn đen không có chủ nhân bên cạnh, không cần mạng nữa sao?!
Trên vai của hai chiến sĩ Bờm Đen còn lưu vết răng của thằn lằn đen, đổi lại là những đứa nhỏ vóc dáng không lớn này, một phát nuốt luôn không thành vấn đề!
Nếu còn không cản lại, những đứa nhóc này muốn lật trời luôn! Bất luận ở thế giới nào, phương pháp giáo dục con cái của người lớn, đều na ná như nhau.
Lúc này người Bờm Đen và người Naldlin thù địch lẫn nhau lại cùng chung chí hướng bước tới, túm lấy đứa tinh nghịch dẫn đầu, vung tay là đánh!
Tiếng tay đánh bôm bốp vang lên cạnh đống lửa, vốn nên là cảnh tượng người lớn giáo dục con nít, nhưng Hà Ninh lại không kìm được muốn cười.
Mục dân trường bào và man tộc cường hãn ngồi đối diện, mắt trừng mắt, ngươi một bạt tai ta một bạt tai làm chuyện giống nhau, đánh xong một đứa lại đổi sang một đứa, quả thật giống như đang so tài. Đứa nhóc bị ấn lên đầu gối khóc vài cái thì dừng lại, lau mắt cho nhau, rất rõ ràng, tay đánh rất vang nhưng tất nhiên không dùng sức thật. Những đứa nhóc khác không dám chạy, một đứa bị đánh một đứa đứng cạnh, giống như đang xếp hàng chờ bị đánh.
Cảnh tượng này thật sự là…bg-ssp-{height:px}
Hà Ninh nghẹn cười tới đau bụng, cánh tay thì không ngừng run. Ngồi không vững, dứt khoát tựa vào người Mudy, vùi mặt vào trường bào, vô thanh há họng cười.
Không thể cười ra tiếng, thực sự quá đau đớn.
Mudy có chút bất đắc dĩ, tính cách của Hà Ninh khiến hắn rất khó nắm bắt, một khắc trước hiểu rõ, một khắc sâu lại trở nên mơ hồ. Ấn lên gáy Hà Ninh, ngón tay luồn vào tóc đen, thôi đi, tính cách thế này cũng không có gì không tốt, nếu không đoán ra, thì cứ nuông chiều, nuông chiều tới mức y không thể rời khỏi mình.
Cúi đầu, đôi môi đỏ tươi nhẹ hôn lên đỉnh đầu Hà Ninh, ánh lửa chiếu nghiêng gương mặt Mudy, chân mày rậm rạp đổ bóng như cánh bướm.
Đêm khuya, hoạt động giao lưu đánh con nít của người Bờm Đen và người Naldlin cuối cùng kết thúc. Trong lều vang lên tiếng ngáy, kỵ sĩ trực đêm ném hai nắm cỏ khô vào trong đống lửa, ngọn lửa màu vàng cam lập tức vang lên lách tách, một mùi vị đặc biệt chậm rãi lan ra. Chiến sĩ Bờm Đen canh bên cạnh đống lửa hít hít mũi, hắn quen thuộc mùi vị này, ở đồng hoang phía tây cũng đốt loại cỏ khô này để xua đuổi độc trùng.
Kỵ sĩ ngồi khoanh gối bên cạnh đống lửa, trường đao gác lên vai, trường mâu quen dùng của chiến sĩ Bờm Đen đặt một bên, cũng ngồi khoanh gối, ngọn lửa nhảy nhót, tiếng sói tru truyền tới từ xa, cú đêm bay qua đỉnh đầu, gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh, trong lòng chiến sĩ Bờm Đen lại đặc biệt an tĩnh.
Tử vong, trốn tránh, không biết làm sao, tương lai không thể đoán trước, đều đã tan biến như mây khói không lâu trước.
Người thần dụ tóc đen mà bọn họ thần phục, tế tự nhỏ tuổi nói cho tộc nhân, người thần dụ là Vu, là đại vu chân chính.
“Người Bờm Đen hầu hạ đại vu, trung thành với đại vu, để rửa sạch tội nghiệt của tổ tiên, đây cũng là vận mệnh của tất cả bộ tộc phía tây.”
Mỗi đời đại vu đều sẽ ban cho man tộc được lựa chọn sức mạnh lớn hơn, bốn trăm năm trước là Canyon và ba bộ tộc khác, bốn trăm năm sau là Bờm Đen.
Chiến sĩ Bờm Đen vuốt qua vết thương đã hóa thành một phần đồ đằng, trên mặt hiện lên nét kiên nghị. Không có giãy dụa, cũng không thể giãy dụa, sức mạnh vây khốn họ từ khi bộ lạc ra đời đã tồn tại rồi.
Không thể giãy thoát, vậy thì triệt để thần phục.
Hiếu trung y, tín ngưỡng y, vì y mà chiến đấu. Sinh vì y, chết vì y, đây là sứ mệnh của người Bờm Đen, cũng là căn bản cho tộc Bờm Đen kéo dài tới nay.
Chiến sĩ Bờm Đen cầm trường mâu lên, thân mâu lờ mờ hiện ra vu văn, tương tự như trường mâu trong tay Kony, nhưng lại khác.
Hôm sau, Hà Ninh tỉnh dậy rất sớm, Mudy thì vẫn đang ngủ.
Hà Ninh động đậy cánh tay, sức mạnh hồi phục rất nhiều, chợt hưng phấn, cong khóe miệng lên, vô thanh dựa và ‘mỹ nhân say giấc’ bên cạnh, cắn một cái lên lỗ tai hắn.
Không dụng lực, nhưng lại đủ khiến Mudy tỉnh giấc.
Đôi mắt màu lam mở ra, trong vắt mang theo không hiểu, trong không hiểu lại mang theo mấy phần vô tội, giống như đang hỏi, tại sao cắn hắn?
Hiếm khi thấy Mudy như thế này, Hà Ninh cười đến mức khóe mắt cũng chảy lệ, có thể tưởng tượng được bộ dáng con thú đẹp tới cực diểm vô tội bán manh không? Rùng mình luôn đó!
Có câu vui quá hóa buồn, khi người họ Hà nào đó cười, không hề phát hiện mắt thành chủ tóc vàng đã híp lại, tiếp theo, eo bị ôm, tầm nhìn đảo ngược, thành chủ đại nhân đã hoàn toàn ‘tỉnh táo’, ấn y dưới người, gương mặt xinh đẹp chậm rãi lại gần, “Cười rất vui?”
“…”
“Tiếp tục cười đi.”
“…”
Hà Ninh không lên tiếng, đột nhiên duỗi tay ôm cổ Mudy, ngửa đầu cắn cằm hắn, đầu lưỡi nhẹ liếm, khi đối phương đang kinh ngạc thì hôn lên môi hắn.
Hơi thở giao nhau, trong đôi mắt màu đen mang theo ý cười và khiên chiến khiến người ta không biết làm sao.
Mudy cuối cùng phát hiện, Hà Ninh không còn sợ hắn nữa, một chút cũng không. Hình tượng thành chủ cường hãn sớm đã không còn tồn tại. Dứt khoát nâng vai Hà Ninh lên, làm nụ hôn càng sâu thêm.
Bầu không khí trong lều dần tăng cao, tiếng thở dốc trở nên gấp rút nồng đậm, cổ trường bào bị mở ra, Hà Ninh ngửa đầu, ngón tay len vào mái tóc vàng, chân dài cong lên móc eo Mudy, từ đột nhiên hứng thú đùa giỡn tới cọ súng ra lửa, chẳng qua chỉ cách một bước.
Dây lưng trên người Hà Ninh bị kéo ra, lòng bàn tay nóng bỏng khiến y không khỏi phát run, môi cắn chặt, giãy cổ tay bị giữ ra, móng tay sắc bén xé rách cổ áo Mudy.
Hơi thở xen tạp thô bạo, khiến hai người càng thêm hưng phấn, khóe mắt Hà Ninh đỏ lên, giữa chân mày Mudy hiện lên vảy vàng, ngoài lều đột nhiên vang lên tiếng đội trưởng kỵ sĩ.
“Thành chủ đại nhân, ngài tỉnh rồi sao?”
Thành chủ và đại vu đang kéo y phục đối phương đều dừng lại, hai giây sau, không hẹn mà cùng thầm vẽ lên đầu đội trưởng kỵ sĩ một chữ X thật lớn màu đỏ máu.
Ngoài lều, lưng đội trưởng kỵ sĩ đột nhiên phát lạnh, lông tơ dựng đứng, giống như bị dã thú đáng sợ nào đó nhắm vào.
Miya đứng bên cạnh hắn từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, vu nữ thông minh luôn có thể dựa vào trực giác nhạy bén tránh khỏi nguy hiểm. Về việc đội trưởng kỵ sĩ sẽ có kết cục thế nào, Miya tỏ vẻ, chỉ có thể nghe thiên mệnh. Thành chủ đại nhân bước ra khỏi lều, sắc mặt không phải khó coi bình thường…
Sau khi ăn sáng xong, đội ngũ lại lên đường.
Người Naldlin và người Bờm Đen gia nhập, không những không làm chậm tốc độ, mà còn giúp đỡ được rất nhiều.
Giữa trưa nóng bức, một cơn mưa lại đổ xuống, chấn động của người Naldlin và người Bờm Đen khó thể diễn tả, tế tự nhỏ tuổi của tộc Bờm Đen phủ phục dưới đất, hai tay giơ cao trượng mây, dùng giọng nói non nớt kêu to: “Đại vu! Đại vu!”
Phản ứng thế này khiến Hà Ninh nhớ tới tế tự già của tộc Canyon, nhớ tới tế tự đó, liền bất giác nhớ tới Kony, vẻ mặt lập tức biến hóa. Cảm xúc dao động tạm thời, rất nhanh bị y trấn áp.
Thằn lằn đen bước nhanh tới trước, Hà Ninh ngồi trên lưng thằn lằn xanh mắt nhìn ra xa, đồi cát kéo dài nhấp nhô, điểm xuyết những ốc đảo giữa nó, càng về phía tây ốc đảo càng chi chít. Ốc đảo lớn nhất đã mọc một bãi cỏ xanh rì, màu sắc mơn mởn, men theo con sông do người đào đi thẳng tới là thành Burang sừng sững giữa đại mạc.
Lần trước tới đây, bãi cỏ và con sông đều không tồn tại, trong thời gian này, thành Burang rốt cuộc đã có những biến hóa gì? Hà Ninh vỗ vỗ thằn lằn xanh, “Anh bạn, xuống thôi.”
Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen, các kỵ sĩ đã thổi kèn hiệu, âm thanh kéo dài thê lương theo gió nóng truyền đi thật xa, tuyên cáo thành chủ đã trở về.
Cùng lúc này, đội thương buôn của Wamu cũng đã tới thành Ariel, canh gác ngoài cửa thành nghiêm cẩn hơn trước kia, đi đâu cũng có thể thấy kỵ sĩ võ trang toàn bộ và các chiến sĩ mục dân bị triệu tập.
Có người trong đội thương buôn điều đình, lại thêm mấy đồng vàng, đội thương buôn thuận lợi vào thành Ariel, Wamu quay đầu nhìn kỵ sĩ thành Burang trong đội, trước khi vào thành cậu đã từng nói, các kỵ sĩ muốn làm gì cậu không quản, nhưng tốt nhất đừng liên lụy tới đội thương buôn. Cậu và Hà Ninh làm ăn, nhưng chưa từng nghĩ muốn lôi luôn cả mạng mình vào. Cậu trợ giúp người Burang vào thành Ariel, đã coi như tận tình tận nghĩa.