Editor: demcodon
Trở lại Phương gia đã là chạng vạng hôm sau, trong sân lớn Phương gia là một mảnh hỗn độn. Lúc Phùng Thanh Liên bị bắt đám người Mã bà tử không biết chuyện gì xảy ra, đêm hôm khuya khoắt mà bọn nha dịch xông vào Phương gia bắt hết chủ tử. Trong nhà không có người làm chủ một đám người như ruồi bọ không đầu rối loạn một hồi, cuối cùng lập tức giải tán, tất cả đều chạy trốn không còn bóng dáng.
Phương Vân Tuyên vào cửa sân chỉ thấy trong sân giống như bão táp kéo qua, chăn ném đầy đất, xiêm y, đồ đạc thượng vàng hạ cám đều bị tan nát, một người cũng tìm không thấy, chỉ còn lại có một phòng rách nát.
(Thượng vàng hạ cám: đủ các thứ, các loại, từ cái quý nhất cho đến cái tầm thường nhất.)
Phương Vân Tuyên dìu Phương Thế Hồng xuống xe, trước dàn xếp cho ông về nhà cỏ ở. Sau đó đút cơm đút thuốc, rửa mặt một lần, chờ đến khi ông ngủ mới có thể đi ra thu dọn tàn cục.
Đừng nhìn Phương Vân Tuyên đến đây lâu như vậy nhưng vẫn còn chưa đi hết Phương gia. Bình thường chỉ canh giữ ở tiền viện, cơ bản không đi đến phía sau. Vào phòng chính, trong phòng bị lật đến rối loạn lung tung, cũng không biết là hôm qua nha dịch bắt người làm hay là những hạ nhân đó lật tìm khế bán thân. Phương Vân Tuyên cũng không biết ban đầu trong phòng này có cái gì, chỉ nhìn ra một chữ loạn rồi đi ra phòng ở.
Hắn đi dạo qua khắp nơi một vòng lại xoay qua mấy cái phòng, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên suy nghĩ, giống như có cái gì không thích hợp nhưng làm sao cũng không nhớ nổi là không đúng chỗ nào. Hắn chậm rãi đi tới phía trước, lúc đi đến phòng Nam ca nhi ở thì Phương Vân Tuyên mới nhớ tới bọn họ bạo loạn như vậy đứa nhỏ Nam ca nhi này cũng không biết thế nào. Tối hôm qua loạn thành một cục cũng không biết có ai chăm sóc bé hay không.
Tim Phương Vân Tuyên đột nhiên thắt lại cảm thấy không tốt lắm, nhìn tình hình đại viện Phương gia này tất cả bọn hạ nhân đều bỏ chạy. Ngay cả một bóng người cũng không thấy, còn có ai sẽ đi quan tâm một đứa nhỏ chứ, cho dù muốn quan tâm chỉ sợ cũng bất an. Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, Nam ca nhi vạn nhất bị người…
“Nam ca nhi!”
Phương Vân Tuyên cất bước xông vào phòng Nam ca nhi lớn tiếng kêu tên của bé. Trong phòng này cũng không hỗn độn giống như nơi khác, nhưng cũng không tốt hơn chút nào, rõ ràng bị người lật qua một lần, mành cửa gian ngoài lắc lư trên không, ngay cả một vật trang trí cũng tìm không thấy.
Phương Vân Tuyên lo lắng tìm kỹ, chạy vào phòng ngủ vừa kêu vừa tìm: “Nam ca nhi!”
Trong ngoài đều nhìn lại không thấy bóng dáng Nam ca nhi. Cả người Phương Vân Tuyên lạnh run, đứa trẻ mới ba bốn tuổi có thể chạy đi đâu? Nhất định là bị người ôm ra Phương gia, nhưng như thế cũng tốt. Nhưng nếu như rơi vào tay người xấu thì tình hình của Nam ca nhi coi như xong.
Hắn xoay người chạy ra bên ngoài định tìm lại thử xem thì phía dưới giường đột nhiên truyền đến một tiếng nho nhỏ mà thở nhẹ: “Phụ thân?”
Phương Vân Tuyên sau khi cẩn thận nghe thấy đó không phải ảo giác, quả thật có người kêu hắn. Hắn vội vàng đi tìm theo âm thanh, vừa liếc mắt một cái thì nhìn thấy phía sau màn che có một người nho nhỏ nằm úp dưới ván giường. Hắn vui mừng đến mức không nhớ gì nhào qua xốc ván giường lên kéo Nam ca nhi ra ôm vào trong ngực trấn an: “Đừng sợ, Nam ca nhi đừng sợ, đều tại phụ thân không tốt.”
Nam ca nhi nhịn một hồi rốt cuộc vẫn khóc ra. Lúc Phương gia rối loạn nhũ mẫu cũng muốn chạy lại bất hạnh phải kéo theo một đứa nhỏ. Mặc dù còn nhỏ nhưng dù sao coi như là chủ tử Phương gia. Thị suy nghĩ trước sau, trong lòng đánh nhau rối loạn, có lòng nhưng phải nhẫn nhịn che chở Nam ca nhi rồi nhìn xem tình huống lại nói. Nhưng bên ngoài càng ngày càng loạn, Mã bà tử và mấy hạ nhân quát tháo la lối giống như thiên dịch. Tâm tư nhũ mẫu cũng hoạt động, quyết tâm nhét Nam ca nhi ở dưới ván giường, còn dặn bé đừng có chạy lung tung, cũng đừng nói chuyện chờ thị trở về. Sau đó quay người lại thu dọn đồ đạc của mình chạy nhanh như chớp, làm gì còn quan tâm Nam ca nhi chết sống thế nào.
Nam ca nhi đã nằm úp ở dưới giường một ngày, vừa lạnh vừa đói, thân thể đều đông cứng. Bé cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy bên ngoài nhiều tiếng lộn xộn chói tai, mỗi người đều giống như điên. Bé sợ hãi nằm úp không dám lộn xộn, cũng không dám khóc kêu lên. Nếu không phải nghe thấy Phương Vân Tuyên kêu tên của bé thì Nam ca nhi còn không biết phải nằm úp dưới giường bao lâu nữa.
Phương Vân Tuyên đau lòng trấn an ôm đứa nhỏ về phòng, bưng nước ấm tới tắm rửa cho bé lại thay xiêm y sạch sẽ, cuối cùng dỗ bé ngủ.
Nam ca nhi thật sự là bị dọa, trong mơ còn chảy nước mắt, một cánh tay còn nắm chặt ống tay áo của Phương Vân Tuyên sợ hắn cũng bỏ đi.
Phương Vân Tuyên đột nhiên cảm thấy áy náy. Nếu không hắn đi tố giác Phùng Thanh Liên thì bây giờ Nam ca nhi vẫn còn là một tiểu thiếu gia xinh đẹp, làm sao phải chịu hoảng sợ này chứ. Bất quá hắn không hối hận, việc này nếu như không nhổ cỏ nhổ tận gốc thì khó tránh khỏi sẽ sinh mối họa về sau. Cả nhà Phùng Thanh Liên cũng coi như trừng phạt đúng tội, rơi vào kết cục này chỉ có thể trách bọn họ rắp tâm bất lương mới gặp hậu quả xấu này.
Chỉ là đứa nhỏ này đáng thương, từ nay về sau không phụ không mẫu, cô đơn lưu lạc, mỗi ngày phải trải qua như thế nào đây.
Ngày hôm sau Phương Vân Tuyên bắt đầu sửa sang lại đồ vật trong nhà, chọn những thứ có thể sử dụng thì cất lại, những thứ không thể dùng thì vứt đi. Sau khi chọn lựa xong thu dọn phòng chính lại, tiếp theo lau qua tất cả dụng cụ một lần, đệm chăn giường màn cũng đều đổi mới tất cả. Lúc này mới chuyển Phương Thế Hồng đến phòng chính.
Kế tiếp hắn lại mướn hai người chuyên chăm sóc cho Phương Thế Hồng và Nam ca nhi. Chờ Phương Vân Tuyên sắp xếp xong tiếp tục đi lên huyện thành buôn bán. Hắn là người không chịu ngồi yên, ngươi cho hắn làm đại thiếu gia ở nhà hắn điên mới làm.
Hiện giờ áo cơm không thiếu, Phương Thế Hồng cũng có người trông nom. Phương Vân Tuyên mỗi ngày đi sớm về trễ cũng không cần phải lo lắng cho ông, mỗi ngày trôi qua đều thoải mái hơn lúc trước rất nhiều.
Trời đông giá rét to nhất, đảo mắt đến những ngày cuối năm. Năm mới đến nhà nhà đều giăng đèn kết hoa, quét dọn nhà cửa chuẩn bị đón năm mới đến.
Nhà Phương Vân Tuyên cũng không ngoại lệ, quét dọn gọn gàng, sơn nhà cửa lại lần nữa. Đầu tháng chạp đã bắt đầu chuẩn bị món ăn ngày tết, bánh chưng nhân đậu, bánh ngọ, thịt nướng, thịt viên, mang tất cả bản lĩnh của mình ra nhất định phải làm cho Phương Thế Hồng trải qua cái tết thật tốt.
Bệnh tình của Phương Thế Hồng càng thêm trầm trọng, một ngày có hơn phân nửa thời gian là mê man bất tỉnh, mời lang trung đến xem nói là chịu không được mấy ngày, sợ ngay cả năm mới cũng không qua được.
Phương Vân Tuyên cảm thấy nặng nề trong lòng, hơn nửa năm này ở bên nhau cùng đồng cam cộng khổ sớm đã giống như phụ tử ruột. Mặc dù sớm biết rằng sức khỏe của Phương Thế Hồng không tốt, nhưng khi đã có tình cảm thì không thể nào chấp nhận được. Sau khi tiễn lang trung đi Phương Vân Tuyên bắt đầu thay đổi món ăn đa dạng cho Phương Thế Hồng ăn. Ông thích cái gì thì làm cái đó, việc buôn bán cũng nghỉ, cả ngày canh giữ ở trước giường ông, bưng canh hầu thuốc, lau người thay y phục cũng không để người khác đụng tay vào.
Nam ca nhi cũng đi theo Phương Vân Tuyên bận rộn. Từ sau khi Phùng Thanh Liên xảy ra chuyện thì Nam ca nhi đã trở nên im lặng ít lời, cả người tối tăm không ít, ngay cả nụ cười cũng đều hiếm thấy. Phương Thế Hồng vốn định tìm một gia đình cho bé đi, bé cũng không phải con trai ruột của Phương Sửu Nhi. Phương Thế Hồng nhìn thấy Nam ca nhi đã cảm thấy giận sôi máu, mấy lần nảy sinh ác độc nhất định phải mang Nam ca nhi tặng cho người ta. Vẫn là Phương Vân Tuyên khuyên một hồi, cầu xin lại năn nỉ lúc này mới làm cho Phương Thế Hồng đánh mất suy nghĩ đó miễn cưỡng để Nam ca nhi ở lại; chỉ là cũng không hòa nhã với bé, vừa thấy mặt không phải xụ mặt thì chính là lớn tiếng quát to. Nam ca nhi sợ tới mức càng thêm nhát gan, cả ngày đều sợ hãi rụt rè, cũng không dám khóc, cũng không dám xin Phương Vân Tuyên giúp đỡ, trở nên càng ngày càng nhát gan mẫn cảm.
Phương Vân Tuyên đã nói mấy lần với Phương Thế Hồng chuyện của người lớn hà tất lại tính trên đầu trẻ con. Nhưng Phương Thế Hồng lại không nghe, nói vừa thấy Nam ca nhi đã nhớ lại Phùng Thanh Liên, trong lòng lại nghẹn muốn chết. Làm cho Phương Vân Tuyên cũng động lòng muốn cho Nam ca nhi, còn giữ bé như vậy chỉ sợ ngược lại sẽ hại bé.
Định thăm dò hỏi bé một hồi thì Nam ca nhi trừng một đôi mắt to, ngốc nghếch nhìn về Phương Vân Tuyên bĩu môi, lộ ra dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc: “Phụ thân cũng không cần Nam ca nhi sao?”
Phương Vân Tuyên vừa nghe đã mềm lòng ôm Nam ca nhi vào trong ngực, trong lòng đưa ra quyết định hắn muốn nuôi đứa bé này, về sau hắn ăn được một miếng thì đứa nhỏ này cũng ăn được một miếng.
Hắn quay đầu lại đi giải thích với Phương Thế Hồng, về sau Nam ca nhi chính là con của hắn, ai cũng đừng nghĩ đuổi bé đi. Phương Thế Hồng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói Phương Vân Tuyên đây là dưỡng hổ di hoạ. Về sau Nam ca nhi hiểu chuyện biết chuyện về mẫu thân bé nhất định sẽ hận hắn thấu xương.
(Dưỡng hổ di họa = Nuôi cọp rồi sẽ mang họa. Tương tự "Nuôi ong tay áo" trong tục ngữ Việt Nam.)
Phương Vân Tuyên lại không để ý tới, chuyện sau này không ai nói được. Hắn chỉ biết là không thể bởi vì những chuyện sau này không ai đoán trước được mà đi hại một đứa trẻ hiện tại.
Trải qua tranh chấp mấy lần thì Phương Vân Tuyên vẫn để Nam ca nhi lại. Từ đó về sau Nam ca nhi lại đặc biệt dính hắn, dường như Phương Vân Tuyên đi đâu thì bé đi theo đến đó. Cho dù Phương Vân Tuyên đi nấu cơm, giặt y phục, hay là gội đầu, tắm rửa thì Nam ca nhi đều nhất định đi theo một tấc cũng không rời. Phương Vân Tuyên khuyên dỗ vài lần Nam ca nhi vẫn như cũ, cuối cùng cũng dứt khoát mặc kệ bé, kéo theo cái đuôi nhỏ cũng coi như thú vui.
Hôm nay là hai mươi chín tháng chạp, Phương Vân Tuyên cho hạ nhân trong nhà nghỉ hết, mỗi một người được một bao lì xì đuổi bọn họ về nhà đoàn tụ với người nhà. Bọn hạ nhân vui mừng đi rồi Phương gia to như vậy chỉ còn lại có ba người phụ tử Phương Vân Tuyên.
Hôm nay ba mươi Phương Vân Tuyên dậy thật sớm, trước tiên thỉnh an Phương Thế Hồng, thăm hỏi sức khỏe của ông thế nào.
Phương Thế Hồng biết rõ mình không sống được bao lâu. Hiện tại cả nhà Phùng Thanh Liên đã đền tội, gia sản của Phương gia cũng đã trở lại, nhi tử cũng sửa tính tình chất phác không lạnh không nóng ngày xưa trở nên thông minh tháo vát, lão luyện lõi đời, thật sự là không có gì cần ông lại đi lo lắng phiền não. Phương Thế Hồng vô cùng lạc quan, cảm thấy sống lâu thêm một ngày đã là ông trời ưu đãi. Bởi vậy luôn hiện ra một gương mặt tươi cười, ngược lại thường xuyên an ủi Phương Vân Tuyên không cần quan tâm ông, an tâm làm chuyện của mình là được.
Phương Vân Tuyên đi ra từ trong phòng Phương Thế Hồng thì dẫn Nam ca nhi đi nấu hồ nhão dán câu đối xuân, treo đèn lồng, lại cắt rất nhiều chữ phúc màu đỏ đi dán mấy phòng xung quanh; ngay cả lu gạo, mặt lu cũng đều không buông tha.
Nam ca nhi dán rất nghiêm túc, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị cầm chữ phúc so trái so phải, quơ tay múa chân một hồi mới bằng lòng đi dán. Phương Vân Tuyên đứng ở bên cạnh nhìn, đứa trẻ hoạt động nhiều mới có lợi, ít nhất hoạt bát một chút, người cũng linh động nhiều.
Dán xong thì bắt đầu thu xếp cơm tất niên, từ hai mươi ba tháng chạp hắn đã bắt đầu chuẩn bị, rất nhiều đồ ăn đều là có sẵn, chỉ cần lại thêm chút gia vị nấu lên là có thể ăn.
Phương Vân Tuyên làm một nồi thập cẩm, gà sơi dầu mè, đậu hủ ky cay, mặt khác phối với hai món nóng, quả điều xào tôm bóc vỏ và đầu sư tử hấp. Một bàn cơm tất niên này như vậy là đủ.
Phương Vân Tuyên kêu Nam ca nhi tự mình đi chơi để hắn vào phòng bếp nấu cơm. Nhưng Nam ca nhi lại không chịu đi theo hắn vào phòng bếp, sau khi lấy cái băng ghế nhỏ đến thì ngồi ở trong góc yên tĩnh nhìn.
Phương Vân Tuyên thở dài lấy một túi đậu phộng năm vị và mấy miếng bánh hồng khô từ trong tủ chén ra đưa cho Nam ca nhi ăn, vừa cắt rau nấu cơm vừa chọc Nam ca nhi nói chuyện.