Editor: demcodon
Khi Đỗ Ích Sơn vào cửa thì đối mặt với Hạ Song Khôi, hai người đều sửng sốt. Hạ Song Khôi khom người cười nói: “Chào Hầu gia!”
Đỗ Ích Sơn giơ tay giữa hư không đỡ một cái: “Hạ lão bản khách khí!”
Hạ Song Khôi đối với Đỗ Ích Sơn vừa sợ vừa kính, đã sớm nghe nói y ở biên quan ác chiến hơn mười năm, giết địch vô số, từng đơn thương độc mã xâm nhập vào trận địa địch lấy thủ cấp thượng tướng. Đủ loại sự tích anh hùng nhiều không đếm xuể, nghe đến lỗ tai gã đều nổi lên kén.
Hạ Song Khôi từ nhỏ nhà nghèo, phụ thân ham mê cờ bạc uống rượu làm cho mẫu thân sống sân sẩn mà tức chết. Gã từ bảy - tám tuổi đã ra ngoài lăn lộn kiếm ăn, lăn lộn cho tới bây giờ ba mươi bảy - ba mươi tám tuổi, gặp qua rất nhiều âm u và bất đắc dĩ. Gã không phải không có giãy dụa, cũng không phải chưa bao giờ nghĩ qua phải tìm một công việc tốt, cuộc sống thafnnh thật kiên định. Một lần lại một lần thất bại, nói cho Hạ Song Khôi biết thế giới này không phải chỉ cần cố gắng thì có hồi báo, có khi ngươi trả giá còn bị người dẫm ở dưới lòng bàn chân ngay cả cứt chó cũng không bằng.
Hạ Song Khôi kính sợ Đỗ Ích Sơn bởi vì trong xương cốt y kiên cường hơn gã, cứng cỏi hơn nhiều. Lúc đối mặt với khốn cảnh thì Đỗ Ích Sơn sẽ không ngừng tiến về mục tiêu, mặc kệ gặp được cái gì cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu. Mà Hạ Song Khôi lại thỏa hiệp với hắc ám vô tận. Khi gã bị người khác khinh nhục thì ngược lại đi khinh nhục người còn nhỏ yếu hơn gã. Vì lấp đầy bụng mà gã ăn trộm, cướp lấy, chuyện xấu làm càng nhiều. Gã đối với mình lại càng thất vọng, con người cũng trở nên càng thêm tối tăm, hung ác. Gã biết gã không còn biện pháp trở lại trong thế giới bình thường.
Hai người đi vào Thực Cẩm lâu, Hạ Song Khôi đi thẳng đến chỗ Phương Vân Tuyên móc nén bạc từ trên người ra ném về phía Phương Vân Tuyên, cao giọng quát hỏi: “Đệ rốt cuộc có nhận ta làm huynh đệ hay không, đây là có ý gì? Không muốn nhìn thấy ta? Hạ Song Khôi ta có thảm thế nào cũng không hiếm lạ năm lượng bạc tiếp tế này của đệ.”
Hạ Song Khôi cũng không muốn thật ném vào hắn, nén bạc kia xẹt qua góc áo Phương Vân Tuyên, hung hăng đập lên chân bàn phát ra một tiếng trầm vang.
Hạ Song Khôi rất chân khí. Hôm nay gã ra ngoài làm việc, lúc trở về lão Triệu đã nói chuyện Phương Vân Tuyên sai tiểu nhị đưa tiền tới. Hạ Song Khôi vừa nghe thì trừng to mắt mắng lão Triệu: “Ngươi cũng coi như thấy qua tiền, tại sao như mí mắt còn nhỏ như vậy? Nếu là huynh đệ ruột của ta ngươi cũng dám lấy tiền từ trên người sao?”
Lão Triệu bị mắng đến cúi đầu, y cũng không nghĩ tới Hạ Song Khôi còn thật sự kết giao với Phương Vân Tuyên, nhiều năm như vậy trận đánh nào bọn họ chưa thấy qua. Hạ Song Khôi tàn nhẫn độc ác, làm việc cũng không nương tay. Nhưng cũng có ngoại lệ, đó chính là chỉ cần gã nhìn trúng người thì gã sẽ thủ hạ lưu tình. Xem ra Phương Vân Tuyên chính là ngoại lệ kia.
Phương Vân Tuyên cũng không nghĩ tới Hạ Song Khôi sẽ tức giận như vậy. Thực Cẩm lâu buôn bán náo nhiệt nói như thế nào cũng có một phần công lao của Hạ Song Khôi, hắn là có tâm tư dùng bạc để phân rõ đường ranh với Hạ Song Khôi. Phương Vân Tuyên cảm thấy Hạ Song Khôi này quá nguy hiểm, không thể dễ dàng đắc tội, cũng không thể dựa vào quá thân mật. Mỗi tháng đưa cho gã chút bạc nói trắng ra là vẫn có tâm cố kỵ Hạ Song Khôi, muốn tiêu tiền tiêu tai.
Đỗ Ích Sơn ở ngay phía sau Hạ Song Khôi. Hạ Song Khôi nắm chặt hai tay, cơ bắp trên vai lưng đều căng cứng. Y sợ gã nhất thời nổi giận sẽ ra tay với Phương Vân Tuyên. Đỗ Ích Sơn lặng lẽ bước về phía trước muốn đánh đòn phủ đầu, ra tay khống chế gã lại.
Phương Vân Tuyên liếc mắt một cái nhìn thấy vội vàng lắc đầu, kêu Đỗ Ích Sơn không cần để ý tới, bản thân hắn xử lý là được.
Đỗ Ích Sơn nhẹ nhàng gật đầu xoay người lại ngồi xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm động tĩnh trong phòng.
Phương Vân Tuyên cúi người nhặt nén bạc ở trên đất lên chậm rãi bước tiến đến trước mặt Hạ Song Khôi đưa bạc trong tay qua cười nói: “Ai nói đây là tiếp tế ngài? Thực Cẩm lâu buôn bán tốt, đây là tiền lãi tháng này Hạ lão bản nên có.”
Đây là lý do của Phương Vân Tuyên, hắn cũng không thể nói trước mặt Hạ Song Khôi là: ta là sợ ngài một ngày kia suy nghĩ lại cảm thấy kết bái với ta thật sự là chuyện ngu xuẩn. Sau đó hận ta đến nghiến răng, chuyện mới chuyện cũ tính một lần sợ mình không kháng cự được. Cho nên mới đưa bạc cho ngài trước, hy vọng ngài xem ở trọng lượng bạc mà buông tha tiểu đệ.
Hạ Song Khôi nghe xong Phương Vân Tuyên nói lại đổi giận thành vui. Gã tưởng thật cầm bạc hỏi: “Thật là tiền lãi?”
Phương Vân Tuyên đành phải tiếp tục nói: “Vâng. Nếu hai người chúng ta đã kết làm huynh đệ khác họ vậy Thực Cẩm lâu này tự nhiên ngài cũng có một phần. Ngày sau cùng kiếm tiền cũng chỉ xin Hạ lão bản cùng ta chịu trách nhiệm. Ngài đừng nhìn hiện tại kiếm ít tiền, việc buôn bán này cũng khó nói được, vận may không tốt có lẽ ngày mai có thể bồi thường đến táng gia bại sản. Đến lúc đó còn phải bồi thừng rất nhiều tiền, Hạ lão bản cũng đừng đau lòng.”
Hạ Song Khôi lại xụ mặt: “Đệ gọi ta là gì?”
Phương Vân Tuyên vội vàng sửa miệng: “Hạ đại ca.”
Hạ Song Khôi cũng bình tĩnh, gã đối với huynh đệ nhà mình cho tới bây giờ đều bao che khuyết điểm. Cho nên nói thay Phương Vân Tuyên: “Đệ bận rộn nhiều việc một tháng có thể kiếm được bao nhiêu bạc? Ta mặc dù không có bản lãnh gì nhưng một tháng trong bang cũng có thể thu được trăm lượng bạc, nhiêu đây cũng chưa tính đến thanh lâu và sòng bạc. Nếu như tính thêm nữa thì càng nhiều, ta không thiếu năm lượng bạc này của đệ. Chuyện tiền lãi này ca ca nhận tấm lòng, về sau cũng đừng đưa tới. Hiện tại đệ đang cần tiền, vẫn là giữ lại bổ sung một chút cho trong tiệm đi.” Gã vừa nói chuyện vừa nhét bạc vào trong tay Phương Vân Tuyên.
Gã nói chân tình thật lòng, tỉ mỉ tính ra tất cả đều suy xét vì mình; biểu cảm trên mặt cũng rất chân thành tha thiết, không giống như giả vờ. Phương Vân Tuyên vô cùng cảm động, lúc này mới tin tưởng gã là thật sự đối xử với mình như huynh đệ ruột. Hắn không khỏi thẹn thùng, tự trách mình có lòng tiểu nhân. Chỉ vì mở đầu quen biết thật sự không tính vui vẻ mà định tử hình tất cả hành vi của một người, cảm thấy hắn làm chuyện gì đều dụng tâm kín đáo, thật sự là cô phụ ý tốt của Hạ Song Khôi.
Dứt bỏ khúc mắc, Phương Vân Tuyên cũng không lại không được tự nhiên, nghi kỵ, cất bạc về thật lòng thật dạ nói cảm ơn, lại giữ Hạ Song Khôi lại ăn cơm.
Hạ Song Khôi vui tươi hớn hở đồng ý, cũng không khách khí gọi món ăn: “Lần trước đệ làm món tôm cuộn khoai chiên kia, còn có món thượng thượng thiêm gì đó, cũng đừng làm nhiều. Chỉ cần làm hai món này là được, lại lấy một vò rượu đến, đêm nay uống một bữa thật sảng khoái.”
Phương Vân Tuyên cười đồng ý kêu Đỗ Ích Sơn ngồi với Hạ Song Khôi một lát. Hắn vào phòng bếp thu xếp rượu và thức ăn.
Phương Vân Tuyên đi rồi Đỗ Ích Sơn lập tức đứng dậy tiếp đón Hạ Song Khôi. Hai người ngồi đối diện, tiểu nhị đưa trà lên.
Hạ Song Khôi đối với quan hệ giữa Đỗ Ích Sơn và Phương Vân Tuyên rất tò mò. Đặc biệt là mục đích y không tiếc kinh động quan phủ cũng phải tìm được Phương Vân Tuyên. Gã thử thăm dò hỏi cũng không hỏi ra kết quả, Hạ Song Khôi không khỏi thầm mắng Đỗ Ích Sơn: quả nhiên là lăn lộn trong quan trường, thật sự là luyện ra một tay đánh thái cực giỏi. Hỏi một hồi một câu cũng không có tác dụng, thật là bái phục.
(Đánh thái cực: như người luyện thái cực quyền, đông tác cổ tay - bàn tay đưa qua đưa lại khi luyện quyền. Từ này được cư dân mạng dùng để chỉ cách nói mập mờ, đánh trống lảng, như có như không, khó nắm bắt.)
Đỗ Ích Sơn cũng từng sai Vi Trọng Ngạn đi tìm hiểu chi tiết về Hạ Song Khôi, bằng không y cũng không yên tâm khi người này tiếp cận Phương Vân Tuyên. Hạ Song Khôi này mặc dù xuất thân vớt tiền đen. Nhưng cũng không phải người xấu giết người phóng hỏa, tội ác tày trời gì. Gã làm việc mặc dù tàn nhẫ, trên tay lại không có mạng ai, làm người cũng cực giảng nghĩa khí, có thể coi như nửa anh hùng hảo hán.
Hai người uống trà, trò chuyện thiên hạ, nói chuyện coi như hợp ý.
Chờ một hồi Phương Vân Tuyên cũng làm xong thức ăn, ngoài hai món Hạ Song Khôi gọi còn có một món cà tím nước và gà hầm nấm. Hắn bưng thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống chỗ ngồi, phá vỡ bùn đậy trên vò rượu, tiếp theo rót ba ly rượu cho ba người bọn họ.
Hạ Song Khôi bưng ly rượu, đại khái lại nghĩ tới cảnh đấu rượu lần trước cười hỏi Phương Vân Tuyên: “Thế nào, lần này bao nhiêu?”
Phương Vân Tuyên còn chưa trả lời Đỗ Ích Sơn đã nói trước: “Sức khỏe của hắn không tốt, ta uống với ngươi.”
Hạ Song Khôi nhất thời hưng phấn giơ ly rượu lên: “Có thể uống rượu với Hầu gia phần mộ tổ tiên nhà ta cũng tỏa khói nhẹ.”
Hai người uống một hơi cạn sạch, lại rót đầy, uống liên tiếp hơn mười chén mới coi như tận hứng. Hạ Song Khôi xua tay nói: “Không uống, không uống, lần trước say đến mấy ngày không xuống giường được. Bây giờ lại say thì mạng cũng phải ngắn thêm mấy năm.”
Gã đặt ly rượu xuống động đũa dùng bữa, vừa ăn vừa cảm thán: “Tay nghề này của đệ thật là tuyệt.”
“Hạ đại ca thích ăn về sau cứ thường đến Thực Cẩm lâu, chuyện khác ta không biết, làm mấy món ăn nhắm rượu thì không thành vấn đề.”
“Thật sao? Vậy mỗi bữa ta đều đến chỗ đệ ăn!”
Phương Vân Tuyên cười đáp: “Được.”
Hạ Song Khôi vui vẻ nói cũng nhiều hơn, nói rất nhiều chuyện thú vị về thân thế của mình và trong bang Hạc Minh.
Phương Vân Tuyên thấy gã nói chuyện thẳng thắn thành khẩn cũng không khỏi khuyên nhủ: “Hạ đại ca đừng chê ta nhiều chuyện, ta thấy huynh cứ buôn bán lừa người vẫn là không tốt, dù sao cũng không phải đồ chính đáng. Đi đường ban đêm cũng có ngày gặp quỷ, buôn bán vớt tiền đen này mặc dù kiếm tiền dễ dàng, thấy lợi nhanh. Nhưng nguy hiểm trong đó lớn hơn làm buôn bán khác rất nhiều, làm nhiều khó tránh khỏi xảy ra chuyện.”
Lúc này tâm tình đã khác nhau rất lớn, Phương Vân Tuyên là thành tâm khuyên bảo. Đỗ Ích Sơn cũng nói: “Nếu như sợ không nuôi nổi những huynh đệ bang Hạc Minh đó có thể cho bọn họ đều trên thương thuyền của ta hỗ trợ. Sang năm làm thêm một chiếc thuyền thương nữa, chỗ của ta đang cần người.”
(Thương thuyền: thuyền của thương nhân mua bán hàng hóa.)
Hạ Song Khôi rất là cảm kích, cho tới bây giờ không có ai khuyên gã những lời này, càng không có ai suy nghĩ vì gã như thế. Người đàn ông đao gác lên cổ đều không chớp mắt lại đỏ hốc mắt, thở dài nói: “Sao ta lại không nghĩ tới rút tay chứ? Trong phủ Quảng Ninh nhìn như bang Hạc Minh là một nhà độc đại, kỳ thật ngầm không biết ẩn dấu bao nhiêu phe phái chi nhánh. Bọn họ như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm miếng thịt mỡ bang Hạc Minh này, ước gì có thể nuốt chúng ta vào bụng. Bao nhiêu năm trôi qua ta đắc tội không ít người, người muốn giết ta càng nhiều. Hiện giờ bang Hạc Minh còn bọn họ còn cố kỵ ba phần. Nếu như đập tấm bảng hiệu bang Hạc Minh này thì những người đó trong một giây sẽ đến băm ta thành thịt nát mới có thể tiêu tan oán hận chất chứa nhiều năm qua.”
Mọi chuyện phứa tạp như thế thật sự nằm ngoài suy đoán của Phương Vân Tuyên. Hắn cũng không hiểu những chuyện trong bang phái, nhưng cũng biết thường liên lụy đến tranh đấu ích lợi. Cho tới bây giờ đều là máu chảy đầm đìa, không phải ngươi chết chính là ta sống, thật sự không phải là chuyện của một chưởng quầy quán cơm nho nhỏ như hắn có thể giải quyết.
Lời khuyên giải an ủi rốt cuộc nói không ra miệng, Phương Vân Tuyên nhấp môi không nói.
Hạ Song Khôi cười nói: “Thế nào? Sợ ta chết? Yên tâm đi! Ta đi xem bói tính quá mạng ta cứng, tướng mạo hung dữ, Diêm vương tiểu quỷ cũng đều sợ ta, mạng ta còn dài lắm.”
Hạ Song Khôi cố ý nói ngả ngớn, dăm ba câu đã đổi đề tài khác. Chuyện của gã quá nghiêm trọng, bản thân gã cũng sắp không gánh nổi sức nặng này, hà tất phải nói ra làm cho Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn phiền não. Bọn họ khác với mình, mình lăn lộn ở trong nước bùn nửa đời người sớm đã quen. Nhưng đám người Phương Vân Tuyên lại là người làm ăn đứng đắn, những chuyện bát nháo đó nói ra quả thật chỉ làm bẩn lỗ tai người ta. Có thể có huynh đệ như vậy suy nghĩ vì mình Hạ Song Khôi đã cảm thấy thỏa mãn. Gã nhanh chóng nói một số chuyện phiếm khác, mang chuyện này hoàn toàn tách ra.