Editor: demcodon
Khi Phương Vân Tuyên chạy đến Hồi Vân sơn trang đã hết hơi gọi người mở cửa phủ, vọt vào chính đường, thở hồng hộc mà xông vào.
Khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, các quan khách đã sớm ra về, trong nhà chính đang dọn dẹp tàn cuộc. Lão Lục đang nhìn mấy tên nô tài nô tỳ quét dọn phòng và thu dọn chén đũa.
Y vừa quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn thấy Phương Vân Tuyên, thấy hắn chạy cả người đầy mồ hôi, trên eo vẫn còn mang một chiếc tạp dề bóng nhẫy. Cả đoạn đường cũng không biết tại sao sốt ruột đến như vậy, đã đến nơi rồi vẫn còn thở hổn hển rất nhiều.
Lão Lục đi đến đón không khỏi cười trêu nói: “Nhớ tới?”
Phương Vân Tuyên xấu hổ đến đỏ mặt, xem ra ai cũng nhớ rõ, duy nhất mình hắn là người nên nhớ rõ lại quên đi. Nói quanh co một lúc lâu mới hỏi: “Ích Sơn… Hầu gia đâu?”
Lão Lục cười trộm chỉ chỉ phía sau, nhỏ giọng nói: “Ở trong nhà thủy tạ.”
Phương Vân Tuyên cảm ơn lão Lục xong xuyên qua hành lang gấp khúc bước nhanh về phía nhà thủy tạ.
Hồi Vân sơn trang dựa vào núi mà xây, còn giữ lại không ít cảnh đẹp vốn có trong núi. Tòa nhà thủy tạ này xây bên cạnh chòi nghỉ mát lần trước đám người Phương Vân Tuyên thưởng thức trà. Từ ngọn núi dẫn qua một con sông tinh tế, ở chỗ này hội tụ thành một dòng nước xanh bích, xây một hành lang gấp khúc trên nước, liên thông với hai bên nhà thủy tạ.
Phương Vân Tuyên đi đến bên ngoài nhà thủy tạ xa xa đã nhìn thấy Đỗ Ích Sơn ngồi dựa vào lan can, một mình dựa vào rào chắn làm bằng gỗ, nhìn hồ nước yên lặng không chút gợn sóng ngoài cửa sổ.
Phương Vân Tuyên thả chậm bước chân, trong lòng tự trách không thôi, không chỉ bởi vì hắn quên sinh nhật của Đỗ Ích Sơn còn bởi vì mấy ngày nay chậm trễ và sơ sẩy.
Hôm nay ánh trăng thật tròn, bầu trời treo một vòng trăng sáng sáng tỏ, ánh trăng rõ ràng khắc ở trong nước, tròn tròn một mảnh. Từ gợn nước run rẩy thì ánh trăng cũng rung động theo, có vẻ đặc biệt mơ hồ yếu ớt, giống như chỉ cần chạm nhẹ nhàng một cái nó sẽ vỡ vụn.
Phương Vân Tuyên đi vào đứng ở phía sau Đỗ Ích Sơn, một hồi lâu cũng không nói ra một câu. Dọc theo đường đi hắn suy nghĩ tìm rất nhiều cớ: bận quá, quên mất, xin lỗi…
Nghìn lời nói vạn câu thề vào lúc này giờ phút này cũng trở nên tái nhợt vô lực, đối mặt với bóng dáng cô đơn của Đỗ Ích Sơn tim Phương Vân Tuyên đột nhiên đập thật nhanh. Hắn há miệng thở dốc, tất cả lời xin lỗi đều hóa thành không tiếng động thở dài.
Phương Vân Tuyên hít một hơi chậm rãi tới gần, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Ích Sơn, nhẹ nhàng nắm tay y. Tim Phương Vân Tuyên lập tức căng đến tràn đầy, cái loại cảm xúc tên là thích này quanh quẩn trong lòng đầu, làm cho trong ngực Phương Vân Tuyên cổ động trào dâng lên sóng nhiệt.
Phương Vân Tuyên đưa tay kia đặt ở bên môi chạm vào nhẹ nhàng: “Về sau ta sẽ nhớ kỹ. Mỗi năm, không, về sau mỗi một ngày ta đều làm một món ngon cho huynh ăn.”
Phương Vân Tuyên không có xin lỗi, mọi chuyện đã bỏ lỡ xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì. Phương Vân Tuyên chỉ biết dùng hành động trong tương lai của hắn để chứng minh với Đỗ Ích Sơn, hắn yêu y, rất yêu. Hắn không có bản lĩnh khác, chỉ có một việc nấu ăn này là Phương Vân Tuyên cảm thấy tự hào và kiêu ngạo. Hắn phải làm đồ ăn cho người yêu của hắn ăn, mỗi ngày, mỗi ngày, cho đến khi hắn không thể chạm vào nồi sạn mới thôi. Cứ như vậy cho đến già đầu bạc, làm bạn không vứt bỏ, có lẽ không có chút lãng mạn đáng nói nhưng lại là biểu hiện tình yêu chân thật nhất của Phương Vân Tuyên, là tấm lòng chân thành nhất hắn bộc lộ ra.
Đỗ Ích Sơn vốn dĩ không có trách hắn, nghe thấy Phương Vân Tuyên tiến vào y vốn định lập tức xoay người, nhưng nghĩ lại suy nghĩ nếu như để việc này dễ dàng trôi qua thì chỉ sợ về sau người này lại càng không để y ở trong lòng. Bởi vậy mới làm bộ như tức giận, cố gắng lạnh lùng không để ý tới hắn.
Đỗ Ích Sơn nghe xong lời Phương Vân Tuyên nói trong lòng đã sớm vui như nở hoa. Y tin tưởng con người Phương Vân Tuyên, hắn có thể nói ra thì nhất định làm được. Đây là lần đầu tiên Phương Vân Tuyên đưa ra lời hứa hẹn với y. Mỗi năm, mỗi ngày, lời hứa hẹn chân thật như vậy so với những lời ngon tiếng ngọt còn đáng tin cậy hơn nhiều.
Trong lòng Đỗ Ích Sơn ngọt ngào không thôi, nhưng không có biểu hiện vui sướng trong lòng ra ngoài. Vui vẻ là vui vẻ, nhưng việc hôm nay cũng không thể cứ cho qua như vậy.
Đỗ Ích Sơn nhấp mở môi, trên mặt càng thêm không đổi sắc. Y lạnh lùng nói với Phương Vân Tuyên: “Trong lòng chàng để ý quá nhiều việc. Hôm nay hứa hẹn có lẽ ngày mai sẽ bị việc vặt vãnh trong Thực Cẩm lâu thay thế, làm sao ta có thể tin tưởng chàng?”
Phương Vân Tuyên lập tức luống cuống, hắn vội vàng lắc đầu: “Trên đời này không có việc gì là quan trọng hơn huynh. Ta thích huynh, mỗi giờ mỗi phút đều ước gì có thể ở bên cạnh huynh. Không có Thực Cẩm lâu ta có thể mở lại, nhưng nếu mất huynh, ta…”
Phương Vân Tuyên cười khổ một tiếng, hắn cúi đầu, tỉ mỉ suy nghĩ nếu như hắn thật sự mất người trước mắt này hắn phải làm sao. Răng nhọn đau khổ cắn tim Phương Vân Tuyên, tim hắn quặn đau không thôi. Khi ngẩng đầu lên, trong cổ họng không khỏi nghẹn ngào, giọng cũng nghẹn, tươi cười rốt cuộc không ngụy trang được. Hắn run run ôm chặt cánh tay, cười thảm nói: “Nếu như không có huynh, ta sợ ta sẽ không sống nổi.”
Nếu như không có ở bên nhau thì thôi, nhưng mấy tháng nay ở bên nhau Đỗ Ích Sơn đã nói cho Phương Vân Tuyên biết cái gì là săn sóc và yêu say đắm. Phần yêu say đắm này quá mức đáng quý, cũng quá mức ngọt ngào, có được sau lại mất đi Phương Vân Tuyên sợ bản thân mình thật sự sẽ không chống đỡ được.
Tình yêu giữa hai nam nhân không có bảo đảm, không chỉ bởi vì không được pháp luật chứng nhận đáng tin cậy, còn bởi vì quan hệ của bọn họ bị thế nhân khinh thường.
Một đời trước chính là như thế, Phương Vân Tuyên đối với tình yêu không có tin tưởng kiên định. Bởi vì căn bản không có khả năng, cho nên hắn lựa chọn không tin.
Cả đời này chỉ sợ vẫn là như thế, vô luận bản thân sẽ nhiều đau khổ. Phương Vân Tuyên cũng không muốn những lời nói này trở thành gánh nặng của Đỗ Ích Sơn. Hắn vội lại giải thích: “Không.. không phải, ta không có ý ăn vạ huynh, huynh thích thì chúng ta ở bên nhau, thêm một ngày ta đều cảm thấy thỏa mãn. Nếu huynh không thích, tùy huynh cưới thê tử hay như thế nào, ta cũng sẽ không trách huynh… ta… ưm…”
Một cái hôn môi rơi xuống lại rời đi, Phương Vân Tuyên còn ngơ ngẩn hồi lâu cũng chưa có phục hồi lại tinh thần.
Đỗ Ích Sơn vừa tức vừa cười, vươn ra ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi dính ướt của Phương Vân Tuyên, hận nói: “Chàng đó, ta phải làm sao mới được đây?”
Mệt y ở chỗ này tìm mọi cách, liều mạng muốn đi lấy một giấy chỉ hôn kia. Người này cho tới bây giờ còn chưa tin y.
Lại hận tiếp, Đỗ Ích Sơn ngửa người ra sau, dựa vào rào chắn, khép lại hai mắt, giả vờ tức giận nói: “Ta còn chưa giận xong đâu.”
Lại khẽ cười nói: “Chàng không phải nói chàng xấu sợ ta không hạ miệng được sao? Chàng tới đi! Hôm nay là chàng đuối lý trước, về tình về lý đều là chàng nên chủ động một chút, bồi thường cho ta không phải sao?”
Bồi thường? Bồi như thế nào? Nhìn tư thế này của Đỗ Ích Sơn giống như đại gia, đây là muốn mình chủ động hôn y?
Phương Vân Tuyên trừng lớn hai mắt, nhìn một gương mặt tuấn tú trước mắt trong lòng rối rắm một hồi, rốt cục vẫn là quyết tâm chậm rãi tiến lên.
Hắn không phải không muốn hôn, thật sự là không biết hôn, muốn chủ động cũng không chủ động nổi. Kiên trì cọ sát, môi nhẹ nhàng đụng chạm, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm ấm dần dần mở rộng, tim đập không tự chủ nhanh hơn.
Hơi thở cùng xen lẫn vào nhau, Phương Vân Tuyên hít thở ngày càng dồn dập. Đỗ Ích Sơn cố ý trêu đùa, vươn tay vòng qua ôm eo hắn nhẹ nhàng cọ xát, một tay buộc chặt cánh tay cuốn cả người Phương Vân Tuyên vào trong lòng y.
Tim Phương Vân Tuyên đập rất nhanh, cả người đều luống cuống, tay run chân mềm. Ngay cả đứng cũng không vững. Nhẹ nhàng chạm vào rất nhanh đã lui về, một nụ hôn này nhanh đến dọa người. Phương Vân Tuyên hít thở thật sâu, bản thân cũng bắt đầu buồn cười.
Hít vào một hơi thật sâu, Phương Vân Tuyên vươn tay ôm lấy vai Đỗ Ích Sơn, lại hôn xuống lần nữa.
Nụ hôn lúc này so với lần trước ngọt ngào hơn rất nhiều. Phương Vân Tuyên không có kỹ xảo gì, nhưng thắng ở có một trái tim cũng đủ yêu thích. Hắn đều giống như mỗi người chìm vào lưới tình của người yêu, dùng trái tim hôn môi. Mãi cho đến khi hai người hít thở quấn quanh ở bên nhau, nhiệt độ trong không khí dần dần lên cao. Đỗ Ích Sơn giữ chặt eo hắn, ép hắn nằm dưới người y.
Phương Vân Tuyên dùng nhiều sức lực mới giãy dụa ra. Đỗ Ích Sơn ngồi dậy cười nhìn vẻ mặt chật vật của Phương Vân Tuyên, trong lòng một mảnh mềm mại.
Cứ như vậy đi xuống hơi nguy hiểm, Phương Vân Tuyên cuống quít đứng lên, nhìn nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ: “Lúc này ánh trăng còn chưa có đi xuống, còn tính mười sáu. Ta làm một món bánh tay Phật cho huynh thêm thọ.” Nói xong như bỏ chạy đi ra ngoài.
Đỗ Ích Sơn cũng không dám chọc quá ác, cười lên tiếng đi chung với Phương Vân Tuyên đến phòng bếp.
Phương Vân Tuyên cảm thấy xin lỗi nên đồ gì trong phòng bếp có thể nấu đều nấu, làm tràn đầy bày một bàn kêu Đỗ Ích Sơn cố gắng ăn.
Đỗ Ích Sơn càng thích nhìn bóng dáng hắn bận rộn vì mình. Phương Vân Tuyên bận rộn cả buổi tối, Đỗ Ích Sơn đã cảm thấy thỏa mãn, đối với những rượu ngon món ngon ngược lại không có hứng thú gì quá lớn.
Mấy ngày gần đây khi Vi Trọng Ngạn từ kinh thành trở về, ở kinh thành ngây người hơn nửa năm mọi chuyện cũng có tin tức, gã lập tức chạy về Quảng Ninh.
Một đường phong trần mệt mỏi, ngựa không ngừng vó chạy về Hồi Vân sơn trang đã là hơn nửa đêm.
Hoàng đế đã đồng ý cầu xin của Đỗ Ích Sơn, năm sau sẽ sai người đến Quảng Ninh tuyên chỉ kêu y đi Nam Cương bình định.
Vi Trọng Ngạn đưa phong thư Thái Minh Lễ tự tay viết giao cho Đỗ Ích Sơn, gã mặt ủ mày chau thở dài: “Trong triều càng thêm rối loạn, lão tặc Nghiêm Kinh kia cầm giữ triều chính, xa lánh thanh lưu, quyền lợi của mấy vị đại thần phụ chính trong nội các bị ông tước hết. Lần này bình định chỗ Thái đại nhân chỉ sợ là bất lực không giúp được gì.”
Đánh giặc không thể so với những việc khác. Phía trước chiến đấu hăng hái là một phần, phía sau tiếp viện cũng là một phần rất quan trọng. Nếu như Nghiêm Kinh từ giữa cản trở, lúc bọn họ đi Nam Cương bình định thì động tay động chân. Chỉ sợ là ép xuống lương thảo một tháng không chu cấp, đối với tướng sĩ bọn họ bán mạng ở tiền tuyến đều sẽ là tai nạn trí mạng.
Đỗ Ích Sơn nghe Vi Trọng Ngạn nói kỹ càng tỉ mỉ tình trạng ở trong kinh thành, trong lòng cũng phát sầu. Nếu thật giống như Vi Trọng Ngạn nói thì chuyến đi này của bọn họ thật là vô cùng hung hiểm, không chỉ phải đối phó với kẻ địch mạnh Nam Cương còn phải chừa ra ba phần tâm tư ứng phó với gian thần trong triều, đề phòng ông âm thầm phá rối.
Đỗ Ích Sơn mở phong thư của lão sư ra đọc tỉ mỉ từ đầu tới đuôi một lần, không khỏi hiểu ý mỉm cười, vẻ u sầu vừa rồi cũng dần dần biến mất.
Trong lòng Đỗ Ích Sơn có vua, y cất thư lại trấn an Vi Trọng Ngạn nói: “Lần này vất vả cho ngươi rồi, cả đường mệt mỏi. Ngày khác ta nhất định làm chủ mở tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi.”
Vi Trọng Ngạn thấy Đỗ Ích Sơn mới vừa rồi còn vẻ mặt u sầu. Nhưng sau khi xem thư Thái Minh Lễ lại trở nên dáng vẻ bình tĩnh, hiển nhiên là đã định liệu trước. Gã buồn bực nói: “Trong thư Thái đại nhân nói cái gì? Khi rời kinh thành ông chỉ nói phong thư này nhất định phải giao tận tay ngài, ngài xem xong sẽ tự hiểu.”
Đỗ Ích Sơn cười cười, nhẹ giọng nói với Vi Trọng Ngạn: “Đương kim vạn tuế lại há là hạng người lương thiện. Nghiêm Kinh làm càn như vậy là bản thân hắn muốn chết. Thân là ngôi Cửu ngũ, sao có thể để cho người khác ngủ yên ở trên giường mình.”
Vi Trọng Ngạn vừa nghĩ đến cái gì vội nhìn nhìn chung quanh, nói nhỏ: “Chẳng lẽ?”
Đỗ Ích Sơn cười gật đầu: “Giữa Hoàng thượng và Nghiêm Kinh đã nổi lên hiềm khích, thư lão sư nói rõ ràng, cô tức dưỡng gian, là vì một hành động diệt trừ. Nghiêm Kinh tuy là cữu cữu (cậu) ruột của Hoàng thượng, có ủng hộ lập công. Nhưng mấy năm nay ông không biết thu liễm, một mặt cuồng vọng tự đại, ở ngoài kinh thành vòng đất thôn trang hoàng gia nuôi ngựa, bên trong phủ xây sân cửu trọng, làm rất nhiều việc đếm không xuể. Hiện giờ thế lực của ông càng lúc càng lớn, ngay cả ý chỉ của hoàng đế ông cũng dám không tuân theo. Hoàng thượng nhìn ở trong mắt, trong lòng làm sao sẽ không cáu giận chứ?”
Vi Trọng Ngạn cũng nghĩ lại vỗ đùi cười nói: “Đúng vậy, thuộc hạ nói tại sao mấy lần gặp qua đều nhìn thấy lão tặc Nghiêm Kinh kia ồn ào la hét. Hoàng thượng có lòng nghi ngờ người nặng như vậy đối với cái này đều làm như không thấy. Thì ra là thế, xem ra thuộc hạ thiếu chút nữa làm sai chuyện thuận lợi như vậy. Nghiêm Kinh ngược lại giúp đại ân. Hoàng thượng chẳng lẽ là muốn mượn tay chúng ta diệt trừ tên tiểu nhân gian xảo nịnh hót này sao?”
Đỗ Ích Sơn đứng lên đưa phong thư trong tay lên trên ngọn đèn dầu đốt, nhìn nó đốt thành tro tàn: “Ta thận trọng từ lời nói đến việc làm, Hoàng thượng cũng cảm thấy khả nghi. Huống chi Nghiêm Kinh lớn gan như vậy, diệt trừ ông ta chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Y lại nói với Vi Trọng Ngạn: “Hoàng thượng muốn xử trí Nghiêm Kinh như thế nào chúng ta không cần để ý tới, chỉ cần bọn họ không hại đến trên đầu huynh đệ chúng ta, còn lại chúng ta có thể làm việc tùy theo hoàn cảnh.”
Vi Trọng Ngạn gật đầu nói đúng, Đỗ Ích Sơn lại hỏi gã sức khỏe của Thái Minh Lễ ra sao, trong kinh còn có việc gì dị động không. Vi Trọng Ngạn trả lời từng câu, nói cho tới sau nửa đêm hai người mới từng người trở về nghỉ ngơi.
Chuyện đi Nam Cương bình định đã định rồi, điều binh khiển tướng, kiếm lương thảo, chờ triều đình chuẩn bị sẵn sàng. Năm sau hoàng đế sẽ đến phủ Quảng Ninh tuyên chỉ.
Đỗ Ích Sơn không biết việc này nên mở miệng nói với Phương Vân Tuyên như thế nào. Hắn nếu như biết mình muốn dùng phương pháp cực đoan như thế đi đổi một tờ giấ chỉ hôn, làm cho người trong thiên hạ đến thừa nhận quan hệ của bọn họ, không thể trở mặt với mình.
Đỗ Ích Sơn thật là có chút sợ hãi, hết kéo dài thời gian lại kéo, làm sao cũng không nói nên lời. Tính tình Phương Vân Tuyên ôn hòa, đối với mình cũng là tốt nhất hạng nhất, đã có thể bởi vì quá tốt Đỗ Ích Sơn mới không muốn nhìn thấy Phương Vân Tuyên tức giận và đau khổ. Phương Vân Tuyên này là người không dễ dàng tức giận, nhưng khi nóng giận thì hù chết người.