Đang cầm sách, Kỷ Thuận Mỹ lại ngẩn người, đang suy nghĩ thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Ban ngày có rất ít người gọi tới, trừ khi có chuyện gì, mấy ngày nay Kỷ Thuận Mỹ vẫn luôn canh cánh chuyện của Thuận Duyệt, cho nên theo phản xạ có điều kiện không khỏi bắt đầu thấy khẩn trương. Nghe máy, “a lô” một tiếng liền nghe thấy đối phương nói.
“Thuận Mỹ, là tôi.” Giọng Kiều Y Khả trải qua quá trình lược bớt tiếng của điện thoại, ít đi vài phần thanh thuý, lại thêm vài phần mỏng manh mềm nhẹ, hết sức dễ nghe.
“Y Khả, là cô à!” Nghe ra là Kiều Y Khả, Kỷ Thuận Mỹ cũng liền thả lỏng, đồng thời cảm thấy có một chút kinh hỉ dâng lên trong lòng. Không ngờ lại là Kiều Y Khả, người bạn này thật lúc nào cũng nghĩ tới nàng.
“Thuận Mỹ, giờ đi ra ngoài, mở cổng nhà, có thứ này tôi muốn đưa cho cô.” Kiều Y Khả nói.
Kỷ Thuận Mỹ nghi hoặc buông điện thoại, ra khỏi phòng, đi vào sân. Mở cửa ra, không thấy người đâu, chỉ thấy có một bó hoa nhỏ đặt trước cửa. Loài hoa dại không biết tên, một bó nhỏ xinh vàng rực rỡ, tuy không quá đẹp đẽ, nhưng cầm trong tay cũng có cảm giác ấm áp.
Ở giữa những cánh hoa có đặt một mảnh giấy nho nhỏ gấp lại. Thuận Mỹ thật cẩn thận mở ra, trên đó có mấy hàng chữ, như rồng bay phượng múa viết:
“Hoa là sáng sớm đi lên núi hái về, lúc hái nó nghĩ đến việc sẽ tặng cô liền cảm thấy vui vẻ. Cám ơn cô hôm qua đã mời tôi uống nước, ăn bánh kem, thứ sáu này mời đến nhà tôi ăn một bữa cơm rau dưa.
Tái bút: Xin đừng hiểu lầm rằng tôi làm vậy là vì muốn trả lại nhân tình cho cô, là bởi vì thích cô, cho nên muốn ở bên cô.”
Phía dưới là một hàng chữ nhỏ, viết địa chỉ của Kiều Y Khả.
Kỷ Thuận Mỹ khép mảnh giấy lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, trái phải không thấy bóng ai cả, liền xoay người vào nhà. Trái tim lại không ngừng đập vội, vì một câu: “Bởi vì thích cô, cho nên muốn ở bên cô.” Không biết vì lí do gì, những lời này khiến nàng có chút vui mừng khác thường. Mỗi một lần có thể tình cờ gặp gỡ Kiều Y Khả đều khiến nàng thực vui vẻ. Cảm giác chưa từng trải qua ấy như thể được người khác nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Vì nàng, Kiều Y Khả đứng ở ngoài cửa bồi hồi.
Vì nàng, Kiều Y khả đi tới tiệm cà phê chờ đợi.
Vì nàng, Kiều Y Khả sáng sớm đi lên núi, ngắt từng bông từng bông, đem một khóm hoa dại góp lại thành tâm ý yêu thích dành cho nàng.
Một đường trở về phòng ngủ, điện thoại lại đúng lúc vang lên. Vẫn là Kiều Y Khả.
“Thuận Mỹ, có thích hoa đó không? Tuy không đẹp lắm, nhưng thực sự đặc biệt, là độc nhất vô nhị.” Thanh âm Kiều Y Khả không thể hiện cảm xúc quá rõ, thường thường mang theo sự bình tĩnh thản nhiên, nhưng nghe vào tai Kỷ Thuận Mỹ lại cảm thấy thực hay.
“Y Khả, không biết nên nói gì cho phải nữa.”
“Vậy không cần nói.”
“Y Khả, vì sao lại đối xử với tôi tốt vậy?”
“Đã nói rồi mà, vì tôi thích cô.”
“Nhưng mà tôi chỉ là một bà nội trợ cái gì cũng không biết, cô thường đi làm bên ngoài như vậy, nhất định có rất nhiều bạn bè, tôi, tôi bình thường quá, chẳng có gì đặc biệt cả.”
“Thuận Mỹ, sao cô biết mình không đặc biệt?”
“Tôi…”
“Thuận Mỹ, cám ơn cô, có thể trở thành bạn tôi, tôi rất vui, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì cô.” Nói xong, điện thoại liền cúp.
Kỷ Thuận Mỹ nắm chặt điện thoại, chậm chạp không buông. Hai nàng đều không nhắc nhở thứ sáu hẹn gặp nhau, nhưng Kiều Y Khả cũng biết nhất định Kỷ Thuận Mỹ sẽ đi, mà Kỷ Thuận Mỹ lại không tìm ra lý do gì để từ chối, bởi vì nàng đã bắt đầu chờ mong thứ sáu tới. Nếu trong cuộc sống của Thuận Mỹ có được nhiều yêu thương, nàng sẽ nhận ra cách Kiều Y Khả đối xử với nàng đã vượt qua giới hạn bạn bè bình thường. Nhưng mà, Thuận Mỹ thật sự thiếu thốn tình cảm, cho nên lúc được yêu, nàng chỉ lo cảm thụ chút niềm vui muộn màng nảy mầm trong lòng, không có tâm tư suy xét nhiều. Thích cũng có rất nhiều loại, mà tình yêu này, thật ra là thứ tình yêu nàng không nghĩ tới.
Buông điện thoại, Kiều Y Khả kìm lòng chẳng đặng mỉm cười. Tưởng tượng ra khuôn mặt ở đầu bên kia điện thoại, bộ dáng Kỷ Thuận Mỹ xinh đẹp, có chút nghĩ ngợi lại ngượng ngùng nhưng rõ ràng rất thích thú, Kiều Y Khả liền cảm thấy thực vui vẻ, cũng thực hạnh phúc. Sáng sớm lúc đi hái hoa dại không tên kia, tâm tình cô vẫn rất tốt, thực hạnh phúc. Khi đó cô chỉ nghĩ, Kỷ Thuận Mỹ nhất định sẽ thích, rất vui vẻ. Cô thực sự thích Thuận Mỹ, nguyện ý ngắm nhìn dáng vẻ tươi cười của nàng. Có những người lúc phải trả giá, sẽ phách lối tỏ vẻ, nói là chỉ cần trả giá, khiến đối phương vui vẻ thì bản thân cũng không cần nhận được kết quả gì. Kiều Y Khả cảm thấy nghĩ vậy thực vớ vẩn, những người nói chẳng cần nhận được kết quả gì không phải không khát vọng nhận được kết quả, chỉ là với kết quả có khả năng sẽ không nhận được thì tỏ vẻ ẩn nhẫn không nói mà thôi. Kiều Y Khả không giống vậy, mọi thứ cô đã trả giá, là vì muốn đạt được thứ mình muốn. Nói về Kỷ Thuận Mỹ, Kiều Y Khả nói nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì nàng, đó hoàn toàn thật lòng, cô không hề lừa Kỷ Thuận Mỹ. Nhưng tất cả những việc đó đều là vì muốn có được Kỷ Thuận Mỹ, đây cũng là sự thực, Kiều Y Khả cũng không thể lừa mình. Thích một người có gì sai đâu. Cho dù con gái thích con gái cũng không hề sai. Kiều Y Khả sớm muộn gì cũng sẽ khiến Kỷ Thuận Mỹ tự mình biết, nàng cũng thích Kiều Y Khả. Không phải “thích” như kiểu bạn bè.
Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt lắm, bởi vì có thứ để chờ mong. Còn hai ngày mới tới thứ sau, nàng thế nhưng có chút chờ không nổi. Tâm huyết dâng trào lên đi lục tung tủ quần áo, tìm tới tìm lui, hoặc quá cầu kỳ, hoặc quá nghiêm túc, hoặc quá người lớn, hoặc rất quyến rũ. Kỷ Thuận Mỹ không khỏi nhớ tới dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng của Kiều Y Khả mỗi lần gặp. Kiểu dáng quần áo của Kiều Y Khả luôn rất đơn giản, mặc trên người cô lại bằng cách nào đó trông rất đẹp. So với Kiều Y Khả, Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy một tủ đầy ắp váy ren thêu hoa này cái nào cũng thô tục, liền không khỏi nổi lên hứng thú muốn đi dạo phố mua quần áo. Nhìn thời gian, cũng sắp đến giữa trưa, Thuận Duyện chắc cũng tan học rồi. Đi dạo phố, Thuận Mỹ chỉ có thể tìm Thuận Duyệt, nàng không không bạn bè nào khác. Nàng rất muốn đi dạo phố cùng Kiều Y Khả, nhưng lại muốn giấu đống đồ thô tục này đi, không muốn để Kiều Y Khả nhìn thấy. Nghĩ thế, Kỷ Thuận Mỹ liền gọi cho Thuận Duyệt.
Thuận Duyệt rất nhanh nghe máy: “Chị, tìm em có chuyện gì vậy?”
“Thuận Duyệt, chiều em có lớp không? Chị muốn đi mua mấy bộ quần áo.” Thuận Mỹ nói.
“Được, chiều em lớp của một ông giáo sư, nhưng có thể trốn được. Chị, chúng ta hẹn gặp ở đâu?” Dù sao cũng là một cô bé trẻ tuổi, vừa nghe thấy đi shopping liền hưng phấn.
“Như vậy sao được, Thuận Duyệt, học hành quan trọng hơn, đừng để chậm trễ việc học.” Thuận Mỹ lớn hơn Thuận Duyệt chín tuổi, tuy nàng chưa đến ba mươi, nhưng ở trước mặt Thuận Duyệt liền bất giác bày ra bộ dáng như bà cụ non.
“Được rồi, chị, cái gì mà việc học quan trong hơn chứ, lớp của ông giáo sư đó á, em nghe một phút liền ngủ một phút, còn không bằng đi dạo phố, kiếm được lợi ích thực tế tự do thoải mái hơn. Có điều, chị, cái giá để trả cho em trốn học hơi bị cao đấy nhé.”
Thuận Mỹ cười: “Chị mời em ăn trưa được không?”
“Không cần, trưa em ăn qua loa ở căntin trường là được rồi.”
Thuận Mỹ lại cười: “Quỷ sứ, không phải lại muốn mua quần áo mới sao, khỏi cần em nói, chị đâu để em đi với chị không công.”
Thấy Thuận Mỹ trúng chiêu, Thuận Duyệt liền vui vẻ cười: “Em biết chị tốt bụng hiểu lòng người nhất mà. Được rồi, tầm một giờ chúng ta gặp nhau trước cửa chính của trung tâm thương mại nhé.”
Nhà họ Kỷ lúc này tuy kinh tế đình trệ, nhưng chỉ là về phương diện muốn duy trì cuộc sống xa sỉ thì hơi có phần lấy trứng chọi đá thôi chứ so với gia đình bình thường thì đương nhiên vẫn giàu có hơn nhiều. Nhưng có điều gia phong của Kỷ gia lại trọng nam khinh nữ, hơn nữa nay Kỷ Thuận Nhân kết hôn, Triệu Tử Tuệ lại không tốt, cho nên tuy nhà vẫn do Kỷ ba và mẹ kế làm chủ, nhưng ít nhiều vẫn cố kỵ sắc mặt Triệu Tử Tuệ. Thuận Duyệt liền không thoải mái phóng túng được như trước kia. Nếu mua quần áo nhiều quá, sắc mặt chị dâu sẽ rất khó coi, bóng gió nói mấy lời như kinh tế không tốt kiếm tiền cũng không dễ linh tinh gì đó. Kỷ ba là đàn ông, lười tính toán mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, mẹ kế là mẹ ruột của Thuận Lễ Thuận Duyệt, cũng là mẹ kế của Thuận Nhân, thế nào cũng không bằng mẹ ruột, cho nên lại cũng không nguyện ý tranh cãi nói ra nói vô, hơn nữa Thuận Lễ không hiểu chuyện, học hành làng nhàng, chơi bời vung tay mua toàn đồ mới, cực kỳ hoang phí. Cho nên mẹ kế chỉ có thể uỷ khuất Thuận Duyệt, khuyên Thuận Duyệt mua ít quần áo đi, đừng chọc chị dâu mất hứng.
Thuận Duyệt giận lắm, nhưng lại không làm gì được, ai bảo tự mình không kiếm ra tiền, nhưng cũng may Thuận Mỹ thường xuyên trợ cấp nàng, quần áo giày dép không hề bạc đãi, cho nên nàng thường thường mặc quần áo mới đi giày mới mà Thuận Mỹ mua cho lượn qua lượn lại trong tầm mắt Triệu Tử Tuệ, chọc cho Triệu Tử Tuệ giận đến biến sắc. Mỗi lần như thế, Thuận Duyệt vui vẻ không biết bao nhiêu, hôm sau liền nhịn không được kể sinh động như thật cho Thuận Mỹ nghe.
Thuận Mỹ thường khuyên Thuận Duyệt đừng chấp nhặt với Triệu Tử Tuệ làm gì, dù sao cô ta cũng là chị dâu, nhà yên ổn thì mọi thứ đều tốt đẹp. Thuận Duyệt cũng không chịu phục, trướng mắt bộ dáng so đo tính toán của Triệu Tử Tuệ.
Ăn cơm trưa xong, Kỷ Thuận Mỹ liền ra khỏi nhà, đi thẳng đến khu thương mại. Đến cửa rồi lại không thấy bóng dáng Thuận Duyệt đâu. Đợi một lát mới thấy Thuận Duyệt từ xa xa đi về phía nàng. Không phải một người, mà là hai người, có một chàng trai đi theo bên cạnh. Không cần phải nói thì đây chính là bạn trai của Thuận Duyệt ở trường, chỉ có điều Kỷ Thuận Mỹ không ngờ, Thuận Duyệt nhanh như vậy đã dẫn tới cho nàng gặp, nàng lại càng không muốn làm quen với cậu sinh viên này.
Nàng vốn muốn chia rẽ uyên ương. Gặp mặt thân quen ba phần, sẽ có nhân tình, nàng sợ mình đến lúc đó sẽ không nhẫn tâm được. Lúc này mà nàng không nhẫn tâm quyết định, tương lai Thuận Duyệt sẽ chịu thiệt, sẽ đau lòng, hoặc rời bỏ người mình yêu, hoặc rời bỏ người thân của mình. Thuận Mỹ không muốn nhìn thấy một kết quả như vậy. Vì em gái, nàng nguyện ý làm một Bạch Vô Thường.
Thuận Mỹ không phải không biết tình yêu rất đẹp, nhưng một tình yêu chỉ có thể đi vào ngõ cụt, chỉ có thể dẫn đến tổn thương thì còn có thể xem là tốt đẹp sao? Nếu không đẹp, như vậy buông tha mới là chính xác.
Nguyệt vọng tốt đẹp nhất của Thuận Mỹ là tương lai Kỷ gia sẽ để cho Thuận Duyệt tự chọn lựa vị hôn phu của mình, cũng hoàn toàn là người Thuận Duyệt thích. Nhưng vừa nghĩ tới Cảnh Tiêu Niên và bản thân, nàng lại hoàn toàn nản lòng. Suốt nhiều ngày qua Thuận Mỹ vẫn không ngừng mâu thuẫn, không biết nên giúp em gái thế nào. Dù sao Thuận Duyệt còn trẻ, tuy biết làm như vậy gia đình sẽ không tha thứ, nhưng vẫn làm theo ý mình, đắm chìm trong tình yêu của nàng, nhưng lại không nhìn thấy được sóng gió đằng sau thứ tình yêu ấy. Hoặc là, đối với người trẻ tuổi như Thuận Duyệt mà nói thì không có điểm nào cần sợ hãi.
Thuận Mỹ chưa từng yêu, nàng chưa từng cho phép bản thân yêu ai, cho nên, nàng không hiểu được tâm tình của Thuận Duyệt.
Kỷ Thuận Mỹ lo lắng nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi đi về phía nàng.
Hết chương