Đêm đen như mực, tầng tầng bóng mờ, những cơn gió nhẹ thổi qua khiến lá cây xào xạc rung động, nơi nơi yên tĩnh, không một bóng người, chỉ có hai thân thể nóng bỏng siết chặt lấy nhau, còn có tiếng tim đập mạnh mẽ chỉ vì đối phương mà tồn tại.
Kỷ Thuận Mỹ chưa bao giờ còn ở bên ngoài khi trời đã tối như vậy. Trước đó, nàng là cô gái ngoan ngoãn chốn khuê phòng, sau khi kết hôn rồi, nàng lại là người vợ ở mãi trong ngôi nhà cao cửa rộng, nàng chưa từng có cơ hội biết, thì ra cho dù không có ánh trăng sáng, đêm tối đen như mực cũng có thể đẹp đến rung động lòng người, nhuốm vẻ dụ hoặc quyến rũ mà tuyệt vọng.
Kỷ Thuận Mỹ cuộn chặt mình trong lòng Kiều Y Khả, tham lam hít ngửi mùi hương cơ thể của cô, hấp thu cảm giác ấm áp cùng chở che cuồn cuộn trào dâng từ một nơi nào đó trong thân thể.
Giờ khắc này, nàng không phải nữ nhi nhà họ Kỷ, không phải thái thái Cảnh gia, nàng chỉ là một nữ nhân cần tình yêu, một nữ nhân được người mình thương triền miền thương xót.
Kỷ Thuận Mỹ nhắm mắt lại, dùng hai má nhẹ nhàng cọ sát ngực của Kiều Y Khả. Nếu đã xấu xa thì cứ xấu tới cùng đi, cho dù nàng là một nữ nhân hư hỏng thì cũng có ai để ý đâu? Ban ngày, ở trước mặt người khác, nàng là Kỷ tiểu thư đoan trang, là Cảnh thái thái hiền thục ôn hoà, vô vàn ánh mắt hâm mộ ấy kết thành tấm lưới dày đặc, ép nàng có khổ mà không thể nói, có nước mắt lại không thể rơi, như một người bị ai đó bóp chặt yết hầu, không thở nổi. Giờ khắc này, ở sau lưng bọn họ, giữa đêm tối bí ẩn mà ôn nhu, liền cứ ích kỷ buông thả dung túng bản thân một lần đi, thật giống như một người chưa bao giờ uống rượu cũng ngẫu nhiên cần một hồi say sưa.
Nhìn như chỉ là một hành động vô cùng thân thiết dịu dàng, đối với Kiều Y Khả vẫn luôn khát vọng thân thể Kỷ Thuận Mỹ mà nói, việc ấy không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa. Kiều Y Khả khẽ rên rỉ, kìm lòng không được liền áp tay lên hông Kỷ Thuận Mỹ, khẩn cấp tiến vào dưới vạt áo, chạm tới làn da bóng loáng nhẵn nhụi của Kỷ Thuận Mỹ. Làn da mềm mại ấm áp, bàn tay một khi chạm vào liền luyến tiếc rời đi, hận không thể lập tức xoá sạch chướng ngại để ngắm nhìn phong cảnh vô hạn bên trong. Nhưng cố tình lúc này Kỷ Thuận Mỹ lại nhẹ nhàng gọi một tiếng “Y Khả”, Kiều Y Khả nhất thời thanh tỉnh. Cô nhớ ra mình đã đồng ý với Kỷ Thuận Mỹ, chỉ cần Thuận Mỹ không thích thì cô sẽ không chạm vào Thuận Mỹ.
Lắc lắc đầu, nhờ cơn gió đêm lạnh lẽo, Kiều Y Khả để đầu óc nguội lại, khiến bản thân tỉnh táo. Nhẹ nhàng hôn lên cổ Thuận Mỹ, Kiều Y Khả buông nàng ra: “Thuận Mỹ, để tôi đưa em về, khuya rồi.”
Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng “Vâng” một tiếng, xem như đáp lời.
Hai người tiếp tục đi về phía Cảnh gia.
Lòng Kiều Y Khả tràn đầy mất mát. Nếu chuyện này để cho Giảo Nhi biết thì chắc chắn sẽ chế nhạo cô chết mất. Bắt đầu từ khi nào thì nữ vương bách phát bách trúng Kiều Y Khả lại phóng hạ đồ đao, cũng học người ta nói chuyện yêu đương phong hoa tuyết nguyệt như thế. Ở trong vòng luẩn quẩn tình cảm đồng tính của Kiều Y Khả, mọi người đều biết yêu tức là phải có được, nếu không mọi thứ đều là chuyện vớ vẩn, đây vốn là nguyên tắc tình yêu của Kiều Y Khả.
Đối với Thuận Mỹ, ban đầu nén nhịn dục vọng chẳng qua cũng chỉ vì muốn chiếm được. Quả thật lúc ban đầu cô cũng thích Thuận Mỹ, bởi vì thích nên mới muốn có. Nhưng giờ phút này, khi đã được ôm người kia vào lòng, cô lại vẫn nén lại dục vọng. Kiều Y Khả biết, Thuận Mỹ ở trong lòng mình đã không còn chỉ là một người mình muốn chiếm được.
Chưa từng có một nữ nhân nào khiến cô hao tổn hết tâm tư như vậy, lại ngay cả đụng chạm cũng đều không nỡ.
So với có được, có thể làm bạn với Thuận Mỹ vẫn quan trọng hơn.
Kiều Y Khả tình nguyện buông tha cho dục vọng để đổi lấy việc được làm bạn dài lâu.
Khẽ lắc đầu, Kiều Y Khả thầm tự cười nhạo chính mình, quen thói nhìn người khác vì cô mà đòi sống chết, lại hoá ra chính bản thân cô cũng sẽ vì một người con gái mà yếu đuối đến độ lo được lo mất thế này.
Trên đường đi, Kiều Y Khả hỏi chuyện của Thuận Duyệt, Thuận Mỹ chỉ nói người nhà tranh cãi rất kịch liệt, cuối cùng ba nàng vẫn đồng ý để Thuận Duyệt quen với Lâm Vĩnh Giang, nhưng cố tình không nói ra việc đã đồng ý với ba sẽ vĩnh viễn không rời Cảnh Tiêu Niên. Đang nói, lòng lại chua xót, nàng đột nhiên kéo tay Kiều Y Khả, gắt gao nắm chặt.
Kiều Y Khả cũng không biết nội tâm Kỷ Thuận Mỹ đang giãy dụa, cứ nghĩ nàng không nỡ rời xa mình, liền cười nói: “Ngày mai tôi lại hẹn gặp em.”
Lòng Kỷ Thuận Mỹ càng thêm khổ sở, không biết các nàng còn có thể có bao nhiêu cái ngày mai.
Về đến nhà, đã trễ thế này rồi nhưng Cảnh Tiêu Niên còn chưa trở về.
Nàng liền nhớ tới mùi hương nước hoa mới trên áo Cảnh Tiêu Niên sáng sớm nay. Hương thơm tươi mát thanh nhã, dễ ngửi hơn nhiều so với mùi nồng đậm khoa trương của Minnie. Xem ra là một cô gái có học thức. Tình nhân mà Cảnh Tiêu Niên tìm càng ngày càng khá. Coi như có tiến bộ.
Kỷ Thuận Mỹ đứng thất thần mấy phút giữa căn phòng trống trải, ngẫm nghĩ về chồng mình và tình nhân của hắn, sau đó phục hồi tinh thần, thay đổi quần áo, tắm rửa rồi đi ngủ. Cứ thể ngủ ở phòng dành cho khách. Gối đầu lên chiếc gối ban ngày Kiều Y Khả đã gối, đắp chiếc chăn ban ngày Kiều Y Khả đã đắp.
Mơ mơ màng màng, cảm thấy chăn này thực ấm áp, cũng quả thật đến từ hơi ấm còn sót lại từ thân thể của Kiều Y Khả.
Nghĩ thế, thân thể dần dần nóng lên. Nhiệt độ bất thường.
Nàng nhịn không được lấy tay sờ sờ eo mình. Đó là nơi Kiều Y Khả vừa rồi vuốt ve. Nàng nghĩ, bàn tay Kiều Y Khả sẽ không chỉ vuốt ve thôi. Khoảnh khắc ấy, nàng khẩn trương, nhưng cũng hùa theo. Thậm chí nàng nhịn không được mà nhẹ nhàng gọi tên Y Khả. Nhưng đáng tiếc bàn tay trêu chọc khêu gợi lên tình ý của nàng lại chỉ trong chớp mắt rồi rời đi.
Thuận Mỹ hơi có phần thất vọng.
Ngày hôm sau, Kỷ Thuận Mỹ tỉnh dậy như mọi bữa, làm bữa sáng cho Cảnh Tiêu Niên.
Lúc ăn sáng, nhìn thấy bộ dáng Cảnh Tiêu Niên mệt mỏi vì không nghỉ ngơi tốt, Kỷ Thuận Mỹ vừa ăn súp, vừa hỏi: “Tiêu Niên, tối hôm qua về khuya lắm à?”
Cảnh Tiêu Niên hừ lạnh một tiếng, xem như trả lời.
Kỷ Thuận Mỹ nhìn dáng vẻ Cảnh Tiêu Niên, cảm thấy rất buồn cười. Ngày nào cũng hầm hầm hừ hừ như thế, không thấy phiền à.
“Tiêu Niên, nhìn anh dạo này mệt mỏi lắm, nếu không thì kêu dì giúp việc đun canh lót dạ để tối về uống nhé?”
Nghe thì có vẻ rất quan tâm, nhưng thật ra rõ ràng là châm chọc.
Cảnh Tiêu Niên cũng không ngốc, nghe hiểu được mấy phần: “Kỷ Thuận Mỹ, cô giỏi lắm, giờ chẳng những học được việc từ chối tôi, lại còn học được trò ngủ riêng. Tối qua nửa đêm tôi về, tôi thậm chí tưởng cô bỏ nhà đi, suýt nữa chạy ra ngoài tìm cô đó.”
Kỷ Thuận Mỹ liền nhớ ra tối hôm qua mình ngủ ở phòng dành cho khách. Thực hiếm hoi có dịp Cảnh Tiêu Niên trăng hoa vui vẻ ở ngoài về vẫn còn nhớ trên giường ở nhà có một cô vợ đang nằm, thế nhưng lại suýt chút nữa nửa đêm chạy ra ngoài tìm nàng thật. Vợ chồng tình thâm cảm động trời đất biết bao.
Kỷ Thuận Mỹ thở dài trong lòng, anh cho rằng tôi thật sự không muốn bỏ nhà đi chắc?
Thuận Mỹ cũng không giải thích lý do mình ngủ ở phòng dành cho khách. Cảnh Tiêu Niên trầm mặc ăn, lúc tới trước cửa, đột nhiên hung ác nói: “Đêm nay nếu cô còn ngủ ở phòng dành cho khách thì sớm cút trở về nhà mẹ đẻ đi!”
Kỷ Thuận Mỹ nhìn Cảnh Tiêu Niên phẫn nộ rời đi, đáy lòng một miền hoang vắng. Nàng bất quá chỉ là một thứ đồ trang trí, từ phòng khách chuyển qua phòng bếp rồi đặt trên giường. Chỉ muốn đổi nơi bài trí mà chủ nhân cũng không vui.
Đồng thời cùng lúc lại nghĩ tới Kiều Y Khả.
Thuận Mỹ tự giễu, dù sao nàng cũng không còn là một cô vợ băng thanh ngọc khiết nữa rồi. Người tám lạng kẻ nửa cân, nàng và Cảnh Tiêu Niên rốt cục cũng xứng đôi vợ chồng.
Ăn cơm trưa xong, Kiều Y Khả gọi điện tới hẹn Kỷ Thuận Mỹ ra ngoài gặp mặt.
Kiều Y Khả lôi kéo tay Kỷ Thuận Mỹ, hứng trí bừng bừng đi trong cửa hàng bán đồ dã ngoại, xem từng thứ từng thứ một, nào ba lô, túi ngủ, lều. Kỷ Thuận Mỹ nhìn không hiểu, len lén kéo Y Khả qua một bên hỏi: “Y Khả, chị xem mấy thứ này làm gì thế.”
“Đưa em đi dã ngoại.” Y Khả đôi mắt sáng long lanh, mang theo thần thái không để cho người khác cự tuyệt.
“Hả? Nhưng mà…” Kỷ Thuận Mỹ bị doạ giật mình, đi dã ngoại? Như thế không phải cuộc sống của người rừng sao?
“Đúng vậy, đi dã ngoại! Tôi biết có một thung lũng khá cao, rất thích hợp cho việc cắm trại.” Kiều Y Khả vẫn tinh thần hăng hái, không cảm thấy đây là chuyện khó khăn đến không chịu nổi chút nào.
Kỷ Thuận Mỹ kinh ngạc há hốc miệng: “Thung lũng? Vậy không phải ở rất xa nơi này sao?”
“Cũng không hẳn, đại khái ngồi xe tầm tiếng là tới nơi.” Kiều Y Khả ngẫm nghĩ, nói với Kỷ Thuận Mỹ.
“Xa thế cơ à! Vậy, vậy không phải phải qua đêm ở ngoài à?” Kỷ Thuận Mỹ trợn to mắt. Đi cắm trại dã ngoại, thế nào mà càng nghe càng thấy thái quá?
“Đương nhiên, nếu không thì sao còn có thể gọi là đi cắm trại đây? Thuận Mỹ, em không biết đâu, buổi tối nằm trên cỏ ngắm đom đóm bay, cảm giác ấy đẹp đến nhường nào.” Ánh mắt Kiều Y Khả tràn ngập chờ mong.
Kỷ Thuận Mỹ sắp ngất mất, qua đêm bên ngoài! Tối qua mới ngủ ở phòng dành cho khách có một đêm mà Cảnh Tiêu Niên đã tức giận đến mức muốn ly hôn rồi, nếu giờ cả đêm không về thì Cảnh Tiêu Niên còn không chặt nàng làm tám khúc ý chứ!
“Không được đâu, Y Khả, Cảnh Tiêu Niên sẽ không đồng ý đâu.” Kỷ Thuận Mỹ thất vọng nhìn Kiều Y Khả.
“Hắn không đồng ý? Vì sao phải nghe lời hắn?” Kiều Y Khả nhíu mày, có hai đốm lửa nho nhỏ sắp phun ra.
Kỷ Thuận Mỹ nhìn bộ dáng kiêu ngạo bướng bỉnh của Kiều Y Khả liền đột nhiên bật cười.
“Em cười gì thế?” Kiều Y Khả nghi hoặc nhìn Kỷ Thuận Mỹ.
“Em cười ấy à à à…” Kỷ Thuận Mỹ cố tình kéo dài âm cuối, ánh mắt cười như không cười nhìn chằm chằm Kiều Y Khả.
“Rốt cuộc cười cái gì?” Kiều Y Khả mơ hồ cảm thấy Kỷ Thuận Mỹ thực nghịch ngợm.
Kỷ Thuận Mỹ ghé sát vào tai Kiều Y Khả, nhẹ giọng nói: “Em cười chị, vì muốn bắt cóc vợ người ta mà còn tỏ vẻ đúng lý hợp tình thế!”
Kiều Y Khả đột nhiên ôm eo Kỷ Thuận Mỹ.
Kỷ Thuận Mỹ nhất thời hoảng loạn, nhìn trái nhìn phải, miệng vội vàng thấp giọng cầu xin: “Mau thả em ra, xin chị đó, giờ đang ở trong cửa hàng của người ta mà!”
Ánh mắt Kiều Y Khả sáng lấp lánh nhìn Kỷ Thuận Mỹ, cũng không nhúc nhích.
Kỷ Thuận Mỹ hiểu được ý muốn không đứng đắn của Kiều Y Khả, bất giác mặt nóng lên, hơn nữa sốt ruột bất đắc dĩ vì vừa muốn giãy dụa lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, nhất thời gò má ửng hồng, càng làm nổi bật da thịt nhẵn nhụi mịn màng như tuyết trắng.
“Nói, yêu tôi.” Kiều Y Khả cố tình ôm chặt.
“Đừng mà.” Kỷ Thuận Mỹ thẹn thùng cự tuyệt.
Không phải làm nũng, mà thật sự ngượng ngùng, Kỷ Thuận Mỹ chưa từng nói chữ “yêu” này với bất kỳ ai.
“Nói mau, em yêu tôi.” Kiều Y Khả ép sát từng bước, lại dồn thêm sức lên cánh tay.
Thân mình Kỷ Thuận Mỹ mềm nhũn, biết không trốn được.
“Em yêu chị.” Ba chữ này vừa thoát khỏi miệng, hai người liền hoàn toàn ngẩn người.
Kỷ Thuận Mỹ từ từ ngừng giãy dụa, ánh mắt cũng lấp lánh nhìn Kiều Y Khả.
“Kiều tiểu thư, kiểu dáng ba lô này cô có thích không?” Ông chủ tiệm đứng chỗ khác, xa xa gọi với vào.
Hai người liền vội vàng tách ra.
May giờ là buổi chiều, cũng không có khách gì, mà ông chủ cũng thức thời, coi như không biết gì.
“Thuận Mỹ, nghĩ cách đi, đi cắm trại với tôi, sẽ có thể nhìn thấy sao băng ước nguyện đó.” Kiều Y Khả cúi đầu dặn dò Kỷ Thuận Mỹ một tiếng, xoay người nhìn chiếc ba lô trong tay chủ tiệm.
Kỷ Thuận Mỹ đứng tại chỗ, không tin nổi câu vừa rồi là do chính mình nói ra. Thì ra cảm giác thổ lộ tình cảm với một người lại tốt đẹp như thế.
“Mình muốn đi cắm trại với Y Khả.” Kỷ Thuận Mỹ hạ quyết tâm.
Hết chương