Lục Hoài Chinh bước ra khỏi phòng thí nghiệm của giáo sư Hàn, trên đường đi anh lúc lái lúc dừng, quãng đường vốn chỉ mất nửa tiếng nay lại đi hết một tiếng rưỡi. Anh lái xe rất chậm, lấy tốc độ chậm nhất trong cuộc đời từ từ di chuyển giữa dòng xe, chẳng khác gì ốc sên bò.
Dù đèn giao thông đã chuyển xanh, anh vẫn xuất thần không nhúc nhích. Hàng xe phía sau sốt ruột nhấn còi liên tục, inh ỏi vang khắp con phố.
Anh sực tỉnh, vội giẫm chân ga, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng bệnh viện, anh tắt máy nhưng lại không xuống xe.
Lục Hoài Chinh ngồi trong xe suốt đêm, giọng trở nên khô khốc. Anh bước xuống xe mua gói thuốc lá trong tiệm đối diện, dựa vào cửa xe hút thuốc, gần như là hết điếu này tới điếu khác.
Anh thích Vu Hảo từ lúc nào nhỉ?
Cũng không nhớ rõ nữa.
Hình như từ khi ý thức được, cô gái này đã mọc rễ lớn lên trong tim anh, muốn nhổ cũng không nhổ được.
Bây giờ ngẫm lại, lúc mới đầu anh tiếp cận Vu Hảo, cô cực kỳ bài xích. Có lần hai người ngồi trên sân thượng chơi game, anh muốn qua nhìn xem cô chơi thế nào, nhưng mới vừa nhích lại, cô liền nhích sang chỗ khác.
Đến hôm cô ngất xỉu trong đại hội thể dục thể thao, rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao lúc ấy con trai lớp cô không dám lại gần.
Người cô run lên bần bật khi anh ôm, mà anh cứ tưởng bị co giật do bất tỉnh.
Song, tuyệt đối anh không ngờ lại là vì nguyên nhân như thế, lần này như có vô số thanh kiếm xuyên qua người anh, đâm thẳng vào tim anh, ghim chặt trong đó, khiến anh không tài nào thở nổi.
Lục Hoài Chinh đứng dụa vào cửa xe hút thuốc nghĩ, nếu như sớm gặp cô thì hay biết mấy, tám tuổi, anh nhất định sẽ liều chết bảo vệ cô.
Cái cảm giác bất lực này khiến anh cực kỳ phẫn nộ, cực kỳ tức giận.
Trong đời anh đã liều chết bảo vệ nhiều người như thế, nhưng lại không thể bảo vệ được cô vào lúc khó khăn vô vọng nhất.
Nếu như có thể thấy được, thì nhất định tim anh đang bị vô số thanh kiếm cắm chặt, mỗi một thanh kiếm đều phá vỡ hết lý trí của anh.
Mới nãy đang địnhh rời đi, bỗng giáo sư Hàn gọi anh lại.
“Hoài Chinh, cậu phải tin vào chính nghĩa, sẽ luôn có ngày chính nghĩa như hoa bồ công anh, gieo rắc mầm non khắp mọi ngóc ngách trên thế giới. Tôi nói những lời này với cậu, không phải là để cậu trả thù cho Vu Hảo, dượng em ấy là một gã cặn bã, chuyện gì cũng dám làm, còn cậu là quân nhân Trung Quốc tiền đồ vô lượng, Vu Hảo lại là một cô gái tốt, tôi không muốn hai cô cậu đánh đổ tương lai tiền đồ vì bọn cặn bã ấy. Cậu suy nghĩ đi, tương lai của cậu và Vu Hảo, cậu phải lý trí lên! Lời còn lại tôi không muốn nói nhiều, cậu là người thông minh, tôi tin cậu có thể hiểu.”
Không phải là anh không hiểu.
Nghe thấy câu ‘tương lai của cậu và Vu Hảo’, vốn còn đang sa vào bùn lầy, trong thoáng chốc anh giật nảy mình, đến lỗ chân lông cũng se lại, nếu quả thật có ngày hôm đó thì tâm trạng sẽ thế nào nhỉ?
Anh không tài nào tưởng tượng được.
Anh luôn cảm thấy Vu Hảo vẫn còn giận mình.
Thật ra trước khi cô chuyển trường, hai người còn đang trong chiến tranh lạnh.
Đợt đấy Lục Hoài Chinh chuẩn bị thi chung kết giải bóng rổ cấp thành phố, suốt ngày bận rộn tập luyện, trừ những môn chính khóa ra thì gần như không học môn nào. Quãng thời gian ấy hai người rất ít gặp nhau, bài tập đều do Vu Hảo làm giúp. Kết quả có một ngày, không biết cô nàng này ăn phải gì mà không chịu làm bài tập giúp anh, trông thấy anh thì né đi. Anh bận tập luyện nên không thể phân thân được, vất vả lắm mới xin huấn luyện viên cho nghỉ một buổi, đi đến lớp bắt người, song còn chưa nói được mấy câu thì cô đã viện cớ phải vào wc, không thì bảo đến văn phòng của giáo viên, không cho anh cơ hội nói câu nào.
Người trong đội nói do anh quá bận mà đã lơ là cô, nên cô nàng mới phát cáu, có thể là vì không có cảm giác an toàn ấy mà.
Sau đó trông thấy cô với Phó Đông Huy lớp năm đi chung với nhau, hình như tới phòng giáo viên dọn sách, anh muốn đến giúp nhưng bị cô từ chối ngay trước mặt Phó Đông Huy. Lúc ấy anh đã nổi nóng thật sự, nhiệt tình ba phen bốn bận là thế, mà còn bị cô từ chối ngay trước mặt thằng con trai khác.
Anh nghĩ, ai mới là người phải nổi nóng đây!
Lục Hoài Chinh lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, tính hiếu thắng cao, tuy từ nhỏ đã được ông nội dạy rằng con trai không nên so được so mất, thế nhưng anh vẫn thấy không cam lòng. Dịp đấy, chỉ cần anh nói nhiều với đám Hồ Tử Kỳ có mấy câu là Vu Hảo sẽ lơ đẹp anh mấy ngày liền.
Trước khi gặp cô, anh đâu để ý đến những chuyện này. Sau đó có cô rồi, sợ cô nổi giận nên gần như anh không hề nói chuyện với Hồ Tư Kỳ, có lúc Hồ Tư Kỳ giỡn anh, trong giờ học đưa chân gạt chân anh, quá đà đến độ lần đầu tiên anh trở mặt với Hồ Tư Kỳ.
Tặng cô cát vẽ, khóa sân thể dục vì cô, đánh nhau vì cô…
Đừng nói ở Thập Bát Trung, mẹ nó ngay cả ngoài trường cũng biết người Lục Hoài Chinh thích chính là Vu Hảo.
Hồi đấy anh rất thích chơi bời, bên cạnh có nhiều bạn, mỗi ngày tan học đều có một nhóm đứng ngoài cổng đợi anh, mà đám đó đâu có tốt đẹp gì, có điều con người Lục Hoài Chinh đã kết bạn thì chẳng thèm phân biệt là hạng người nào, chơi được thì chơi, còn nếu chơi không được thì dù có thân phận cao tới mấy anh cũng chẳng cần.
Sau đó Lục Hoài Chinh phát hiện Vu Hảo không mấy vui khi thấy mình chơi với đám kia, nên anh mới đồng ý với cô là sẽ không chơi nữa, tuy nhiên thỉnh thoảng anh sẽ lén vụn trộm đi đến chỗ hẹn. Có một lần, anh với đám người kia ngồi trong quán net hút thuốc tán dóc, anh dựa vào tường, tay kẹp thuốc đưa lên miệng, đang bừng bừng khí thế nói chuyện về trò chơi kia.
Đang nói đến đoạn hưng phấn thì vô tình quay đầu, chợt trông thấy Vu Hảo đứng cách đó không xa đang nhìn anh chằm chằm.
Trong chớp mắt ấy, không hiểu sao anh lại có cảm giác như bị bắt gian tại chỗ, vô cùng chột dạ, vô thức dập tắt thuốc, sau đó ngoan ngoãn đứng ngay ngắn dựa sát vào góc tường.
Có người hỏi, mày sao thế?
Lúc ấy Lục Hoài Chinh cắn răng thấp giọng đáp: “Tổ tông của tao tới rồi.”
Vừa dứt lời, ngẩng đầu lên thì thấy Vu Hảo xoay người bỏ đi.
Lục Hoài Chinh lập tức tạm biệt đám anh em, chạy đuổi theo.
Sau đó anh như vệ sĩ âm thầm đi theo cô qua ba con phố, không dám lên tiếng gọi mà chỉ lặng lẽ đi theo sau, cho đến khi dừng lại trước một con hẻm nhỏ, bên cạnh là rạp chiếu phim cũ nát. Anh vẫn nhớ, lúc ấy rạp chiếu phim còn để một tấm poster về một bộ phim tình cảm, hình ảnh vô cùng nhục dục, tên là “Yêu Mọi Nơi, Hôn Mọi Nơi”.
Tầm độ đó đang vào mùa hè, trong hẻm bị mấy chiếc xe ba bánh choán hết diện tích, rác rưởi vất đầy, nồng nặc mùi thối.
Lục Hoài Chinh không ngửi thấy, trong đáy mắt chỉ có mỗi hình bóng của ai kia. Vu Hảo dừng lại trước đầu hẻm, quay đầu hung dữ hỏi anh: “Cậu đi theo tôi làm gì!”
Anh dựa vào cột trụ trước rạp chiếu phim, cợt nhả đáp: “Bộ không được cùng đường à?”
Vu Hảo không nói lời nào, mặt mũi vặn vẹo.
Anh ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức nghiêm chỉnh, nhanh chóng nhận sai: Tôi sai rồi.”
Nghiêm túc mà nói, anh với Triệu Đại Lâm rất giống nhau, nhìn bề ngoài thì không mấy để tâm, kỳ thật lại rất cẩn thận tự kiềm chế, hay rộng lượng với với bạn bè thân thiết, luôn giữ vững một đạo lý —— sai thì phải nhận, nếu không sẽ bị đánh đòn.
Vu Hảo chẳng buồn để tâm tới anh, cũng lười nói nhảm với anh nên xoay người rời đi.
Lục Hoài Chinh chặn lại, vây cô ở ngay đầu hẻm, nhẹ giọng dỗ, nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.
“Tôi sai rồi.”
“Thật sự sai rồi.”
…
Không biết đã xin lỗi mấy trăm lần nữa.
Cuối cùng cô nàng cũng bật cười.
Lưng dựa tường, cô ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ ấy của anh thì bất giác nhếch khóe môi.
Lúc ấy Lục Hoài Chinh cảm thấy, ngay cả hoa hải đường ở trong góc tường cũng bừng sáng lên.
Sau này vào thời điểm học năm hai.
Anh thuê chung căn phòng gần Thanh Hoa với Chu Tư Việt, chợt không hiểu sao lại nhớ đến ngày hôm đấy, rồi lại nhớ đến bộ phim kia, thế là nhân dịp Quốc Khánh, anh đến cửa hàng cho thuê băng đĩa thuê bộ “Yêu Mọi Nơi, Hôn Mọi Nơi” ở trong con hẻm ngày hôm đó, lại còn là bản đầy đủ chưa cắt.
Anh hầu như chỉ xem phim quân sự, xem hai lần là biết mình không có hứng thú gì với cái thể loại phim ảnh yêu đương này. Nhưng cảnh tượng ở đầu hẻm ngày đó quả thực quá động lòng người, khắc sâu trong đầu không cách nào phai mờ, thậm chí anh vẫn còn nhớ rõ cảnh vật xung quanh.
Nên Lục Hoài Chinh mới muốn xem hết bộ phim này.
Năm ấy Tổng cục Điện ảnh còn chưa giới hạn nhiều, tiêu chuẩn về phim ảnh rất rộng, có rất nhiều cảnh ướt át.
Anh được phổ cập giới tính từ rất sớm, cũng được “mở mang” về lĩnh vực này khá sớm, hồi cấp hai từng xem không ít bộ phim, có điều anh không xem thường xuyên, mới đầu chỉ ôm tâm lý nghiên cứu nghệ thuật cơ thể người mà xem, về sau chỉ là để phát tiết đơn thuần mà thôi.
Anh tự nhận mình không phải là người nhiều ham muốn, không giống đám con trai trong ký túc xá, ngày nào không xem là sẽ ngủ không ngon.
Một tuần không xem với anh cũng không vấn đề gì, anh có nhiều hứng thú sở thích, chơi bóng chơi game giết thời gian có đủ, chỉ thi thoảng bị kích thích nên mới cần phát tiết.
Cộng thêm thời gian đó Chu Tư Việt cứ dẫn Đinh Tiễn về phòng.
Chút cảm xúc chôn sâu dưới đáy lòng anh bị khơi dậy, độc thân nhiều năm như thế, động tác cũng coi như thành thạo. Không biết vì sao mà đêm hôm đó ở trong căn phòng dưới lòng đất, như mang theo cảm giác cấm kỵ vô hình, lúc “hành sự” cực kỳ hồn xiêu phách lạc…
Cuối cùng, lần đầu tiên anh không nhịn nổi, hừ khẽ một tiếng.