Khi Lục Hoài Chinh đến bệnh viện, Trần Thụy vẫn đang mơ màng ngủ trên ghế ngoài hành lang.
Qua khe cửa nhìn vào trong, có thể thấy trên người giáo sư Tưởng cắm đầy dây, nằm trên giường bệnh không chút sức sống.
Anh dùng mũi chân đá nhẹ vào Trần Thụy, đánh thức người dậy.
Trần Thụy lập tức giật mình đứng bật dậy, ôm mũ toan lên tiếng thì bị Lục Hoài Chinh giơ tay cản, anh thấp giọng nói: “Về nghỉ đi, chỗ này có tôi là được rồi.”
Trần Thụy vuốt mặt, tỉnh táo nói: “Không cần đâu anh, em vẫn còn tỉnh mà. Còn anh đấy, mấy ngày nay chưa đêm nào được ngủ ngon, lãnh đạo cố ý dặn em ở lại trông nom tối nay, sao nửa đêm anh lại đến rồi. Không ở thêm với bác sĩ Vu à?”
Lục Hoài Chinh cười cười ngồi xuống cạnh cậu ta, mở rộng hai chân ngồi dựa vào ghế như nhị đại gia, đầu ngửa ra sau chạm vào tường, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trông thấy anh có vẻ phiền muộn, Trần Thụy còn tưởng hai người gây nhau, bèn ngồi xuống hỏi: “Không phải chứ, vừa về mà đã lại cãi nhau rồi à?”
Lục Hoài Chinh khoanh tay, vẫn lắc đầu.
Ba giờ sáng, gió lạnh gào thét trong trong hành lang tối om. Phòng bệnh đã tắt hết điện đóm, chỉ còn lại mấy ngọn đèn mờ ở cuối hành lang. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ho đứt quãng truyền ra từ phòng bệnh, khiến hành lang càng thêm thê lương.
Trần Thụy sốt ruột nhìn anh, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế? Đội trưởng?”
Lúc này Lục Hoài Chinh mới cúi đầu thở dài, đặt tay lên vai Trần Thụy vỗ một cái, dáng vẻ ảo não: “Nói thật, ở với đám độc thân các cậu quen rồi, giờ tự dưng có gia đình, thật sự không quen chút nào…” Nói tới đây, anh bất giác đưa tay xoa gáy, “Có lúc nhìn bác sĩ Vu ngủ mà anh nghĩ, hai tay hai chân cô mảnh mai đến độ có cảm giác đi được hai bước là sẽ gãy, chỉ hận không thể nhồi thêm bông cho cô trong lúc ngủ. Sau này còn phải sinh con cho đội trưởng của cậu nữa, cậu nói xem, làm phụ nữ đúng là không dễ dàng gì…”
Trần Thụy càng nghe càng cảm thấy… sai sai, cậu ta khiếp sợ nhìn Lục Hoài Chinh, “Không phải phụ nữ sinh con là lẽ bất di bất dịch sao?”
“Ai quy định hả?” Lục Hoài Chinh lườm cậu ta.
“Thì luật pháp quy định.” Trần Thụy vừa dứt lời đã bị cốc một cú.
Lục Hoài Chinh bá cổ Trần Thụy, trịnh trọng giáo dục cậu ta: “Không có ai là làm bất cứ chuyện gì cho cậu theo lẽ bất di bất dịch cả, nhớ đấy.” Nói rồi lại nhìn Trần Thụy với vẻ khó tin: “Cậu đầu gỗ thế này thì làm sao tìm được bạn gái vậy?”
Bạn gái của Trần Thụy ở quê, một năm cũng không gặp được mấy lần, có điều cả hai rất tình cảm, dự định sang năm sẽ kết hôn.
Trần Thụy vẫn ngốc nghếch: “Hai bọn em là thanh mai trúc mã, dĩ nhiên là thân nhau rồi.”
Mấy chữ thanh mai trúc mã này đâm thẳng vào tim Lục Hoài Chinh, vì Vu Hảo và Thẩm Hi Nguyên cũng là thanh mai trúc mã.
Lục Hoài Chinh khoanh tay dựa vào ghế cười hừ, “Thèm vào.”
Có điều nói đi nói lại, Trần Thụy vẫn cảm thấy tối nay Lục Hoài Chinh rất “lông bông”, vẻ nghiêm túc và điềm đạm ngày thường đều đã bay biến, nay anh lười biếng dựa ra sau ghế, mỗi một động tác đều lộ vẻ buông tuồng.
Cậu cẩn thận nhìn một lượt, vẫn rất khó hiểu, bèn nhanh mồm nhanh miệng nói: “Đội trưởng à, tối nay anh có vẻ lạ quá.”
Lục Hoài Chinh nhếch môi, không để ý đến cậu ta.
Trần Thụy lẩm bẩm: “Có chất đàn ông… hơn lúc trước nhiều.”
Lục Hoài Chinh nhướn mày nhìn đi chỗ khác, hiếm có dịp tâm tình tốt tiếp lời cậu ta, “Tôi cho rằng lúc giáo huấn các cậu mới càng có chất đàn ông hơn chứ.”
Trần Thụy cười khà khà, “Không giống chút nào. Anh biết không, hôm đó người ở đội hai đều cá cược với nhau, nói chắc chắn anh và bác sĩ Vu… có gì đó.”
Lục Hoài Chinh ngạc nhiên quay đầu nhìn sang.
“Đội hai?”
Trần Thụy: “Đúng thế, là đội trưởng Tôn mở cá cược.”
Lục Hoài Chinh cho tay vào túi quần, khẽ híp mắt, “Nhớ tên cho kỹ đi, lần sau diễn tập chọn mấy người họ mà đánh.”
“Vâng ạ.” Trần Thụy hưng phấn một cách khó hiểu, cảm thấy sắp có chuyện hay để hóng rồi.
Xem ra đội trưởng thích bác sĩ Vu thật, không cho người khác bàn luận dù chỉ là một câu.
Trần Thụy ngồi một lát rồi rời đi.
Lục Hoài Chinh trưuc đêm trong hành lang dài, đến gần năm giờ trời mới hửng sáng, nơi chân trời xuất hiện màu trắng bạc, nắng ban mai khẽ xuyên qua ô cửa, dần soi sáng hành lang mờ tối như làn sương mù.
Có tiếng ồn ào từ từ vang lên trong hành lang, người người thức giấc xuống lầu mua bữa sáng.
Các y tá giao ban, cầm bản ghi chép đi kiểm tra số giường và thuốc men, liên tục nhìn sangLục Hoài Chinh, hỏi y tá cùng ban: “Ngồi ở đây cả đêm đấy hả?”
“Không, sau nửa đêm mới đến.”
“Hôm qua giáo sư Tưởng sao rồi?”
“Tối cũng coi như yên ổn, nhưng có nôn hai lần. Tôi nghĩ có lẽ đội trưởng Lục không ngủ được, vừa nghe bên trong có động tĩnh là vào ngay. Tôi định nhờ người kê thêm giường cho anh ấy nghỉ ngơi, nhưng anh ấy nói không cần, đợi lát nữa còn phải về đón vợ đi làm, sợ ngủ quên.”
Người nghe ngạc nhiên, “Đội trưởng Lục kết hôn bao giờ thế?”
Y tá lắc đầu, “Chịu, cả đám bọn tôi lúc đó cũng sững ra mà.”
“Haiz, chắc y tá Trương của chúng ta đau lòng lắm.”
Y tá che miệng cười: “Y tá Trương không đau lòng lâu, gần đây đang gần gũi với bác sĩ khoa tim mạch lắm đấy, còn lâu cô ấy mới để tâm.”
Y tá trưởng vung tay lên, “Chậc chậc, tôi chịu không hiểu nổi thế giới của thanh niên các cô.”
Lúc năm giờ Tưởng Nguyên Lương lại nôn thêm một lần, Lục Hoài Chinh dọn dẹp cho ông rồi ngồi trước giường một lúc.
Tưởng Nguyên Lương gầy đi rất nhiều, mặt mày hốc hác, xương cốt nhô lên, trán đầy nếp nhăn, mới chỉ năm sáu mươi tuổi mà trông già như một ông cụ. Tưởng Nguyên Lương đeo mặt nạ oxy, lúc nói chuyện, hơi thở phả ra mờ cả mặt nạ. Ông nhìn Lục Hoài Chinh, bên mắt vương lệ đầy xao xuyến: “Nếu con trai thầy còn sống, có lẽ cũng bằng tuổi em.”
Ông đưa tay ra so.
“Thằng bé mà mặc quân phục cũng giống em vậy. Cấp bậc, có lẽ cũng sẽ không thấp hơn.”
Lục Hoài Chinh cúi đầu cười, “Nếu bố em còn sống, ông ấy cũng ở tuổi của thầy.”
“Đừng lời dụng thầy, thầy sẽ không để em gọi bố đâu. Con trai thầy đẹp trai hơn em nhiều.” Tưởng Nguyên Lương vẫn còn đấu miệng lưỡi được với anh.
Lục Hoài Chinh cười cười, “Phải ạ.”
Mắt Tưởng Nguyên Lương dần nhòa đi, sương mù trong mặt nạ oxy cũng biến mất, chốc lát sau lại đầy lại, “Hạng mục ‘Hắc Ưng’ là tâm huyết cả đời của thầy, vì nó mà thầy gần như hy sinh cả thời gian ở chung với con trai mình, nên thầy sẽ cố chống đỡ, nhất định thầy sẽ đợi được đến lúc ‘Hắc Ưng’ ra đời, nên phiền em về nói lại với lãnh đạo, bảo ông ấy cho thầy thêm ít thời gian, thầy muốn đến viện nghiên cứu ở Hồ Nam một chuyến.”
Lục Hoài Chinh biết Tưởng Nguyên Lương đã hy sinh mọi thời gian với người thân bạn bè vì công trình nghiên cứu, ‘Hắc Ưng’ đã trở thành vật ký thác tinh thần duy nhất của ông, trong đó bao gồm cả áy náy với con trai, cho nên không ai muốn ông ra đi trong ân hận cả…
Anh khoanh tay ngồi yên, hai chân gác chéo im lặng nghiêng đầu.
Tưởng Nguyên Lương đang định nói tiếp thì đã bị anh ngắt lời, “Thầy muốn đi lấy thứ gì?”
“Tài liệu liên quan đến máy bay tàng hình, thầy đã nghe bài trình bày phần tích của Hadland rồi, thầy cảm thấy có chỗ có thể cải thiện được. Mà số tài liệu đó thầy cất ở viện nghiên cứu Hồ Nam, đặt trong tập hồ sơ bí mật.”
Lục Hoài Chinh đề nghị: “Để em đi lấy giúp thầy.”
Tưởng Nguyên Lương không từ chối, “Vậy để thầy nói với người ta, với cả, nhờ em đem laptop của thầy về giùm.”
Lục Hoài Chinh nhìn ông, bất đắc dĩ cười: “Thầy đúng là được voi đòi tiên, em đâu có nói sẽ làm giúp việc này.”
Tưởng Nguyên Lương cười: “Thầy biết em rất giống con trai mình mà.”
“Đúng là, vừa nãy còn nói em không đẹp trai bằng Tiểu Tưởng.”
“Em là quân nhân so đo làm gì. Ngoại hình của em còn điển trai hơn mấy minh tinh trong tivi, nói thế em đã hài lòng chưa?”
Lục Hoài Chinh lắc đầu cười, không tiếp lời.
Tưởng Nguyên Lương thôi cười, rồi ánh mắt nặng nề đi trông thấy, “Nói nghiêm túc nào. Thầy đã nghĩ phi công đầu tiên bay thử Hắc Ưng nên là em, cho nên nếu quả thật có ngày hôm đó, thầy hy vọng em đừng từ chối, coi như thỏa mãn một tâm nguyện của thầy đi, vì em chính là học trò do thầy dẫn dắt. Thầy biết bây giờ em rất ít khi lái máy bay chiến đấu, chuyển qua nhảy dù chắc không có thời gian lái đúng không?”
“Có ạ, chỉ là lái ít hơn, em rất vinh hạnh nếu có được cơ hội ấy. Nên xin thầy cũng phải kiên trì.”
“Được.”
Tưởng Nguyên Lương vui vẻ, nở nụ cười như một đứa trẻ, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, ông giơ ngón cái lên làm động tác phi hành.
Ý là, thầy chuẩn bị xong rồi.
Lục Hoài Chinh vừa bước ra khỏi phòng bệnh thì “cạch” một tiếng, cánh cửa bên cạnh cũng bật mở.
Trong chớp mắt đối mặt, như thể có kiếm sắc phóng qua cái vèo, ánh lửa điện quang giao nhau phát ra tiếng va chạm kịch liệt, hàn quang chợt lóe, tia lửa khắp nơi.
Lục Hoài Chinh khép cửa lại, đút hai tay trong túi rồi quay đầu bỏ đi trước, anh cúi đầu nhếch môi cười.
Lục Hoài Chinh đã thay quân phục trước khi ra ngoài, vì anh nghĩ lát nữa còn phải về đón Vu Hảo đi làm, mặc bộ đồ kia không hay cho lắm, cho nên anh chỉ mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, bên mép ống quần với tay áo là ba đường sọc, thoạt nhìn khá trẻ không quá già.
Còn Thẩm Hi Nguyên vẫn bộ âu phục màu đen cùng áo sơ mi trắng bên trong, lúc bấy giờ anh ta không mặc áo khoác, nhìn rất chững chạc. Nhưng vì đã lâu không về nhà nên trên áo có nếp nhăn, cộng thêm việc anh ta còn lớn tuổi hơn Lục Hoài Chinh, cho nên nhìn không khác gì chú của anh cả.
Gặp nhau như vậy, cả hai đều không cam lòng.
Hai người không hẹn mà cùng bắt đầu đi về phía thang máy, lúc Lục Hoài Chinh bấm nút xuống tầng một, Thẩm Hi Nguyên không nhúc nhích, hẳn cũng cùng điểm đến.
“Ting một tiếng, hai người đàn ông một trước một sau đi ra khỏi tòa nhà, cuối cùng dừng lại ở khu hút thuốc ở tòa nhà số .
Bên ngoài trời sáng choang, nắng vàng nghiêng nghiêng chiếu xuống mặt đất, trời xanh mây trắng.
Hai người cao xấp xỉ nhau, nhưng Lục Hoài Chinh vẫn cao hơn một chút. Anh dựa vào tường ngậm thuốc lên miệng rồi đưa một điếu cho Thẩm Hi Nguyên, nhưng đối phương không nhận. Anh bèn nhét bao thuốc vào lại trong túi quần, còn mình cũng chỉ ngậm thuốc cho đỡ thèm chứ không châm lửa.
Tưởng Nguyên Lương lên tiếng trước: “Là anh đổi phòng bệnh cho bà tôi à?”
“Ừ.” Anh không giấu giếm.
“Cám ơn anh, vậy mà y tá nói phòng bệnh bên này đang thiếu, xem ra vẫn là nhìn người nhỉ?” Thẩm Hi Nguyên tự giễu bật cười.
“Y tá nói không sai, quả thật phòng bệnh ở đây đang thiếu, tôi không có đặc quyền cả nên anh đừng nghĩ nhiều. Chẳng qua tình cờ hôm đó có người thân của một y tá xuất viện vào hôm sau, do đi sớm một ngày nên cô ấy mời nhường phòng của mình cho anh.”
“Có vẻ cậu và y tá ở đây có quan hệ không tệ nhỉ?” Thẩm Hi Nguyên nhìn anh.
Lục Hoài Chinh mò lấy bật lửa từ trong túi ra, bật lửa cúi đầu châm thuốc, vừa nghe thấy thế thì sững sờ, rồi lại thờ ơ nói: “Anh muốn nói chuyện này?”
“Đêm hôm đó, anh đã nghe thấy rồi đúng không?”
Lục Hoài Chinh nhíu mày, ngẩng đầu thở ra một hơi, tay cho vào trong túi quần, có phần mất kiên nhẫn, “Nghe thấy thì làm sao?”
“Anh đừng hiểu lầm, tôi và Vu Hảo…”
Con người Lục Hoài Chinh rất thẳng thẳn, anh ghét nhất là người nào giả vờ với mình. Làm quân nhân ít năm rồi, có chuyện gì thì nói thẳng, chứ anh ghét nhất là loại người vừa lằng nhà lằng nhằng lại vừa che giấu chột dạ, bởi vậy đến miễn cưỡng đáp chuyện anh cũng chẳng muốn.
Sao anh không biết Thẩm Hi Nguyên đang nghĩ gì.
Vừa ấp úng muốn giải thích với anh, lại dài dòng ám chỉ để anh khó chịu, Lục Hoài Chinh không có kiên nhẫn nghe nổi, trực tiếp ngắt lời:
“Có thể anh không biết, tôi từng học tâm lý với nhân viên tình báo FBI của Mỹ một năm, mọi người đều là đàn ông cả, trong đầu anh nghĩ gì tôi rất rõ. Anh cứ che che giấu giấu như thế làm tôi rất khó chịu, nếu anh thật sự tình xưa khó quên với vợ tôi thì cứ sảng khoái mà nói ra, chí ít tôi còn coi anh là đàn ông, người anh em ạ!”
Thẩm Hi Nguyên sửng sốt, “… Hai người, kết hôn rồi?”
Lục Hoài Chinh lấy thuốc xuống, thở dài một hơi, “Đúng thế, bchungs tôi đã nhận giấy kết hôn rồi, phá hoại quân hôn là phải đi tù đấy, đề nghị anh về xem lại Điều của Luật hình sự. Ngoài ra, tôi không có hứng thú về quá khứ của hai người cho lắm, anh muốn nói gì thì tôi có thể gọi điện liên lạc đến tòa soạn giúp anh, muốn viết kịch bản phim truyền hành hay soạn sách sử biên niên thể đều được, tôi cổ vũ cho anh về mặt tinh thần. Tạm biệt.”
(Một thể loại sách sử truyền thống của Trung quốc, biên tập sự việc theo thứ tự ngày, tháng, năm. Như “Tư Trị thông giám” chẳng hạn.)