Lục Hoài Chinh cũng há hốc mồm theo. Anh vô thức nhìn sang Hoắc Đình, đang còn nghĩ không biết phải mở miệng thế nào thì trông thấy Vu Hảo nhìn anh rất nghiêm túc.
Hai người đàn ông im lặng trao đổi ánh mắt.
Song, Lục Hinh không cho thời gian trao đổi mà nói thẳng: “Sao, vẫn chưa nghĩ ra nói gì hả? Hay là để cô cháu tôi tránh đi, cho hai người thời gian bàn bạc nhé?”
Hoắc Đình mỉm cười, nhìn Lục Hinh nói: “Đêm hôm khuya khoắt em làm cái gì thế, không nhìn xem mấy giờ rồi, sức khỏe em như vậy còn thức đêm làm gì?”
Lục Hinh phớt lờ ông, bày ra dáng vẻ tam đường hội thẩm. Hai người đàn ông định cười dỗ cho qua chuyện, nhưng thấy đối phương nghiêm túc ra mặt thì cũng mất tâm trạng đùa giỡn, vội vàng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh nghe dạy bảo.
Lục Hoài Chinh nháy mắt với Vu Hảo nhưng cô lại làm như không thấy, trịnh trọng y hệt tiểu nha hoàn cậy thế chủ.
“Nghiêm!” Lục Hinh ra lệnh.
Hai người lập tức đứng bật dậy theo phản xạ có điều kiện. Có thể thấy rõ bình thường giáo huấn như thế này rất thường xuyên, thậm chí còn hình thành nên thói quen.
Suýt nữa Vu Hảo đã không nín cười nổi, cô giật giật khóe miệng, rồi thấy Lục Hoài Chinh nhìn mình chăm chú bèn vội bày ra oai phong, trợn mắt nhìn lại anh, lúc này Lục Hoài Chinh không khỏi buồn cười.
Nghé con, còn giả vờ với anh à.
Lục Hinh quét mắt nhìn đến, trong cái nhìn như đem theo mũi tên sắc lẻm muốn đâm vào anh. Lục Hoài Chinh ý thức được sự tình nghiêm trọng bèn không cười nữa, nắm tay đặt bên mép ho khẽ một tiếng, khôi phục vẻ nghiêm túc.
Sau đó, Lục Hinh lại liếc nhìn Vu Hảo, ý bảo cô đưa đồ ra.
Vu Hảo nhận lệnh rời đi, trông chốc lát đem hai tờ giấy trắng và hai ngòi bút ra đặt trên bàn, trải thẳng, mỗi người một phần.
Hoắc Đình tưởng lại phải viết bản kiểm điểm, bèn nhíu mày nhìn Lục Hinh: “Không phải chỉ là về muộn thôi à, không nhất thiết phải… phô trương vậy chứ.”
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy gần đây giữa hai ta xảy ra vấn đề hả?”
Nói rồi, Lục Hinh lại đưa mắt nhìn Vu Hảo, chưa tới một đêm mà cả hai đã vô cùng ăn ý, trông Vu Hảo không khác gì tiểu nha hoàn, mỗi một ánh mắt của Lục Hinh cô đều hiểu cả, còn ăn ý hơn với Lục Hoài Chinh.
Chưa đến mấy phút, không biết Vu Hảo lấy đâu ra một lọ mực đóng dấu cộng thêm hai ly nước, đặt mỗi bên một ly, xếp thẳng hàng chỉnh tề, vô cùng quy củ.
Đợi Vu Hảo ngồi xuống, Lục Hinh mới lên tiếng tiếp: “Hoắc Đình, trong mười mấy năm em gả cho anh, đã bao giờ cãi nhau vô lý với anh chưa?”
Hoắc Đình ngẫm nghĩ, “Không có.”
Lục Hinh lại nói: “Dù nói thế nào, thì em luôn cho rằng gả cho anh là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời em, chính vì thế nên em rất quý trọng mọi người. Cho nên, nếu có vấn thì giải quyết vấn đề, có mâu thuẫn thì giải quyết mâu thuẫn, mọi người đều là người văn minh, không động thủ, chỉ động bút.”
Lục Hoài Chinh im lặng nãy giờ nhân cơ hội tiếp lời, vỗ vai Hoắc Đình khuyên giải: “Đúng thế, hai người có mâu thuẫn gì thì cứ giải quyết đi, cháu với Vu Hảo lên nhà trước.”
Lục Hinh: “Đợi đã.”
Đừng tưởng Lục Hinh nhỏ bé thì không biết công kích, nửa đời trước bà đã trải qua biết bao phong sương mưa gió, mắt nhìn người khá là chính xác, chỉ một đêm bà đã nhìn thấu Vu Hảo.
Cô gái này là người đơn giản, ai đối tốt với cô thì cô sẽ đối tốt lại với họ. Vu Hảo có kiểu tính cách biết ơn, người như thế thường sẽ không chủ động, không than phiền, không oán trách, ấm ức cũng tự mình chịu, rất sợ chuốc phiền toái cho người khác.
Tuy Lục Hoài Chinh được bà dạy bảo từ nhỏ, lại có EQ cao, nhưng quả thật ở phương diện nào đấy đàn ông không nhạy cảm bằng phụ nữ. Hoắc Đình nói hai đứa mới giấu nhà lén lút đi nhận giấy kết hôn, khiến Lục Hinh rất kích động.
Một mặt, bà muốn giải quyết vấn đề giữa mình và Hoắc Đình.
Mặt khác, bà muốn giúp Vu Hảo lập khuôn phép cho Lục Hoài Chinh sau khi cưới.
Lục Hoài Chinh mù mờ sợ hãi nhìn Lục Hinh.
Lục Hinh vẫn rất ung dung: “Cô nghe nói hai đứa đã lấy giấy kết hôn rồi, bố mẹ Vu Hảo đã biết chưa?”
Vu Hảo toan giải thích rằng thật ra do mình lừa anh đi lấy, nhưng còn chưa mở miệng đã bị Lục Hinh ngăn lại, bà nhìn Lục Hoài Chinh nói tiếp: “Cháu có biết một cô gái chịu giấu bố mẹ để kết hôn với cháu cần nhiều dũng khí đến đâu không? Cháu đứng lên, đứng nghiêm đó với dượng, đàn ông đã kết hôn thì phải có tự giác, đừng suốt ngày ở bên ngoài không chịu về nhà, thời gian cháu ở nhà vốn đã ít, chuyện như tối nay, cháu có biết Vu Hảo lo lắng lắm không hả?!”
Lục Hoài Chinh bất giác nhìn Vu Hảo.
Vu Hảo vốn đâu nghĩ nhiều, nhưng vì để phối hợp với Lục Hinh mà cô dẩu môi, gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Hoắc Đình đã cam chịu ngồi xếp bằng trước bàn trà, còn thuận tay kéo Lục Hoài Chinh qua, “Lại đây, tốc chiến tốc thắng thôi, dượng mệt thật rồi.”
Lục Hoài Chinh thở dài ngồi xuống, chân gập chân duỗi, chống khuỷu tay lên, mắt đầy vẻ phiền muộn, làm bộ tội nghiệp nhìn nàng dâu nhà mình, “Về nhà lúc này còn mệt hơn ở trong quân đội.”
Lại thấy Vu Hảo như chú mèo nhỏ khua khoắng nắm đấm, cố lên chồng ơi.
Lục Hoài Chinh cười phì một tiếng, không nhịn được lắc đầu, thôi vậy.
Cuối cùng hai người đàn ông ngồi xuống trước bàn, đối diện với hai người phụ nữ.
Màn thẩm vấn chính thức bắt đầu.
Lục Hinh: “Bây giờ viết ra giấy năm khuyết điểm của vợ mình.”
Cả hai có khả năng chuyển nguy thành an rất cao, nhưng lúc này cũng khiếp sợ ra mặt.
Lục Hoài Chinh: “Đừng đùa chứ cô, cháu có nghĩ nát óc cũng không tìm được một khuyết điểm nào.”
Hoắc Đình: “Có phải hai người có hiểu lầm gì về mình không?”
Lục Hinh không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hai giây.
Hai người sợ hãi, im lặng cầm bút lên, Hoắc Đình run rẩy nói: “Là em bảo anh viết đấy.”
Lục Hoài Chinh cắn nắp bút rút ra rồi xấu xa nhìn Vu Hảo, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, đến độ làm Vu Hảo rợn cả tóc gáy. Lục Hinh mắng anh: “Nhìn gì hả, vợ mình ra sao còn không biết à?”
Lục Hoài Chinh cắn nắp bút cúi đầu, không lâu sau đã vung bút thoăn thoắt viết ra giấy soàn soạt.
Hoắc Đình khiếp hãi, viết thật đấy hả.
Rồi ông cẩn thận nhìn kỹ, viết cái gì thế kia.
Xinh đẹp, phóng khoáng, dịu dàng, biết nấu cơm, dáng đẹp…
Lục Hoài Chinh viết kín cả tờ giấy, đưa mắt nhìn lại thì tất cả đều là câu từ khen ngợi. Đến lúc “nộp” lên, Vu Hảo rất không hài lòng, “Cô bảo anh viết khuyết điểm mà.”
Lục Hoài Chinh đậy nắp bút, ngả người ra sau vòng hai tay sau đầu, cười bỉ ổi: “Thì anh viết rồi đấy.”
“Viết ở đâu?!”
Lục Hoài Chinh đổ người đến rút tờ giấy về, giữa một đống từ ngữ ca ngợi, nằm ở một góc rất nhỏ, viết ba chữ —— quá mẫn cảm.
Chữ cực kỳ nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
Rồi theo đó cẩn thận tìm thêm, đúng là anh viết đủ năm cái thật, nhưng đều nằm lạc trong đống từ tán dương “rồng bay phượng múa”, lại còn viết rất nhỏ.
“Em mẫn cảm ở đâu?”
Ý Vu Hảo hỏi là về mặt tinh thần.
“Chỗ nào cũng mẫn cảm cả, còn cần anh nói à?”
Dĩ nhiên câu trả lời của Lục Hoài Chinh là ám chỉ mặt sinh lý.
Dám ‘đưa tình’ ngay trước mặt cô dượng, mặt Vu Hảo thoắt đỏ bừng, trợn mắt nhìn anh, con người này đúng là!
Vu Hảo không ngờ anh viết ra năm khuyết điểm thật, lúc này không biết nên tức hay cười nữa.
Hoắc Đình rất thông minh, viết năm ưu điểm.
Thông minh, xinh đẹp, dáng tốt, vân vân.
Lục Hinh không thèm nhìn, “Viết lại.”
Hoắc Đình nói: “Em nghe anh giải thích đã, ‘thông minh’ là khuyết điểm đấy, phụ nữ quá thông minh rất dễ làm tổn thương đàn ông, em cũng không biết phải giả ngốc lúc nào thông minh lúc nào, chuyện gì cũng phải đào sâu cho bằng được. Còn ‘xinh đẹp’, người thích em quá nhiều làm anh không có cảm giác an toàn, đây là khuyết điểm, và ‘dáng tốt’ cũng giống như thế…”
Ông thao thao bất tuyệt, rất thản nhiên khen Lục Hinh một lượt.
Vu Hảo nghe mà trợn mắt với Lục Hoài Chinh, như thể tưởng tượng được cảnh lát nữa về phòng, Vu Hảo sẽ chọc chọc vào tim anh nói, anh nên học tập dượng mình thêm đi!!! Đồ ngốc!
Lục Hoài Chinh chỉ cười không đáp.
Coi như miễn cưỡng qua được ải này.
Lục Hinh nghiêm túc cầm giấy lên: “Khuyết điểm mà anh kể đây em sẽ dần dà sửa đổi, nếu sửa không được thì anh phải lo chiều theo.”
Hai người đàn ông lau mồ hôi, thở phào một hơi.
“Đi ngủ thôi nào.”
“Đi thôi.”
Hai người cùng cảnh ngộ khoác vai nhau toan đứng lên.
Lục Hinh: “Vẫn chưa xong đâu.”
Hai người đứng hình tại chỗ, khiếp sợ mở miệng.
“Hả?”
Gì?”
Lục Hinh đẩy giấy đến, “Bây giờ kiểm điểm khuyết điểm của mình đi, hay gần đây có nói dối chuyện gì không, cho hai người cơ hội thành thật khai báo.”
Cả hai đưa mắt nhìn nhau. Hoắc Đình rất thông minh, Lục Hinh có thể nói như vậy thì chứng tỏ đã nghe thấy ai đó nói lung tung gì rồi.
Lục Hoài Chinh cũng rất nhạy bén, rõ ràng vấn đề này không phải nhằm vào anh. Anh nhấn mạnh khuyết điểm của mình, ví dụ như bận rộn công việc không có thì giờ ở bên Vu Hảo, thể lực lại quá mạnh mẽ… Anh vừa viết tới đây thì bị Vu Hảo nằm sấp bên cạnh nhìn thấy, lật đật giơ tay che lại, nhỏ giọng mắng anh: “Anh nghiêm túc đi chứ!”
Lục Hoài Chinh cười đẩy tay cô ra viết tiếp, vừa nhấc bút toan viết bộ thủ Tâm đứng, song vừa nhìn thấy nét “t” thì không biết đầu óc lấy đâu ra linh cảm, viết hai chữ “tình dục” xuống giấy. Vu Hảo cuống quýt cắn tay anh, Lục Hoài Chinh gục xuống bàn cười không dừng được, sau đó ngòi bút chuyển một cái, biến thành hai chữ “tính cách”. Thấy cô bị trêu đến mức bực tức quẫn bách, người đàn ông cười to ha hả.
(Bộ thủ Tâm đứng được viết là 忄, là một phần của chữ tính/性 trong từ “đời sống tình dục/性生活” và trong từ “tính cách/性格“.)
“…”
Còn Lục Hinh thấy Hoắc Đình nhìn mình chằm chằm thì tức không thở được, “Nhìn cái gì mà nhìn, viết của anh đi.”
Hoắc Đình không động bút: “Có phải giữa hai ta không chỉ đơn giản có vấn đề này không? Em chắc chắn viết tờ kiểm điểm này là xong?”
Hoắc Đình rất hiểu Lục Hinh, rõ ràng tối nay Lục Hinh đã giận ông lắm rồi.
Ông đứng dậy bỏ lên phòng, Lục Hinh không đi theo mà ngồi trên ghế một lúc.
Đợi Vu Hảo và Lục Hoài Chinh lên lầu, Hoắc Đình mới lại đi xuống, vịn cầu thang nói, “Em cứ định ngồi đấy cho đến sáng mai à, mai anh còn phải đi công tác.”
Lục Hinh đứng lên lạnh mặt đi về phòng như một người máy, đắp chăn nhắm mắt, tức giận thở phì phò.
Hoắc Đình bất đắc dĩ đứng cạnh đầu giường, đỡ đầu bà nói, “Không phải là muốn con à? Em muốn sinh thì cứ sinh, anh không có ý kiến.”
Lục Hinh không mở mắt, Hoắc Đình nhìn gương mặt không hề già đi này mà thầm cảm thán: “Đã nhiều năm rồi mà em vẫn giống như hồi mới quen, không thay đổi chút nào cả, ăn chất bảo quản đấy à?”
Lục Hinh làu bàu: “Khỏi cần tâng em lên.”
Hoắc Đình bật cười: “Càng lớn càng đẹp, không tự tính hả, lần trước đi dạo phố còn bị người ta xin số điện thoại kìa, không phải sao?”
Lục Hinh không ư hử gì.
“Vẫn giận hả?”
Lục Hinh trở mình dùng chăn che kín đầu, không muốn để ý đến ông.
Một lúc sau lại không nhịn nổi, trùm chăn buồn bực lên tiếng: “Em hỏi anh, có phải tháng trước anh đi công tác với Phó Thanh không?”
Hoắc Đình đang cởi áo sơ mi, mới cởi một nửa thì nghe thấy câu hỏi kia, chân mày lập tức nhíu lại: “Là người nào khua môi múa mép trước mặt em thế?”
Lục Hinh không đáp.
Hoắc Đình vén chăn lên chui vào, ôm lấy bà từ phía sau, “Quả thật có đi công tác với Phó Thanh, nhưng không phải đi một mình mà còn có mấy cổ đông nữa. Em nghĩ kỹ lại đi, anh chưa nói với em thì thời gian đó em đâu có tâm trạng nghe anh, ngày nào em cũng tính toán thời kỳ rụng trứng, trong đầu toàn là chuyện về con, có lẽ chính em đã quên thời gian đó em đã bỏ mặc anh thế nào rồi.”
Lục Hinh vùi mình trong lòng ông, “Nên anh mới trả thù em? Đi công tác với bạn gái cũ?”
Hoắc Đình bật cười, “Anh đâu rảnh đến thế, công ty này do anh và Phó Thanh lập nên, cô ấy lại là bà mẹ đơn thân, khó lòng không chung đụng trong công việc. Em tức cái gì, trước đây hai người bọn anh cũng đi công tác nhiều lần còn gì, nhưng đâu thấy em tức giận thế này đâu. Bác sĩ Hứa nói không sai, người mang thai quả nhiên nhạy cảm.”
“Đó là vì, hôm đó em đến công ty anh, có người nói buổi tối Phó Thanh gõ cửa phòng anh, với quan hệ trước kia của hai người, người khác có thể không nghĩ lệch lạc được sao, cộng thêm chuyện cô ấy lại là bà mẹ đơn thân.”
Hoắc Đình thở dài: “Mấy ngày trước Phó Thanh vừa chuyển nhượng cổ phần trong tay mình cho anh, anh còn đang định nói với em đây, không ngờ em lại mất kiên nhẫn đến vậy. Tuần sau cô ấy rời khỏi Bắc Kinh đi Mỹ rồi.”
“Anh đuổi cô ấy à?”
“Cô ấy không phải là bà mẹ đơn thân, tháng mười này người ta kết hôn với một người Mỹ, mời chúng ta đến tham dự.”
Nhất thời Lục Hinh không biết nói gì, lúng túng nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hoắc Đình cũng không vạch trần bà, cười cười tắt đèn rồi nói nhỏ một câu vào tai Lục Hinh, làm bà xấu hổ đấm ông.
Cuối hành lang vẫn còn ngọn đèn yếu ớt, hai cơ thể trẻ tuổi nóng rực đắp chung một chăn, đảo trời lật đất không biết mệt mỏi.
Mồ hôi thấm ướt chăn nệm, hơi nóng hầm hập bốc lên.
Vu Hảo cắn răng, người run run, “Lục Hoài Chinh…”
“Ừ?” Giọng anh đầy cám dỗ, ánh mắt lại sâu lắng, cô nghe thấy mà có cảm giác như rơi xuống vực sâu, quên béng mất mình định nói gì. Ậm ờ giãy giụa một hồi, cuối cùng bị anh ấn chặt vào lòng, khàn giọng cảnh cáo: “Anh xong việc là để cho em đi ngủ, còn cử động lung tung nữa là anh không xong được đâu đấy, không đùa với em đâu.”
…
Lục Hoài Chinh ôm Vu Hảo đi tắm, trong lúc tắm ai kia không hề thành thật chút nào, có điều lúc này Vu Hảo không để anh được như ý, ôm lấy vòi sen né tránh, rồi bất chợt nhớ lại bản kiểm điểm lúc này.
Anh đứng trong bồn tắm, cầm vòi hoa sen tắm cho Vu Hảo.
Vu Hảo tố cáo: “Thì ra trong mắt anh, em thật sự có nhiều khuyết điểm vậy à?”
Lục Hoài Chinh im lặng tắm rửa sạch sẽ cho cô, lau khô người rồi ôm cô lên giường, lúc này mới thẳng thắn trả lời: “Không phải đã nói phải đối mặt với bản thân ư? Nếu anh không nhắc nhở em, liệu em có phát hiện ra mấy khuyết điểm anh viết không hả?”
“Không biết.”
“Thấy chưa, đấy chính là em trong mắt anh.”
Vu Hảo cái hiểu cái không nhìn anh, lại nghe thấy anh nói: “Như kiểu có rất nhiều người khen em, nhưng em lại luôn để ý đến những người hay phê bình mình nhất.”
“Có phải anh biết chuyện em với Địch Yến Ni rồi không?”
Vu Hảo nghĩ ngay đến mấy lời chửi rủa trên mạng.
“Biết rồi, nhưng giờ không phải lúc thảo luận, ngủ thôi. Ai cũng có khuyết điểm hết, bao gồm cả anh.”
Vu Hảo chui vào trong chăn, mắt sáng lấp lánh hơn cả ánh trăng ngoài kia, “Nhưng em cảm thấy anh không có.”
Lục Hoài Chinh dém chăn lại cho cô, “Sau này em sẽ phát hiện ra thôi, con người anh, khuyết điểm nhiều lắm.”
Vu Hảo tò mò, “Ví dụ?”
Lục Hoài Chinh mặc áo thun bình thường, hình như hồi cấp ba anh đã từng mặc thì phải. Vu Hảo trông rất quen, rồi bất chợt nhớ ra, đây chính là chiếc áo năm xưa anh mặc lúc hai người đấu game với nhau, anh đè cô lên tường “ăn đậu hủ” đây mà.
Áo thun màu trắng, trước ngực có một hàng chữ tiếng Anh đơn giản.
Trong nháy mắt bao hồi ức ùa về, chàng thiếu niên gọn gàng sạch sẽ, khuỷu tay đầy đặn mặt mày trêu chọc, vẫn giống lúc trước.
“Ví dụ như, bây giờ em mà không ngủ là anh muốn làm chuyện khác đấy.”
Vu Hảo hốt hoảng đạp một phát, rồi lập tức nhắm mắt.
Lục Hoài Chinh ngồi bên mép giường, không nhịn được phì cười.
Thế nưng điều khiến Lục Hoài Chinh không ngờ đó là, Phùng Ngạn Chi bỗng chạy từ Tuyền Thành về ngay trong đêm, hơn nửa đêm gọi điện cho Vu Hảo, nhưng anh lại là người nghe máy.
Vì Vu Hảo lưu tên là —— Phùng nữ sĩ.
Nếu như sớm biết.
Nếu như có nếu như.
Nếu như có cỗ máy thời gian.
Lục Hoài Chinh nhất định sẽ nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại đó lên, sau đó không chút do dự ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Vì cuộc đối thoại ngày hôm đó là như thế này.
Anh bắt máy, “Alo.”
Giọng nữ ở đầu dây rất lễ phép, chỉ nghe thì không phân biệt được tuổi tác, rất trẻ, có phần giống giọng của Triệu Đại Lâm.
Lục Hoài Chinh không nghĩ nhiều, tưởng là bạn của Vu Hảo.
“Xin hỏi đây có phải là số của Vu Hảo không?”
“Đúng rồi.”
“Vậy cậu là ai, vì sao lại nghe máy của nó?”
Bình thường anh đã quen với việc cảnh giác, nhưng lúc này lại chẳng mảy may nghi ngờ, anh không trả lời mà chỉ nói: “Giờ khuya rồi, có gì ngày mai tôi chuyển lời giúp cô.”
Người phụ nữ ở đầu dây im lặng một hồi, rồi không mặn không nhạt nói: “Được, vậy phiền cậu chuyển lời lại cho con gái tôi, bảo nó ngày mai nhất định phải về nhà, giải thích cho rõ chuyện đêm nay.”
Lục Hoài Chinh buột miệng gọi một tiếng, đến khi ý thức lại thì chỉ hận không tát chết mình.
“Mẹ ạ?”
Anh như con ruồi mất đầu xoay một cái, chân đá phải tủ đầu giường đau điếng hít hà nhưng lại không dám rên lên, vì nếu để đối phương nghe thấy thì không biết người ta sẽ nghĩ gì nữa.
“Cậu đừng gọi tôi là mẹ, nghe sợ lắm.”