Năm Xuân Thứ Hai Mươi Tám

chương 84

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vu Quốc Dương về nhà sớm hơn một tuần, vừa đặt chân xuống tàu đã lật đật chạy về. Nhưng ông vào cửa lại chẳng thấy có ai ngoài Phùng Ngạn Chi đang ngồi trên ghế xem TV, đừng nói là con rể, đến một bóng ma cũng chả có.

Ông đứng ở huyền quan thay giày, treo túi lên móc, vừa cởi áo khoác vừa trêu bà: “Nhìn bà kìa, tối nay lại bị người ta cho leo cây hả?”

Phùng Ngạn Chi phớt lờ ông, tay cầm remote ngả người ra ghế, tự mình lý luận, “Đám trẻ bây giờ rất bận, ít khi ở nhà.”

Vu Quốc Dương cởi áo khoác ra vắt lên thành ghế, xắn tay áo lên rồi ngồi xuống cạnh bà. Ông ngồi gác chân cầm tờ báo lên bắt đầu lật giở, thờ ơ hỏi: “Lần này là nguyên nhân gì?”

Phùng Ngạn Chi tức giận: “Nói là trong đơn vị có chuyện nên tạm thời phải về.”

Vu Quốc Dương vẫn lật báo, liếc nhìn bà, “Còn con gái đâu, tại sao không về?”

Phùng Ngạn Chi: “Vẫn đang làm thêm giờ.”

Vu Quốc Dương lắc đầu thở dài: “Đành chịu thôi, quân lệnh cao hơn núi mà, bà cũng không có cách gì đâu, ai bảo con gái bà lại tìm quân nhân chứ, mà ngay đến con bé cũng bận tối mắt tối mũi không chịu về nhà, lần trước còn nói là đến Vân Nam công tác. Hai đứa đứa nào cũng bận như nhau.” Nói rồi, ông còn nhìn bà với vẻ ngờ vực, “Quân nhân thật hả?”

Phùng Ngạn Chi uể oải đáp: “Dĩ nhiên, tôi đã xem cả thẻ quân đội rồi, không thể nào là giả được.”

Vu Quốc Dương cười khùng khục, cúi đầu tiếp tục đọc báo, thuận miệng hỏi: “Cấp bậc gì?”

“Hai sọc.”

“Ây dà, cũng không thấp tí nào.” Vu Quốc Dương thở dài.

“Dĩ nhiên rồi, cậu ta cũng được xem là nhân vật chính trị đấy.” Nói đến đây, Phùng Ngạn Chi hăng hái hẳn lên, đặt remote trong tay xuống, “Trước kia tôi nào dám nghĩ con gái mình sẽ quen biết với những người như thế này chứ. Tôi chỉ cảm thấy về sau cứ tìm người hiền lành ngoan ngoãn Tiểu Thẩm là tốt lắm rồi, nào ngờ con nó lại thế. Tôi nói ông hay, chừng này tuổi rồi nhưng tôi chưa từng thấy ai có EQ cao đến thế cả. Hôm đó ở đơn vị, ngay đến chị Lý cũng nói cậu ta biết ăn nói lễ phép, lại không xốc nổi như đám thanh niên bây giờ, so ra Vu Hảo còn thua xa cậu ta lắm.”

Vu Quốc Dương với tay cầm lấy kính lão trên bàn, đưa báo đến gần mắt, đánh mắt nhìn sang bà rồi nói: “Trước kia bà chỉ biết quan tâm đến thành tích của con chứ có quan tâm đến gì nữa đâu, ngay đến con bé thích ăn gì cũng không biết, nói gì là mẫu con trai con nó thích.”

Phùng Ngạn Chi Lườm ông, “Không đến lượt ông nói chuyện này với tôi, tôi không biết chẳng lẽ ông biết hả? Nói tới vấn đề này, ông còn kém hơn tôi nhiều đấy, tốt xấu gì tôi cũng quan tâm đến thành tích của con nó, còn ông ngay cả thành tích của con cũng không biết.”

Vu Quốc Dương nhếch mép, “Tôi luôn cho rằng, quá để tâm đến thành tích của con cái sẽ gây ra áp lực vô hình cho con.”

“Thôi tôi không thèm cãi nhau với ông, dù gì tôi cũng không thấy thẹn với lương tâm trong chuyện giáo dục Vu Hảo. Tôi chỉ có lỗi với con nó duy nhất một chuyện, chính là năm con học lớp mười, vì mải đấu đá với mẹ ông mà lơ là sức khỏe tâm lý của con. Giáo sư Hàn nói con bé có chứng sợ giao tiếp, kỳ thật từ nhỏ tôi cũng thấy con nó quá khép kín, hồi trước có dẫn con đi khám nhiều bác sĩ, nhưng bọn họ đều nói không có vấn đề gì, chỉ hơi hướng nội mà thôi. Nếu không phải vì chuyện ly hôn của chúng ta ảnh làm hưởng đến cảm xúc của Vu Hảo, thì con nó đâu có khổ vậy chứ. Tôi thừa nhận, về mặt này tôi không phải là người mẹ giỏi, nhưng Vu Quốc Dương ông thử đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem, nếu ông có thể cân bằng được quan hệ giữa mẹ ông và tôi thì đã không đến nông nỗi như hôm nay rồi. Thời gian qua tiếp xúc với cậu ta, ông biết tôi nghĩ gì nhiều nhất không?”

Vu Quốc Dương khựng lại, siết chặt tờ báo trong tay, nghi ngờ nhìn sang bà.

Phùng Ngạn Chi không nhìn ông mà nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc xanh tán lá đập vào mắt trở nên trong suốt khác thường, bà tự giễu cười: “Trên người cậu ta có vẻ hăng hái giống ông lúc trẻ, nhưng cậu ta chu đáo hơn ông, cũng giỏi quan sát chi tiết hơn ông nhiều. Tôi chỉ buột miệng nói một câu mà cậu ta đã có thể nhận ra tôi và chị Dương bất hòa với nhau, hơn nữa còn không làm mất mặt tôi trước mặt giáo sư Dương. Ông có thể làm được những điều này không? Còn nhớ lần trước tôi về nhà, có nói với ông vì báo cáo đề xuất mà gây gổ với chị Dương không? Lúc đó ông đã nói thế nào? Ông nói, bà để ý đến bà ta làm gì, cứ làm việc của mình là được rồi. Tôi than phiền với ông thì ông nói chuyện này có là gì, không quan tâm người ta nữa là được, hoặc giả ông hùa theo tôi mắng chị Dương mấy câu, nhưng đến khi tới đơn vị ông lại sợ hãi không dám làm gì. Ông có biết chị Dương nói với chủ nhiệm khoa ông là người như thế nào không? Nói ông không có bản lĩnh, hèn nhát!”

“Nói luôn tôi với mẹ ông đi, lần nào ông cũng nói tôi so đo với bà cụ làm gì, nhưng có một số việc không so đo không được. Những lời này, tôi chỉ nói một lần, sau này sẽ không nhắc lại nữa. Chị Lý có hỏi tôi vì sao lại nhẫn nhịn bà cụ đến thế, tôi mới bảo đành chịu thôi, tôi hại bà cụ gãy chân, nửa đời sau phải làm bạn với xe lăn, đây là điều tôi nợ bà cụ.”

Vu Quốc Dương sầm mặt, “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.”

Phùng Ngạn Chi vẫn cứ nói tiếp, “Thật ra giữa tôi với mẹ ông, chưa bao giờ ông bênh vực tôi cả, trong đầu ông lúc nào cũng nghiêng về phía bà cụ. Ông đừng phản bác, sống chung nhiều năm, tôi còn lạ gì tính ông nữa. Ông hèn nhát quen rồi, mới cãi mấy câu là ông lại khàn cổ gào lên nói bị cao huyết áp không nên chọc giận. Nói thật tôi hiểu được vì sao Vu Hảo lại thích người như Lục Hoài Chinh. Bởi vì ngay từ lúc nhỏ con bé đã thiếu cảm giác an toàn, phải ấm ức cam chịu nhiều điều, con nó cần một người có thể bảo vệ mình, chẳng lẽ ông không biết? Hay ông giả vờ hồ đồ hả?”

Vu Quốc Dương đập tờ béo lên bàn, “Đủ rồi!”

“Thích thì hai mẹ con bà gả đi luôn đi!”

Phùng Ngạn Chi bất đắc dĩ lắc đầu cười, lòng như tro tàn: “Bị tôi nói trúng nên tức giận hả? Thật ra cũng chẳng sao cả, Vu Quốc Dương này, mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng nghĩ rõ ràng rồi. Nhìn thì thấy ông không đắc tội với ai, nhưng thật ra lại ngấm ngầm đắc tội với mọi người, ông biết không, làm người mà không gai góc thì người khác sẽ xem ông là bóng để đá. Cuộc sống như vậy tôi sống đủ rồi, cũng chịu đựng mẹ ông đủ lắm rồi, giờ Vu Hảo đã tìm được hạnh phúc cho mình, hai ta đến đây là có thể chấm dứt được rồi. Sau này cứ coi như tôi là người qua đường, tôi không muốn chịu khổ trong cái nhà này nữa, hàng tháng tôi vẫn sẽ gửi tiền cho bà cụ. À đúng rồi, có chuyện này chắc ông không biết, Lục Hoài Chinh là cháu của Hoắc Đình, với tính khí của bà cụ, chắc chắn sẽ không đồng ý để người nhà Hoắc Đình cưới cháu gái mình, nên để tránh tới lúc đó lại cãi nhau ồn ào, chi bằng bây giờ dứt khoát luôn đi, chúng ta ly hôn, con gái đi theo tôi, từ nay không còn quan hệ gì với nhà họ Vu các ông cả, con nó kết hôn với Lục Hoài Chinh cũng không liên quan gì tới nhà ông.”

“Không phải Lục Hoài Chinh họ Lục sao? Tại sao lại có quan hệ với Hoắc Đình?” Vu Quốc Dương khó tin.

“Lục Hinh là cô của cậu ta, ba mươi mấy tuổi tái giá gả cho Hoắc Đình.”

Vu Quốc Dương cười lạnh, “Bà thấy người ta ba mươi vẫn gả được cho người tốt nên muốn tái giá chứ gì? Không nhìn lại xem bản thân đã chừng nào tuổi rồi, còn mù quáng học đòi người ta.”

“Tùy ông, muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ.”

Lịch Hồng Văn ngồi trong phòng họp đợi rất lâu, người đến hỏi chính là mấy nhân viên điều tra ở viện nghiên cứu. Lúc Lục Hoài Chinh đẩy cửa bước vào, mọi người còn đang bàn bạc với nhau, nghe thấy tiếng động thì đồng loạt nhìn sang, Lịch Hồng Văn lên tiếng gọi, “Tới đây ngồi đi.”

Lục Hoài Chinh hành lễ chào, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện.

Lịch Hồng Văn ngồi giữa bàn họp, còn ba người điều tra kia thì ngồi thành một hàng. Đợi anh ngồi yên, nữ nhân viên điều tra ngồi giữa bỗng đưa cho anh một tấm ảnh, “Anh biết người này không?”

Lục Hoài Chinh cúi đầu nhìn, xác nhận: “Biết.”

Nữ điều tra viên: “Tên gì.”

“Địch Yến Ni.”

“Có quan hệ gì với anh?”

Lục Hoài Chinh dựa ra sau ghế, hai tay nắm lại đặt lên bàn, nghe thấy câu này thì bất giác nhìn sang Lịch Hồng Văn, thấy ông gật đầu, anh mới thấp giọng nói: “Từng là bác sĩ tâm lý của tôi.”

Nữ nhân viên điều tra: “Hai người có âm thầm trao đổi gì không.”

Lục Hoài Chinh dứt khoát trả lời: “Không có, vì là bệnh nhân với bác sĩ nên không được lén lút trao đổi, đây là nội quy trong đội.”

“Không phải trong đội các anh cũng có có bác sĩ tâm lý à, cũng không giao lưu gì với bọn họ sao?”

Lịch Hồng Văn trả lời câu hỏi này: “Không phải thế, bác sĩ tâm lý trong đội chỉ khám bệnh mà thôi, giúp đội viên làm đánh giá tâm lý bình thường, còn một khi phát hiện vấn đề tâm lý thì sẽ kịp thời chuyển đến bệnh viện để tiến hành chữa trị, mà quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ thì lại rất bảo mật.”

Nữ nhân viên điều tra bày tỏ đã hiểu, cúi đầu vừa viết vừa tiếp tục đặt câu hỏi: “Trong quá trình chữa trị, cô ta có nói mấy chuyện kỳ lạ gì với cậu không.”

“Kỳ lạ như nào?”

“Giống như thí nghiệm tâm lý này.”

Lục Hoài Chinh lại nhìn sang Lịch Hồng Văn, lúc này đến ông cũng không chịu nổi nữa, gõ bàn nói: “Tiểu Thiệu, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa.”

Ba người điều tra trố mắt nhìn nhau, người được gọi là Tiểu Thiệu ấp úng nhìn Lịch Hồng Văn, mặt mày nhăn nhó có vẻ khó xử, “Lãnh đạo à, chú đừng làm khó tôi nữa, tôi chỉ nghe theo lệnh đến hỏi đội trưởng Lục một vài thông tin mà thôi, còn cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì chịu, cấp trên yêu cầu phải giữ bí mật không được tiết lộ, chẳng lẽ chú muốn tôi phạm sai lầm à.”

Lịch Hồng Văn cười nhạt, “Ha, Tiểu Thiệu mà còn sợ làm sai hả? E là tôi không biết cô gái hồi xưa cất ghế của thủ trưởng, hại ông ấy té ngã rồi.”

“Tuổi tác còn nhỏ, may sao thủ trưởng không truy cứu, coi như tôi mạng lớn. Sau này cũng không dám làm vậy nữa đâu, cho nên chú đừng làm khó tôi nữa mà.”

Lão hồ ly Lịch Hồng Văn này sao có thể không có cách được, muốn biết là nghe ngóng được ngay thôi.

Tiểu Thiệu lại hỏi một vài câu về liều lượng thuốc cũng như biểu hiện khác thường trong quá trình điều trị, Lục Hoài Chinh nhất nhất trả lời. Sau khi bọn họ rời đi, Lịch Hồng Văn cũng đã có được thông tin, ông khó chịu cúp máy.

Lục Hoài Chinh đang đứng hút thuốc cạnh cửa sổ trong văn phòng của Lịch Hồng Văn. Trên bệ cửa có gạt tàn làm bằng gỗ đàn hương, anh nhìn về nơi xa, rảy tàn thuốc vào gạt tàn, song vừa đưa thuốc lên miệng thì nghe thấy tiếng đập điện thoại cái “rầm!”.

Anh nhíu mày dừng tay, quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt Lịch Hồng Văn tái xanh thì hỏi: “Sao thế?”

Trong phòng có mùi đàn hương nhàn nhạt.

Mãi một lúc lâu, Lịch Hồng Văn hỏi anh: “Năm nào cậu cũng kiểm tra sức khỏe đúng không?”

“Đúng vậy.” Lục Hoài Chinh gật đầu.

“Lần gần đây nhất là lúc nào?”

“Trừ lần kiểm tra AIDS ra, hình như là cuối năm ngoái thì phải.”

“Có thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Không có.” Lục Hoài Chinh ngậm thuốc cười cười, hít một hơi rồi nhả khói ra ngoài cửa sổ, thờ ơ hỏi: “Sao à?”

“Trong quá trình Địch Yến Ni chữa trị cho cậu, cô ta đã dùng thuốc cấm, lại còn dùng quá liều! Trong ghi chép, cô ta có làm một thí nghiệm chứng minh cậu bị PTSD gì gì đó, tôi nghe không hiểu, nói tóm lại là cô ta đã xem cậu là chuột bạch! Hơn nữa, Vu Hảo cũng biết chuyện này.”

“Chú vừa gọi cho ai đấy?”

“Lão Hàn.” Lịch Hồng Văn nghiến răng, “Lão già này nói, ông ta sự bên quân đội làm áp lực sẽ kinh động đến Địch Yến Ni nên vẫn không nói cho chúng ta biết. Chuyện này Vu Hảo là người đầu tiên phát hiện, vô tình cô ấy với Triệu Đại Lâm phát hiện ra bệnh án của cậu, nghiên cứu với lão Hàn thì chắc chắn được rằng Địch Yến Ni đã dùng thuốc cấm trong quá trình chữa trị cho cậu. May mà mạng cậu lớn, cơ thể không xảy ra vấn đề gì.”

Lịch Hồng Văn lại thở dài: “Con bé này giống hệt thầy nó, làm gì cũng im im không nói. Thời gian trước còn gây chuyện ầm ĩ với Địch Yên Ni, nói chứ suýt tôi cũng tưởng giống như tin đồn trên mạng.”

“Tin đồn gì?”

“Đại khái là nói con bé muốn nổi tiếng, nói nó là tay sai của chính phủ, suốt ngày vờ vịt ra vẻ tốt đẹp.”

Lục Hoài Chinh không rảnh quan tâm đến bình luận của cư dân mạng, chỉ nhìn hai cái rồi tắt, vì vốn dĩ trong giới học thuật luôn tồn tại tranh cãi. Như ngày đó có người tuyên bố muốn trị Vu Hảo, đến tối anh và Hoắc Đình canh trước cổng đại học S, kết quả tên kia nghe tiếng đã chạy trước.

Hôm sau anh lại đi làm nhiệm vụ nên không có thời gian quan tâm, đành nhờ Hoắc Đình ngó chừng, đợi anh về lại từ Tuslan rồi tính tiếp. Nhưng hiệu suất làm việc của Hoắc Đình rất cao, gửi thẳng tin nhắn cho anh, nói đã giải quyết xong rồi.

Sau này về xem lại hộp thoại tin nhắn, thấy tên kia không còn quấy rối nữa nên anh cũng không quản nhiều.

Còn người khác nói gì thì anh không quan tâm. Trải qua vô số lần cứu viện, anh hiểu rõ một đạo lý rằng, thứ dễ bị kích động nhất không phải lửa không phải bồ công anh, lại càng không phải gió, không phải bất cứ thứ gì tồn tại dưới dạng hiện vật trên thế giới này cả, mà ấy là lòng người.

Có đôi lần anh cứu viện ở nước ngoài, gặp được đồng bào, có người hiểu có người không hiểu, có người chỉ thẳng vào mũi bọn anh mà chửi mắng, cũng có người khóc lóc cám ơn ân đức của bọn anh.

Huống hồ gì là ở trên mạng – trong lúc bọn họ thông qua đôi câu vài lời để phán xét cả một người, thì đồng thời cũng phát huy cảm xúc bị kích thích ấy đến cùng cực.

Anh nhớ rất lâu rất lâu về trước, trong lúc rảnh rỗi, có xem một chương trình kỷ niệm ngày anh hùng liệt sĩ, hôm ấy có một cô gái quên tháo kính râm, đúng lúc bị máy quay ghi hình lại.

Chương trình ấy vừa lên sóng, cư dân mạng đã bắt đầu chửi rủa cô gái nọ, thậm chí bọn họ còn bàn đến cả vấn đề nhân phẩm, bức cô đến nước nhảy lầu tự tử.

Trước khi nhảy lầu, cô gái ấy đã để lại một câu trên tài khoản của mình.

“Tôi của hôm nay, là các người của ngày mai.”

Cho nên anh chỉ luôn có thái độ bàng quan đứng xem trước những việc này. Anh không tham dự vào vấn đề thảo luận học thuật, cũng không tiện can thiệp vào bất cứ vấn đề gì trong công việc giữa Vu Hảo và Địch Yến Ni, mà vấn đề giữa con gái với nhau, anh lại càng không tiện can dự.

Từ đầu đến cuối anh chỉ yên lặng ở bên Vu Hảo, vào những lúc cô cần, để cô tựa vào vai anh.

Nhưng điều khiến anh không ngờ, nguyên nhân Vu Hảo cố chấp gây hấn với Địch Yến Ni chính là vì mình.

Vu Hảo đã đọc hết mọi báo cáo có liên quan tới Địch Yến Ni. Người tố cáo lần này là một sinh viên đại học S tình nguyện tham gia thí nghiệm, vì rất sùng bái lý luận khoa học của Địch Yến Ni nên khi biết cô ta muốn nghiệm chứng lý luận nhà tù Stanford lần nữa, cậu ta đã đến viện nghiên cứu tâm lý của cô ta đăng ký.

Kết quả trong tuần đầu tiên tiến hành thí nghiệm, cậu ta phát hiện có chỗ bất thường.

Trong quá trình thực hiện, Địch Yến Ni không ngừng thử tiến hành dẫn dụ về mặt tâm lý, thậm chí còn nhắc đến tiền thưởng. Sau khi kết thúc thí nghiệm ngày đầu tiên, Địch Yến Ni bảo trợ lý đi vào truyền đạt rằng cô ta không hài lòng lắm, chưa thấy được tinh thần thí nghiệm.

Kết quả là trong thí nghiệm quản ngục vào ngày thứ hai, cai ngục tăng dần hình phạt, thậm chí còn xảy ra xung đột tay chân với các tù nhân, khiến cho các tù nhân khác trở nên sợ hãi, đến nỗi họ còn do dự muốn rút khỏi thử nghiệm, nhưng lại bị Địch Yến Ni nghiêm khắc đuổi về.

Mà chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra vào ngày thứ ba.

Dưới sự dẫn dắt của Địch Yến Ni, có một cai ngục đã đưa ra yêu cầu muốn quan hệ tình dục với tù nhân, mà tù nhân được chọn lại còn là nam, điều này khiến những người khác lâm vào sợ hãi chưa từng có, bọn họ bắt đầu điên cuồng đập cửa phòng thí nghiệm.

Rõ ràng điều này đã đi lệch hướng của tất cả mọi người.

Song, điều càng khiến người ta trợn tròn mắt kinh ngạc đấy là, đối mặt với nghi ngờ, Địch Yến Ni chỉ hời hợt trả lời: “Cai ngục nói quan hệ tình dục thì quan hệ ư? Vì sao các cậu không dám phản kháng lại? Cai ngục chỉ có hai người, còn các cậu có đến mười mấy người, không thể liên hiệp lại mà phản kháng hả? Mục đích thật sự của thí nghiệm này là tôi muốn thấy được sự phản kháng trước quyền uy, đáng tiếc là mọi người lại không có. Vì sao các cậu lại thẹn quá hóa giận, vì đấy không phải là các cậu trong thực tế, phục tùng uy quyền vô điều kiện, cấp trên sai đi pha cà phê là đi pha, cấp trên nói trừ lương là trừ lương, các cậu không khác gì những cỗ máy không có tư tưởng sống, cũng không có niềm nhiệt tình. Tôi không hề sai.”

Như lần đầu tiên của Zimbardo, lần này Địch Yến Ni cũng kết thúc trong vội vã.

Vu Hảo đọc hết mọi báo cáo, gục đầu xuống bàn do dự có nên đăng lên mạng không, thì đúng lúc này điện thoại rung lên. Vừa thấy tên người gọi, cô vui vẻ bắt máy.

“Đã xong chưa?”

Vu Hảo gục đầu xuống bàn, miễn cưỡng đáp: “Vẫn chưa. Anh đang ở đâu thế?”

Ngoài viện nghiên cứu, Lục Hoài Chinh ngồi trong xe cầm điện thoại đáp: “Vẫn đang ở đơn vị.”

Vu Hảo thở phào, “Vậy anh đến từ từ thôi, em cần thêm chút thời gian nữa, em viết xong báo cáo đề xuất là ra ngay, xong xuôi sẽ gọi cho anh.”

Lục Hoài Chinh: “Được.”

Vu Hảo không cúp máy, “À đúng rồi, Lục Hoài Chinh, em hỏi anh chuyện này.”

“Chuyện gì?” Giọng nam trầm của anh trong điện thoại rất dễ nghe.

“Vì sao anh lại dễ khoan dung với mọi người vậy?”

“Khoan dung ư?”

“Đúng thế, cảm thấy anh không hay nổi giận với mọi người.”

Lục Hoài Chinh nhận ra: “Nghe ra rồi nhé, em đang tức giận.”

“Cũng không phải thế, chỉ là cảm thấy vô vọng quá, cảm giác mình làm không công quá nhiều.”

“Để anh kể em một chuyện.”

“Chuyện gì ạ?”

Lục Hoài Chinh nhìn ra ngoài cửa xe, đèn đường sáng rực soi rõ tâm sự nặng nề trong đáy mắt anh, nhưng đồng thời cũng lóe lên tia sáng dịu dàng.

“Hai năm trước lúc giải cứu con tin ở Nam Sudan, vì không nghe theo lệnh của cấp trên, lại tự cho là đúng mà anh đã tự chủ trương cho nổ điểm tấn công của đối phương, đợi đến lúc ra ngoài anh mới biết Tùy Vọng vẫn còn ở bên trong.” Giọng anh nghẹn ngào, “Lúc còn trẻ cảm thấy mình làm gì cũng đúng. Quay về từ Nam Sudan, anh tiếp nhận chữa trị tâm lý hai năm, hồi đó có lần rất muốn giải ngũ, muốn về nhà. Nhưng rồi cuối cùng là Tùy Tử nghe được tin ấy nên đã đến tìm anh, cô ấy hy vọng anh đừng giải ngũ, cô ấy nói anh trai mình sẽ không trách anh. Anh cảm thấy, làm người ai cũng sẽ phạm phải sai lầm cả, nhưng sai phải nhận, phải bị trừng phạt, bọn họ dù có trách cứ anh cũng đáng, ấy vậy mà bọn họ lại lựa chọn tha thứ. Em nói vì sao anh lại khoan dung với nhiều người thế ư, vì người bên cạnh anh cũng khoan dung với anh.”

“Anh khóc ạ?”

Anh không chối, thấp giọng đáp ừ.

Vu Hảo ngạc nhiên.

“Không có gì ngạc nhiên cả, dĩ nhiên anh cũng biết khóc, chỉ là không muốn để lộ trước mặt em thôi.”

“Ồ.”

“Đừng có ồ nữa, mau viết cho xong rồi về đi, anh chờ em ở cổng. Mấy bài đăng trên mạng anh đã tìm người xóa rồi, đừng xem nữa.”

Vu Hảo kinh ngạc, “Anh biết cả rồi ạ?”

Giọng anh nhỏ dần, cúi đầu thờ ơ đáp: “Ừ, biết rồi.”

“Chuyện năm đó Địch Yến Ni làm với anh…”

“Cũng biết rồi.”

Cô rất đau lòng người đàn ông này, Vu Hảo sợ anh nghĩ nhiều, lập tức nói: “Anh đừng lo, em và giáo sư Hàn đã nghiên cứu rát lâu rồi, chắc chắn không ảnh hưởng gì lớn đến cơ thể anh đâu, anh đừng tạo áp lực cho mình.”

Anh cười với vẻ thờ ơ, nhìn ra ngoài cửa xe: “Cơ thể anh anh tự biết, trái lại anh lo cho cơ thể em đấy, hôm qua đi đủ năm ngàn bước không?”

“Em cúp máy đây.” Vu Hảo giả bộ đưa điện thoại ra xa, âm điệu trầm bổng kéo dài âm cuối, “Cúp nha ——”

Nhưng lúc này lại nghe thấy một âm thanh trầm trầm – thậm chí còn mơ hồ – xuyên qua ống nghe truyền đến, kèm theo tiếng dòng điện tí tách ——

“Anh yêu em.”

Chỉ như một câu nói vu vơ, mỗi một nốt trầm bổng như hóa thành cánh chim biết bay khẽ khàng dừng lại bên tai. Tim cô bất giác đập nhanh, thật sự rất muốn lao đến bên anh ngay lúc này, rồi vùi mặt vào ngực anh.

Nghe anh cúi đầu nói mười ngàn lần ở bên tai.

Sống lưng cô cứng đờ, từ đưa điện thoại tới gần, “Anh nói gì thế?”

Nhưng người ở đầu dây đã cười đáp: “Không khen hai lần, không nghe thì thôi.”

“…”

Ban đêm, đèn đường như pháo hoa xen kẽ nhau trên phố phường, đèn đường mờ vàng soi sáng con đường lạnh tanh, trông như ngân hà lấp lánh trở nên lặng yên vào khoảnh khắc nào đó. Ánh đèn trong tòa nhà chợt sáng lại chợt tắt, rồi dần dà cả con phố trở nên cô quạnh.

Một chiếc xe không quá bắt mắt đậu bên ven đường, chỉ có biển số quân đội là nổi bật.

Đêm hôm ấy, Lục Hoài Chinh đợi ở cổng viện nghiên cứu tới hai giờ sáng, lúc ấy Vu Hảo mới viết xong báo cáo đề xuất. Hai người say sưa hôn nhau trong xe khó rời, mức độ ‘sát thương tẩu hỏa’ không thua bất cứ lần làm thật nào.

Cuối cùng Lục Hoài Chinh đậu xe ở bên bờ biển, tắt máy. Trong đêm đen, hơi thở anh dần trở nên gấp gáp, lúc quay qua nhìn cô, phong lưu mê say trong mắt quá mức rõ ràng.

Anh ôm cô ấn lên đùi mình, nhốt cô giữa mình với vô lăng.

Trong ánh trăng mờ mơ, sóng biển rì rào âu yếm bờ cát, từng con sóng ở đằng sau khơi dậy những cơn sóng cả đầy kinh hãi.

Vu Hảo nhìn anh dựa ra sau ghế, như cười như không ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.

“Cạch” một tiếng.

Vu Hảo nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng, hô hấp dần trở nên nặng nề, ngay đến nói chuyện cũng mang theo âm mũi, mỗi một động tác của anh đều quá đỗi mệt nhóc. Anh từ từ cởi quần lót cô ra, ném ra băng ghế sau rồi vén váy cô lên, tách hai chân cô ra để Vu Hảo ngồi lên người mình.

Lục Hoài Chinh đưa tay thăm dò từ bên dưới, khẽ vân vê ở ‘ngoài cửa’, rồi ngón trái nhẹ nhàng vuốt ve ở bên vách.

“Ướt rồi.”

Vu Hảo tức giận che mặt, chôn đầu vào hõm cổ anh, giọng đầy dụ dỗ hơn mèo nhỏ: “Anh đừng làm…”

“Em không muốn à?” Anh xấu tính thọt vào bên trong, “Hửm?”

Cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, da đầu Vu Hảo tê rần, miệng khẽ há mở thở hổn hề, sóng tình dâng trào, ánh mắt mê ly. Lục Hoài Chinh lại cố ý đẩy ngón tay vào, Vu Hảo không chịu nổi nữa, cắn lên vai anh nức nở nghẹn ngào.

Người đàn ông vẫn chẳng mảy may nhúc nhích, quá đáng nói tiếp, “Thoải mái đến thế sao?”

“Anh đừng nói mà…”

Lục Hoài Chinh cười cười không nói nữa, anh rút tay ra nhấc mông Vu Hảo lên, để cô đứng dậy.

Vu Hảo mờ mịt nhỏm dậy, vừa hoàn hồn thì không biết Lục Hoài Chinh lấy đâu ra bao cao su, đưa cho Vu Hảo, “Đeo vào giúp anh.”

Vu Hảo cầm đồ trong tay không biết làm sao.

Lục Hoài Chinh cười khổ: “Xé ra.”

Cô làm theo.

Rồi anh nói tiếp: “Thấy chỗ nhô lên không, bóp nhẹ vào rồi xác định mặt trước mặt sau.”

Anh nghiêm túc chỉ dạy.

Vu Hảo đỏ mặt, sống chết không chịu đeo, tức giận đập anh, “Tự anh đi mà đeo!”

“Không được nổi giận.”

“Được rồi.”

Lục Hoài Chinh nắm lấy tay cô rồi đỡ lấy mình, từ từ đeo thứ đồ kia vào, đợi đến khi đã hoàn toàn đeo xong, anh xoay người Vu Hảo nằm ngang xuống ghế, rồi đỡ mình từng chút từng chút tiến vào.

Tầng mây dần tan, trăng sáng vằng vặc chiếu lên mui xe.

Cỗ xe không ngừng rung lắc như biển khơi xanh thẳm ngoài kia, từng cơn sóng vỗ cộng hưởng theo nhịp.

Quả nhiên sau đêm hôm đó dư luận đã ít đi rất nhiều, Vu Hảo phát hiện những tài khoản mắng chửi mình trước kia đều đã biến mất, những cuộc tranh luận liên quan đến cô và Địch Yến Ni trên weibo cũng đã bị xóa, chỉ còn lại những lời bình chính diện không có khuynh hướng chính trị.

Cô cầm điện thoại, khó tin nhìn Lục Hoài Chinh: “Người thân của quân nhân còn có được đãi ngộ này ạ?”

Lục Hoài Chinh giơ tay xoa đầu cô, “Nghĩ gì thế hả, dĩ nhiên là không rồi, anh nhờ Hoắc Đình xóa.”

Cô thở dài: “Quyền thế, vẫn là xã hội quyền thế.”

Lục Hoài Chinh cười cô: “Đây mà là xã hội quyền thế cái gì, em còn chưa thấy được xã hội quyền thế thực sự là thế đâu, chẳng lẽ em vẫn chưa nghiệm ra được gì từ chuyện của Địch Yến Ni à?”

“Em chỉ cảm thấy có một số người quá dễ bị xúi giục, người khác nói gì thì là cái nấy, không có phán đoán của mình. Còn cả một bộ phận quá mức nhàm chán, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.”

Lục Hoài Chinh xoa đầu cô, “Vì sao Địch Yến Ni lại có sức kích động lớn đến thế, bản thân cô ta chính là đại diện cho uy tín – chuyên gia tâm lý học, khoác cái chức vụ này vào thì nói một hai câu cũng sẽ có cũng giúp cô ta quạt gió thổi lửa. Anh không hiểu lắm về giới học thuật của các em, nhưng đối với anh mà nói, nghiên cứu quá sâu về nhân tính cũng không có ý nghĩa gì. Hoàn thiện bản thân là được rồi, như vậy mới được kính nể. Còn lại nói nhiều cũng vô ích.”

Vu Hảo gật đầu cái rụp.

Không lâu sau cuộc trò chuyện này, Địch Yến Ni bị bắt vì tội cố ý gây thương tích cho người khác, vào ngày tạm giam thứ ba, cô ta nói muốn gặp Lục Hoài Chinh.

Lúc Lục Hoài Chinh đến phòng gặp mặt, Địch Yến Ni đã ngồi ở trong kia. Cô ta cúi đầu, tóc rối xù mặt lem luốc, ngũ quan teo tóp, gò má hõm sâu, khác hẳn với cô gái hăm dở diễn thuyết trên sân khấu của ngày xưa. Cô ta nhìn Lục Hoài Chinh, yếu ớt nhếch mép: “Tới rồi à.”

Lục Hoài Chinh từ đơn vị đến thẳng đây nên vẫn còn mặc quân trang, đội mũ ngay ngắn, cổ áo bẻ thẳng, anh tựa vào ghế ừ đáp.

“Trước khi đến đây tôi đã liên lạc với trợ lý rồi, công khai nói rõ, từ đầu đến cuối tôi không cho rằng điều mình làm là sai trái, nên tôi sẽ không xin lỗi vì thái độ khoa học của mìn. Chuyện duy nhất tôi làm sai là chuyện đã làm với, tôi chỉ nợ một mình anh lời xin lỗi.”

“Tôi nhận.” Lục Hoài Chinh thoải mái đáp.

Lục Hoài Chinh quá thẳng thắn khiến một loạt lời cô ta đã chuẩn bị không biết phải nói thế nào. Địch Yến Ni cười tự giễu, quay mặt đi, trong phòng rất tối, không thấy được hối hận trong đáy mắt cô ta: “Thế giới này vốn là một căn bệnh, con người ta ai muốn đối mặt với nhược điểm trong nhân tính của mình. Mỗi một người, thử kéo ra dưới mặt trời mà xem có ai sạch sẽ không? Không hề.” Cô ta hừ một tiếng, “Gì mà ‘một tiếng đồng lòng bằng trăm nhà nói ra’, kỳ thực chỉ có một nhà mà thôi. Ai ai cũng ghét mặt tối, nhưng bọn họ lại không hề phát hiện ra rằng, nếu cứ tiếp tục như thế thì bóng tối sẽ dần bao trùm nội tâm của bọn họ. Lúc tôi học đại học đã từng làm một khảo sát, phát cho khoảng vài chục người một tài khoản mạo danh, cho mọi người thích gì nói nấy, Kết quả ngày nào cũng thấy toàn câu từ bạo lực tanh tưởi, chẳng lẽ anh không cảm thấy những thứ này mới là mặt chân thật nhất của con người ư? Làm thí nghiệm này, tôi để bọn họ đối mặt với khía cạnh chân thật nhất của chính họ, chẳng lẽ đã sai sao?”

“Tôi không hiểu khoa học của các cô cho lắm. Tôi có một người thầy nghiên cứu máy bay tàng hình, ông ấy được phát hiện là ung thư tuyến tụy, hôm nay vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhưng ngày nào thầy ấy cũng muốn đọc tài liệu, hôm qua tôi mới đi thăm về, thấy thầy vẫn run tay ngồi trước máy tính vẽ đồ họa, cải tiến số liệu. Tôi cho rằng đấy mới là tinh thần khoa học.”

Rất lâu sau khi Lục Hoài Chinh đã rời đi, Địch Yến Ni vẫn chưa hồi phục tinh thần, cô ta quay về nhà giam như một du hồn.

Ngày thứ ba, tin tức Địch Yến Ni tự tử ở trong nhà giam truyền ra, làm chấn động toàn bộ giới tâm lý học.

Di thư của cô ta được trợ lý công khai trên weibo trong cùng ngày.

“Hồi đại học có một người thầy rất tốt với tôi, cho rằng nhất định tôi sẽ có thành tựu trong giới tâm lý học, nên tôi luôn nghĩ chỉ bản thân cắm cánh vào là có thể bay thật. Thầy tôi là một người rất tốt, ông ấy cũng kỳ vọng rất cao ở tôi, những năm nay cũng không ít lần quở trách tôi, ông ấy rất không đồng ý về những chuyện tôi là. Ông ấy cho rằng tôi đang lãng phí tuổi xuân, tiêu hao danh tiếng của mình. Tôi chỉ muốn xứng với cái danh này, chứ chưa hề muốn nổi tiếng bao giờ. Tất cả những việc tôi đã làm, tôi tự nhận mình có đóng góp không ít vào giới học thuật. Tôi không nghĩ sẽ có nhiều người thích tôi ủng hộ tôi đến vậy, đây không phải là thư sám hối, mà chỉ là di thư.

Lần đầu tiên tôi nảy sinh ý nghĩ về thí nghiệm Stanford là trong một lần tọa đàm, tôi cho rằng thí nghiệm của giáo sư Zimbardo năm xưa có rất nhiều sơ hở, hơn nữa, ông ấy cũng không đạt được hiệu quả mà tôi mong muốn, cho nên tôi muốn tự làm lại một lần, đấy là một.

Ngoài ra, tôi không phủ nhận, quả thật trong quá trình thí nghiệm tôi đã tiến hành dẫn dắt tâm lý cho những người tham gia, bởi vì tôi hy vọng thấy được cảnh bọn họ sẽ dám phản kháng khi ở trong nghịch cảnh, sẽ đoàn kết lại cùng chống ngoại địch. Và rõ ràng, kết quả thí nghiệm đã thất bại. Có lẽ một khâu trong đó xảy ra vấn đề, hoặc có lẽ là phương hướng thí nghiệm xảy ra vấn đề, không thể nào biết được.

Tất cả những người tham gia thí nghiệm lần này đều đã được bồi thường về mặt kinh tế, hơn nữa sẽ có bác sĩ tâm lý theo dõi thêm về tình hình.

Cuối cùng, điều muốn bày tỏ cũng không còn bao nhiêu nữa.

Người tôi có lỗi nhất là người thầy của tôi, ông ấy ký thác kỳ vọng rất lớn vào tôi.

Bất chợt nghĩ đến, Cố Trinh Quán từng vì cứu bạn mà viết một câu thế này ——

Ta phiêu bạt tha hương đã lâu, mười năm qua từ ngày trúng cử, phụ lòng ân tình của ngài, chẳng kịp báo đáp người vừa là thầy vừa là bạn.

Em xin lỗi thầy rất nhiều.

Dòng cuối cùng của Địch Yến Ni

Viết vào rạng sáng ngày tháng .”

Thời gian viết vào hai ngày trước khi cô ta ở tù, đây là bức di thư đã viết xong từ lâu.

Mấy ngày nay trong viện chỉ toàn nói đến việc này, có người thở dài: “Kỳ thực ngoài phong cách làm việc có phần cực đoan ra, nếu xét về mặt thành tựu đóng góp cho tâm lý học của cô ta thì cũng không tệ.”

Triệu Đại Lâm: “Đừng có vuốt đuôi nữa, không phải người vui nhất lúc cô ta ở tù là cô à?”

“Còn không phải vì Vu Hảo hả?” Người kia nhìn Vu Hảo, “Đám fans cuồng của cô ta hại Vu Hảo thê thảm biết bao, ngày nào cũng có người mắng chửi Vu Hảo của chúng ta, quả thật lúc bắt cô ta đúng là rất hả hê. À mà dạo này tôi phát hiện một vấn đề, hình như gần đây không có ai nói xấu gì em nữa đúng không, mấy tài khoản chửi em lúc trước đều bị xóa cả rồi.”

Vu Hảo nghĩ chắc là Hoắc Đình tiêu tiền giải quyết.

Về sau có một ngày mọi người rủ nhau ra ngoài ăn cơm, hôm đó cô có đến, còn Lục Hoài Chinh vẫn đang ở đơn vị nên không tới, trong phòng bao chỉ có Hướng Viên, Từ Yến Thời, còn cả Gia Miện nữa, bên cạnh Gia Miện có một cô gái đeo mắt kính chừng mười lăm mười sáu tuổi.

Cô còn chưa vào đã nghe thấy Gia Miện ngạc nhiên lên tiếng.

“Không ngờ đâu đấy, em lợi hại thật.”

Cô gái nhỏ lẩm bẩm, kiêu ngạo như chú khổng tước, “Cấp một em từng nhận không ít giải thưởng đâu.”

“Vậy sao em lại đi làm cái này?”

Cô gái đỏ mặt, “Hôm đó em chỉ bất đắc dĩ thôi, anh đừng nói nhiều nữa.”

Gia Miện cười cười, lại nghe cô gái kia nói: “Xì, lại có thêm bà chị dâu dông dài rồi.”

Gia Miện hất hạt dưa trong tay: “Nói lung tung gì đấy! Ăn đi!”

Từ Yến Thời tự ăn tự uống không nhìn lấy Hướng Viên một lần, Hướng Viên cũng thế, chỉ thiếu nước vùi đầu vào trong bát.

Vu Hảo đứng ngoài cửa, mắt chợt nóng lên.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được bạn bè của anh chấp nhận. Nhưng hôm nay nghĩ đến lại cảm thấy buồn bã, khoảnh khắc ấy, cô vừa hạnh phúc cũng vừa phức tạp xen lẫn giản đơn.

Tháng chín, đến thời gian Lục Hoài Chinh kiểm tra nửa năm, lúc này đã hoàn toàn giải trừ báo động AIDS.

Từ sau ngày hôm ấy Phùng Ngạn Chi đã chuyển ra ngoài nhà, Vu Quốc Dương không có biện pháp, đến cả Vu Hảo cũng không khuyên được, cuối cùng Lục Hoài Chinh nửa đêm từ đơn vị trở về, đón hai mẹ con về nhà trọ cũ của mình. Phùng Ngạn Chi sợ gây phiền phức cho hai người nên nói chỉ ở một đêm, ngày mai bà sẽ ra ngoài tìm nhà.

Vu Hảo dở khóc dở cười, Lục Hoài Chinh dựa vào cửa, xoa cổ nói: “Trị an ở đây không bằng những nơi khác, bình thường anh đều ở trong đơn vị, có chuyện cũng không chăm sóc cho mẹ con em được, không thì dọn đến chỗ Hoắc Đình đi.”

Vu Hảo gật đầu như gà mổ thóc, “Cô nấu ăn ngon lắm.”

Phùng Ngạn Chi từ chối: “Bà nội con mà biết chắc chắn sẽ đánh chết con.”

“Con quan tâm làm gì chứ, bà muốn đánh thì cứ đánh đi, con có chồng rồi con không sợ.” Nói rồi, Vu Hảo bất giác hỏi thêm, “Mẹ muốn ly hôn với bố thật đấy à? Rốt cuộc là vì sao ạ?”

Phùng Ngạn Chi xoay người dọn giường, “Chuyện của người lớn, con nít bớt can thiệp vào đi.”

Vu Hảo bất giác nhìn Lục Hoài Chinh, chỉ thấy anh khoanh tay lắc đầu, tỏ ý đừng hỏi gì cả.

Vu Hảo à một tiếng, đi đến dọn giường giúp mẹ.

Trong phòng yên ắng chỉ có tiếng trải giường sột soạt, bất thình lình nghe thấy Phùng Ngạn Chi nói, “Dù gì mẹ cũng không định chiều tính xấu của bà con đâu, trước kia còn uy hiếp mẹ nói không cho vào gia phả, mẹ còn lạ lùng gì nữa, nếu không phải vì Vu Hảo thì còn lâu mẹ mới chịu tính khí của bà già kia.”

Lục Hoài Chinh nửa trêu bảo: “Nếu không có gì thì bác với Vu Hảo cùng vào gia phả nhà họ Lục là được rồi.”

Phùng Ngạn Chi bị anh chọc cười, nhưng hai mắt bất giác đỏ lên, có phần ngại ngùng, xua tay đuổi hai người đi, “Hai đứa làm gì thì làm đi, xúm lại đây làm gì, mẹ tự dọn được.”

“Vậy mẹ để cửa cho con nhé, con xuống tiễn anh ấy.”

Phùng Ngạn Chi không ngẩng đầu: “Để cái gì mà để, về nhà bố con mà ngủ.”

“Con không về, tối nay con ngủ đây với mẹ.”

Phùng Ngạn Chi hết cách, “Vậy con đừng đá chăn đấy, từ nhỏ đã thích đá chăn, mẹ không chịu nổi con đâu.”

Lục Hoài Chinh cười cười định nói đúng là cô ấy thích đá chăn thật, nhưng bỗng nhận thấy có điều không ổn, bèn dừng kịp lúc, hắng giọng chào tạm biệt Phùng Ngạn Chi, rồi bình tĩnh nhìn Vu Hảo nói: “Được rồi, em không cần tiễn đâu, ở lại với mẹ đi.”

Tuy nói thế, nhưng hai người vẫn quấn lấy nhau ra đến tận cửa, Vu Hảo bám riết lấy anh, ôm cổ anh sống chết không chịu buông.

Hai người vào thang máy, Lục Hoài Chinh nghiêng cổ bấm số: “Đến nơi rồi, buông tay ra nào.”

Vu Hảo tức giận, trợn mắt với anh: “Gần đây anh lạnh nhạt với em lắm nhé, chưa gì đã vào thời kỳ chán nản rồi hả?”

Lục Hoài Chinh nhướn mày nhìn cô, quả thật khác xa con người tắm gió xuân khi nói chuyện với Phùng Ngạn Chi ban nãy, hàng mi anh tuấn nhíu lại.

Vu Hảo chỉ chỉ vào ngực anh, “Sao anh lại hai mặt vậy hả?”

“Tám giờ tối ngày hai mươi ba tháng chín, em đã làm gì?”

Vu Hảo nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại, đã làm gì, đã làm gì nhỉ, cô không nhớ nổi nữa, bèn lấy thời khóa biểu trong ngày ra xem, lúc này mới nhớ ra, tinh nghịch ôm cổ Lục Hoài Chinh làm lễ: “Báo cáo thủ trưởng, tối đó đi họp lớp ạ!”

Lục Hoài Chinh nheo mắt, “Ừ, sau đó còn đi xe bạn học nam về.”

“Em uống nhiều nên không lái được ạ.”

Anh ngẩng đầu nhìn con số thang máy, thờ ơ: “Ồ, lại còn uống rượu.”

“Thịnh tình khó khước mà.” Giọng càng lúc càng nhỏ.

Lục Hoài Chinh cúi đầu nhìn cô, cười nhạt: “Bản thân không làm sai thì không cần chột dạ.”

“Mà sao anh biết?” Vu Hảo chợt nghĩ ra.

Anh đường đường chính chính đáp: “Đừng nghĩ nhiều, không phải anh phái người theo dõi em, cũng không gắn máy định vị lên người em đâu, là mẹ mình nói.” Rồi anh nhướn mày chê bai, “Ai bảo tên bạn học kia của em nắm tay mẹ mình lôi kéo làm quen hả, gì mà chào dì ạ, cháu tên là Phó Đông Huy, hiện tại cháu đang làm việc trong một trong bốn công ty luật lớn, bác có cần gì có thể tìm cháu bất cứ lúc nào.”

“Đâu phải em đi một mình đâu, em đi cùng Hồ Tư Kỳ với mấy bạn nữ nữa mà, Phó Đông Huy mới mua xe, cậu ấy cố ý khoa giàu nên cứ nằng nặc đòi đưa về, bọn em nói gọi taxi là được rồi, nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu, bọn họ không tiện từ chối, chẳng lẽ một mình em phải gọi taxi à, nên em cũng không dám, một mình bắt xe nguy hiểm lắm.” Vu Hảo ôm cổ anh nói, “Em với Hồ Tư Kỳ ngồi hàng sau mà, ghế phụ là bạn cùng bàn trước kia của cậu ấy, hai người họ hợp nhau lắm, làm sao có ý với người đã có gia đình như em được chứ.”

“Em cũng biết mình đã kết hôn rồi đấy hả.”

“Nè, anh muốn tính nợ cũ đấy hả? Vậy hai ta tính lại đi.”

“Lại muốn tính cả cô Hồ nào đấy vào hả?” Anh liếc mắt.

Vu Hảo bị anh chọc cười, nhào tới hôn anh. Lục Hoài Chinh xoay người đè cô lên vách thang máy, cắn mạnh môi cô, “Lần sau không được có ngoại lệ nữa, còn dám đi xe của đám đàn ông có ý đồ xấu với em là anh sẽ dùng gia pháp ‘hầu hạ’ đấy.”

Vu Hảo thỏ thẻ, “Sao anh lại khỏe vậy chứ.”

Hai người hôn thêm một lúc nữa mới tách nhau ra, Lục Hoài Chinh không cho cô tiễn, cửa thang máy vừa mở đã bảo cô về đi.

Nhưng Vu Hảo vẫn ôm tay anh sống chết không buông, Lục Hoài Chinh không đẩy ra được, bất đắc dĩ vuốt tóc cô, “Sắp đến kỳ nghỉ kết hôn rồi, ráng nhịn thêm chút nữa, biết em khó chịu mà.”

“Anh mới khó chịu ấy!” Vu Hảo chôn đầu vào trước ngực anh, trả đũa lại.

Lục Hoài Chinh cười không dừng nổi, “Không lộn xộn nữa, đi đây.”

Vu Hảo buông anh ra, mắt ửng đỏ. Lục Hoài Chinh thấy thế lại đau lòng, ôm người vào lòng xoa xoa, cúi đầu hôn liên tiếp lên trán cô, “Em đừng can thiệp vào chuyện của bố mẹ nữa, đợi anh về rồi hẵng tính tiếp.”

“Vâng ạ.”

Lúc Lục Hoài Chinh nổ máy, qua gương chiếu hậu vô tình thấy một bóng lưng hơi còng ngồi bên bồn hoa, có phần quen mắt. Anh bước xuống xe đi về phía bóng người kia, gọi một tiếng thăm dò, “Chú ạ?”

Vu Quốc Dương ủ rũ cúi đầu, vừa ngẩng đầu lên thì thấy con rể nhà mình, ông vội đứng lên đưa tay lau mắt, đôi tay già nua có phần ngập ngừng, đáp: “Ừm.”

Lục Hoài Chinh đi đến, “Chú làm gì ở đây vậy ạ?”

Vu Quốc Dương: “Không có gì, chỉ đang đi dạo thôi.”

“Chú đến tìm mẹ à?”

Vu Quốc Dương mới hỏi: “Bà Phùng ngủ chưa?”

Lục Hoài Chinh nhìn đồng hồ, “Chắc là ngủ rồi ạ.”

Vu Quốc Dương chà chà ống quần, gật đầu, “Vậy tôi về trước đây.”

“Bố, để con đưa bố về.”

Vu Quốc Dương sửng sốt, khó tin quay đầu: “Cậu gọi tôi là gì?”

Lục Hoài Chinh cười đáp, “Là bố ạ, sao thế ạ?”

Vu Quốc Dương kích động, trong mắt hàm chứa ý lệ, nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt lại xúc động không thốt nên lời, chỉ đổi thành một tiếng đáp đầy nặng nề: “Ừm!”

Chờ lên xe, Vu Quốc Dương không nhịn được hỏi anh: “Ở trong đội vất vả không? Tôi đã xem đoạn video các cậu cứu người ở Tuslan rồi, đoạn cậu nhảy từ tầng năm xuống nhìn ngầu lắm.”

Lục Hoài Chinh đánh vô lăng, thẳng thắn cười đáp: “Nói không vất vả chắc chắn là giả, nhưng làm gì cũng vất vả cả, những thứ mọi người trả giá và hồi báo đều không giống nhau.”

Vu Quốc Dương gật đầu, “Đúng thế, làm gì mà không vất vả, Vu Hảo ngày nào cũng làm thêm giờ.”

Hai người trò chuyện một đường cho đến khi tới dưới nhà họ Vu, lúc Vu Quốc Dương xuống xe, ông chần chừ rồi nói, “Lúc đi nghiên cứu, bà Phùng có nói con gái tìm được bạn trai rồi, lúc ấy tôi còn nghĩ không biết là tên khốn nạn nào, nhưng sau khi gặp cậu, tôi cảm thấy có thể gả con bé cho cậu có lẽ là vinh hạnh của nó.”

“Có thể lấy được cô ấy, cũng là con có phúc.” Lục Hoài Chinh nói.

Vu Quốc Dương cười gật đầu, “Bất kể sau này tôi với bà Phùng có ly hôn hay không, cũng chúc hai đứa một đời bình an.”

“Bố cũng giữ gìn sức khỏe ạ.”

Mấy hôm sau, kỳ nghỉ kết hôn của Lục Hoài Chinh chính thức được phê duyệt.

Lúc bấy giờ Vu Hảo và Phùng Ngạn Chi đã chuyển vào nhà lớn họ Hoắc, Lục Hinh vác bụng bầu ra nghênh đón, Phùng Ngạn Chi vừa thấy thế vội đặt hành lý xuống, thật không dám tin: “Mới thế đã to vậy rồi sao?”

Lục Hinh xoa bụng: “Bác sĩ nói là sinh đôi.”

Phùng Ngạn Chi vui vẻ, “Chúc mừng cô.”

“Cám ơn chị.”

Thời gian ở nhà họ Hoắc trở thành những ngày hạnh phúc nhất trong đời Phùng Ngạn Chi, bà nấu ăn ngon hơn Lục Hinh, ngay đến Hoắc Đình cũng khen không dứt. Từ sáng đến tối bà không thôi bận rộn, không có việc gì là lại bày đồ ra nấu ăn, làm xoong nồi nhà Lục Hinh nóng đít liên tục, Lục Hinh cười khổ nói với Vu Hảo: “Cô có thể đoán trước được cuộc sống mang thai sau này của cháu rồi đấy.”

Vu Hảo vừa nghĩ đến con mình với Lục Hoài Chinh là lại cảm thấy khó tin, đỏ mặt nói: “Còn sớm ạ.”

“Sớm gì nữa, cháu cũng sắp ba mươi rồi, chứ đừng để đến tuổi của cô, không lấy lại được vóc dáng đâu, cũng không tốt cho con cái.”

Được Lục Hinh truyền bá như thế, thành ra Vu Hảo cũng rất sốt ruột, song thấy người nào đó không có phản ứng, mỗi tối ‘cày bừa’ đều kiên quyết đeo bao, có một lần Vu Hảo nôn nóng, kéo một cái, “Đừng đeo nữa.”

Lục Hoài Chinh nằm trên người cô ngạc nhiên, “Sao thế?”

“Em muốn có con.”

Lục Hoài Chinh thở dài, “Tổ chức hôn lễ đã rồi tính sau, bây giờ còn sớm.”

“Tổ chức xong là phải có con.”

Lục Hoài Chinh bỗng bật cười, đưa tai dí trán cô: “Có phải em bị Lục Hinh tiêm nhiễm nhiều quá rồi không? Nảy sinh tình mẫu tử rồi hả?”

“Anh thử nghĩ đi, em sinh con cho anh, sau này nắm tay con đi siêu thị, xem tivi, về sau lớn lên y hệt anh, có phải rất thú vị không?”

“Đừng, nếu là con gái thì được, sinh con trai, anh sợ nó lì. Con gái lớn lên giống anh khó coi lắm, vẫn nên giống em thì hơn.”

“Vậy là anh đồng ý rồi nhé.”

“Đồng ý cái rắm.” Lục Hoài Chinh phát hiện suýt nữa mình đã bị cô lừa.

Hôm đó, Lục Hoài Chinh cùng đám Tôn Khải ra ngoài ăn, lúc quay về có thêm một người đi theo sau. Lúc ấy Phùng Ngạn Chi đang ngồi trên salon dạy Lục Hinh thêu vớ trẻ sơ sinh, vừa ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông lùn lùn mập mập ở phía sau, bà biến sắc, đặt kim đan xuống xoay người rời đi.

Vu Quốc Dương ngồi trên salon một đêm, Lục Hoài Chinh cũng thức cả đêm, hai người cùng xem đá bóng cả một tối khuya.

Rạng sáng anh mới quay về phòng, Vu Hảo đau lòng xoa cằm lún phún râu, “Ba em lại kéo anh tâm sự à?”

Lục Hoài Chinh: “Ừ, nói chuyện về mẹ em.”

Vu Hảo hôn lên môi anh, “Tội quá.”

Lục Hoài Chinh hôn lại, vỗ mông cô bảo đi ngủ đi.

Mấy ngày sau đó, Vu Quốc Dương một lòng kiên cố, đúng bảy giờ tối hằng ngày đều đến cửa nhà họ Hoắc, nhưng Phùng Ngạn Chi chỉ coi ông như người vô hình không thèm để mắt đến. Trái lại Hoắc Đình và Lục Hinh lần nào cũng nhiệt tình chào gọi, Hoắc Đình còn trêu: “Hay là anh cũng chuyển vào ở luôn đi, dù sao bên này vẫn còn dư phòng.”

Vu Quốc Dương sầm mặt phất tay, cứ kéo ép đi, xem ai kéo ép hơn ai.

Hôn lễ của Triệu Đại Lâm và Vu Hảo được tổ chức cùng ngày.

Đêm trước hôn lễ, Tôn Khải nói mấy anh em trong đội muốn tổ chức buổi tiệc chia tay độc thân cho anh và Lục Hoài Chinh để chính thức bước vào hôn nhân, nên Triệu Đại Lâm bèn rủ Vu Hảo đi xem phim, đang lái xe thì nhận được điện thoại của Hướng Viên, “Thất tình rồi, cầu một cái ôm.”

Triệu Đại Lâm nhét tai nghe bluetooth vào tai, nói: “Đến rạp chiếu phim Trung Hoàn đi, hai bọn chị đang đi xem phim.”

Hai người vừa đậu xe trong garage thì Hướng Viên đã gửi tin nhắn định vị đến, nói mình tới nơi rồi.

“Mẹ kiếp, em đi tên lửa đến đấy hả.” Triệu Đại Lâm vừa mắng vừa khóa cửa xe.

“Em ở ngay gần đây mà.”

Triệu Đại Lâm trêu bảo: “Không phải là ở khách sạn đấy chứ, gần đây chỉ có mỗi một khách sạn nổi tiếng.”

Hướng Viên không hề che giấu: “Đúng thế, vừa làm xong nháy chia tay.”

Triệu Đại Lâm lại mắng: “Mẹ kiếp, nha đầu em hoang quá rồi.”

Hướng Viên cất điện thoại: “Không nói nữa, em đi mua vé đây.”

Đến khi Hướng Viên mua vé xong, Vu Hảo và Triệu Đại Lâm ngồi ở khu vực chờ nghe Hướng Viên tố cáo Từ Yến Thời hết lời. Bất chợt nhìn thấy Lục Hoài Chinh và Tôn Khải đến, hai người mặc thường phục, quần đen áo đen, Hướng Viên thấy hai người đi về phía này thì thấp giọng chửi: “Mẹ nó, các chị đâu có nói là hẹn hò cặp đâu!”

Vu Hảo vội bảo: “Em đừng hiểu lầm, bọn chị cũng không biết là họ sẽ đến.”

Vừa rồi Lục Hoài Chinh có hỏi cô ở đâu, cô còn tưởng chỉ buột miệng hỏi thôi, nào ngờ anh đến thật.

Hai người đàn ông đi tới bên cạnh, mỗi người một bên kéo vợ nhà mình đến ngồi xuống ghế, đồng thời cầm lấy đồ uống trước mặt vợ lên nhấp một hớp, động tác chỉnh tề.

Ba cô gái nhìn mà sửng sốt.

Vu Hảo vỗ vai Lục Hoài Chinh, “Không phải anh nói ăn cơm với người trong đội à?”

Lục Hoài Chinh thả lỏng người dựa mình vào ghế, quay qua nhìn Vu Hảo, cầm lớp áo trước ngực phe phẩy quạt gió, “Ăn xong rồi.”

Vu Hảo: “Không phải chứ, ăn nhanh vậy sao? Các anh không nói chuyện hả?”

Nhưng Lục Hoài Chinh lại cúi đầu nhìn váy Vu Hảo, “Không có gì để nói cả.” Rồi lập tức châm biếm: “Đâu ai như các em, đi họp lớp đến tận mười một giờ.”

Vu Hảo ngoan ngoãn uống nước không nói gì.

“Mọi người xem phim gì thế?” Tôn Khải hỏi.

“Có Một Nơi Chỉ Chúng Ta Biết.”

Lục Hoài Chinh đứng lên, định mua thêm vé, “Có cái gì?”

“Anh bị não cá à?” Vu Hảo nghi ngờ nhìn anh, “Có Một Nơi Chỉ Chúng Ta Biết.”

“Tên quái quỷ gì thế.”

“…”

Lục Hoài Chinh mua vé xong quay về, nhưng vừa đặt mông ngồi xuống thì điện thoại trong túi anh và Tôn Khải đồng thời đổ chuông, hai người nghe máy.

Cúp điện thoại, anh quay sang nhìn, ánh mắt khẽ biến, “Tạm thời có nhiệm vụ phải quay về, chị em các em xem xong thì về nhà sớm đi.” Lục Hoài Chinh cởi áo khoác ra, đắp lên đùi Vu Hảo, “Về khuya lạnh lắm.”

Nói rồi rời đi ngay, hai người không đi thang máy mà trực tiếp lao vụt xuốn cầu thang bộ, cuối cùng khi đến tầng trệt, Lục Hoài Chinh đỡ lấy cầu thang phóng mình nhảy xuống, người qua đường thấy thế liền che miệng hét lên.

“Parkour hả?”

“Ngầu chết đi được.”

Hướng Viên im lặng, dè dặt quan sát vẻ mặt của hai cô vợ ngồi bên.

“Hôn lễ ngày mai, em có còn phải tham gia nữa không?”

Vu Hảo và Triệu Đại Lâm mỗi người cầm một ly nước, nhìn hai bóng lưng rời đi như gió, sưng mặt đồng thanh đáp: “Dù gì chị vẫn phải đi!”

HOÀN CHÍNH VĂN

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio