(Đây là các ngoại truyện vụn vặt được tác giả đăng trên weibo trong quá trình viết truyện, thế nên có thể sẽ có chi tiết không khớp với chính văn.)
.
Sau khi hai người kết hôn.
Vu Hảo không quen ngủ chung với người khác nên quyết định chia phòng. Nhưng trong đêm tân hôn đầu tiên, Lục Hoài Chinh ngủ ở phòng khách, đến nửa đêm nghe thấy tiếng động thì lập tức cảnh giác, song vừa mở mắt đã nhìn thấy Vu Hảo ôm gối đứng trước giường anh. Cô không đi tất, ngón chân dường như rất lạnh, anh bèn ôm người lên giường, mắt nhắm mắt mở thấp giọng dỗ cô: “Sao vậy? Hửm?”
Vu Hảo nói: “Hay là ngủ chung đi, tân hôn mà chia phòng như thế thì không hay cho lắm.”
“Em chắc chứ?”
Căn phòng mờ mờ, cô thấp giọng nói: “Em chưa từng ngủ chung với anh, thử xem sao.”
Lục Hoài Chinh cười, “Được.”
Vừa tắt đèn, cô nàng đã ngủ rất say, anh nhìn người dưới thân chằm chằm, cả một đêm không hề chợp mắt.
Đêm thứ hai, Vu Hảo vẫn đến.
Cô ôm gối, đáng thương nhìn anh, “Hình như tối qua vẫn ổn nhỉ? Tối nay lại ngủ chung đi.”
Lục Hoài Chinh: “Được.”
Lại một đêm anh không chợp mắt, vành mắt đen như gấu trúc.
Đêm thứ ba, Vu Hảo lại tới nữa.
Nhưng Lục Hoài Chinh lại vùi đầu vào gối, giọng buồn bực: “Tha cho anh lần này đi.”
.
Tôn Khải và Triệu Đại Lâm cãi nhau đòi ly hôn.
Tôn Khải tìm Lục Hoài Chinh khóc lóc kể lể, “Triệu Đại Lâm quá mạnh, anh thấy Vu Hảo có mạnh đến vậy đâu. Anh có cảm giác trong đội chỉ có cậu mới là người đàn ông có địa vị trong gia đình nhất.”
Lục Hoài Chinh uống rượu, “Đúng.”
Tôn Khải: “Lại đây người anh em, cậu dạy anh một chút đi, phải làm thế nào mới khiến vợ ngoan ngoãn nghe lời mình, khiến cô ấy mỗi ngày đều quấn lấy, cậu nghĩ xem.”
Lục Hoài Chinh đưa mắt nhìn anh ta với vẻ lạ lùng, ho nhẹ một tiếng: “Cái chuyện này… Anh cứ so về thể chất đi, dĩ nhiên là phải kết nối với biểu hiện trên giường.”
Tôn Khải:???????
.
Nối tiếp câu chuyện “chật”.
Vu Hảo không hiểu ý của chữ “chật” cho lắm, rất rất lâu sau này cô mới hiểu được.
Ngày hôm đó, Lục Hoài Chinh thi hành nhiệm vụ xong quay về, đã rất lâu rồi hai người không gặp nhau. Anh vừa vừa vào cửa đã thấy Vu Hảo đang loay hoay ở phòng bếp, Lục Hoài Chinh cởi giày ra, đặt chìa khóa lên giỏ ở huyền quan, xỏ dép vào đi tới ôm lấy người từ phía sau đặt lên bồn, vừa cúi đầu hôn cô vừa cởi nút áo mình, cởi một nút lại hôn một cái.
Hai người quay về phòng, Vu Hảo nghe anh liên tục nói chữ này ở bên tai mình.
Đợi đến lúc kết thúc, Vu Hảo hỏi anh, hôm nay em mặc quần áo đâu có chật đâu, là đồ ngủ mà.
“…”
Bàn tay đang kẹp thuốc của Lục Hoài Chinh run lên, tàn thuốc rơi xuống giường.
.
Lúc kết hôn, Lục Hoài Chinh vẫn còn đang làm nhiệm vụ, gửi cho Vu Hảo một tấm thẻ.
Vu Hảo hỏi: “Bao nhiêu?”
Lục Hoài Chinh: “Không biết, em đi đến ngân hàng kiểm tra đi, mật mã là ngày sinh của em.”
Vu Hảo cầm thẻ đi kiểm tra.
Sau đó cô nhìn số tiền trong thẻ mà ngây ngẩn hồi lâu.
Cô gửi tin nhắn cho Lục Hoài Chinh, “Các anh có chiêu mộ nữ binh không, em đến đăng ký còn kịp không?”
Mấy ngày sau. Lục Hoài Chinh nhắn lại: “Thế nào?”
Vu Hảo nhắn: “Ba mươi triệu, trong thẻ của anh có ba mươi triệu đấy!”
Lục Hoài Chinh nhắn tiếp: “À, đó là di sản của ông nội.”
.
Trước ngày Vu Hảo và Lục Lục kết hôn, có một đôi cấp tốc nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Nhận được thiệp mời kết hôn của Triệu Đại Lâm, Vu Hảo sững sờ, “Chị nói ai cơ?”
Triệu Đại Lâm ho khan nói: “Tôn Khải. Ngoài ra, em làm phù dâu, còn Lục Hoài Chinh làm phù rể.”
Ngày đó, một nhóm người chen lấn trong nhà trọ của Lục Hoài Chinh.
Mấy người đàn ông ngồi bên ngoài chơi bài, còn các cô gái ở bên trong thử váy cưới cùng lễ phục phù dâu, giữa chừng bất chợt Triệu Đại Lâm nổi hứng, nói với Vu Hảo: “Em có muốn thử cảm giác mặc áo cưới trước không?”
Trái tim nhỏ bé của Vu Hảo rơi tõm xuống, “Không hay lắm đâu.”
Hướng Viên cùng mấy phù dâu khác đều giơ hai tay hai chân lên tán thành, bày tỏ muốn xem Vu Hảo mặc áo cưới.
Vu Hảo nhìn chiếc váy cưới trắng tinh đặt trên giường, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, trên vai áo được đính đá quý trong suốt.
Vừa nhìn thấy lòng đã rung động, cô bèn xoay người đi thay váy.
Chờ Vu Hảo đi vào thử, Triệu Đại Lâm nháy mắt với Hướng Viên, cô nàng nhanh trí, lập tức nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
Mấy người đàn ông đang hăng hái đánh bài, Hướng Viên xông tới lôi người ngồi giữa ra ngoài.
“Anh, tới đây.”
Lục Hoài Chinh loạng choạng suýt đánh rơi cả bài, anh nhìn cô nàng hấp ta hấp tấp, “Này, bộ lửa cháy hả.”
Hướng Viên đoạt lấy bài trong tay anh đưa cho Gia Miện, “Anh, anh giúp anh ấy đánh một ván đi.”
Gia Miện ngồi một bên chờ mà lòng sớm đã ngứa ngáy khó chịu, nhanh nhẹn ngồi xuống ghế, không cho anh chút cơ hội nào.
Khi Vu Hảo thay áo cưới đi ra thì Lục Hoài Chinh đang dựa vào cửa tán gẫu với Triệu Đại Lâm, đuôi mắt quét thấy bóng dáng trắng tinh khôi đi ra, theo bản năng nhìn sang.
Lập tức ngực thắt lại.
Áo cưới dạng trễ vai để lộ xương quai xanh thanh tú, vai tròn trịa, cánh tay như miếng ngọc nho nhỏ trắng nõn trơn láng, eo thon lả lướt xương thịt đầy đặn.
Vu Hảo không ngờ anh cũng ở đây, cô cười một tiếng rồi xách váy lên chậm rãi quay một vòng, “Có đẹp không?”
Lục Hoài Chinh ngây người như phỗng.
Cả thế giới chỉ còn lại hai chữ, “Đẹp lắm.”
Mười pút sau.
Thử váy cưới xong, mọi người vẫn đang đánh bài.
Lục Hoài Chinh vào bếp uống nước đá, Tôn Khải đi đến lấy đồ uống, nhưng mở tủ lạnh ra tìm một vòng cũng không thấy đâu, anh quay đầu nhìn bóng người đang dựa vào bồn rửa tay, nghi ngờ hỏi: “Cậu khát lắm hả?”
Lục Hoài Chinh uống nước ừng ực rồi đặt ly xuống, phiền não cầm cổ áo lên quạt gió, tức giận ừ một tiếng.
“Vợ anh quá đáng lắm.”
Tôn Khải nghe thấy anh nói vậy.