Lại một năm sang, hơi lạnh hòa trong gió thu, Lục Hoài Chinh phải đi cứu viện ở châu Phi, một năm không về.
Tiến sĩ Tiểu Trương độc thân ba mươi mấy năm trong viện của Vu Hảo cũng đã yêu rồi, cây sắt đã nở hoa, ấy thế mà Lục Hoài Chinh vẫn chưa về.
Vu Hảo gửi tin nhắn Wechat cho Lục Hoài Chinh: tiến sĩ Trương yêu rồi.
Vị tiến sĩ Tiểu Trương này có thể coi là tuyển thủ giải ngũ biệt đội “solo” từ khi còn trong bụng mẹ. Không phải ngày trước không giới thiệu, chỉ là tiến sĩ Tiểu Trương lấy lý do mình còn nhỏ mà từ chối liên tục. Bây giờ thì lại cuống cuồng tới nỗi mấy vị giáo sư già sáu mươi mấy tuổi phải đỏ mặt vỗ đùi: “Tiểu Trương à! Cậu tỉnh lại đi! Mau nhìn tóc trên đầu cậu kia kìa!!”
Ngay cả Vu Hảo là người khá bàng quan cũng nhìn không đặng, còn định giới thiệu cả cô em họ hàng xa của Lục Hoài Chinh cho anh ta. Em họ của Lục Hoài Chinh, cái tên Lục Hoài Chinh được coi là đèn xanh ở viện nghiên cứu, hễ có quan hệ liên quan tới Lục Hoài Chinh thì bất kể là ai, bọn họ đều muốn thử, đừng nói đến em gái, ngay cả dì út mà bọn họ cũng muốn gặp.
Triệu Đại Lâm nói, Lục Hoài Chinh chính là thẻ thông thành trong cuộc sống của Vu Hảo, như thể từ sau khi có anh, mối quan hệ cá nhân nhạt nhẽo của cô bỗng chốc trở nên phong phú.
Tiến sĩ Tiểu Trương cũng nể mặt Vu Hảo, đồng ý sẽ đi gặp mặt em họ của Lục Hoài Chinh. Bữa cơm gặp mặt diễn ra tại nhà Lục Hoài Chinh, Tiểu Trương vừa vào cửa đã lúng túng tay chân, nói chuyện lắp bắp, em gái nhỏ nhìn lướt qua rồi cụp mắt, biểu hiện mình không có chút hứng thú. Tiểu Trương lại càng ngồi không yên, dè dặt toan đứng dậy rời đi, Vu Hảo lại cuống lên giữ người lại.
Từ cấp ba khi bắt đầu biết cô, Lục Hoài Chinh chưa bao giờ thấy cô sốt ruột vì chuyện của người khác như vậy, trong lòng vừa khó chịu vừa thấy hiếm lạ. Thế là anh cười khuyên Tiểu Trương ngồi xuống, bản lĩnh có thể trò chuyện với bất cứ ai của Lục Hoài Chinh vẫn không hề đổi từ sau khi kết hôn. Không ai để ý đến em họ nữa, hai người bọn họ trò chuyện từ trời nam đất bắc, chuyện gì Lục Hoài Chinh cũng tiếp. Mắt thấy trong mắt Tiểu Trương dần toát lên tia sáng hưng phấn, cuối cùng Vu Hảo cũng yên tâm. Xuất thân của Tiểu Trương không tốt, anh ta vốn nhạy cảm tự ti, có mấy lần giáo sư cũng khuyên cô nên chịu trách nhiệm gì đó, cũng may có Lục Hoài Chinh, nếu không cô thật sự không biết phải chịu trách nhiệm thế nào. Chỉ chớp mắt, tiến sĩ Trương đã sắp kết hôn rồi, hôn lễ định vào mùa xuân năm sau, đã gửi thiệp mời cho hai người.
Vu Hảo lại nhắn tin: Tháng sau tiến sĩ Trương sẽ cử hành hôn lễ, anh có về được không?
Năm ấy tín hiệu cơ trạm trú đóng tại châu Phi của nhóm Lục Hoài Chinh bị phần tử khủng bổ cho nổ, đoàn kiến trúc sư mất gần nửa năm mới sửa xong, đợi tới khi anh có thể sử dụng lại điện thoại thì trong điện thoại đầy rẫy tin nhắn hỏi thăm của người nhà. Tuy trong thời gian qua vẫn có thể gửi thư về nhà không định kỳ, song suy cho cùng Wechat vẫn tiện hơn, có chuyện gì thì có thể nhắn tin.
Khi Lục Hoài Chinh nhìn thấy tin nhắn về hôn lễ của tiến sĩ thì thời gian đã qua ba tháng. Vu Hảo nhắn tin cho anh rất nhiều, mỗi tin gần như đều chỉ một dòng, toàn là những chuyện nhỏ không to tát. Anh chống chân ngồi dưới đất, đọc hết các tin nhắn. Thời gian dừng lại ở tin nhắn cuối cùng, gửi vào ngày hôm qua, “Phim mới của Kobisko đã chiếu rồi.”
Ngày hôm ấy, Triệu Đại Lâm hẹn Vu Hảo đi xem phim, chính là phim thuộc dòng bí ẩn của đạo diễn Kobisko mới khởi chiếu. Vu Hảo rất thích đạo diễn này, cô vẫn đang đợi bộ phim của ông ra rạp, có điều lần này cô không vội vã đi xem.
Triệu Đại Lâm không tưởng tượng nổi, “Không phải em đang chờ phim ra rạp sao? Định chờ Lục Hoài Chinh về đi xem với mình hả?”
Vu Hảo gật đầu.
“Cậu ta vẫn chưa nói bao giờ về đúng không?”
“Chờ thôi ạ.”
“Mẹ kiếp, em nói thế, làm chị nhớ Tôn Khải rồi.” Nhưng rồi cô nàng run lên, nhanh chóng xóa tan suy nghĩ này, “Thôi bỏ đi.”
“Sao vậy?” Vu Hảo không hiểu.
Triệu Đại Lâm chê bai: “Anh ta ấy hả, lần nào về nhà là cũng ngủ, em còn nhớ lần trước bốn người chúng ta hẹn nhau đi xem phim không, kết quả giáo sư tạm thời giữ chị lại, ba người bọn em đi xem The Avengers. Chị hỏi anh ta kết cục thế nào, anh ta nói vợ yên tâm đi, phản diện chết hết rồi.”
Vu Hảo bổ sung: “Chết hai lần.”
“No no no.” Triệu Đại Lâm giơ tay lên, lắc lư ngón trỏ, “Ý anh ta chỉ Người Sắt, anh ta bảo với chị Người Sắt là phản diện, vì anh ta chỉ xem mở đầu rồi ngủ, tưởng Thor mới là nhân vật chính.”
Nói xong, cô nhìn Vu Hảo với vẻ hâm mộ, “Nên em có hiểu không, có lúc chị cảm thấy mình không cùng tần số với Tôn Khải, ước gì được như Lục Hoài Chinh… Thôi bỏ, chị đi xem phim trước, về sẽ spoil cho em, hừ!”
Kế hoạch trở về của Lục Hoài Chinh bị kéo dài ba tuần.
Vu Hảo vừa ra khỏi viện nghiên cứu thì trông thấy bóng người quen thuộc. Ở ngoài viện, lá cây màu vàng kim rụng rơi, trải dài một con đường tĩnh lặng, những phiến lá vàng nằm chân người đàn ông nọ, đập vào mắt là đôi giày lính sạch sẽ của anh.
Anh đã đổi sang thường phục, mặc áo đen quần đen đứng ngoài xe. Mấy tháng không gặp, mái tóc đen đã được cắt tỉa gọn gàng, nhìn cô không chớp mắt.
Tim Vu Hảo đập thịch, trong khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt ấy, cõi lòng cô như nở hoa đầy hưng phấn, chỉ muốn chạy đến lao nhanh về phía anh, nhưng cuối cùng vẫn dằn bước chân, chậm rãi đi đến trước mặt anh.
“Về rồi đấy à?”
Lục Hoài Chinh dựa vào cửa xe, cười một tiếng đáp, tháo mũ lưỡi trai xuống đội vào đầu Vu Hảo, che nắng cho cô, “Lên xe đi đã. Về nhà thăm bố mẹ trước, rồi tối anh dẫn em đi xem phim.”
Con tim Vu Hảo mềm ra, bao giờ anh cũng ghi nhớ những chuyện cô muốn làm, dù là chuyện nhỏ nhặt tới mấy.
Có điều cuối cùng vẫn không xem phim được.
Ăn tối xong, Lục Hoài Chinh ngồi uống trà nói chuyện trên trời dưới đất với bố vợ, Vu Hảo xỏ giày vào, đứng trước cửa nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha ra hiệu, chúng ta có thể lên đường.
Anh liếc nhìn cô, giải thích với bố vợ đôi cầu rồi đứng dậy, định chào tạm biệt mẹ vợ đang nghe điện thoại ở bên cửa sổ. Nhưng chợt phát hiện, nữ sĩ Phùng Ngạn Chi xưa nay luôn có tác phong mạnh mẽ lại cầm ống nghe không nhúc nhích, hệt như bị hóa đá.
Lão Vu cũng phát hiện điều không đúng, hai người đàn ông nhìn nhau, Lục Hoài Chinh thấp giọng gọi, “Mẹ?”
Phùng Ngạn Chi sực tỉnh, bà cúi đầu, giọt nước mắt to chừng hạt đậu rơi xuống, bà vội giơ tay lên lau, nhưng cuối cùng vẫn không nén được mà hít mũi khóc òa.
Bà ngoại của Vu Hảo đã qua đời tại bệnh viện nhân dân. Đêm đó bốn người bọn họ cấp tốc về Tuyền Thành, Lục Hoài Chinh lái xe. Phùng Ngạn Chi khóc suốt dọc đường, ông Vu khuyên không được, thế là bèn để bà khóc cho thỏa. Vu Hảo không có cảm tình sâu đậm với bà ngoại, nên trên đường đi cô cũng không nói lời nào, Lục Hoài Chinh nắm tay cô, không phải là không an ủi, chỉ là, Lục Hoài Chinh biết Vu Hảo không khó chịu đến thế. So với Phùng Ngạn Chi đau buồn, Vu Hảo lại cảm thấy lóng ngóng hơn.
Có rất nhiều người đến dự tang lễ của bà ngoại, phần lớn Vu Hảo đều không quen, giữa họ hàng với nhau cũng chỉ hỏi thăm khách sáo, Phùng Ngạn Chi biết từ nhỏ Vu Hảo không được họ hàng quan tâm yêu thương nên cũng không để cô đi theo, thế là người gần như lo liệu mọi chuyện trong tang lễ là Lục Hoài Chinh. Lục Hoài Chinh không quá ân cần, song cũng lễ độ chu đáo, không để ai nói ra nói vào.
Ngày thứ ba sau khi lo xong tang lễ, một nhà Phùng Ngạn Chi định về Bắc Kinh. Bỗng ông ngoại làm loạn lên, nói mình khó chịu. Người nhà hỏi một lượt nhưng ông không nói gì, chỉ đỏ mặt la hét nói mình mệt, mọi người ù ù cạc cạc, coi như ông làm loạn.
Trong ấn tượng của Vu Hảo, ông ngoại là một người vốn yếu đuối, chỉ luôn nghe lời bà ngoại, cũng không thân thiết với con cháu. Hồi nhỏ Phùng Ngạn Chi rất ghét bố mình, cảm thấy ông không ra dáng đàn ông, nay bà ngoại mất, bà thấy có lẽ là ông ngoại chỉ không chấp nhận nổi sự thật, hoặc giả là muốn lên Bắc Kinh với bạn họ, không muốn ở lại Tuyền Thành nữa. Phùng Ngạn Chi biết ông chỉ muốn làm theo ý mình, thế là sầm mặt không nói không rằng, cậu vẫn còn đó, nhưng ông không nghe lọt câu nào, chỉ đỏ mặt la hét không cho ai đi.
Ông cậu thấy khuyên không nổi, bèn quay sang nói với Phùng Ngạn Chi, “Hay là chị dẫn bố đi cùng đi, cả đời này ông ở Tuyền Thành cũng chán rồi, để ông theo chị lên Bắc Kinh đi.”
Phùng Ngạn Chi từ chối, “Không được.”
Hốc mắt ông ngoại đỏ lên, dẩu môi tỏ vẻ tội nghiệp y hệt một đứa con nít. Vu Hảo không nhịn được, toan mở miệng lên tiếng thì bị Phùng Ngạn Chi trợn mắt. Lục Hoài Chinh đi đến cạnh, gập người hỏi ông cụ: “Ông ngoại, ông khó chịu ở đâu ạ?”
Bác út vẫn còn nói kháy, “Ông ấy thì khó chịu ở đâu, ông muốn lên Bắc Kinh hưởng phúc với mấy người thôi.”
Lập tức ông ngoại tức giận la lớn: “Ai muốn lên Bắc Kinh với mấy đứa hả, còn lâu ta mới đi, bà nhà ta ở đâu, ta ở đấy, ta ở lại đây, ta đi Bắc Kinh làm gì, ta sẽ chết ở đây!”
Thực ra là sinh thực khí của ông ngoại nổi mấy nốt sởi, ông không nói với ai mà chỉ nói với một mình Lục Hoài Chinh, còn là lúc Lục Hoài Chinh đi vệ sinh, ông lặng lẽ đi theo sau anh. Tiêu chuẩn của nhà vệ sinh công cộng ở nông thôn Tuyền Thành rất kém, Lục Hoài Chinh đang “giải quyết” giữa chừng thì ông cụ nhẹ nhàng lướt đến phía sau, cúi đầu nhìn anh chằm chằm, để lộ ánh mắt cảm khái.
Lục Hoài Chinh đưa ông đến bệnh viện chuyên khoa nam, ông cụ xấu hổ xoay người không chịu vào, còn đứng ngoài căn dặn Lục Hoài Chinh, nói cậu có thể đừng nói cho mấy đứa phá gia nhà tôi biết căn bệnh này được không. Bác sĩ dở khóc dở cười nhìn người đàn ông tuấn tú làm dấu tay OK.
Đợi người đi vào rồi, anh mới bất đắc dĩ cúi đầu bật cười.
Ông cụ bị bệnh, thế mà trong nhà không một ai biết, chỉ có điều, sau đó thường xuyên có người đi thăm ông, hàng xóm cũng hay hỏi cháu rể ông làm gì. Ông cụ không biết Lục Hoài Chinh làm gì, ông không hỏi mà cũng không định hỏi, lại không có tư cách hỏi. Ông chỉ đáp, “Tôi chỉ biết, dù gì thì đứa cháu rể này của tôi, vừa lịch thiệp vừa đàn ông, còn có thể giữ bí mật cho tôi.”
“Xì xì, tôi không thấy thì sẽ không tin.”
Thực chất cũng chẳng phải lịch thiệp gì, người vốn vững tâm sắt đá, chỉ là, một thoáng vô tình thấy được sự dịu dàng của người.
Lục Hoài Chinh.