Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人
~~~~~~~~~~~~
Sau khi màn vận động kịch liệt này kết thúc, Tô Hoài Cẩm sức khỏe không tốt nên ngất xỉu, đến khi hắn tỉnh lại lần nữa, phát hiện trong tẩm cung không có bóng dáng của Triệu Tuyên Diệc, xung quanh yên tĩnh, không có cung nữ và thái giám nào trông coi.
Tô Hoài Cẩm lập tức gọi hệ thống: "Thống Nhi, sao tôi còn ở đây, Diệc Diệc của tôi đâu, hôn lễ của chúng tôi đâu?"
Hệ thống: "Cậu ngủ bất tỉnh nhân sự."
Tô Hoài Cẩm đẫm lệ: "Xong rồi, có phải tôi đã lỡ mất hôn lễ của mình rồi không?"
Hệ thống bình tĩnh nói: "Ừ."
Tô Hoài Cẩm trực tiếp khóc to, hắn cảm thấy mình thiệt thòi, mà hệ thống nghe tiếng khóc của Tô Hoài Cẩm nhất thời có chút muốn khóc.
Nó chưa bao giờ tuyệt vọng như thế, đáng lẽ vận mệnh chi tử phải có hậu cung ngàn giai lệ mới đúng, nhưng bây giờ, không chỉ không có giai lệ, còn bị bẻ cong, thậm chí có thể tuyệt hậu!
Hệ thống căm hận rác rưởi ký chủ nên định không nói cho Tô Hoài Cẩm, sau khi hắn hôn mê, Triệu Tuyên Diệc đã ôm hắn tham gia hôn lễ.
Hệ thống ngẫm lại, khuyên nhủ: "Điều này chứng minh hai người có duyên không phận, nên đừng nghĩ đạp hư vận mệnh chi tử nữa."
Tô Hoài Cẩm cãi lại: "Rõ ràng là vận mệnh chi tử đạp hư tôi, còn dùng quyền lực của y làm nhục tôi."
Hệ thống mém nữa bị tức hộc máu, nếu không phải tên rác rưởi cậu quyến rũ vận mệnh chi tử, vận mệnh chỉ tử có thể thích kẻ rác rưởi như cậu!!
Nghe thấy tiếng hộc máu, Tô Hoài Cẩm vội vàng an ủi hệ thống: "Dù sao đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, Thống Nhi đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan."
Hệ thống không thể chấp nhận được sự thật, lớn tiếng nói: "Cậu chờ đó."
Tô Hoài Cẩm cảm thấy không ổn, cảnh giác hỏi: "Mi muốn làm gì?"
Hệ thống không nói lời nào.
Tô Hoài Cẩm hỏi lại nhiều lần, hệ thống vẫn im lặng không lên tiếng, Tô Hoài Cẩm suy đoán, có thể thế giới sau sẽ bị chỉnh tàn tạ, đang lo lắng thì đột nhiên cửa điện bỗng mở ra.
Tô Hoài Cẩm tưởng rằng Triệu Tuyên Diệc trở lại, nhưng khi ngửa cổ lên nhìn, mới phát hiện là một tên thái giám.
Thái giám kia trông lạ mặt, lúc đến gần Tô Hoài Cẩm mới nhận ra là Chu Chính Duyên, hắn giật mình nói: "làm sao huynh tới đây được?"
Tô Hoài Cẩm cảm thấy có chuyện không lành, giây sau thấy Chu Chính Duyên vừa lật đật cởi quần áo trên người xuống vừa nói: "Đệ đừng quan tâm, chúng ta thay y phục trước, đệ mặc y phục của huynh rồi đi đến cửa cung, nơi đó sẽ có người tiếp ứng đệ."
Tô Hoài Cẩm kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ, cuộc sống hạnh phúc sắp bị Trình Giảo Kim phá hỏng.
Trình Giảo Kim, Nghĩa Trinh, húy Tri Tiết, là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường.
Ông được xếp thứ trong số công thần được vẽ chân dung trên Lăng Yên các.
Tô Hoài Cẩm từ chối: "Nhưng mẫu thân của đệ..."
Chu Chính Duyên nói: "Đừng lo lắng, huynh đã sắp xếp cho mẫu thân của đệ rồi."
Tô Hoài Cẩm gần như muốn khóc đến nơi.
Hệ thống: "Ha ha ha ha......"
Chu Chính Duyên nhìn Tô Hoài Cẩm cảm động muốn khóc, áy náy nói: "A Cẩm, đệ đừng cảm động, tất cả đều là lỗi của huynh, nếu huynh không vì gia tộc phản bội đệ, đệ cũng sẽ không bị Hoàng Thượng bắt, hôm nay huynh giúp đệ trốn khỏi hoàng cung, thoát khỏi bàn tay của Triệu Tuyên Diệc, là huynh đền bù cho đệ.:
Tô Hoài Cẩm: "..." Đại huynh đệ, cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không cần.
Nhưng không thể nói ra những lời này, hắn chỉ có thể dưới sự thúc giục của Chu Chính Duyên, buồn rầu cởi giá y phượng bào trên người xuống, thay y phục thái giám trên người Chu Chính Duyên vào bị đưa ra đại điện.
Toàn bộ cung nữ, thái giám giữ cửa đều ngất xỉu, chắc là bị Chu Chính Duyên đánh ngất.
Hắn buồn bã đi tới cửa hoàng theo con đường Chu Chính Duyên nói, quả nhiên thấy xe ngựa đã chờ sẵn ở đó.
Cùng các triều thần dự dạ tiệc, Triệu Tuyên Diệc đã sớm rời đi, dù sao y cũng không cần bồi các triều thần uống rượu, vậy nên trực tiếp vào động phòng, làm những chuyện khiến hắn nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng Triệu Tuyên Diệc đúng là rất vui mừng, trong lòng không khỏi khẩn trương, miễn cưỡng uống rượu với các triều thần, để cho tất cả mọi người chung vui cùng y.
Dưới sự dìu dắt của Triệu công công, Triệu Tuyên Diệc đầy mùi rượu, hơi có chút say đi đến trước đại điện.
Cung nữ và thái giám canh cửa đã sớm tỉnh lại, thấy Triệu Tuyên Diệc đi tới, đang muốn hành lễ, Triệu Tuyên Diệc đã phất tay bào bọn họ lui xuống.
Bước vào trong điện, cửa điện sau lưng hắn đã cẩn thận đóng lại, trong điện chỉ có ánh sáng của ngọn nến, y nhìn thấy người ngồi trên long sàn đang đưa lưng về phía cửa điện.
Người nọ mặc giá y phượng bào đỏ rực, yên lặng cúi đầu chờ, giống như thê tử đang đợi trượng phu trở về vậy.
Cơ thể Triệu Tuyên Diệc nóng lên, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn đầu, nhấc chân nhanh chóng đi tới phía long sàng.
Nghe thấy tiếng bước chân, thân thể người nọ đột nhiên chấn động, nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ im lặng cúi đầu ngồi đó, tựa như bức tượng.
Trong khoảng cách mấy chục bước ngắn ngủi, Triệu Tuyên Diệc đã kích động đến không kiềm được, tim đập thình thịch, trong đầu nhớ lại cảnh hai người lăn lộn mấy tiếng trước.
Triệu Tuyên Diệc thấy khô miệng, đang muốn mở miệng gọi tên Tô Hoài Cẩm, ánh mắt bỗng nhiên cứng lại, y đưa tay kéo tấm khăn xuống, che nửa gương mặt người nọ, dùng sức kéo ra.
Gương mặt xa lạ thình lình xuất hiện trước mắt y, ánh mắt tối sầm: "Chu Chính Duyên."
Da đầu Chu Chính Duyên bị y kéo đau, nhưng khóe miệng vẫn gợi lên một nụ cười đắc ý: "Hoàng Thượng."
Giọng nói Triệu Tuyên Diệc lạnh băng: "Hắn đâu rồi."
Chu Chính Duyên bình tĩnh nói: "Đã đi."
Ánh mắt Triệu Tuyên Diệc lạnh giá tựa như u đàm, nhìn chằm chằm Chu Chính Duyên, lửa giận gần như xông ra ngoài, thân thể toát ra sát khí nồng đậm.
Chu Chính Duyên cảm giác được từ thân thể đến tâm mình đều đang sợ hãi, sống lưng đã đổ đầy mồ hôi.
Triệu Tuyên Diệc từ trên cao nhìn hắn ta, lạnh giọng nói: "Ngươi đưa hắn đi đâu?"
Chu Chính Duyên kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nghiến răng nói: "Không biết."
Triệu Tuyên Diệc chợt bóp cổ của hắn ta, Chu Chính Duyên nghẹt thở, khuôn mặt dần tái xanh, ngay cả mắt cũng trợn lên.
bg-ssp-{height:px}
Chu Chính Duyên thấy rõ sát ý trong mắt Triệu Tuyên Diệc, trong lòng đã biết rõ, lần này mình chết chắc.
Nhưng hắn ta không hối hận, lúc trước buộc lòng phải phản bội bằng hữu tốt, lần này hắn ta đã sẵn sàng chịu chết.
"Ngươi giúp hắn chạy trốn, không sợ trẫm giết cả nhà ngươi sao?"
Chu Chính Duyên gian nan nói: "Cả nhà...!Ta...!Đã...!Đã...!Rời đi..."
Tay Triệu Tuyên Diệc càng dùng sức, Chu Chính Duyên phát ra tiếng hấp hối cuối cùng.
Ngay lúc Chu Chính Duyên sắp chết, Triệu Tuyên Diệc chợt ném hắn ta ra, nhìn hắn ta nặng nề ngã xuống đất, nhấc chân bước ra ngoài điện.
"Người đâu, đưa hắn ta vào đại lao, đừng giết chết."
Chu Chính Duyên cười khổ, mặc cho hai tên thị vệ kéo hắn ta rời đi.
Sau khi trốn ra từ hoàng cung, Tô Hoài Cẩm thay bộ y phục do Chu Chính Duyên đã chuẩn bị sẵn ngay trong buồng xe.
Xa phu không đưa hắn ra khỏi kinh thành, mà tạm thời đưa hắn tới một con nhà nhỏ ở ngõ nhỏ hẻo lánh, sau đó nói cho Tô Hoài Cẩm mình tên là Trương Tam, yên tâm ở đây tạm vài ngày, sau đó sẽ đưa hắn rời khỏi kinh thành.
Tô Hoài Cẩm rất muốn hỏi Trương Tam có huynh đệ tên Lý Tứ không, nhưng còn chưa kịp hỏi, Trương Tam đã rời đi.
Sau đó mỗi ngày, ngoại trừ đưa cơm một ngày ba bữa cho hắn, dặn dò hắn đừng đi ra ngoài cũng không thấy người.
Chỉ lúc binh lính đến từng nhà trong thành lục soát, Trương Tam mới dẫn Tô Hoài Cẩm vào mật đạo dưới đất để trốn, qua lại nhiều lần cũng không bị lục soát nữa.
Tô Hoài Cẩm tuyệt vọng nằm trên giường hỏi: "Còn bao lâu nữa tôi mới có thể rời đi?"
Hệ thống: "Một tháng."
Tô Hoài Cẩm nghĩ thầm, nghĩa là, từ lúc hắn bị bắt cho đến bây giờ đang chạy trốn, đã lãng phí hơn nửa tháng.
.
Truyện Huyền Huyễn
Tô Hoài Cẩm vươn tay: "Mi nói tôi giả vờ đi ra ngoài để bị bắt, sẽ OOC sao?"
Hệ thống lạnh nhạt vô tình nói: "Cậu nghĩ sao?"
Tô Hoài Cẩm thấy chỉ còn dư lại một tháng, giữ lại giọt nước mắt đau thương: "Triệu Tuyên Diệc thiệt quá yếu, đã lâu như vậy, còn chưa tìm thấy tôi."
Hệ thống nói: "Vận mệnh chi tử ở thế giới sau sẽ yếu hơn."
Tô Hoài Cẩm lập tức nhận ra sự nham hiểm của hệ thống, khóc to: "Mi thật là độc ác."
Hệ thống ngay lập tức nói: "Vì dạy dỗ con trai, không có cách nào khác."
Tô Hoài Cẩm: "...!Tôi không có người ba như vậy."
Hệ thống thuận thế nói: "Tôi cũng không có đứa con bất hiếu như thế."
Tô Hoài Cẩm tức giận quay lưng lại, không muốn nói chuyện với rác rưởi hệ thống nữa, nhưng ủy khuất trong lòng không thể nào nguôi ngoai.
Đôi mắt hắn đẫm lệ, khóc lóc ầm ĩ: "Không muốn mà, tui không muốn như vậy, người ta muốn một cái ôm yêu thương, người ta muốn ăn thịt, muốn lái xe, muốn nạp điện."
Hệ thống tìm được một bức hình ôm yêu thương, một tấm hình thịt heo, một tấm hình có chiếc xe và một tấm hình có một chiếc di động đang sạc pin, ném cho Tô Hoài Cẩm.
"Nè, cho cậu, đừng nói tôi không tốt với cậu."
Tô Hoài Cẩm: "..."
Hôm đó, Tô Hoài Cẩm bị hệ thống đả kích nghiêm trọng, làm hắn mấy hôm nay đều uể oải, ăn cơm cũng ít lại, ngủ ít đi.
Trương Tam tới đưa cơm cho hắn, do dự một lúc mới hỏi thử: "Tô công tử, mấy hôm nay ngài thế nào?"
Tô Hoài Cẩm thẫn thờ nhìn sắc mặt tiều tụy và bộ dạng phờ phạc của Trương Tam, trong lòng nói, còn sao nữa, thiếu tình yêu, thiếu xe, thiếu điện, thiếu thịt.
Nhưng ngoài miệng hắn vẫn quan tâm nói: "Ta không sao, ngược lại là ngươi, trông ngươi không ổn lắm."
Trương Tam cười nói: "Ta sinh ra đã như thế này.
Tô Hoài Cẩm thầm nói, ngươi nói dối cũng không đỏ mặt, mấy hôm trước rõ ràng khuôn mặt còn có chút thịt, hắn do dự một lát, quan tâm nói: "Đúng rồi, Chính Duyên có ổn không?"
Vẻ bối rối thoáng hiện lên trên mặt Trương Tam, hắn ta vội vàng cúi đầu, sợ Tô Hoài Cẩm nhìn thấy: "Chủ tử đã rời khỏi hoàng cung, nhưng ngài ấy không thể tới tìm người được."
Tô Hoài Cẩm nhìn thấy vẻ mất tự nhiên trên khuôn mặt của Trương Tam, hỏi hệ thống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hệ thống nói, Chu Chính Duyên bị hành hạ ở trong đại lao đến biến dạng.
Tô Hoài Cẩm muốn nhìn tình huống để biết rõ hơn, trả giá mãi với hệ thống, hệ thống mới chịu cho hắn một tấm hình về tình huống hiện tại của Chu Chính Duyên.
Tô Hoài Cẩm run lập cập, đôi đũa trên tay rơi thẳng xuống đất.
Trong hình, Chu Chính Duyên bị tra tấn ác liệt, trên người không còn chỗ nào là nguyên vẹn.
Đến khi Trương Tam rời đi, Tô Hoài Cẩm bàn bạc với hệ thống có nên trở về hay không, nếu lúc trước muốn trở về là vì muốn ăn thịt, nhưng bây giờ muốn trở về là vì muốn cứu Chu Chính Duyên.
Hệ thống khuyên nhủ hắn một hồi, nói không ai biết tình hình hiện giờ của Chu Chính Duyên, hắn không thể nào biết được, nếu trực tiếp quay lại sẽ OOC.
Tô Hoài Cẩm chỉ có thể bất an chờ đợi.
Cơ hội nhanh chóng đến, Trương Tam đưa cơm cho hắn cả ngày cũng chưa xuất hiện, hệ thống nói Trương Tam đã bị bắt, Tô Hoài Cẩm phân vân không biết bây giờ nên giả vờ ra tìm cơm rồi sau đó bị phát hiện bắt đi hay là chờ Trương Tam nói ra hắn đang ở đâu để Triệu Tuyên Diệc phái người đến bắt hắn.
Tô Hoài Cẩm còn chưa nghĩ xong, đã nghe thấy tiếng bước chân ồn ào từ bên ngoài, cuối cùng dừng trước cửa nhà hắn.
"Mở cửa."
~Hết chương ~.