Edit & Beta: ????Ella????
~~~~~~~~~~~~
Triệu Tuyên Diệc ung dung đè sự giãy giụa của hắn xuống, giọng nói dịu dàng nhưng không cho phép từ chối: "Không, ta có thể."
Đây là một bài dạy lái xe dài dằng dặc mà rất phong phú, Triệu Tuyên Diệc nắm tay Tô Hoài Cẩm dạy lái xe, cách mở cửa xe, cách điều chỉnh ghế ngồi, cách thắt dây an toàn, cách cảm biến tốc độ bánh xe, cách đạp bàn đạp ly hợp, vào số...!
Một lần rồi lại một lần, dù trong lúc dạy hắn có bảo dừng lại, lúc nói không cần, thầy giáo Triệu Tuyên Diệc vẫn cố chấp dạy học sinh không chuyên tâm.
Tô Hoài Cẩm làm học sinh nghiêm túc, sau một hồi la hét giọng nói cũng khàn, thân thể không còn chút sức lực, chỉ có thể làm cá mặn nằm liệt trên giường, mặc cho thầy giáo Triệu dạy dỗ.
Triệu Tuyên Diệc ôm thân thể trắng nõn của Tô Hoài Cẩm, hôn lên gò má ướt đẫm mồ hôi của hắn, hôn lên hàng mi dính nước mắt của hắn.
Cơ thể Tô Hoài Cẩm run rẩy khi y hôn lên yết hầu mẫn cẩm của hắn.
Dù là người hay động vật thì yết hầu đều là chỗ mẫn cảm và yếu ớt nhất, khi bị răng cắn nhẹ vào, sẽ làm bất cứ sinh vật nào run rẩy, cảm nhận được tính mạng của mình đang bị uy hiếp.
Tô Hoài Cẩm cũng không ngoại lệ, những chiếc răng hơi nhọn chạm vào làn da mỏng mảnh của hắn, ngoại trừ hoảng sợ run rẩy, còn sinh ra một cảm giác khác lạ.
"Nhả ra." Tô Hoài Cẩm phát ra âm thanh đầy sự tức giận, nhưng giọng nói khàn khàn, âm thanh nhỏ yếu giống như bé mèo con vừa mới sinh ra không có bao nhiêu sức lực, vừa mềm lại nhu, không giống như quát mắng, ngược lại giống như đang làm nũng.
"Không phải rất thoải mái sao?" Triệu Tuyên Diệc nhìn người dưới thân đang bất giác run rẩy, ngón tay vuốt ve đuôi mắt màu hồng đào của hắn.
Bàn tay vô lực của Tô Hoài Cẩm đẩy cơ thể y ra, nhưng không giống như đẩy ra, trái lại giống như đang chủ động dâng tới tay thợ săn.
"Sao vậy, nóng lòng nên tự ngồi dậy." Giọng của Triệu Tuyên Diệc đầy giễu cợt.
Tô Hoài Cẩm tức giận đến hai má đỏ bừng, mím môi không nói.
Triệu Tuyên Diệc cũng im lặng nhìn hắn, hàm răng hơi dùng sức, suýt chút nữa khiến Tô Hoài Cẩm cảm giác bản thân sẽ bị cắn chết bất cứ lúc nào.
Cơ thể hắn run rẩy dữ dội, giọng nói khàn khàn: "Ngươi nhả ra!"
"Đang cầu xin ta?" Trong mắt Triệu Tuyên Diệc mang theo ý cười, mày mày thích thú nhìn dấu răng mình để lại trên cổ họng của Tô Hoài Cẩm.
Tô Hoài Cẩm trừng mắt nhìn y.
Nhưng Triệu Tuyên Diệc không quan tâm, vừa di chuyển vừa dùng ngón tay xoa đuôi mắt của hắn, chà nhẹ lên yết hầu của hắn: "Tiếc là những dấu vết này, mấy hôm sau sẽ biến mất, nếu những dấu vết này có thể mãi mãi ở trên người người không bao giờ biến mất, ngươi nghĩ có tuyệt không."
Tô Hoài Cẩm còn chưa lên tiếng.
Trong mắt Triệu Tuyên Diệc lóe lên tia ác ý: "Mặc dù những dấu vết đó không thể ở lại mãi mãi, nhưng ta biết, dân gian có loại gọi là xăm hình, ta bảo họ xăm tên của ta lên mặt của ngươi thì sao?"
Tô Hoài Cẩm nhìn Triệu Tuyên Diệc bằng đôi mắt khiếp sợ, đừng nói xăm lên mặt, xăm lên người thôi, Tô Hoài Cẩm có thể chắc chắn mình sẽ đau đến muốn đập đầu tự tử, dù sao thuốc tê ở cổ đại còn kém xa ở hiện đại, huống chi là phần gò má mỏng manh, đau đớn chỉ là phụ, quan trọng nhất là ở trên mặt, làm sao hắn còn dám gặp người khác, quá xấu hổ!
Thấy sắc mặt Tô Hoài Cẩm trắng bệch, trong con ngươi đen nhánh trầm tĩnh đầy kinh hoàng, Triệu Tuyên Diệc khẽ cười: "Sợ đến vậy sao, ta chỉ nói đùa thôi mà, sao ta có thể đối với A Cẩm như vậy chứ."
Tô Hoài Cẩm thấy Triệu Tuyên Diệc cười vui vẻ như vậy, thầm nghĩ, đại huynh đệ, ta thấy ngươi không hề giống như đang nói giỡn.
Không giống như đang nói giỡn, Triệu Tuyên Diệc dường như đã nghĩ ngơi đủ, không trêu đùa Tô Hoài Cẩm nữa, bắt đầu miệt mài mãnh liệt làm tiếp.
Từ sáng sớm đến tối, lại từ tối đến bình minh.
Khi kết thúc, thần chí của Tô Hoài Cẩm đã không rõ, long sàng hỗn độn, đôi môi của Tô Hoài Cẩm sưng đỏ giống như đóa hoa anh đào đỏ tươi rách rát, hai mắt sưng đỏ, cả người không còn chỗ nào lành lặn.
Tô Hoài Cẩm còn tưởng rằng đây là trừng phạt của Triệu Tuyên Diệc dành cho hắn, nhưng không ngờ, đến khi hắn tỉnh lại, Triệu Tuyên Diệc vẫn chưa rời đi, trong tư thế đó, đút cho hắn một chén cháo, sau đó tiếp tục chiến đấu.
Cả người Tô Hoài Cẩm không còn chút sức lực, tuy rằng đã ăn một chén cháo, cũng chỉ tạm no bụng, với thể lực kinh người của Triệu Tuyên Diệc, vừa bắt đầu Tô Hoài Cẩm đã xin tha, nhưng y cũng không có ý muốn bỏ qua cho hắn.
Ngoài điện.
Triệu công công và những cung nữ, thái giám khác im lặng cúi đầu đứng giữa trời đông tuyết phủ, từ đầu đến chân gần như đóng băng thành tượng đá.
Lúc người từ Ngự Thiện Phòng đưa bữa trưa tới, Triệu công công không thể không gõ cửa hỏi.
Không lâu sau, giọng nói trầm thấp của Triệu Tuyên Diệc từ trong điện truyền ra: "Vào đi."
Triệu công công đẩy cửa ra, không để cho người của Ngự Thiện Phòng đi vào, mà thay vào đó, tự mình bưng từng món ăn đi vào trong điện.
Khi cửa điện vừa đẩy ra, mọi người liền nghe thấy tiếng khóc nức nở từ bên trong truyền ra, cao cao thấp thấp, lưu luyến kéo dài, nhẹ nhàng tựa nhẹ lông vũ, cào nhẹ vào lòng của mọi người, khiến cho nhịp tim của tất cả mọi người đều đập nhanh hơn.
Nhưng lông mày của tất cả mọi người không nhúc nhích, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, như thể không có sinh mệnh vậy.
Triệu công công nhẹ nhàng đặt ngọ thiện ( bữa ăn trưa) lên trên chiếc bàn ở ngoại thất, lúc xoay người rời đi, vô tình lướt qua long sàng trong nội thất.
Xung quanh long sàng treo những tấm màn màu vàng, khiến cảnh vật bên trong trở nên lờ mờ không thể nhìn rõ, thể nhưng âm thanh khóc nức nở kia, còn nghe rõ hơn khi ở ngoài điện.
Ông thấy vóc dáng cao ngất và cường tráng của người thế, cường thế không cho phép từ chối sủng ái một người khác
Thân hình người kia mảnh khảnh, vừa khóc thút thít vừa muốn bò ra bên ngoài, chỉ tiếc rằng chưa được hai bước đã bị kéo trở về.
Trong lúc đang vùng vẫy, Triệu công công nhìn thấy một bàn tay thò ra khỏi tấm màn, năm ngón tay dùng sức nắm mép giường, càng dùng sức, có thể thấy trên mu bàn tay trắng nõn kia, nổi lên đầy gân xanh.
Ánh ban mai từ cửa sổ rọi vào trong, chiếu lên bàn tay thon dài như ngọc kia, xinh đẹp tựa như món đồ thủ công được làm một cách khéo léo.
Nhưng dáng vẻ đang loay hoay tìm đường ra bên ngoài của hắn, khó khăn tựa như vị trích tiên ( thần tiên bị đày xuống trần gian).
bg-ssp-{height:px}
Tiếc là bàn tay đó đưa ra ngoài chưa được bao lâu, đã bị một bàn tay khác bắt lấy, bàn tay nọ lớn hơn tay hắn nửa vòng, cường ngạnh bao phủ sau đó kéo vào trong.
Đến khi hoàn toàn kết thúc, Tô Hoài Cẩm cuối cùng cũng bất tỉnh như mong muốn, suy nghĩ đầu tiên trước khi hắn ngất xỉu là: Cuối cùng cũng kết thúc, nếu còn chưa kết thúc, hắn sợ rằng mình là người đầu tiên trong lịch sử ngủm vì làm chuyện này.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Hoài Cẩm còn có chút hoảng hốt, hắn bị đặt trên một chiếc giường mềm mại và được đắp chăn ấm.
Trong phòng có chút mờ tối, ánh mắt Tô Hoài Cẩm tan rã, giọng nói yếu ớt: "Muốn die."
Hệ thống: "Cậu còn sống."
Tô Hoài Cẩm hít thở không xong: "Cảm giác như bị ép khô."
Hệ thống lại tiếp tục nói: "Bên trong cơ thể cậu còn đầy đủ lượng nước, nếu không, thì cậu thật sự là người chết."
Tô Hoài Cẩm suýt chút nữa nghẹn chết, hắn cảm nhận được sự thù địch và tức giận từ trong giọng nói của hệ thống.
Thử nghĩ xem, mặc dù vận mệnh chi tử đã đi lên đỉnh cao nhân sinh, nhưng bị hắn bẻ cong, có thể không tức giận được sao.
Quên đi, lòng dạ hắn không có hẹp hòi như vậy, sao có thể so đo với một hệ thống nhỏ nhoi đâu.
Sau khi tự động viên mình, Tô Hoài Cẩm có chút đói, muốn ngồi dậy bảo người bưng thức ăn lên, nhưng vừa di chuyển, lập tức nghe thấy tiếng leng keng leng keng, nghe hơi hay??
Tô Hoài Cẩm theo âm thanh nhìn xuống, phát hiện trên cổ tay mình có thêm một xiềng xích mày bạc, bò từ cổ tay xuống góc phòng trên mặt giống như trường long, chôn sâu xuống lòng đất.
Tô Hoài Cẩm: "!!"
Tô Hoài Cẩm lắc lắc sợi dây xích màu bạc, ngu người hỏi: "Đây là sao?"
Hệ thống cười trên nỗi đau của người khác: "Lúc cậu đang ngủ, y mang trang sức lên cho cậu đó."
Tô Hoài Cẩm: "??"
Hệ thống: "Đúng rồi, cậu còn đổi chỗ ở."
Mí mắt Tô Hoài Cẩm giật giật, trong lòng xuất hiện một sự cảm không lành, hắn nhìn xung quanh, nhận ra chỗ này có hơi quen mắt.
Đầu tiên, chỗ này rất lớn, lớn đến mức dạ minh châu khảm trên tường cũng không thể chiếu sáng hết, xung quanh dạ minh châu có ánh sáng mờ mờ, những chỗ khác dần trở nên đen kịt.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn và tiếng xiềng xích va vào nhau, trên mặt đất được trải một tấm thảm dày màu đỏ, chỉ sợ có đặt chân lên cũng không nghe thấy tiếng bước chân.
Chứng minh ở chỗ này chỉ có một mình hắn.
Nơi này được xây dựng nguy nga lộng lẫy, tất cả vật liệu không phải bảo vật mà đều là gỗ, trong không khí còn thoang thoảng mùi đàn hương dễ ngửi.
Núi giả nước chảy, các đóa hoa nở rộ, bây giờ là mùa đông, lẽ ra trăm hoa điêu tàn, không thể nở rộ được.
Nhưng trên mặt đất luôn có luồng nhiệt thoát ra, nhiệt độ trong không khí rất cao có thể mặc bộ đồ mỏng của mùa hè.
Đây là địa cung ( cung điện dưới lòng đất) mà hệ thống đã nói cho hắn trước kia, cũng chính là mật thất do Triệu Tuyên Diệc cố ý sai người xây dựng cho hắn.
Tô Hoài Cẩm: "...!Vậy nơi đây là hoàng kim phòng sao?"
Hệ thống: "Đúng vậy, cảm thấy vinh hạnh chứ?"
Tô Hoài Cẩm nghĩ thầm, vinh hạnh khỉ mốc, hắn chỉ muốn ăn thịt, sẵn tiện hưởng thụ cuộc sống xa hoa trong hoàng cung, nhưng bây giờ rõ ràng không giống với mong muốn của hắn.
Cho dù có hệ thống nói chuyện, nhưng hắn cũng không muốn bị nhốt trong đây cả ngày đâu.
Tô Hoài Cẩm không nói chuyện, hệ thống cũng không lên tiếng, nó không còn gì để nói với tình hình bây giờ, cũng bị hành động của vận mệnh chi tử làm cho chết lặng.
Dù sao thế giới này sắp kết thúc rồi, nếu không cứu được thì không cứu nữa.
Tô Hoài Cẩm vén chăn, muốn đi xuống giường uống nước, nhưng ngay khi vừa chuyển động, đã phát hiện có gì đó sai sai.
Hắn đổi sắc nói: "Thống Thống, có phải y chưa tắm cho tôi đúng không?"
Hệ thống: "Ừ."
Mặt Tô Hoài Cẩm đầy nhục nhã: "..."
Hệ thống cười lạnh.
Tô Hoài Cẩm dùng lời lẽ chính đáng nói: "Thật quá đáng, thân thể tôi dơ bẩn đã không nói, còn muốn chiếm đoạt linh hồn của tôi."
Hệ thống: "??"
Tô Hoài Cẩm thở dài: "Haiz, nghe nói lúc động vật phân chia lãnh thổ, thích lãnh thổ mình chiếm có mùi hương của mình."
Hệ thống thầm nghĩ, cậu đừng tưởng tôi không nhận ra niềm vui trong giọng nói của cậu, rác rưởi!
Mặt đầy nhục nhã Tô Hoài Cẩm không chỉ phát hiện Triệu Tuyên Diệc chưa tắm cho hắn, còn không cho hắn mặc quần áo, lập tức càng nhục nhã hơn.
Sau đó, hắn nhục nhã, lõa thể đi xuống giường rót ly nước uống, vừa đi vừa lắc tay, tiếng leng keng leng keng không ngừng vang lên.
Sau khi uống nước xong, Tô Hoài Cẩm cảm thấy cổ họng đã khá hơn, đang định quay về giường, chợt phát hiện có một chiếc gương lớn đặt bên mép giường.
Chiếc gương này không giống gương đồng thường thấy, cực kỳ giống thủy tinh ở hiện đại, khi soi rất rõ ràng, hắn đứng trước gương, lập tức nhìn thấy bản thân trong gương.
Hắn đụng vào những dấu vết trên người, nói với hệ thống: "Tôi nghi ngờ hắn đặt gương ở đây là cố ý, chắc chắn có ý xấu, ha ha ha."
Hệ thống không lên tiếng, cảm thấy mình bị Tô Hoài Cẩm chọc đến bay màu.
Tô Hoài Cẩm say mê sờ vào dấu răng ở chỗ yết hầu của mình, cười hì hì tiếp tục nói: "Mi nhìn mấy vết trên người tôi xem, chặc chặc, thật sự rất đẹp, đúng rồi, đặc biệt là trên cổ tay, dấu răng rất sâu."
Hệ thống: "..." Thật ồn ào!!
~Hết chương ~.