"Ngài Thiệu... Cái kia, ông chủ của tôi bây giờ không có trong tiệm."
Điền Điềm nhìn quý ngài trên người là âu phục giày da trước mặt, quả thật cũng bị sự kiên nhẫn của đối phương đánh bại.
"Lại không có mặt?"
Trong câu nói của đối phương lại nghe ra có chút đương nhiên, khiến Điền Điềm chột dạ tránh né ánh mắt hắn.
Thiệu Huy không nhìn thấy bên trong cánh cửa nhỏ khép hờ, một đôi tay đối với Điền Điềm dùng sức quơ quơ, tất cả đều là tư thế đuổi người.
"Vâng... Đúng vậy, anh ấy bây giờ không ở đây." Điền Điềm nói dối nên có chút sốt ruột, "Nếu không ngài đi về trước đi, lần sau nếu ông chủ tới tôi sẽ gọi cho ngài?"
Thiệu Huy lẳng lặng nhìn đôi mắt của đứa nhỏ trước mặt, bên trong đôi mắt đều là chột dạ, có thể cảm thấy sau lưng y đã nhễ nhại mồ hôi.
"Ngài Thiệu?"
Thiệu Huy mặt không cảm xúc: "Lần trước cậu cũng nói với tôi như vậy."
Điền Điềm cảm thấy trên mặt mình đang dán lên chữ lừa đảo cực lớn, y nhích đến gần Thiệu Huy, giảm tiếng nói xuống, nho nhỏ nói: "Anh Huy, anh đừng làm khó dễ em có được hay không."
Thiệu Huy nhìn người trước mặt đang tràn ngập xin tha mà lòng hắn nới lỏng ra: "... Thôi, cậu lần sau nhớ liên hệ tôi."
"Được được được được, em đảm bảo." Điền Điềm thở ra một hơi, "Xin lỗi anh Huy, lại khiến anh có thêm một chuyến đi không có kết quả."
"Cũng không hẳn." Thiệu Huy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Cậu chừng nào tan tầm, tôi mang cậu đi ăn cơm."
"Không không không, không cần đâu."
"Không đi không được." Thiệu Huy sắc mặt trầm đi, "Tôi mời cậu nhiều bữa như vậy, cậu không nên mời lại một bữa sao?"
"A..." Điền Điềm vao theo bản năng run rẩy, "Nên mời."
"Cho nên chừng nào cậu mới tan tầm?"
"Em..." Điền Điềm nhìn nhìn bàn tay bên trong cánh cửa đang không ngừng xua xua y, gật đầu với Thiệu Huy, "Hiện tại là có thể tan tầm rồi."
"Vậy dọn dẹp một chút, đi thôi."
________
"Đến rồi." Thiệu Huy với âu phục thẳng tắp trên người không để ý chút nào mà đưa tay kéo cái ghế nhựa, đi đến bên bàn nhỏ, "Nơi này cậu tới chưa?"
"Chưa." Điền Điềm dáo dác ngó quanh, nhìn thật kĩ quán ăn bên trong một khu chung cư này, "Cửa hàng này bán gì a."
"Tiệm mì." Thiệu Huy tựa hồ nở nụ cười, "Chưa từng tới có phải không, tôi biết mà, nơi này bán mì thịt bò là ngon nhất."
Điền Điềm hắc hắc cười.
"Cậu cười cái gì vậy?"
"Mì thịt bò thì em mời được."
Thiệu Huy bị chọc cười: "Đó cũng chưa chắc, tôi muốn ăn tô lớn."
" tô còn được nha." Điền Điềm ngồi xuống, lấy giấy ăn nỗ lực lau bàn, "Chỉ cần anh ăn được."
_____________
Mì bò vừa thơm vừa nhiều, Điền Điềm ăn đến muốn đem đầu lưỡi nhai luôn: "Cái này ăn ngon quá! Anh Huy thật sự quá lợi hại!"
"Chuyện này có gì mà lợi hại." Thiệu Huy nhìn đối phương ăn đến ngon miệng khiến khẩu vị của hắn cũng mở mấy phần, "Cậu ăn nhìn như em trai tôi vậy, ăn như sói đói."
"Không phải như sói đói nha, em đây là thưởng thức món ăn." Điền Điềm uống một ngụm nước lèo, "Hơn nữa nếu Thiệu Hàm nghe thấy anh nói như vậy chắc chắn sẽ nóng giận."
"Nó giận dỗi còn không ít sao?" Nói đến em trai, Thiệu Huy không khác gì những người anh trai khác yêu thương em, "Cậu không nghe Tư An nói tới những công trạng vĩ đại của nó sao?"
"Mỗi lần Tư An nhắc đến nó đều là khen, toản bộ kí túc xá của chúng em ai cũng biết đứa em trai bảo bối này của cậu ta."
"Hừ, đó là do Tư An dễ tính." Mắt Thiệu Huy mang đầy ý cười, "Nhà tôi già trẻ đều một thân tật xấu, nếu nó có một nửa tính tốt của Tư An, tôi đang ngủ cũng phải cười đến tỉnh."
Điền Điềm không tỏ rõ ý kiến, y rất ao ước có thể là người có anh trai kia, y cười cười với Thiệu Huy: "Em biết anh Huy rất giỏi, em rất ngưỡng mộ."
"Cái gì mà giỏi với ngưỡng mộ." Thiệu Huy xoa nhẹ đầu y, "Ăn mì đi."
"Aizzz, biết rồi." Điền Điềm xin tha, "Đừng vò, làm rối đầu em rồi!"
____________
Điền Điềm vội tắt đèn kí túc xá, mang theo tô mì bò lớn, nhận được trận hoan hô lớn của mọi người.
Y thừa dịp các bạn cùng phòng đi ra hành lang, chiếu đèn pin đến phía cuối chân giường lôi ra cái rương gỗ.
Y nhẹ nhàng lấy hóa đơn ăn cơm tối hôm nay ra, trên đầu tờ hóa đơn đánh một con số, lại mở hộp ra.
Bên trong rương gỗ hoàn toàn trống rỗng, chỉ có vài phiếu hóa đơn, nhưng nếu như nhìn kỹ là có thể phát hiện những con số trên đó là nối tiếp nhau.
[]
Đây là lần thứ được cùng anh Huy ăn cơm, thật hạnh phúc.
Điền Điềm nói thầm một câu, nhẹ nhàng đóng hộp lại khóa kỹ.
Y nhìn cái rương cười cười, cái rương gỗ lớn như vậy, đời này sợ là không có cơ hội chứa đầy được.
Bất quá, Điền Điềm cuộn mình lại trên giường kí túc xá lén lút cười, y đã rất thỏa mãn rồi.
________________
Điền Điềm đầu vẫn đang được băng bó nhìn chằm chằm vào rương gỗ hiện tại đã được chứa đầy, nhớ tới những năm tháng đại học mơ hồ kia, nhớ tới chính mình khi còn lén lút ngưỡng mộ Thiệu tổng.
Cái rương này rốt cục cũng đầy, chỉ là không biết từ lúc nào bắt đầu, đồ vật chứa bên trong từ chỉ là vật kỉ niệm đơn thuần, hiện tại lại trở thành tội chứng của y.
Thành gông xiềng khiến y không ngừng vùng vẫy.
Điền Điềm thở dài một hơi, bắt đầu thu thập hành lý của mình.
Cãi nhau dẫn đến lái xe đâm vào bồn hoa, đến thận phận trợ lý cơ bản này y cũng không đảm nhận được, còn có thể có ích lợi gì đây.
Y thật sự mệt mỏi rồi.
Yêu không nổi nữa.