"Đường tiên sinh." Thiệu Huy đẩy cánh cửa phòng nghỉ ngơi, trực tiếp đi tới trước mặt Đường Thước, "Đến đây có việc gì sao?"
"Thiệu tổng?" Đường Thước nhìn thấy hắn nháy mắt có chút kinh ngạc, lại rất nhanh đổi thành khuôn mặt tươi cười, "Không nghĩ tới là ngài tự mình đến đây."
Thiệu tổng ngẩng đầu nói: "Tôi còn có việc, Đường tiên sinh nói tóm tắt đi."
"Tôi vốn muốn tìm tiểu Điền nói chuyện một chút, cũng không định đến đây gặp vị đại phật gia ngài đây." Đường Thước nhún vai một cái, bị Thiệu Huy thiếu kiên nhẫn đánh gãy.
"Cậu tìm em ấy để làm gì?"
"Đương nhiên là có việc nha." Đường Thước cười cười khiến Thiệu Huy nhìn đến phiền, "Thứ nhất là vì hợp tác sự, thứ hai -- tôi là tới tìm tiểu Điền ôn chuyện, tôi còn muốn hảo hảo cảm ơn cậu ấy một chút."
"Cảm ơn?" Thiệu Huy nghe không hiểu đây là giọng điệu âm dương quái khí gì, áp suất cả người càng ngày càng thấp, "Tôi lại không cảm thấy có chuyện gì đáng để Đường tiên sinh cố ý đến đây một chuyến cả."
"Thiệu tổng nói như vậy cũng quá độc đoán đi." Đường Thước nâng chung trà lên uống một hớp, chậm rãi đặt xuống, nghiêm nghị lên tiếng, "Thiệu Huy, em biết anh oán tránh em năm đó không nói mà đi, đối với em không có sắc mặt tốt cũng là chuyện bình thường... Nhưng rõ ràng đó là gút mắc của hai chúng ta, anh lại đem người ngoài vô tội cuốn vào, người ta đã cùng anh diễn nhiều năm như vậy rồi, có phải anh cũng quá tàn nhẫn..."
Ầm!
"Nực cười!" Thiệu Huy vỗ mạnh lên mặt bàn, khiến Đường Thước cả kinh mà run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, vành mắt trong nháy mắt đỏ lên, càng tạo cho người ta cảm giác yếu đuối đáng thương.
"Em biết năm đó là em có lỗi với anh, nhưng em cũng có nỗi khổ a, anh không thể cho em cơ hội làm lại từ đầu, cho em bồi thường..."
"Được rồi." Thiệu Huy phất phất tay, đánh gãy tự bạch của Đường Thước, "Nếu Đường tiên sinh đã không có công sự muốn nói, mời về, tạm biệt."
Thiệu Huy xoay người, không chút lưu luyến nào chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã!" Đường Thước đột nhiên đứng lên, cười nói với người đang đưa lưng về phía mình, "Cho dù anh bây giờ không muốn gặp lại em, nhưng Điền Điềm dù sao cũng là vô tội đi. Anh lẽ nào lại cho rằng giữa các anh thật sự sẽ có tình yêu sao? Làm lỡ năm thanh xuân của người ta, anh không thấy hổ thẹn sao? Anh đơn giản chỉ đem người ta làm tấm màn, anh chỉ muốn che dấu sự thất bại của anh mà thôi! Anh..."
"Đường tiên sinh, tôi kiến nghị cậu nên đến khoa thần kinh khám qua một chút xem sao." Thiệu Huy đến đầu cũng không quay lại, tiêu sái rời đi, "Việc nhà của tôi, không cần cậu nhọc lòng."
- -----
Thiệu Huy vừa mới đi ra, thư ký liền đuổi theo hắn.
"Thiệu tổng, Đường tiên sinh bên kia..."
"Sau này những công việc liên quan tới Đường gia, không cần đem đến trước mặt tôi." Thiệu Huy lần đầu tiên công tư bất phân, lại cảm thấy rất sảng khoái, hắn một bên thu thập văn kiện trên bàn làm việc, một bên tiếp tục nói, "Tháng sắp tới tôi sẽ không tới công ty, có văn kiện gì cứ gửi vào mail của tôi là được... Còn hội nghị thông thường sẽ đổi thành hội nghị qua video..."
"Thiệu tổng, ngài đây là?"
Tay thu thập văn kiện của Thiệu Huy dừng một chút: "Người yêu của tôi bị thương, người ngoài chăm sóc tôi không yên lòng, tôi phải đến chăm sóc cậu ấy."
Việc Thiệu tổng đã kết hôn mọi người đều biết, thư ký cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ tiếp tục hỏi: "Vậy những văn kiện cần chữ ký ngài, chúng tôi phải giao cho trợ lý Điền để anh ấy đi đưa cho ngài sao?"
"Tiểu Điềm bị thương, trước khi khôi phục hoàn toàn sẽ không tới công ty, công việc dưới tay cậu ấy, các người cũng an bài một chút, tận lực hạn chế liên hệ với cậu ấy, không nên ảnh hưởng cậu ấy dưỡng thương, nếu như thực sự không giải quyết được thì hãy trực tiếp liên lạc với tôi, hiểu chưa?"
Tiểu thư ký bị ngay lập tức nhét vào đầu lượng tin tức này có chút ong ong, trả lời cũng chậm một nhịp: "Đã biết, tôi hiểu rồi, Thiệu tổng."
"Được." Thiệu tổng cầm cặp lên, một cái tay khác lấy điện thoại di động ra, "Tôi đi trước, làm việc cho tốt."
"Vâng... Tạm biệt Thiệu tổng."
Tiểu thư ký không nhịn được gãi đầu một cái.
Người yêu của Thiệu tổng bị thương, trợ lý Điền cũng bị thương -- chẳng lẽ... Đúng như mình nghĩ sao.
- -----
"Chú Lý, trực tiếp chạy đến bệnh viện đi."
Thiệu Huy một tay ôm cặp ngồi vào xe, dùng tay không bị thương tiếp tục xem xấp giấy trước mặt.
【Dinh dưỡng cho người bị gãy xương
Ẩm thực phải phối hợp theo nguyên tắc, như rau dưa, các loại trừng, chế phẩm từ đậu, hoa quả, canh cá, các loại thịt, kiêng ăn các món chua cay, khô nóng, đầy mỡ, càng không thể sử dụng các thực phẩm bồi bồ quá sớm, ví dụ như canh xương hầm... 】
Thiệu Huy vừa nhìn, một bên lấy ra cuốn sổ tay hằng ngày ghi chép vào.
Vết thương trên tay Thiệu Huy hơi đau một chút, hắn theo bản năng nhìn băng gạc trên tay nghĩ-- cũng không biết nhiệt độ cơ thể của tiểu Điềm đã hạ xuống hoàn toàn chưa, chân có đau lắm hay không.