"Cá đã mắc câu rồi mày còn sững sờ ở đó làm gì vậy!"
Thiệu Huy hoảng thần, nghe Thiệu đổng nói liền thu dây, chỉ là lúc này cũng đã muộn, con cá mập mạp cắn câu lúc nãy đã ăn được con mồi, thoát khỏi lưỡi câu, nghênh ngang bơi đi.
"Hôm nay mày sao vậy, không muốn câu cá nên giả bộ mệt mỏi để gạt ba à?" Thiệu đổng cũng thu dây, một bên chỉnh lại mồi câu, một bên cảm khái, "Mày cũng không phải thằng nhóc Tư An kia, hồn vía lên mây cái gì."
"Hả?" Thiệu Huy nghe ba hắn nói vậy, mới phân lực chú ý tới Trần Tư An ngồi câu cá ở đầu bên kia, cầm điện thoại không biết đang vui sướng cái gì, cần câu đặt bên cạnh đều ngã hết xuống đất cũng không phát hiện, "Nó đang làm gì mà chăm chú vậy?"
"Trừ việc nói chuyện với em trai mày còn có thể làm gì." Thiệu đổng hừ một tiếng, "Kéo dài đã bao nhiêu năm như vậy rồi, cũng không đứng đắn nói chuyện yêu đương một lần, có phải là mày đã dọa bọn nó sợ rồi không?"
"Cái gì gọi là con dọa sợ tụi nó?" Thiệu Huy dở khóc dở cười nhìn cha đẻ của hắn, Thiệu đổng hiện tại thì thông tình đạt lý lắm, năm đó lúc mới biết chuyện chẳng phải cũng đã nổi trận lôi đình, còn hận không thể lấy phần sức lực từ lần đánh gãy chân hắn để tháo rời từng bộ phận trên người Trần Tư An hay sao, ý niệm này cũng kéo dài đến mấy năm chứ chẳng đùa, bây giờ lại bắt đầu mạnh miệng nói mình là một người lớn văn minh, "Tiểu Hàm không phải còn nhỏ sao, để Trần Tư An chờ thêm mấy năm thì có sao đâu? Còn nữa, bây giờ ba ngứa mắt tụi nó không danh chính ngôn thuận ở bên nhau, lúc trước ba lại không phải nói như vậy nha."
"Mày cũng nói là lúc trước rồi, không cho ba thay đổi sao?" Thiệu đổng đối với hành vi không nể mặt mình của đứa con lớn nhất rất căm tức, nhưng cũng chỉ là bực bội ngoài mặt mà thôi, liếc nhìn Thiệu Huy không biết chút gì về thông tình đạt lý một cái, "Nếu ba nói may là mày tìm được một đứa nhỏ thận trọng như Điền Điềm vậy, nếu không, không biết mày đã đắc tội với bao nhiêu người, hai người già bọn ta chắc cũng phải bị chọc tức đến làm ra mấy việc sai lầm."
"Tại sao lại nói đến con rồi?" Vừa nhắc tới Điền Điềm, Thiệu Huy lại cảm thấy tim mình đau đớn cùng mệt mỏi, tóm lại tối qua không kết luận được cái gì, cuối cùng là Điền Điềm mê mang thiếp đi, thấy y như vậy trong lòng hắn lại khó chịu không thôi.
Thiệu đổng không biết khúc mắt của bọn họ, lại cảm thán: "Mày năm đó không phải cũng như vậy sao? Cả ngày cười ngu, hỏi mày có chuyện gì mà vui vẻ vậy, không phải lúc đó mày lần nào cũng nói tới tiểu học đệ của mày sao?"
——————
"Ngày nào cũng không ở nhà ăn cơm, công ty bận đến vậy sao?"
"Không phải." Thiệu Huy vừa vào cửa liền đưa tay vào trong túi, "Gần đây mới quen được một tiểu học đệ, khá hợp ý, đã hẹn với nhau sẽ cùng đi ăn vài bữa cơm... Đây này, người ta còn đưa cho chúng ta mì em ấy tự tay làm nữa."
"Vậy sao."
——————
"Nghe nói con gần đây sắp xếp cho người mới vào thực tập."
"Đúng vậy."
"Lại là tiểu học đệ lần trước con nhắc tới sao?"
"Chính là em ấy, con cảm thấy năng lực học tập của em ấy rất mạnh, dám nghĩ dám làm lại biết cẩn trọng... Có gì không được sao ba?"
"Không có gì, con là tổng giám đốc, chuyện dùng người con tự lo liệu là được."
——————
"Tối nay sao mày dám đối xử với Uông tiểu thư người ta như vậy! Đến chú Uông của mày mày cũng không cho ông ấy chút mặt mũi sao..."
"Trước khi ba kêu con tới cũng chưa từng nói với con đó là buổi tiệc kết giao mà, những chuyện khác của con ba cũng kêu người dẹp hết, phí tâm tư gọi con đến, con còn tưởng có chuyện gì."
"Mày còn có chuyện quan trọng gì hả, mở miệng ngậm miệng chỉ có thằng tiểu học đệ kia của mày!" Thiệu đổng nổi gân xanh, "Thằng con thối! Mày đã sắp rồi, đến đối tượng cũng không có là sao? Khi ba ở tuổi của mày, mày cũng đã gọi ba là ba rồi!"
"Con không vội, với lại..."
"Với lại cái gì?"
"Con không thích con gái."
"Thằng con chết tiệt! Mày lặp lại lần nữa xem!!!"
——————
"Ba lúc đó đã cảm thấy không đúng, đúng như dự đoán, thử một lần mày liền ngả bài, ngu như vậy cũng không biết giống ai." Thiệu đổng thở dài, "Lúc đó ba nhất thời kích động, đánh con, là lỗi của ba."
"Ba, ba sao vậy..." Thiệu Huy ngẩn người, cha hắn vẫn luôn tỏ ra cường thế, không nghĩ tới lại có một ngày nói xin lỗi với hắn, "Đột nhiên nói những chuyện này để làm gì."
"Ba là một lão già sĩ diện, nhưng ba càng không muốn con ruột của ba đối với ba có hiểu lầm." Thiệu đổng bỗng nhiên trở nên cảm tính hiếm thấy, "Không chỉ có con, ba còn muốn cảm ơn Điền Điềm, ba và mẹ con không nuôi con cho tốt, ngược lại là nó mới là người đã dạy con như thế nào là nhân tình thế thái."
"Vậy sao..."
"Được rồi được rồi, đứa nào đứa nấy gương mặt đều hốt hoảng không yên, về thôi về thôi. Một lát mấy đứa câu được cái gì thì đưa cái đấy vậy."
Về nhà thôi, tâm lưu lại nơi nào thì về nơi đó đi thôi.