"Tôi không phải cảm thấy anh chưa từng thật lòng với tôi." Điền Điềm nâng khóe miệng, cong thành một nụ cười, lại buồn đến đau lòng, "Tôi chỉ là không biết, thật lòng của anh là nặng bao nhiêu?"
"Cái gì?"
"Thiệu Huy, tôi cũng rất muốn tin tưởng anh." Điền Điềm thở dài, "Tôi cũng sẽ ảo tưởng rằng từ đầu tới cuối anh đều yêu tôi, thậm chí từ khi vừa bắt đầu anh cũng chỉ động tâm với tôi."
"Nhưng... Anh muốn tôi phải làm sao tin anh đây? Cho dù là lừa gạt bản thân, bắt đầu từ lúc Đường Thước rời khỏi anh đã thích tôi cũng không thể." Điền Điềm xoa xoa đôi mắt khô khốc, "Anh quên mất anh đã nói gì với tôi sao?"
"Lời anh đã nói với em?"
"Tôi đã từng hỏi anh..." Cho dù trong lòng rất khó chịu, Điền Điềm vẫn cố gắng mỉm cười, "Anh sẽ yêu người như thế nào?"
——————
Điền Điềm không nói được, khi đó y đang ôm trong tim loại tình cảm bí mật như thế nào để hỏi ra câu hỏi này.
"Anh Huy..."
"Làm sao? Mệt rồi à?" Thiệu Huy đang đi ở phía trước quay đầu ra sau nhìn y, "Sắp tới đỉnh núi rồi, còn có thể kịp xem mặt trời mọc nữa."
"Không có, em vẫn chưa mệt." Điền Điềm tiếp nhận chai nước Thiệu Huy đưa cho y, chậm rãi nhấp một ngụm, y suy nghĩ một chút mới uyển chuyển nói, "Chẳng qua là em cảm thấy hơi tẻ nhạt, muốn nói chuyện phiếm với anh."
"Nói chuyện phiếm?" Thiệu Huy cười, "Được mà, em muốn nói cái gì?"
"Gì cũng được." Điền Điềm cười cười, "Ví dụ như... Chuyện yêu đương của anh đi tới đâu rồi?"
"Tiểu tử thúi." Thiệu Huy xoa nhẹ cái đầu ướt nhẹp của Điền Điềm, "Bây giờ mà còn muốn trêu chọc anh sao?!"
"Không có nha, sao em dám, ha ha ha." Điền Điềm cười đến ôm đầu nhảy lên phía trước, "Chỉ là quan tâm anh thôi... Anh Huy, em có thể hỏi anh chuyện này không?"
"Hỏi đi."
"Anh... Đến tột cùng là tại sao lại muốn ở bên cạnh ngài Đường vậy?"
"Tại sao?" Thiệu Huy nghe được câu hỏi này lại có chút giật mình, thậm chí là khó giải thích được mà trầm mặc chớp mắt.
"Đường Thước và anh tuổi tương đương nhau, gia cảnh cũng tương tự, tất cả mọi mặt đều tương đối giống nhau đi."
"Cho nên?" Điền Điềm cảm thấy may mắn vì trời vẫn còn tối, sẽ không ai nhìn ra sự thất thố của y, "Bởi vì hai người môn đăng hộ đối, anh liền thích anh ấy sao?"
"Mấy năm nữa anh đã tuổi rồi, những năm trước anh vẫn luôn lo cho chuyện học tập cùng sự nghiệp, bây giờ mọi thứ hầu như đã ổn định đâu vào đấy cả rồi, anh đương nhiên hy vọng có thể mau chóng tìm được một người bên cạnh ổn định và lâu dài, cùng nhau sinh hoạt." Thiệu Huy giống như đang trả lời câu hỏi của y, cũng giống như đang tự nói với chính mình, "Kỳ thực, giữa người và người cũng giống như bánh răng cưa vậy, độ tương đồng càng cao, thì sức lực cần phải bỏ ra để hòa hợp càng ít. Nói thật ra, anh không có nhiều thời gian để dành cho phương diện tình cảm, anh chỉ hy vọng ổn định thỏa đáng."
——————
"Tôi biết anh không muốn buông tôi đi." Điền Điềm nghiêng người lau khóe mắt, ngay lập tức quay người lại đi khẽ cười nói, "Cho dù lúc trước tôi và anh không thích hợp đến đâu đi nữa, tám năm đã có thể làm cho những góc cạnh của tôi mài mòn, tôi đã có thể hoàn toàn phối hợp với ngài hằng ngày, Thiệu tổng, ổn định thỏa đáng mà ngài muốn, tôi đều có thể cho ngài."
"Chỉ là tôi không biết..." Điền Điềm thật sâu nhìn người đối diện, "Đây chính là tình yêu mà ngài cho tôi sao?"
Editor: Wattpad của tui lại kiếm chuyện với lap của tui rồi QAQ. Mợt mỏi qué à. Tui đã đổi DNS rồi mà sao nó cứ không vào được Wattpad hiu hiu hiu. Cầu người giúp đỡ.