"Tớ muốn ăn hồ lô" Mễ Mễ nhõng nhẽo thèm ăn vặt nữa "Tớ cũng muốn..." giờ là Hứa Tử giả nai nhõng nhẽo
"Vậy cậu đi mua cây nhá Dương Mị" Hiểu Hằng móc từ trong túi ra vài đồng đưa Dương Mị
"Các cậu lười quá tớ mua rồi tớ ăn hết đó nha" nói rồi Dương Mị tung tăng chạy ra ngoài với y phục màu vàng nhạt rất đáng yêu.
"Là lá la....." (lố quá đó Dương tỷ) vừa chạy vừa cầm cây hồ lô lăn săn trên phố làm ai ai cũng phải ngó nhìn nàng.
"Á ui da đau quá đi mất" vì vấp phải cục đá (đi không nhìn đường mà ^^)
Lúc này tay nàng không cầm cây kẹo hồ lô nữa mà là cầm cái vạt áo của người nào đó, còn cây thì yên vị trên tóc của người nam nhi trước mặt, còn cây còn lại thì rơi vãi ra đất.
"Ngươi là ai" bỗng có hai tên người hầu phía sau lôi nàng ra khỏi người nam nhân kia.
"Ta là Dương Mị ta lỡ vấp té không phải muốn tới gần cong tử nhà các người đâu"
Nàng ngồi xuống đất bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhưng ánh mắt thì len lén nhìn gương mặt lãnh khốc nhưng cũng không kém phần tuấn mỹ (háo sắc tỷ háo sắc quá).
"Đền"
Trong tâm trí Dương Mị: Cái gì đẹp trai như vậy hào hoa phong nhã như vậy chỉ là vẽ bề ngoài thôi nhưng bên trong lại là một tên keo kiệt, keo kiệt, quá bủn xỉn keo kiệt....
"Ta không có tiền"
"Dẫn ta đi gặp người thân cùa ngươi, để ta kêu họ đền" lúc này khóe miệng của Dương Mị cong lên rồi giật giật tỏ vẻ bất mãn trước tên bủn xỉn này.
"Được thôi"bg-ssp-{height:px}
...Một lúc sau tại quán trọ...
"Help me" cái tật tiếng Anh được nàng nói ra khiến mọi người chú ý nhưng không hiểu gì chỉ có người trong quá trọ hiểu được, họ phóng từ trong trọ ra ngoài
"Ngươi nói ta là heo" nam nhân kia giật mình quay qua nhìn Dương Mị với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Không, tôi đang kêu người thân"
Cả ba người vừa chạy ra thì có một tiếng đồng thanh được miệng cùa Hiểu Hằng và người nam nhân kia
"Ngươi" - người nam nhân
"Ngươi" - Hiểu Hằng
"Ấy chết nhầm....Hoàng...."
"Đừng lên đi ta đang đi thị sát không cần đa lễ"
"Thần tuân lệnh"
"Này, này ai đó?" Dương Mị
"Đây là Hoàng thượng các cậu phải lễ phép..."
"Ý trên đầu có viên kẹo hồ lô kìa đúng không" Hứa Tử la to thậm chí còn cười lớn làm Dương Mị, Mễ Mễ, Từ Thiên và tất nhiên không thễ nào thiếu Hiểu Hằng chết đứng đầu đầy hắc tuyến. Người trong quán trọ thì ngồi bụm miệng cười không dám lớn tiếng (Khổ thân Tử Thiên lãnh khốc, tuấn mỹ như vậy mà bị các tỷ hạ bệ không thương tiếc)