Sáng sớm hôm sau, Yuuki trong bộ đồng phục màu đen-trắng của học viện Âm nhạc và Nghệ thuật Otaku, vai đeo chiếc cặp màu xanh da trời, vui vẻ chạy từ phòng ngủ xuống sảnh cung điện. Jin đang đứng nói chuyện với Miyuki, anh vẫn mặc bộ trang phục bác sĩ như bao ngày khác. Thấy cô chạy xuống, anh ngạc nhiên đến đơ người:
-Yuuki, em tính học ở học viện Âm nhạc và Nghệ thuật Otaku à???
-Dạ! - cô mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
-Ủa, hình như trước anh là cựu học sinh bên đó đúng không Jin? - Miyuki vừa hỏi, tay vừa nghịch những lọn tóc xanh màu biển khơi của mình.
-Ừ. - Jin gật đầu, mắt không rời Yuuki.
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Yuuki kéo tay Jin:
-Chúng ta đi thôi, sắp trễ học rồi.
-À, ừ. - anh thoáng lúng túng.
.
.
.
phút sau, ở học viện Âm nhạc và Nghệ thuật Otaku, phòng hiệu trưởng...
-Ủa, Jin, sao trò... Tôi tưởng trò tốt nghiệp rồi mà?- thầy hiệu trưởng ngạc nhiên.
-À, là thế này... - Jin kể tóm tắt việc đi học cùng Yuuki để bảo vệ cô nàng - Vậy nên xin thầy cho em cùng lớp với Yuuki.
Thầy hiệu trưởng gật gù, lật qua lật lại hồ sơ của Yuuki:
-Vậy hai em học ở lớp V nhé. Hôm nay hai em cứ tạm nghỉ, nhận phòng kí túc đi nhé.
-Dạ. - Jin quay sang xoa đầu Yuuki nãy giờ đang ngơ ngác nhìn đông nhìn tây - Ta về kí túc thôi.
.
.
.
Sau khi nhận phòng kí túc, Yuuki len lén chuồn xuống hoa viên của học viện. Không giống như học viện Vampire, hoa viên của học viện Otaku lại là cả một rừng anh đào. Mùa xuân đang dần tàn, những cánh hoa màu phớt hồng khẽ bay bay theo làn gió. Không biết ma quỷ dẫn lối thế nào mà cô lại đi đến một cây anh đào, có lẽ mới trồng cách đây vài năm. Vô thức, Yuuki chạm tay lên thân cây anh đào đó.
Một luồng sáng chói loá vụt lên khiến Yuuki cẩn trọng lùi lại vài bước. Lòng cô hoang mang tự hỏi rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
-”Hm...Em là Hanako Yuuki phải không?” - trong luồng sáng đó thấp thoáng một hình bóng mờ nhạt của một thiếu nữ.
-A...ai vậy? S...sao lại biết tên tôi? - cô lắp bắp.
Người đó mỉm cười, im lặng không đáp. Cô ấy đưa đôi tay vô hình vuốt nhẹ mái tóc vàng óng của Yuuki:
-”Chị đã chờ em lâu lắm rồi...”
Cô gái ấy vuốt tóc Yuuki, nhưng Yuuki lại có cảm giác như một cơn gió nhẹ mơn man mái tóc mình. Yuuki ngơ ngác:
-Chờ...tôi sao?
-”Chỉ có em mới có thể nhìn thấy chị... chỉ có em mới có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của chị...” - cô gái mỉm cười mờ nhạt -”Chị là Tiramisu Pegasus.”
-Hả? Chị là một trong những truyền thuyết của học viện này sao??? - cô há hốc miệng.
Tira cười buồn, ngồi xuống thảm cỏ phủ đầy sắc hồng phấn của hoa anh đào:
-”Ừm, cũng chính vì cuộc chiến đó mà chị không thể thực hiện tâm nguyện của mình...”
-Tâm nguyện của chị là gì vậy? Liệu em có thể giúp được gì hay không?
-”Chị chỉ ước...được gặp lại con của mình...đứa con mang ánh sáng hi vọng cho chị suốt hai năm thiếu vắng Zexal...” - Tira ngước lên nhìn bầu trời đang thay sắc, giọng không giấu nổi nỗi u sầu -”Chúa trời thật bất công, đã cướp đi tình yêu của chị...rồi lại cướp đi ánh sáng hi vọng của chị...”
Giọng của Tiramisu nhỏ nhẹ như làm gió thoáng qua thôi, nhưng ai oán đến xé lòng. Yuuki im lặng nhìn linh hồn người con gái huyền thoại của gia tộc Pegasus ấy. Khoé mắt Tira thấp thoáng ánh lệ trong suốt.
-”Hikaru...chị thực sự muốn biết thằng bé giờ ra sao...ánh sáng hi vọng của chị...một mình nó lạc trong thế giới đầy cam go này, làm sao chị có thể an lòng nơi thiên đường chứ?”
-Chị đừng lo...mà...Hikaru bị bắt cóc ạ? -Yuuki hỏi.
-”Do ảnh hưởng từ sức mạnh dịch chuyển trong không-thời gian được di truyền từ Zexal nên Hikaru...Hikaru đã lạc sang chiều không-thời gian khác! Chị đã tìm nó rất nhiều, dùng cạn khả năng của mình nhưng chẳng thể tìm thấy nó! Thế rồi...cuộc chiến ấy cướp đi sinh mạng của chị...” - Tira nức nở.
Yuuki vô cùng cảm thương cho linh hồn người đã khuất này. Tấm lòng người mẹ thật ấm áp biết bao. Chỉ tiếc...cô đã sớm mất đi thứ tình cảm thiêng liêng đó. Gạt nước mắt đồng cảm trên gò má ướt đẫm của mình, Yuuki nói, giọng quả quyết:
-Em...em sẽ giúp chị tìm Hikaru!!!
-”Cảm ơn em...” - nụ cười của Tira, phải nói là rất đẹp, đẹp một cách mơ hồ -”Dưới gốc cây này có một nửa của lá bùa, Hikaru giữ nửa còn lại. Em tìm nửa dưới gốc cây này rồi tìm nó giúp chị nhé!”
-Dạ!
-”Khi hai nửa của lá bùa gặp nhau sẽ phát sáng. Hứa với chị...tìm được nó nhé...?”
-Em xin hứa!
Tiramisu Pegasus mỉm cười:
-”Cảm ơn em...vì tất cả...”
Thế rồi linh hồn cô tan biến theo gió mây. Yuuki đứng bần thần hồi lâu. Vì tâm nguyện của người mẹ này, nhất định có chết cô cũn phải thực hiện nó!