Ảo giác lần này xuất hiện nhanh mà biến mất cũng nhanh, chờ đến khi Khương Thần ý thức được thì Trịnh Vĩ, người vốn không nên xuất hiện ở đây vào lúc này đã đứng trước cửa phòng thí nghiệm, sắc mặt xanh mét nhìn anh, cau mày.
“Anh không chăm được Bắc Bắc thì để mặc nó trong phòng làm việc à? Hôm nay là tất niên, có ai lại để một đứa trẻ ở nơi như thế này trải qua lễ mừng năm mới chứ? Anh có thể chịu áp lực, nhưng Bắc Bắc thì không, nó mới có tám tuổi thôi. Em mang Bắc Bắc đi, đến khi nào anh nghĩ thông suốt rồi thì hãy tới đón nó.”
Giọng nói rắn rỏi mang theo đầy tức giận.
Trịnh Vĩ rất ít khi nói chuyện cùng người khác như thế. Anh đang rất tức giận, mà đối với Khương Thần, anh không có cách nào tìm ra một lời giải thích hợp lý cả.
Tất cả là vì cái gì chứ?
Vì sao Khương Thần lại phải chia tay?
Vì sao Khương Thần một mình chăm lo cho Bắc Bắc, rõ ràng là lúc cần giúp đỡ nhất cũng không tới tìm anh?
Vì sao anh lại phải chia cách với hai người kia chứ?
Trịnh Vĩ không hiểu. Anh vẫn muốn chờ đáp án của Khương Thần. Nhưng trả lời anh vẫn chỉ là sự im lặng của người kia mà thôi.
“Mai tôi sẽ tới đón Bắc Bắc, làm phiền cậu rồi.” – Từ đầu tới cuối Khương Thần không nhìn Trịnh Vĩ một chút nào, anh quay về văn phòng thu thập vài thứ cho Bắc Bắc, vài con rô bốt với mấy cuốn truyện cổ tích.
Tay trái Khương Thần không thể nhấc lên nổi, nên chỉ có thể dùng tay phải từ từ lấy từng thứ một.
Đã bốn tháng anh không gặp Trịnh Vĩ, dường như là cậu ấy gầy đi, hầu như cuối năm bận rộn luôn khiến cậu ấy sút cân một chút, nhưng mà dáng vẻ khi suy nghĩ của người kia vẫn luôn là dáng vẻ anh thích nhất.
Khương Thần rất ít khi thấy Trịnh Vĩ tức giận, vẫn là biểu cảm ôn nhu của anh là tuyệt nhất….
Anh tức giận cũng khiến cho Bắc Bắc sợ hãi…..
……………..
Trịnh Vĩ và Bắc Bắc đi rồi, Khương Thần ngồi ở bàn làm việc thần người ra một hồi lâu, đầu óc trống rỗng.
Khương Thần rất đói, cũng rất khát, nhưng nhìn chiếc bánh lạnh lẽo trước mặt mình, anh không có cảm giác muốn ăn chút nào. So với sự mệt mỏi của thân thể, sự mệt mỏi từ trong tâm hồn càng khiến người ta khó chịu hơn.
May mắn là Trịnh Vĩ tới đón Bắc Bắc đi, Bắc Bắc đi theo anh, ngay cả bữa cơm tất niên cũng không kịp ăn.
Một hồi lâu, sự kêu réo của dạ dày cũng đã chiến thắng nỗi buồn khổ trong lòng, Khương Thần cũng vừa lòng với điều này, vì thế cười khổ, cầm lấy chiếc hamburger mua cho Bắc Bắc cắn một miếng. Chiếc bánh lạnh lẽo có mùi hơi tanh, cắn một miếng, cũng không muốn nuốt xuống.
Thảo nào Bắc Bắc chỉ cắn một miếng rồi để đấy.
Khương Thần cau mày cố gắng cắn từng miếng từng miếng nhỏ, rồi uống một ngụm coca để có thể nuốt xuống.
Anh nhìn đống số liệu trên màn hình máy tính, ngây ngốc tới khuya, không làm được gì cả, chỉ là nhớ về hai người vừa mới đi.
Lúc trước khi đặt tên cho Bắc Bắc, anh chọn chữ ‘Hiểu’, vì chữ này có nghĩa là ánh sáng, ánh nắng ban mai, phá tan đi bóng đêm u tối. Suốt tám năm qua, chưa có lúc nào Bắc Bắc rời khỏi Khương Thần, Tết năm nào hai người cũng bên nhau, cùng nhau đón giao thừa, rồi mừng tuổi cho Bắc Bắc, thay cho Bắc Bắc bộ quần áo mới nhất, nhìn Bắc Bắc mỗi năm một lớn lên…..
Trịnh Vĩ cũng thích tên ‘Hiểu Bắc’, anh nói chữ ‘Vĩ’ trong tên anh cũng có nghĩa là ánh sáng, vừa nhìn qua đã biết là người một nhà.
Hai người kia, đều là ánh sáng trói Khương Thần lại.
Nhưng giờ phút này, cả hai đều rời khỏi đây rồi, chỉ còn lại mình anh cô đơn.
…………..
Khương Thần không ngừng tự trách bản thân. Trách anh không phải là một người cha tốt, khiến Bắc Bắc chịu nhiều khổ cực, tự trách bản thân mình quá ỷ lại vào Trịnh Vĩ, tự trách bản thân sau khi chia tay còn hoài niệm quá khứ nhiều như vậy….
Tự trách cùng với nỗi cô đơn tràn đến, khiến cho Khương Thần nóng lên, rồi lại thấy lạnh lẽo. Trong lòng anh vô cùng hoảng hốt, cũng không biết nên nói gì, nên làm gì, không biết nên đi làm sao….
Loại cảm giác này Khương Thần cũng không phải không quen. Rất nhiều năm trước anh đã từng có cảm giác này rồi, lúc chia tay Trịnh Vĩ cũng đã trải qua. Đã như thế, nhưng anh vẫn sống, chỉ đau lòng thôi, dường như tất cả các tế bào trên cơ thể đều đau đớn, sau đó, cái gì cũng sẽ trở thành quá khứ.
Anh im lặng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lẳng lặng chờ đợi cơn đau lần này qua đi. Đã nhiều tuổi, có kinh nghiệm, với những chuyện cảm giác như không thể tiếp nhận được, anh rất nhanh chóng có thể quen với nói.
Dù sao thì con người ta cũng không dễ chết như vậy. Còn sống ngày nào thì ngày đó hãy làm những việc mà một người còn sống nên làm, có trốn tránh cũng không thể thoát được.
Đồng hồ trên máy tính chầm chậm nhảy từng giây, ngày tháng hai đã chuyển sang tháng hai.bg-ssp-{height:px}
Sang năm mới rồi.
Chúc mừng năm mới.
………………..
Đêm đó, Trịnh Quốc Đống thấy con mình khẩn trương khi nhận được một cuộc điện thoại, lòng ông chợt có thứ gì đó nảy lên, ông luôn cảm giác được có chuyện gì đó sẽ xảy đến. Trong điện thoại là giọng trẻ con, sắc mặt Trịnh Vĩ càng lúc càng khó coi, sau khi cúp máy liền vội vội vàng vàng thay quần áo rồi ra ngoài.
Khi Trịnh Vĩ trở về, mang theo cả Bắc Bắc.
Vợ ông đã lâu không gặp Bắc Bắc, vừa mừng vừa lo. Cơm tất niên đã ăn xong rồi, nghe Bắc Bắc nói còn chưa được ăn cơm, bà rất đau lòng, ngay cả chương trình tết cũng không xem, vội đeo tạp dề xuống bếp nấu cơm cho Bắc Bắc.
Trịnh Vĩ không để bà làm, anh để Bắc Bắc ngồi lên ghế trong phòng bếp, còn bản thân mình thì vào bếp nấu nướng.
Bắc Bắc bị bộ dáng giận dữ của Trịnh Vĩ dọa sợ, cả đường đi không dám nói gì. Khi vào tới nhà, nhìn thấy vợ chồng Trịnh Quốc Đống cũng chỉ nhỏ nhẹ nói một câu “Chào ông bà nội.” sau đó liền im lặng nhìn chằm chằm Trịnh vĩ. Bắc Bắc chỉ cảm thấy mình rất oan ức, bé chỉ không muốn ở một mình trong phòng làm việc, nên cũng rất giận bố không giữ lời. Không ngờ khi chú Trịnh tới, liền to tiếng với bố, từ nhỏ tới giờ nhóc chưa thấy chú Trịnh tức giận như thế bao giờ.
Bắc Bắc nghĩ là mình làm sai, lại không biết phải làm thế nào, vì thế nhóc con ngồi ở ghế, không dám nói gì cả, nhìn bóng dáng bận rộn của Trịnh Vĩ, hai mắt cũng hồng hồng lên.
Trịnh Vĩ lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, rửa sạch thái miếng, cho vào chảo xào. Anh chỉ muốn nhanh chóng làm xong món ăn cho Bắc Bắc, cho nên không để ý là mặt mình khó coi thế nào. Đợi đến khi anh phát hiện ra Bắc Bắc ở bàn ăn rất yên lặng không nói gì, mới quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Bắc Bắc đang rất muốn khóc, hai mắt đã hồng hồng đầy nước mắt, nhưng vẫn cố nén lại.
“Bắc Bắc, chờ chú một chút thôi, sắp được ăn rồi, sao mặt đỏ thế kia?” – Trịnh Vĩ ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi.
Trịnh Vĩ mặc tạp dề màu đỏ, thoạt nhìn không hợp lắm. Trước kia ở nhà anh luôn mặc tạp dề màu xanh, cái tạp dề đó cả màu sắc lẫn hoa văn đều là Bắc Bắc chọn, thế nên Trịnh Vĩ cũng mặc nó nhiều năm rồi.
“Chú Trịnh, có phải là Bắc Bắc không nên gọi chú tới không?” – Bắc Bắc vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm sờ sờ trán Trịnh Vĩ, nhỏ giọng hỏi – “Có phải chú Trịnh không thích Bắc Bắc không, chú cau mày, đáng sợ lắm… Nếu chú không thích, con có thể về nhà. Trương Nam đi du lịch cùng ông bà ngoại rồi, chờ anh ấy về con sẽ tìm anh ấy chơi, không tìm chú nữa?”
Trẻ con luôn suy nghĩ rất đơn giản. Bắc Bắc nghĩ là Trịnh Vĩ sẽ thương con ruột của anh, sẽ không quan tâm tới nhóc nữa. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Lúc này Trịnh Vĩ mới biết bản thân đã khiến nhóc con hoảng sợ, vội vội vàng vàng bế Bắc Bắc lên, lau nước mắt cho nhóc.
“Bắc Bắc, năm mới không được khóc nhè, phải thật vui vẻ mới đúng chứ?” – Trịnh Vĩ nhìn Bắc Bắc tủi thân, mắt cũng đỏ lên, càng ôm nhóc chặt hơn – “Bắc Bắc, sao chú lại không thích con được. Chú và bố con, là người yêu con nhất trên đời, mãi mãi sẽ như thế.”
Trịnh Vĩ ôm Bắc Bắc, thật sự không muốn buông ra.
……………
Ngoài cửa phòng bếp, Trịnh Quốc Đống nhìn hai người trong phòng, tràn đầy suy tư.
Một hồi lâu sau, ông lặng lẽ rời đi.
……………..
Sau khi Trịnh Vĩ làm cho Bắc Bắc vài món nhóc thích, nhóc con đã có vẻ buồn ngủ. Cũng may là đồ ăn ngon vẫn có sức hấp dẫn lớn hơn, Bắc Bắc ăn hết một bát to cơm mới gục mặt xuống bàn ăn ngủ.
Trịnh Vĩ vẫn ngồi bên cạnh nhóc, không ngừng gắp rau cho Bắc Bắc, khi nhóc ăn vội quá, liền nhẹ nhàng vỗ lưng, kêu nhóc cứ ăn từ từ.
Buổi tối, Trịnh Vĩ kéo Bắc Bắc đã gà gật rửa mặt mũi chân tay, rồi ôm nhóc về phòng anh.
Đêm đó, Khương Hiểu Bắc ăn uống no sau, ôm chặt cánh tay Trịnh Vĩ ngủ.
Một năm nay, Bắc Bắc học tiểu học, quen nhiều bạn tốt, còn được giấy khen, nhóc rất vui.
Nhưng nhóc vẫn không hiểu tại sao một nhà ba người của mình bỗng nhiên bị xé lẻ. Từ nhỏ, Bắc Bắc đã không thấy rằng gia đình mình có chút đặc biệt. Các bạn nhỏ khác có cha có mẹ, mà nhà nhóc thì chỉ có chú Trịnh với bố, cũng coi như là giống bạn bè rồi, cho nên nhóc thấy rất hạnh phúc.
Buổi tối chú Trịnh hỏi nhóc, Năm mới có nguyện vọng gì. Bắc Bắc khi đó đã buồn ngủ lắm rồi, mơ mơ màng màng trả lời: Muốn như ngày trước, có cả bố và chú cùng sống với nhau.
Trịnh Vĩ điều chỉnh máy sưởi tăng lên, sợ Bắc Bắc lạnh. Nhìn cậu nhóc cuộn tròn ôm lấy cánh tay mình say sưa ngủ, trong đầu Trịnh Vĩ chỉ có một ý nghĩ.
Anh không muốn mất đi gia đình của mình.