Sau hơn tiếng hôn mê bất tỉnh Huyên lờ mờ tỉnh lại... Trong giấc mơ anh luôn nghe thấy một cô gái luôn gọi anh...
Lúc mơ màng tỉnh dậy Huyên phát hiện ra cô bé tầm tuổi đang nhìn anh cười
-Anh. Tỉnh rồi sao? Có mệt không?
Huyên mỉm cười
Sau đó anh lại thiếp đi. Tỉnh dậy lần trong phòng có rất nhiều người
Họ hỏi rất nhiều câu nhưng anh chẳng nhớ gì cả
Rồi cô gái đến nắm tay anh... Cô ấy không nói gì cả...
Ba Ân nhận ra sự khác biệt giữa hai đứa. Huyên mất trí đã đành Như nó cũng chẳng nói gì khiến ông hơi lo
Như biết nói gì đây
Ánh mắt người ta là đề phòng mình
Ánh mắt người ta bây giờ đặt để trên người khác
Chỉ tự an ủi. Do anh mất trí nhớ thôi mà
"
Tối Huyên đang ngồi trên giường thì cô bé ban sáng chạy lại ngồi trên giường của anh cười cười
-Anh bị mất trí nhớ à? Em nghe bác sĩ bảo thế
-Mình quen nhau phải không?
Huyên hỏi
Hà gật đầu như bổ củi
Quen quá đi chứ. Bạn cùng phòng mấy tháng nay còn gì
-Em lại chả biết thừa, anh tên là Vương Bá Huyên. Con trai của bác Vương Bá Hào. Anh rất thích màu Tím...và rất ngang bướng.
Hà nói
Huyên cảm thấy cô bé rất đáng yêu
Vài ngày sau anh bắt đầu trị liệu
Hà bị gẫy tay do tai nạn giao thông đáng là ra viện rồi nhưng con bé bảo ở lại kiểm tra cho kỹ sợ anh Huyên buồn
Con bé suốt ngày tíu tít bên tai như con chích bông ấy
Nó quấn lấy Huyên suốt ngày. Chọc cho anh cười
Không giống như ai kia. Bạn tên Như ấy
Bạn ấy đến cũng chỉ hỏi thăm vài câu cũ rích mặt mày lầm lì
Như mọi hôm đúng giờ ấy Như vào thăm mang cho Huyên âu cháo kỳ công nấu từ sáng
Huyên đang ngồi chơi với Hà. Hôm nay anh đi được vài bước rồi tâm trang vui hẳn ra
-Anh Huyên, táo ngọt nhỉ? Cho anh miếng nữa này
Hà cắn miếng rồi lại đút cho Huyên, anh chàng cũng rất phối hợp há miệng cắn miếng táo dở
-Cô Thu nhờ tớ mang cháo cho cậu. Ăn nhiều một chút.
Như nói, rõ ràng là mình kỳ công nấu mà không dám nói
Chị đại hình như không còn là chị đại nữa rồi
-Để em cầm cho
Hà nhí nhảnh cầm lấy âu cháo
Nóng quá nó làm rơi. Theo phản xạ Như đưa tay đỡ
Cả âu cháo nóng đổ ụp lên tay Như, bắn một chút lên chân Hà làm con bé khóc giãy nảy
Huyên vội vàng xem xét. Xót vô cùng
Hoàng đứng ngoài hốt hoảng chạy vào
-Như, em không sao chứ? Tay em kìa...
Hình như chị đại đã quên luôn cái gọi là đau rồi
Nỗi đau thể xác này đáng gì so với nỗi đau tinh thần
Như cười méo mó. Nụ cười gắng gượng chứng minh mình mạnh mẽ
-Em không sao. Em phải đi tới phòng tập bây giờ. Anh Hoàng dọn giúp em nhé
Như lặng lẽ bước ra ngoài
Huyên đưa mắt nhìn theo cái dáng người mảnh khảnh cô đơn
Hoàng nhìn hai đứa đang cạnh nhau kia chỉ lắc đầu.
Em trai...mất trí cũng đừng làm người ta đau lòng như vậy chứ
Hoàng đi rồi Hà mới thỏ thẻ với anh Huyên
-Mọi người nhà anh không thích em.
-Đâu có Hà nghĩ nhiều quá.
-Anh có thích chị xinh xinh ban rồi không?
-Anh không...biết
Huyên ngập ngừng, lòng đánh tiếng oành như vỡ vụn thứ gì đó
-Anh có thích Hà không?
Hà xấu hổ
-Anh thích
Huyên thành thật gật đầu. Anh vẫn luôn nghĩ cô bé trong giấc mơ của anh chính là Hà. Cô bé hiểu anh, luôn làm anh cười còn Như. Cảm giác của anh chỉ có đau lòng
-Em cũng thích anh. nhưng mà em không thích chị ban nãy... Cả bạn chị ấy nữa. Họ đều không ưa em
Huyên biết chứ. Hai người bạn đến đây luôn đá xoáy Hà nhỏ. Đứa nhỏ đáng yêu như thế làm gì nên lỗi lầm để họ ghét chứ
Dù thế nào thì bạn Như cũng đến chăm sóc bạn Huyên
Hôm nay Huyên và Hà đi dạo. Trị liệu rất tốt không để lại chút di chứng nào
Đi lại được thật tốt. Đang đi thì gặp Như đang đứng nói chuyện với anh chàng tây da trắng
-Hóa ra chị ấy có người yêu đẹp trai quá
Tự nhiên lòng Huyên ngứa ngáy
-Về thôi, Hà anh mệt rồi
Cả ngày. Huyên im lặng không nói nhiều
Lúc Như tới anh nhìn liền không thuận mắt
-Chị khỏi tay chưa?
Hà hỏi. Bàn tay nhỏ bé băng một lớp băng dày
-cám ơn. tôi không sao!
Như vừa dọn dẹp linh tinh xong liền đi rửa hoa quả cho Huyên
-Làm phiền cậu quá. Lần sau những việc này tôi tự làm được.
Tôi à? Xa cách đến như vậy sao?
-Ừ
-Cũng không cần phải ngày nào cũng tới. Tôi khỏe rồi. Cám ơn cậu những ngày qua
Hà nheo mắt nhìn Như. Người này sẽ nổi cáu không? Như trong phim ấy...chăm sóc tận tình cho người ta lại bị người ta ghẻ lạnh chắc hẳn rất uất ức
- Nếu cậu thấy phiền hà quá thì cho tôi xin lỗi. Từ ngày mai tôi sẽ không tới nữa
Như đáp
Câu trả lời lời hờ hững khiến cho hai người còn lại ngạc nhiên
Sao có thể bình thản như vậy???? Cái con người này thật khó hiểu
-Tôi bận rồi. Xin phép tôi đi trước, hai người nghỉ ngơi vui vẻ
Nếu có bằng đoạt giải diễn viên xuất sắc ngay lập tức Huệ muốn trao cho Như
Mịa nó. Con ranh. Như thế còn chịu được
Từ Dạ Tưởng ngồi xuống bên cạnh cô gái đang bó gối ngồi trước bồn hoa
- Cần gì phải đau khổ như thế
- Anh không hiểu đâu.
Như quyệt ngang dòng nước mắt
Nếu được ví von. Từ Dạ Tưởng sẽ ví cô bé đó là một đóa huệ trắng. Mỏng manh xinh đẹp tinh tế nhưng luôn mặc áo mạnh mẽ cho tâm hồn yếu đuối
Fanky đứng từ xa, anh rất muốn ôm Như vào lòng nhưng lại sợ
Sợ con bé không chấp nhận
"
Từ hôm sau Như không đến nữa thật. Tự nhiên thấy trống vắng vô cùng. Đến cái giờ ấy chả thấy bóng dáng ai kia
Huyên thấy nhớ
Huệ và mạnh có vào thăm anh thêm lần
Chả biết nói gì với nhau mà Huệ với Hà suýt đánh nhau
Lúc anh can thì Huệ nó hét lên như con rồ
Mẹ thằng chó, mất trí nhớ... Mất luôn cả trái tim à????