Tình ca cho ai, chắc không phải em... Cô gái bắc đã lên máy bay về với thủ đô thân mến, về với cái lạnh cắt da của miền bắc thân yêu. Về với hương vị của tình bạn đằm thắm
Quán trà sữa lại đông đủ thành viên, chúng nó khoe đã vote cho chị đại đến mỏi cả tay... Rồi cả chuyện trường chuyện lớp
Chuyện xa chuyện gần... Mổ xẻ lấy được. Cười rôm rả vùng
Như cùng các bạn về thăm trường cũ, thầy Hào vui vẻ đón mấy đứa... Thầy bảo không có Như là loạn hết rồi. Như cũng ảnh hưởng không nhỏ đến các chế học sau. Nam thanh niên đại ca của trường là em họ xa của Như giấy lên dẹp loạn
Thế đấy. Cứ như cha truyền con nối ý. Thằng bé triển vọng lắm. Thằng bé ít nói nhưng cũng thích làm trò với con bé thanh mai trúc mã cơ. Học trò, rung động đáng yêu quá thể.
Như dạo quanh thành phố, dạo cái con đường không biết đã đi qua bao nhiêu lần
Dừng từng ngõ ngách trong trường...
Chiếc bàn ấy vẫn ở đó...
Góc bàn ấy vẫn có dòng chữ nho nhỏ
" bàncủaHoàngyếnNhư
BàncủaNhưchỗHuyênngồichịđạikhôngrơinước mắt "
Nơi đây bao nhiêu kỉ niệm muốn nhòa quên cũng không thể quên được
Đông về... Lạnh buốt, những tán bàng xum xuê chẳng còn, còn lưu lại trên cây những cành khẳng khiu
Chiếc áo khoác dày không đủ che cái lạnh trong tim
Đường phố tấp lập...
Đôi giày nhỏ vẫn bước chậm đến cuối đường
Quán caffe cũ, lâu rồi mới ghé... Những mẩu giấy nhỏ vẫn còn ở đây.
-Đây không phải HeeBi à? Lâu lắm mới tới đây
Chị chủ quán cười hiền
Như lắc đầu
-Heebi,....từ bao giờ chị gọi em như thế?
-Đùa thôi, lâu lắm mới tới. Cho chị xin chữ ký đi... Xong uống gì chị mời
-Như cũ chị ạ
Mẩu giấy nhỏ ghi chép dòng tâm trạng
Hàng chữ ngay ngắn của mình có lẫn vài chữ nhỏ
"Không phải không có ai
Nơi này có một người....Vương Bá Huyên. Yêu em từ ánh mắt đầu tiên
Đã bảo lòng khóc chi ai biết. Ấy mà lệ sầu vẫn tuôn rơi.
Khóc một trận đã đời... Nước mắt đắng cũng ngừng tuôn. Chỉ là lòng còn chút buồn
Người ta đâu ở bên mình lâu mà sao mình lại cố chấp giữ hình bóng sâu đậm
Như đã không còn là như trước đây nữa rồi.
Huyên cũng không còn là Huyên của ngay xưa
Cái hôn vội.
Cái ôm thoáng qua
Tình cảm mãi không nhạt nhòa
Chấm dứt hay tiếp tục si tình?
Ngàn năm người chết vì tình bao nhiêu?
-bọn tao đưa mày đi giải ngố đây
Huệ và Q. như cười tươi dí dỏm túm cổ con bạn lên xe.
Shopping là thần dược của con gái mà...
Như bây giờ là người nổi tiếng rồi nên hình ảnh bên ngoài phải sang chảnh đầu tư một chút
Từ ngọt ngào quyến rũ đến lộng lẫy kiêu xa
Từ ngầu girl cá tính đến bánh bèo tiểu thư
Hai bạn trẻ đều đưa chị đại ra thể hiện
Xong lại tấm tắc gật đầu
Haijjz... Người ta đẹp người ta mặc gì cũng đẹp. Tủi thân cho phận mình... Lựa lên lựa xuống mãi mới tìm được một bộ
Mẹ Hân thương chàng trai ấy
Hắn cũng gan lì chả kém ba Ân ngày xưa
Lỳ lợm đến đáng yêu
-Cháu về đi.
-Cho con gặp Như đi cô...
Huyên lài lỉ
Ba ngày nay ăn vạ ở đây mà ba Ân cứng như thép ý chả thèm động lòng
Như cũng chẳng quan tâm anh.
Chả thèm gặp lấy lần. Khỏi cái thân anh không cơ chứ
-Như về Bắc rồi con. Ngày mai nó mới về. Con về đi, đợi ở đây cũng không có kết quả gì đâu.
Mẹ Hân lắc đầu
-Mình kệ cha nó. Thằng khốn này cút khỏi nhà ông ngay. Con gái ông không chào đón mày. Mày cần thì mày tìm, mày ốm có đứa lo đứa chăm. Mày khỏe mày hành hạ con gái tao... Thứ như mày đừng hòng ở cạnh con tao
Ba Ân tăng máu. Con định gọi mấy thằng đệ tử cho Huyên một trận cơ nhưng nẹ Hân ngăn mãi
Huyên lủi thủi một mình
Về trước nhà thì gặp Hà đang ngồi ôm gối trước cổng
Tóc tai rũ rượi, quần áo nhăn nhúm rách nát....mắt khóc sưng húp
Trên má còn in hằn đầu ngón tay
-Huhu... Anh... Em không muốn sống nữa
-Hà em sao vậy? Ai làm em thế này
Huyên hốt hoảng hỏi
-Chị ta... Chị ta thuê người làm hại em. Em không muốn sống nữa... Em thật là dơ bẩn...bẩn thỉu
Hà và gào vừa khóc lại còn cấu véo vào chính mình
Chắc con bé bị đả kích lớn lắm
-Nín đi, đừng sợ. Có anh đây
-Hoàng Yến Như, em hận chị ta... Sao chị ta có thể? Em không thiết gì nữa.... Em muốn chết đi
-Hà, ngoan, bình tĩnh đi em
Huyên xót xa
Đứa trẻ trong lòng thật quá thảm thương, nó mói tuổi
Dù sai trai. Nhưng.. Tại sao Như độc ác như vậy?
""
Hoang yến Như kéo vali rời sân bay
-Con hồ ly kia... Mày thật ác độc
Huỳnh Thu Hằng điên cuồng lao tới tát tới tấp
Như ăn cái tát mà không rõ nguyên do liê phản kháng
Chỉ đường cơ bản đại tiểu thư Huỳnh gia liền té văng xuống sàn
-Mày đéo phải người em gái tao nhỏ như vậy mà mày dám làm hại. Đồ khốn nạn.
-....Tôi không đôi co với cô. Vướng mắc gì thì chúng ta sẽ bày tỏ giữa pháp luật