Tiếng bình hoa vỡ tan tành mảnh sứ văng ra khắp nơi
-Mày còn che cho nó làm gì? Con khốn ra đây mày ra đây
Hằng gầm rít lên cào cấu vào người Huyên đau lắm có chỗ còn xước ra rướm cả máu rồi
Nhưng mà có đứa lì cứ ôm khư khư che chở cho người con gái kia. Đầu thì chảy loang cả máu, đau quay cuồng
-Cô huỳnh cô bình tĩnh đi
Mọi người can ngăn
-Bình tĩnh cái đéo gì? Nó hại em gái tôi kia kìa. Sự thật đấy các người quay đi quay đi
-Chị... Đừng đánh anh ấy....Đừng đánh anh ấy
Hà lao ra đẩy Hằng, nước mắt giàn giụa
-Mày còn bênh nó. Nhìn đi... Nó theo con điên kia rồi
-Tôi yêu cầu các bạn im lặng
Đồng chí cảnh sát phải hét lên để dẹp yên mọi người
Anh gật đầu với Hoàng để cậu tiếp tục
Huyên như dè chừng tất cả đôi mắt lia láu xung quanh anh để Như sau lưng đảm bảo an toàn cho cô bé
Hà cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên
-Tôi chưa nói xong..... Cô Huỳnh Thu Hà thực sự đã bị rách màng trinh nhưng không phải do bị cưỡng ép.
-Anh nói gì?
Hằng cau mày máu sắp đông lại luôn rồi
-Chúng tôi đã kiểm tra trên người cô Hà không có một vết tích nào của việc bạo hành, hơn nữa cũng không phát hiện ra tinh dịch của ai trong cơ thể của cô Hà. Màng trinh của cô Hà rách cũng rất lâu rồi nên cơ thể đã có sự làm lành. Vậy nên chúng tôi khẳng định cô Huỳnh Thu Hà không bị cưỡng hiếp làm nhục.
Vị nữ bác sĩ nói rất rành mạnh
Hằng ngã xuống sooffa bất động
Phóng viên thì nhao nhao lên hỏi
-Cô Hà tại sao cô làm vậy? Cô hãm hại Cô Yến Như nhằm mục đích gì?
-Cô Hà có phải cô ghen tị với cô Yến Như nên mới làm vậy với cô ấy không?
-Cô hà... Cô có sợ bị truy tố không?
-Con kia... Mày.... mày bị mất từ bao giờ? Tại sao???? Tại sao?????
Hằng sau phút thất thần liền điên máu túm cổ con em gái. Dù Hằng có chua ngoa đanh đá, nhưng cô luôn yêu chiều em gái của mình. Bao nhiêu thứ tốt đẹp cô dành cả cho nó... Tại sao? Nó hủy hoại niềm tin của cô? Em gái cô đổ đốn như thế từ bao giờ?
Vì thương em, lo cho em mà cô làm ra những chuyện chẳng đáng mặt đàn chị trong ngành
Vì em gái mà vứt bỏ luôn cái mác tiểu thư đài các
Nhận lại được gì đây? Chính là thất vọng đó
Nhục nhã ê chề
-Chị... Em... Em... Xin lỗi chị...em...em
-Em đéo gì? Mày làm tao nhục nhã quá....
Hằng cúi đầu xin lõi mọi người
Cô bước đến trước mặt Như cúi đầu
-Tôi xin lỗi. Xin lỗi vì trách nhầm cô. Là em gái tôi không tốt. Tôi xin lỗi cô. Xin lỗi mọi người
-chị... Là cô ta cướp anh Huyên của em, cướp vị trí của chị...chị...
Bốp...
Hằng thẳng tay tát em gái
-Đến giờ mày còn chưa nhìn ra sao? Là ai cướp của ai còn chưa rõ??? Chúng nó là quen nhau từ trước mày chỉ thừa cơ chen chân vào thôi
-chị, chị im đi... Anh ấy là của em. Anh ấy yêu em!
-Hà, anh xin lỗi anh... Thương cô ấy. Anh rất quý em nhưng anh chỉ coi em là em gái... Anh cứ nghĩ em... Sao em có thể làm như thế?
Đôi mắt Huyên ngập trong thất vọng. Lòng người đúng là khó lường. Cô bé tưởng như thiên sứ lại là ác quỷ vô hình
-Anh.. Anh nói dối....
-....
Như không nói gì... Chỉ nhìn Huyên bằng đôi mắt khó hiểu.
Tại sao lại che chở cho mình?
-Không sao chứ?
Mãi mới sực nhớ ra là người ta bị thương. Đôi tay mảnh khảnh của người nào đó chạm vào nhưng vết loang lổ màu đỏ tươi đang chảy dài trên khuôn mặt của cậu trai miền Nam
-Anh...xin lỗi em. Anh tồi tệ quá...anh...anh...
Huyên lờ đờ rồi ngả hẳn vào người Như. Lời xin lỗi nói chưa trọn vẹn mà người đã lả luôn rồi
Vô dụng quá
-Thì ra hai người là kẻ bơm đặt bịa chuyện. Tôi thật nhìn lầm người
Hưng tức giận. Diễn thôi. Anh phải tìm lối thoát cho mình chứ.
Mọi chuyện hỗn loạn nên cũng chả ai quan tâm anh
May quá!
Thế nhưng anh nhầm đây. Hưng thiếu gia... Ánh mắt ưng điêu, hổ gầm của ba Ân anh không thoát được đâu.
-Mau giúp tôi. Đưa cậu ấy đi bệnh viện. Huyên ngất rồi
Mọi người hoảng
Hoàng sơ cứu ngay. Cái bình hoa kia cũng không nhẹ, chắc cu cậu bị trấn động rồi
Huyên lại nằm viện
Trong cơn mơ lần đầu tiên anh nhìn rõ người con gái trong biển hoa oải hương tím ngắt
Cô gái với mái tóc ngắn mặc váy trắng tinh khôi nở nụ cười tỏa nắng
Là Như, là như đấy ạ.
Người ấy.
Năm tháng đó... Với nụ hôn trên biển vũng tàu
Người ấy năm tháng đó nói chờ anh
Người ấy....
Anh yêu!
Như ngồi thẫn thờ
-Mày chăm nó làm đéo gì nữa? Mày quên nó đối xử với mày như thế nào rồi à? Hạng như nó bỏ mẹ đi. Thiếu gì những thằng tốt yêu mày.
Huệ cà ram
-Thôi đừng nói nữa. Tao biết tao phải làm gì
-Mày đúng là chết vì nó cũng được
Huệ bó tay
-Huyên không có lỗi. Chẳng qua...là chệch hướng chút thôi. Dù sao cũng đã quay lại đúng lúc...
-Fanky tốt như vậy sao mày không chọn. Đẹp trai phong độ ngời ngời, gia cảnh miễn chê lại trưởng thành. Đừng nói với tao mày không biết anh ấy thích mày. Thậm chí ổng còn nhập tịch quốc tịch việt nam vì mày
Như thở dài
Biết chứ. Như biết quá ra. Nhưng mà...không thể miễn cưỡng tình cảm
-Tao biết. Nhưng mà nếu tao không thể đáp lại tình cảm mà anh ấy mong muốn thì tốt nhất là im lặng giả vờ như không biết
Như nói.
Cả hai không biết
người trên giường bệnh đã nghe hết
người ngoài cửa phòng bệnh cũng nghe hết cả
khóc cười
hạnh phúc
đau
Tình đơn phương như đi trên thảm trông. Mỗi bước một đau thêm
Vết thương chất chéo lẫn nhau. Dày xé người đơn phương
Nước mắt đắng cay lòng người say theo men tình. Yêu lắm đau lòng nhiều
Tình yêu dẫu biết sai mà cứ điên dại lao vào
Vũng lầy tình ái biết bao lâu mới vùng vẫy thoát ra khỏi?
Khóc rồi lại cười
Fanky gõ cửa bước vào mang cho bâu cô em đồ ăn khuya.
Đối với anh
Tình yêu không cần phải hoàn hảo
Nó chỉ cần chân thật là được.
Anh yêu như không toan tính. Yêu và hi sinh vốn đi với nhau
Chỉ là thiếu một chút may mắn
Tình cảm cho đi không được nhận lại. Hạnh phúc đôi khi cũng không mỉm cười với người yêu thật lòng mà
Anh sẽ chờ. Chờ có một ngày có một người nào đó...xóa đi tình cảm đơn phương của anh