Sau khi buổi học kết thúc, Thiên An ngồi thở dài chán nản, cô đã mà còn phải đi học, không những thế mà còn phải học lễ nghi này nọ, cô hoàn toàn chỉ muốn thoát khỏi đây cho nhanh, trở về thời hiện đại trả thù tên khốn đã hãm hại cô. Cô rất không thích thời này một chút nào, thời tiết nóng nực, trang phục dày cộm làm cô rất khó chịu, còn có con bé phiền phức đó lúc nào cũng làm bám dính cô như đỉa, lại còn suốt ngày Thiên An là của ta này nọ càng làm cô muốn trở về thời hiện đại
"Cuối cùng cũng xong, ta mệt quá đi mất, Thiên An à, đi chơi thôi" Minh Vy đột ngột từ đâu ôm chầm lấy cô, áp mặt vào ngực cô nói ( ngực của Thiên An hơi bự:) cup E đấy, còn chụy công chúa là tường thành vững chãi rồi)
Thiên An lấy sức đẩy Minh Vy ra, lớn tiếng mắng:" đồ biến thái, ai cho phép cô làm vậy hả?" Thiên An lấy tay ôm lấy ngực, mặt đỏ như trái cà chua
:"Ta không ngờ ngươi nhạy cảm vậy, ngươi có bộ ngực lớn thật thích, ta không cầm lòng được" Minh Vy nở một nụ cười tinh ngịch, hai tay đưa về trước chuẩn bị bóp thì Thiên An liền đưa tay đánh thật mạnh vào cái tay đấy làm cho Minh Vy đau đến phát khóc, hai bên khoé mắt nước mắt chực tráo ra, tay thì ôm lấy cánh tay bị đánh
" Oa oa, ai cho ngươi dám đánh ta chứ, ta là công chúa đấy! oa oa" tiếng khóc càng ngày càng lớn
"Thôi ngay đồ con nít ranh, cô muốn gì đây hả?"
"Hic, ta muốn ngươi đi chơi với ta,hic"
Thở dài một tiếng, Thiên An nghĩ chỉ cần làm theo yêu cầu của con bé này là cô khỏi phải nghe nó khóc nữa nên gật đầu đồng ý
Ngay chiều hôm đó, cô cùng Lâm An và Minh Vy xuất cung ra ngoài chơi, không có binh lính đi theo vì Minh Vy muốn đi chơi thật thoải mái với lại cô không muốn phải nhìn thấy cảnh mọi người quỳ rọp dưới chân mình, rất khó chịu
Ba người đi bộ tới một khu chợ lớn gần kinh thành, đây là nơi tập trung thương nhân từ khắp mọi nơi nên luôn luôn đông đúc
Thiên An chỉ muốn tách ra đi cho lành, cô không muốn có một con bé lẽo đẽo theo mình cả ngày nên lợi dụng sự đông đúc, cô tách ra đi riêng
Một lúc sau, sau khi đi chán chê, Minh Vy nhìn quanh thì chỉ giỏi thấy mỗi Lâm An, còn Thiên An biến mất, cô mới hốt hoảng bảo Lâm An chạy đi tìm, Lâm An lo cho Thiên An nhưng không thể dẫn Công chúa đi cùng sợ sẽ lạc luôn Công chúa nên cô nói Minh Vy hãy đứng yên tại chỗ đừng đi đâu hết trong khi cô tìm kiếm Thiên An
Đứng một hồi, Minh Vy cũng sốt ruột quá nên chạy đi tìm, cô vừa đi vừa nhìn mặt từng người để xem có phải Thiên An hay ko, sau khi đi một lúc cô nhận ra cô đã vào trong một con hẻm vắng, lúc trở ra có một đám người mặt mày hung tợn chặn đầu
" Này cô bé kia, đi chơi với bọn anh không với lại có bao nhiêu móc ra cho bọn ta đi hehe" tên đầu đàn nhìn Minh Vy với con mắt thèm khát làm cho cô cảm thấy sợ, hắn càng ngày càng tới gần cô, cô muốn bỏ chạy nhưng sau lưng cô lại là ngõ cụt, hắn càng ngày càng tới gần cô hơn, cô đã hét lên kêu cứu nhưng có vẻ như không ai nghe thấy cả
"Cô bé à kêu làm gì, hưởng thụ với bọn ta tốt hơn không, ta sẽ làm cho cô em sung sướng mà" nói xong tên đầu đàn cười to, cả đám nghe vậy cũng theo tên đầu đàn cười to, lúc này hắn đã có thể chạm vào người Minh Vy. Cô chỉ biết nhắm mắt, nước mắt tuôn trào chỉ mong có ai đó đến cứu mình nhưng không, không ai xuất hiện.
Trong lúc tuyệt vọng cô nghe một tiếng " Bốp" rất mạnh sau đó là tiếng la hét man rợ của đám người nhưng chỉ một lúc sau lại im ắng.Cô mở mắt ra nhìn thì thấy Thiên An đứng trước mặt, một cánh tay rướm máu, xung quanh là đám người nằm la liệt khắp nơi, bất tỉnh. Vừa ôm cánh tay, cô thở hổn hển vừa nhìn Minh Vy bằng con mắt lo lắng
"Chị bị thương kìa,đồ ngốc, mau đi gặp thầy thuốc đi"
"Chị luôn cơ à, bây giờ đã biết tôn trọng tôi sao, mà cô có bị thương chỗ nào không đấy"
"Chị mau đi gặp thầy thuốc đi, ta không sao cả, thật đấy" nói rồi Minh Vy chực khóc,ôm chầm lấy Thiên An không buông"nếu chị có mệnh hệ nào thì ta phải sống sao,ta không muốn thấy chị bị thương "
Thiên An khẽ mỉm cười, xoa đầu Minh Vy, cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường, cô chưa bao giờ được người khác quan tâm, từ nhỏ, thế giới mà cô biết chỉ là đòn roi và những lời chửi mắng, cô vẫn luôn sống trong cô độc nhưng từ khi gặp được cô nhóc này tâm hồn cô dần ấm áp, cô có những cảm xúc mà cô chưa từng có trước đây
Khẽ mỉm cười, cô để cho Minh Vy dìu cô đi " nhóc con bây giờ giống người lớn rồi đấy" " Thật à? Vậy bây giờ ta yêu chị được không"
"Haha, nhóc về vụ này còn nhỏ lắm, chưa được đâu"
"Vậy chị sẽ phải chờ ta lớn,ta lớn lên sẽ cưới chị, đó là quyết tâm của ta"
" Cảm xúc này gọi là tình yêu sao, thật kì lạ" Thiên An im lặng suy nghĩ, rảo bước qua những dòng người đông đúc, lúc này Lâm An từ xa chạy tới, vừa thở hổn hển vừa hỏi tới tấp xem Công chúa có bị thương ở đâu, xong mới biết Thiên An vì cứu công chúa nên bị thương ở tay, Lâm An giúp Minh Vy dìu Thiên An tới thầy thuốc.
Trong lúc chữa trị, Lâm An kể cho Minh Vy nghe mọi chuyện vừa xảy ra. Lúc đi tìm Thiên An, cô tình cờ thấy cô đang đi bộ theo hướng ngược lại nên đã kéo cô về, nhưng lúc về hai người lại không thấy Minh Vy đâu nên đã tản ra đi tìm, khi đi qua con hẻm chắc là Thiên An nghe thấy tiếng kêu cứu của Minh Vy nên đã chạy vào đánh bọn người kia một trận và cứu cô, Minh Vy nghe mọi chuyện mỉm cười, mặt đỏ lên, Thiên An bây giờ là anh hùng của cô, cô tin rằng cô ấy sẽ bảo vệ cô cả đời