Người bên đầu bên kia điện thoại trầm mặc.
Sự trầm mặc này làm người ta cảm thấy hít thở không thông. Ngu Nhiễm cũng biết rằng những lời nói của cô rất nặng nề, nhưng cô không thể buông bỏ được sự ghét bỏ.
Rõ ràng cô biết nói như vậy sẽ khiến Ngu Thanh Hoài khó chịu mà chính mình cũng khó chịu. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà mở miệng.
Khi Ngu Nhiễm cảm thấy được Ngu Thanh Hoài không thể chịu được lời nói bén nhọn kia của cô. Cô cho rằng bửa cơm của hai người sẽ không còn. Nhưng người bên kia điện thoại vẫn nói:
“Thu thập cho tốt rồi đi ra ngoài, ta cho tài xế ở dưới lầu rước con.”
Ngu Nhiễm: “Tốt”
Người bên kia điện thoại vẫn chưa cúp máy. Ông muốn để cô cúp trước.
Từ trước đến nay đều là như vậy.
Cô gặp Ngu Hoài Thanh đã là một giờ sau sự việc, trong phòng riêng đồ ăn đều được bưng lên.
Ngu Nhiễm liếc mắt một cái quét đến, biết những thức ăn kia đều là cô thích ăn.
Ngu Hoài Thanh đem sở thích của cô hỏi cũng thật rõ ràng. Điều này làm cho Ngu Nhiễm mỗi lần gặp ông cũng không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Người đàn ông này, đã làm tổn thương chính mình ở mọi nơi, rồi hủy hoại gia đình của cô.
Ngu Hoài Thanh hiện tại còn mặc tây trang. Người đàn ông năm mưới tuổi này vẫn rất khỏe mạnh nhìn không ra tuổi thật của ông. Ông ta thường tập thể dục và không có dấu hiệu của người giàu ở tuổi trung niên. Hơn nữa ông ấy ở lâu trên địa vị cao, ở thương trường đắm chìm rất nhiều năm, trên người mang theo một cổ khí tức khiến người khác thán phục. Điều này đã vô tình thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ngu Nhiễm nghĩ nghĩ, nhất là những cô gái trẻ tuổi.
Cô bước đi vào, cũng không có ngồi bên người Ngu Hoài Thanh. Mà lựa chọn ngồi đối diện.
Bàn tròn lớn, nếu nó có thể kết nối một đường thẳng. Giữa Ngu Nhiễm và Ngu Hoài Thanh phải đi qua trung tâm của vòng tròn. Và Ngu Nhiễm đã chọn vị trí có khoảng cách xa nhất đối với ông ta.
“Vừa rồi bên ngoài có vị tiểu thư hỏi số điện thoại của ông qua người phục vụ, tôi đã trưc tiếp cho.” Đây là câu nói đầu tiên khi Ngu Nhiễm ngồi xuống.
Ở địa phương này tất cả các phòng đều phải đặt trước, khi yêu cầu người phục vụ gọi điện thoại, Ngu Nhiễm đã nói chuyện. Tuy cô không quá quan tâm đến cuộc sống cá nhân của Ngu Hoài Thanh, nhưng cô sẽ vui vẻ chặn một số người.
“Hồ nháo.” Ngu Hoài Thanh nghe xong những lời này, thì khẽ cau mày. Nếu đổi thành là một người khác, có lẽ ông đã phát hỏa. Chính là đối mặt với đứa con gái duy nhất, cơn tức kia dù có sinh sôi đi nữa cũng phải hạ xuống.
Ngu Nhiễm cảm thấy mắt chính mình co giật, nhìn ngón tay của chính mình. Hôm nay cô ra ngoài vẫn chưa sửa lại tốt lắm, hiện tại mười đầu ngón tay bóng loáng mượt mà. Cô một bên nhìn đầu ngón tay không chút để ý nói: “Đúng rồi, tôi không nhớ được số điện thoại của ông. Sau đó chắc là đem số Giang Văn đưa cho cô ta.”
Giang Văn là người vợ hiện tại của Ngu Hoài thanh, ít nhất trên danh nghĩa là vậy.
Ngu Hoài Thanh: “…….”
Ông hiện tại là muốn cảm tạ con gái của mình đã giúp ông giải quyết được phiền toái hay sao?
“Con cao hứng là tốt rồi.”
Một lúc lâu sau, Ngu Hoài Thanh nói như vậy, trong giọng nói mang theo vạn phần dung túng.
Tầm mắt của Ngu Nhiễm rốt cuộc cũng dời từ trên ngón tay về phía đối diện người đàn ông kia. Cô bỗng nhiên cười, cảm thấy được không có ý nghĩa gì: “Ăn cơm đi, thức ăn đều đã muốn nguội.”
Rốt cuộc bửa cơm hôm nay đều là những món mà cô thích. Ngu Nhiễm không khỏi ăn nhiều hơn một chén.
So với việc Ngu Nhiễm ăn uống thật tốt. Ngu Hoài Thanh cũng không thể nào động đũa. Từ đầu đến giờ ông đều nhìn Ngu Nhiễm ăn cơm, ông đã thật lâu chưa nhìn thấy Ngu Nhiễm, lại càng không nhắc đến cùng cô ăn bửa cơm.
“Nhìn như vậy có thể no sao?” Ngu Nhiễm không phải không chú ý đến ánh mắt của Ngu Hoài Thanh.
“Hắc Hắc” Ngu Hoài thanh cười hai tiếng. Này cùng hình tượng của ông trầm ổn đanh đá chua ngoa hoàn toàn không thích hợp: “Ba ba không phải thật lâu rồi mới gặp con sao? Hiện tại muốn nhìn nhiều thêm, con cứ ăn cơm đi, cũng không biết khi nào có thể gặp lại con.”
Khi nghe lời này có một chút chua xót.
Ngu Nhiễm thu liễm ánh mắt, không hề nhìn ông nữa.
“Nga.”
Ngu Hoài Thanh có chút mất mác. Nhưng nhìn Ngu Nhiễm thế này, ông ta không muốn đòi hỏi cái gì nữa. Ông chỉ có thể hỏi một cách ngập ngừng: “Nhiễm Nhiễm, tương lai con có muốn ở lại đây không?”.
“Không.” Ngu Nhiễm trả lời rất rõ ràng.
“Chuyện xảy ra ở công ty, ta đã muốn tìm con để hỏi cho rõ ràng. Tột cùng con muốn làm cái gì? Nếu mất hứng thì nghỉ việc, đừng làm chính mình ủy khuất?” Ngu Hoài Thanh không thể để bất kì kẻ nào khi dễ con gái của ông. Ngu Nhiễm cố tình không muốn ông nhúng tay vào chuyện này, bằng không từ lúc Phùng Học Mậu động thủ với Ngu Nhiễm. Ông đã muốn xử lí hắn ta.
“Đó là nơi con làm việc, cho dù phải nghỉ việc, cũng phải xem tâm tình của con. Con muốn rời đi, con cũng không giữ ai và không ai giữ được con” Trong câu cuối, Ngu Nhiễm có vẻ có ý gì đó. Sắc mặt Ngu Hoài Thanh có chút trắng.
Chủ tịch tập đoàn Ngu Thị hiện giờ ở bên ngoài không có mấy người dám làm ông mất mặt? Chính là hiện tại đang ở trước mặt Ngu Nhiễm. Ngu Hoài Thanh cho dù muốn sinh khí như thế nào cũng không thể tức giận với con gái nhà mình, còn muốn hảo hảo khuyên nhủ.
“Kỳ thật ở thành phố B cũng tốt, con xem con ỏ thành phố M, cũng không có người chiếu cố…..” Ngu Hoài Thanh còn muốn khuyên nhủ Ngu Nhiễm ở lại. Nhưng từ sau câu trả lời trực tiếp đó, những lời ông muốn khuyên nhủ đều mắc kẹt ở trong bụng.
“Như thế nào là một người? Người không phải đã an bài một mật thám bên người con sao?” Cô lạnh lùng nói.
Ngu Nhiễm sở dĩ không muốn đuổi trợ lí Kim rời đi. Bởi vì cô biết cho dù cô đuổi đi một người, Ngu Hoài Thanh sẽ còn đưa đến người thứ hai. Nếu đã dùng thuận tay, cô cũng miễn cưỡng nhận. Biết trợ lí Kim đem chuyện của mình nói cho Ngu Hoài thanh, cô cũng không có nhiều kháng cự. Dù sao chuyện mà trợ lí Kim biết đến đều là cô nguyện ý muốn cho cô ấy biết. Nếu không muốn, cũng đừng nghĩ ở chổ cô mà nghe được cái gì.
Ngu Nhiễm nhìn đến trước bàn ăn, cảm thấy được những món mà chính mình muốn ăn, cô đã ăn được không sai biệt lắm, dọn dẹp một chút sẽ rời đi.
Ngu Hoài Thanh hiển nhiên còn muốn nói nhiều hơn với con gái của mình. Chính là Ngu Nhiễm không hề cho ông mặt mũi, lập tức bước ra ngoài.
Ngu Hoài Thanh nhanh chóng đứng lên chạy nhanh theo sau.
“Con hiện tại ở chổ nào, ba ba chở con về.”
Ngu Nhiễm sải bước về phía trước, đôi mắt cô hơi ngước lên, mang theo vài phần khí thế: “Không cần, người cứ bận việc đi, con tự về được.”
“Ta không vội.”
Ngu Nhiễm: “………….”
Cuối cùng cô vẫn bị Ngu Hoài thanh nhét vào sau xe. Người lái xe đưa cô đến lối dành cho người đi bộ.
Ngu Nhiễm ra khỏi xe với một thẻ phụ trong tay.
Mỗi lần cô nhìn thấy Ngu Hoài Thanh. Ngay từ khi còn học tiểu học, Ngu Hoài Thanh sẽ cho cô tiền, cô không cần, ông liền trộm giấu trong balo, sau đó về nhà cô mới phát hiện. Sau này lớn lên một chút, Ngu Hoài Thanh sẽ tìm mọi cách để đưa thẻ cho cô, chính là mỗi lần như vậy cô đều cự tuyệt. Mà lần này, một giây sau khi cô rời khỏi xe, trong tay bị Ngu Hoài Thanh cưỡng chế nhét thẻ vào.
Ngu Nhiễm có chút không biết nói gì, nhìn cô rất tồi tàn sao? Tốt xấu gì cô cũng là có người gặp người thích, rất nhiều người xem cô như khuôn mẫu. Chẳng lẽ trong mắt Ngu Hoài Thanh cô rất thiếu tiền?
Nhìn vào chiếc thẻ trong tay, Ngu Nhiễm lại nhìn chiếc xe Audi đã sớm hòa vào vòng xe cộ được một lúc. Cuối cùng, Ngu Nhiễm vẫn để thẻ vào ví.
Cô vừa xoay người muốn đi, kết quả liền thấy người đứng cách đó không xa là Phùng Học Mậu!
Ngu Nhiễm tức giận trừng mắt liếc mắt người nọ một cái, một chút cũng không quan tâm vì sao người đang ở Mexico lại xuất hiện ở thành phố B.
“Ngu Nhiễm, cô đứng lại!”
Chính là cuối cùng cô vẫn không thể đi.
Anh mắt Ngu Nhiễm dần trở nên sắc bén với người đàn ông đang túm cổ tay của mình.
“Buông tay.” Thanh âm của cô lạnh lùng mang theo tiếng quát chói tai.
Phùng Học Mậu cũng lơ đểnh: “Tôi đều thấy, Ngu Nhiễm cô thật sự là dạng người tốt.”
Nơi này tình cờ có một quảng trường đài phun nước nhỏ. Ngu Nhiễm đi thẳng vào bóng râm và lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt có chút âm hồn bất tán: “Anh đi theo tôi?”
Phùng Học Mậu tự nhận được mình bắt được nhược điểm của Ngu Nhiễm, cũng có chút đắc ý, cùng lúc lại có chút buồn bực. Hắn không hiểu được chính mình rõ ràng có tiền có sắc, như thế nào Ngu Nhiễm lại chướng mắt mình? Bây giờ lại còn bị người ta bao dưỡng?
“Tôi nếu không đi theo cô thì sao phát hiện cô là loại đàn bà như vậy? Tôi đều thấy, cô lấy thẻ của người ta.”
Bộ dáng của hắn lúc này có chút tức giận ngút trời.
Ngu Nhiễm cảm thấy buồn cười: “Loại đàn bà như thế nào?”
Nhìn thẳng vào mắt cô, liền có vẻ tùy hứng và thô lỗ. Chính là làm cho người ta có cảm giác cô rất kiêu ngạo.
Phùng Học Mậu đuổi theo cô lâu như vậy
“Cô lấy ra”
Ngu Nhiễm: “……..Dựa vào cái gì?”
“Bằng này!” Nói xong, người đàn ông trước mặt anh ta tìm lấy một chiếc ví từ trong túi mình, sau đó nhét vào vào tay của Ngu Nhiễm.
Ngu Nhiễm một lần nữa: “…………….”
Cái này xem là có ý tứ gì?
Sắc mặt Phùng Học Mậu có chút trở nên xấu hổ, Ngu Nhiễm là người phụ nữ đầu tiên anh anh không thể theo kịp. Dù cho có cái gì đi chăng nữa anh đều phá lệ để quay về, mặt mũi có chút không giữ được
Thái tử gia nâng cằm lên, với một chút cáu kỉnh trong giọng nói: “Đều là của cô. Về sau cô đừng theo người khác nữa, liền đi theo tôi! Cô tốt nhất vẫn là mau chóng trả thẻ lại cho người ta, để không hạ thấp trình độ chung của tiếp viên hàng không HS của tôi”
Những lời này chính đáng……. Làm cho Ngu Nhiễm thực sự muốn cho anh ta một đế giày!
Ngu Nhiễm giơ chiếc ví kia lên, đó là phiên bản giới hạn của một thương hiệu Pháp trong năm.
Cô thở dài một hơi, thì thào một câu đáng tiếc. Sau đó bàn tay trắng nõn kia giơ lên. Chuẩn xác ném chiếc ví kia vào đài phun nước phía sau họ.
“Tôi ước, Phùng Học mậu có thể biến mất ngay lập tức khỏi mắt tôi.” Ngu Nhiễm nhắm mắt lại thành tâm mà nói.
Phùng Học Mậu: “……………..”
Tất cả mọi người đều coi đài phun nước như một hồ thục hiện mong muốn!
“Ngu Nhiễm!”
Hắn cực kì tức giận kêu tên của cô, trong âm thanh đều tràn ngập lửa giận.
Ngu Nhiễm sau khi nói xong liền mở mắt, nhìn thấy được sắc mặt của Phùng Học Mậu, trong lòng có một trận vui sướng. Ai kêu anh ra là âm hồn bất tán, anh ta vừa muốn đến trước mặt cô để chán ghét chính mình?
“Thái tử gia, anh còn không đi xuống để tìm phí bao dưỡng?” Trong mắt cô mang theo vài phần ý cười lạnh, nhưng nó không chạm đến đáy mắt. Ngu Nhiễm lại gần người đàn ông hơn, và đưa tay lên vao anh. Và nói lớn: “Nghe này, Phùng Học Mậu, tôi mới mặc kệ anh là ai, anh tốt nhất đừng dành tâm trí cho tôi, nếu anh muốn yên ổn.” Nói xong, Ngu Nhiễm quay đầu bước đi.
Mà ngay tại lúc cô tiến gần đến Phùng Học Mậu. Trong nháy máy, người đàn ông này thét thảm một tiếng.
Ngu Nhiễm bước đến đất trống, dậm chân. Lúc này mới ngoái đầu nhìn lại người đàn ông đang cúi xuống và mỉm cười: “Đúng rồi, đây là đôi giày mới có giá trị xa xỉ của tôi.”
Phùng Học Mậu: “………..” Hắn nghĩ, mẹ nó ngón chân cái của mình có thể bị phế đi.