Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

chương 90

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Món ăn vẫn chưa lên đủ, Tiểu Ngô Đồng đã ăn no rồi. Cậu ngồi trên ghế chờ một lúc, có chút không ngồi yên được, hỏi Trì Noãn: "Mẹ ơi, con đi chơi bóng rổ được không ạ?"

Trì Noãn: "Được chứ, nhưng không được chạy khỏi nhà hàng của chú Chu đấy."

Từ Đan lập tức nháy mắt với Chu Đạt Mậu: "Chú Chu, mau dẫn Tiểu Ngô Đồng đi chơi bóng rổ kìa."

Đỗ Mẫn đá chân Chu Đạt Mậu dưới gầm bàn: "Chú Chu có nghe thấy không?"

Chu Đạt Mậu: "..."

Trì Noãn nói: "Không cần đâu, Chu Đạt Mậu vẫn chưa ăn no, Tiểu Ngô Đồng tự chơi một mình được mà."

Đỗ Mẫn khẳng định: "Không, cậu ta ăn no rồi."

"..." Chu Đạt Mậu hiểu các nàng đang muốn đuổi mình đi để phụ nữ tâm sự với nhau, liền phối hợp đứng dậy, "Được rồi... Mình dẫn cậu nhóc đi chơi đây."

Trì Noãn: "..."

Trì Noãn đoán rằng các nàng đang muốn nói về dấu hôn, liền vô thức quay đầu tìm Cố Ninh Tư. Ánh mắt của cô như đang hỏi phải giải quyết tình huống này thế nào, Cố Ninh Tư mỉm cười nhìn cô.

Quả nhiên, Chu Đạt Mậu vừa dẫn Tiểu Ngô Đồng rời khỏi bàn ăn, Từ Đan liền chiếm chỗ ngồi của Tiểu Ngô Đồng, lôi kéo Trì Noãn: "Rốt cuộc là ai vậy, lại có thể mê hoặc Noãn Noãn của chúng ta rồi? Lòng mình đang ngứa ngáy lắm, không còn tâm tư ăn nữa!"

Nàng kéo mặt Trì Noãn đối diện với mình: "Đang nói chuyện với cậu đấy, Noãn~ Noãn~ Cậu nhìn Cố Ninh Tư làm gì?"

Trì Noãn: "..."

Đương nhiên Trì Noãn muốn chia sẻ tình cảm của mình với các nàng, nhưng... Nhưng các nàng đều là những người bạn rất rất thân của cô, cô coi trọng các nàng, nên không khỏi có chút do dự.

Một khi nói ra, cô sợ mọi người sẽ trở nên xa cách.

Đỗ Mẫn đỡ lấy mép bàn: "Noãn Noãn, không phải nói chứ cậu giữ bí mật quá kín kẽ, ngay cả tụi mình cũng giấu, không trượng nghĩa gì cả...! Mau mau mau, thành thật được khoan hồng, chúng ta vẫn có thể là chị em tốt!"

Trì Noãn bị nàng nói đến xấu hổ, vội nói: "Mình không phải cố ý giấu các cậu..."

Từ Đan nghiêm túc gật đầu: "Mình tin cậu, mình đã chuẩn bị sẵn sàng để tha thứ cho cậu rồi! Chỉ cần cậu hiện tại, ngay bây giờ, tại giờ phút này, lập tức nói cho tụi biết!!"

Trì Noãn chỉ đành mơ hồ nói: "Chuyện dài lắm, rất rất dài..."

Đỗ Mẫn nghiêng người về phía trước: "Dài cỡ nào?"

Trì Noãn: "... Từ khi quen biết cho đến bây giờ, đã là năm thứ bảy rồi."

Đỗ Mẫn và Tư Đan liếc nhìn nhau, Từ Đan kinh ngạc thốt lên: "Khoảng thời gian này, là khi chúng ta học ở Nhất trung sao? Chẳng lẽ người kia là bạn học? Tụi mình đều biết?"

Trì Noãn: "... Ừm."

Đỗ Mẫn nháy mắt lộ ra vẻ mặt hết sức khó xử: "Đừng nói với mình là người kia trong lớp... Tên gì ấy nhỉ? Ủy viên học tập, mình nhất thời không nhớ được tên cậu ta. Chẳng phải là cậu ta yêu thầm Noãn Noãn sao?"

Từ Đan: "... Không đâu! Ngay cả đối tượng xem mắt chất lượng cao như Chung Mân cũng không lọt vào mắt xanh của Noãn Noãn chúng ta, làm sao cậu ấy có thể lén lút yêu đương với một người bình thường mà chúng ta còn không nhớ nổi tên chứ!?"

Đỗ Mẫn: "... Cũng có lý–––– Vậy rốt cuộc là ai?"

Nàng và Từ Đan đều hứng thú nhìn chằm chằm Trì Noãn, chờ cô tiết lộ đáp án.

Trì Noãn lại quay đầu nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư khẽ nhếch môi đỏ, trêu ghẹo nhìn Trì Noãn, gằn từng chữ một: "Đối tượng xem mắt chất lượng cao."

Trì Noãn: "..."

Lúc này, Tiểu Ngô Đồng ôm bóng rổ chạy tới: "Dì Cố ơi, chú Chu nói trước đây dì chơi bóng rổ lợi hại lắm, chúng ta cùng thi đấu nha!"

Cố Ninh Tư nghe vậy thì đứng dậy, trong lúc Tiểu Ngô Đồng đập bóng quay lại máy ném bóng, nàng cúi người hôn lên đ ỉnh đầu Trì Noãn, sau đó nói với Đỗ Mẫn và Từ Đan: "Các cậu từ từ nói chuyện."

"Ầm, ầm, ầm..." Nhất thời, bên trong nhà hàng chỉ còn vang lên tiếng bóng rổ.

Sắc mặt Từ Đan và Đỗ Mẫn đều cứng đờ.

...

Vừa rồi là gì thế? Họ vừa nhìn thấy gì thế kia? Tại sao lại lóa mắt như vậy?

Trì Noãn: "..."

Mặt Trì Noãn đột nhiên đỏ bừng.

Từ Đan và Đỗ Mẫn chậm chạp không phản ứng, sắc đỏ trên mặt Trì Noãn dần tản đi, sốt sắng nhìn các nàng: "Các cậu... Có cảm thấy kỳ quái, không thể tiếp thu chuyện này không?"

Đỗ Mẫn cầm ly rượu lên uống cho định thần lại.

Rượu vừa chạm môi, Đỗ Mẫn đã đặt ly xuống, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Noãn Noãn, cậu thật sự rất quá đáng, cậu có biết không?"

Mí mắt Trì Noãn giật giật: "Mình..."

Đỗ Mẫn: "Khi đó mình đã cảm thấy cậu cùng Cố Ninh Tư có gì đó không đúng, đặc biệt là vào năm lớp 12 khi cậu ấy rời khỏi Vân thành, khoảng thời gian đó cậu vô cùng khác thường. Tại sao mình lại nói cậu quá đáng? Cố Ninh Tư biệt tăm biệt tích nhiều năm như vậy, cậu lại chưa từng nói một lời nào với tụi mình! Uổng công tụi mình coi cậu như bạn tốt, chuyện gì cũng nói với cậu, còn cậu thì sao? Giấu tụi mình một vấn đề nghiêm trọng như vậy từ đầu tới cuối! Còn dám hỏi tụi mình có thể tiếp thu hay không... Cậu... Cậu không tin tưởng tụi mình đến thế sao?"

Đỗ Mẫn càng nói càng tức giận, Trì Noãn không ngờ lại đảo ngược thành như vậy, vội nói: "Xin lỗi, Đỗ Mẫn, cậu đừng nóng giận..."

Trì Noãn vừa xin lỗi, Đỗ Mẫn liền không làm giá được nữa, trong lời nói mang theo ý cười: "Vậy sau này cậu nhất định phải thật hạnh phúc, nếu không mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu đâu!"

Trì Noãn: "Được! Mình hứa."

Trong lúc Đỗ Mẫn nói chuyện, Từ Đan đã âm thầm mở điện thoại lên, bấm vào nhóm trong WeChat và @Triệu Tinh Tinh: "Tối nay cậu đã bỏ lỡ một sự kiện siêu trọng đại."

Gửi xong tin này, Từ Đan kéo lấy tay Trì Noãn, nắm trong tay mình: "Noãn Noãn, mình thường làm mấy chuyện ngu ngốc, cũng không phải là người thông minh gì... Nhưng mình biết đói thì phải ăn, khát thì phải uống, mấy loại chuyện theo bản năng này, chưa từng có ai cảm thấy kỳ quái hay là không thể tiếp thu. Tình cảm giữa con người với nhau, cũng giống như chuyện ăn cơm uống nước vậy, đều là bản năng của con người, cho nên... Cho nên... Cậu tuyệt đối đừng cảm thấy áp lực, nhất là khi ở trước mặt tụi mình."

Trì Noãn bị các nàng làm cho cảm động, khóe mắt đều đỏ hoe, điện thoại đặt trên bàn của ba người rung lên, Triệu Tinh Tinh trả lời trong nhóm: "(Vừa tỉnh ngủ)"

Triệu Tinh Tinh: "Sự kiện trọng đại gì?"

Từ Đan: "Noãn Noãn yêu đương."

Triệu Tinh Tinh: "Đm! Đối phương là ai? Có soái không? Mình hỏi có soái hay không!?"

Đỗ Mẫn: "Đâu chỉ là soái thôi, Cố Ninh Tư, cậu thấy sao?"

Triệu Tinh Tinh: "Cố Ninh Tư đâu có trong nhóm chúng ta? A! Đúng rồi, mình đã sớm muốn hỏi @Trì Noãn, công ty của Cố Ninh Tư còn tuyển người không? Mình đối với cái công ty bắt gà trộm chó này đã buồn nôn lắm rồi! Dự án mà mình bàn bạc được một nửa đã bị quản lý mặt to cướp đi, tiền thưởng mấy chục nghìn cũng bay theo!"

Trì Noãn, Từ Đan, Đỗ Mẫn: "..."

Đỗ Mẫn đỡ trán gõ chữ: "... Triệu Tinh Tinh, não cậu có vấn đề à?"

Triệu Tinh Tinh: "(Vừa tỉnh ngủ) Sao lại nói mình như vậy?"

Triệu Tinh Tinh: "..."

Triệu Tinh Tinh: "A a a a a a a a a!!"

Triệu Tinh Tinh: "(Gâu gâu)"

Triệu Tinh Tinh: "Cố Ninh Tư a a a a a a!! Mình có nhìn lầm hay không a a a a a a!!"

Triệu Tinh Tinh: "Noãn Noãn và Cố Ninh Tư a a a a a a a a a!! Đm, mình đang sống trong phim thần tượng sao? Đóng vai trò đẳng cấp là bạn thân của nữ chính?"

Từ Đan cười ha ha, Đỗ Mẫn cười mắng: "Nhỏ ngốc..."

Thời khắc này, hơi ấm ngập tràn trong lòng Trì Noãn, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ trào ra.

"... Ủa? Ba người kia đi đâu rồi?" Đỗ Mẫn đặt điện thoại xuống và nhìn về phía máy ném bóng, hồi nãy ở đó còn có người, mới nói mấy câu đã chẳng thấy tăm hơi.

Đỗ Mẫn đứng dậy: "Đừng nói là Chu Đạt Mậu lại đi hút thuốc nhé!?"

Nàng bước ra khỏi nhà hàng, Trì Noãn muốn tìm Cố Ninh Tư và Tiểu Ngô Đồng nên cũng đi theo nàng. Bên ngoài cửa nhà hàng, trên chiếc ghế dài của trung tâm thương mại cách đó mười mấy bước, Cố Ninh Tư và Tiểu Ngô Đồng mỗi người đều đang múc một hộp kem, cạnh thùng rác ở một bên khác, Chu Đạt Mậu đang cầm điếu thuốc nuốt mây nhả khói.

Đỗ Mẫn khoanh tay cười lạnh, Trì Noãn: "..."

Khóe mắt Chu Đạt Mậu thoáng nhìn thấy Đỗ Mẫn, sợ đến mức vội vàng dập điếu thuốc rồi ném đi, cao giọng giải thích: "Vợ à! Hồi nãy mình chỉ mới hút có hai hơi thôi! Thật đó! Thuốc lá khó bỏ mà..."

Tiểu Ngô Đồng cúi đầu không dám nhìn Trì Noãn, dù vậy, chiếc thìa nhỏ vẫn đang không ngừng múc kem nhét vào miệng cậu. Nhìn bộ dạng ham ăn lại nhát gan này của cậu, Trì Noãn vừa bực vừa buồn cười.

Cố Ninh Tư dời kem sang một bên, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Tiểu Ngô Đồng: "Không vội, từ từ ăn. Ăn xong rồi nói với mẹ là sau này chúng ta sẽ không như vậy nữa."

Tiểu Ngô Đồng gật đầu thật mạnh.

Đỗ Mẫn kéo Trì Noãn quay lại nhà hàng, Cố Ninh Tư như nhớ ra gì đó, nói với Chu Đạt Mậu: "Tôi có phương pháp cai thuốc, cậu thử không?"

...

Đêm đó, Cố Ninh Tư không ở lại Hạc Nam Sơn mà theo Trì Noãn về nhà. Sau khi dàn xếp xong cho Tiểu Ngô Đồng, Trì Noãn đóng cửa phòng, muốn nói chuyện với Cố Ninh Tư: "Cậu không thể để Tiểu Ngô Đồng cứ chuyện gì không được mình đồng ý là lại đi tìm cậu."

Trì Noãn nghĩ tới chuyện hôm nay sau này sẽ còn diễn ra, liền cảm thấy đau đầu.

"Ừm, đều nghe cậu." Cố Ninh Tư bước tới, ấn lên mũi chân Trì Noãn, giam cô ở giữa nàng và cửa, trong ánh mắt có ý cười nhàn nhạt, hỏi cô, "Đối tượng xem mắt là chuyện gì vậy?"

"..." Trì Noãn dở khóc dở cười nói, "Ngày đó Từ Đan hẹn mình đi uống trà chiều, mình đến nơi rồi mới biết cậu ấy sắp xếp buổi xem mắt cho mình... Cũng chính ngày đó, xe của cậu suýt nữa đã tông trúng Tiểu Ngô Đồng, sau đó Hà Chân đã cho nó kẹo."

Cố Ninh Tư nghiêng đầu suy tư, có phần tự cao kết luận: "Vẫn là tôi xuất hiện trước."

Trì Noãn: "..."

Quỷ ấu trĩ Cố Ninh Tư.

Trải qua một ngày một đêm triền miên, hai người cũng đã thỏa mãn. Trong phòng tắt đèn, họ tựa sát vào nhau, Cố Ninh Tư hỏi Trì Noãn những năm qua trong nhà đã xảy ra những gì, Trì Noãn bắt đầu nói kể từ khi Cố Ninh Tư rời đi, cho đến ngày anh trai xảy ra tai nạn xe qua đời, cô khóc không thành tiếng, Cố Ninh Tư đau lòng ôm chầm lấy cô, dịu dàng nói: "Từ nay về sau đã có tôi bên cạnh cậu rồi."

... .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Tâm Niệm Em Đã Lâu

2. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé

3. Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"

4. Em Ấy Thật Lạnh Nhạt

=====================================

Hôn lễ của Chu Đạt Mậu và Đỗ Mẫn được cử hành tại một khách sạn lãng mạn ven biển. 5 giờ chiều, ánh hoàng hôn chiếu rọi trên thảm cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, gió đầu hạ nhẹ lướt qua, trong không khí ngập tràn hương hoa.

Trên mặt biển, sóng nước lấp lánh.

Nghi thức hôn lễ được tiến hành có trật tự, đến màn ném hoa, dựa theo sự ám chỉ mãnh liệt của Từ Đan, Đỗ Mẫn đã trực tiếp ném hoa vào tay nàng.

Từ Đan cười đến không ngậm được mồm.

Người chủ trì tuyên bố nghi thức đã hoàn tất, khách mời lôi kéo đôi vợ chồng son đi chụp ảnh. Đỗ Mẫn từ lúc trao lời thề kết hôn thì đã bắt đầu khóc, khóc mãi đến khi chú rể hôn cô dâu đến mức trôi lớp trang điểm. Triệu Tinh Tinh kéo nàng ra khỏi vòng vây, Tiết Mân giúp nàng bổ trang, cười nói: "Hóa ra Mẫn Mẫn lại đáng yêu như thế."

Đỗ Mẫn nói: "Mình đa cảm, dễ xúc động..."

Từ Đan: "Mình cũng muốn lĩnh hội loại xúc động này, ha ha ha."

Trì Noãn nghe các nàng nói chuyện rồi quay đầu nhìn Tiểu Ngô Đồng. Tiểu Ngô Đồng đang cùng các hoa đồng nằm trên thảm cỏ tung hoa, vô tư hô hào: "Kết hôn rồi! Kết hôn rồi!"

Chu Đạt Mậu cùng dàn phù rể chụp một loạt ảnh hài hước.

Nụ cười trên mặt trưởng bối hai bên chưa từng biến mất.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Trì Noãn quay đầu nhìn Cố Ninh Tư đang đến gần, chân thành nói: "Kết hôn thật tốt."

Hoàng hôn rực rỡ phía chân trời, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio