Sau tiết nằm ngủ, nó uể oải vươn vai. Học sinh trong lớp đã đi cả rồi. Chỉ còn lại bọn hắn và bọn nó thôi. Bọn hắn đang vây quanh bọn nó để giới thiệu nhưng nó chẳng thèm để ý làm gì. Nó lôi điện thoại ra quan sát đường đi của lão Phạm đó.
- Chẳng có gì mới_Nó thầm nghĩ. Bỗng một kẻ nào đó đến đứng trước mặt nó. Nó ngẩng đầu nhìn cái kẻ đó. Là Phạm Duy Khang
- Chào em, còn nhớ anh chứ?
Nó vẫn không nói gì
- Vẫn như vậy nhỉ? Sao em lại về đây? Em đang ở Mỹ mà
- Tôi có quen anh à? Sao cứ lải nhải hoài thế?_Nó khó chịu cất tiếng
- Em quên anh rồi sao?_Tên đó ỉu xìu
- Lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi mà cứ xưng anh gọi em vậy hả? người dưng_Nó khinh khỉnh nói. Nó ghét nhất là hạng người không quen mà cứ tỏ ra tự nhiên như vậy.
- Chúng ta đã gặp nhau năm trước, ở Mỹ. Em có nhớ không?_Tên đó vẫn kiên trì
- Không. Giờ thì biến!_Âm hưởng lạnh lùng của nó vang lên. Khi nó nói chuyện nhẹ nhàng thì không nghe, đợi nó lạnh giọng thì mới nghe sao?
- Em thật là..._Tên đó lửng thửng bước ra ngoài
- Cậu đã từng gặp hắn ta à?_Jen chồm lên hỏi nó_Cậu có quan tâm hắn ta không? Tớ thấy hình như hắn kết cậu rồi đấy
- Chả quan tâm_Nói rồi nó lại gục đầu xuống bàn ngủ
- Cậu hỏi thừa quá đấy Jen. Cậu không nhớ, Hyo coi con trai là thứ bỏ đi à_Ran từ bàn trên quay xuống nói với Jen
- Quên, quên. Mình dư hơi thật!_Jen tự đánh vào đầu mình rồi lại ngay ngắn ngồi vào chỗ
- Con trai là thứ bỏ đi sao? Có quá đáng quá không vậy?_Jill ngơ ngác nhìn Jen rồi lại ngước lên nhìn nó
- Chứ con trai các anh làm được việc gì?_Jen chống nạnh hỏi
- Chí ít bọn tôi có thể giúp duy trì nòi giống
- Ừ. Chỉ vậy thôi_Jen mỉa
- Jen à, Hyo đến từ đâu vậy?_Rika khèo lưng Jen hỏi. Jen nhìn nhỏ lấp lửng. Nhỏ không biết có nên cho họ biết không? Có khi họ là người thân, bạn bè của nó cũng nên. Nhưng nhỏ không chắc. Nhỡ họ là kẻ thù của nó thì sao? Tại sao nó lại rơi xuống biển? Là nó tự rơi hay có kẻ hại nó? Nhỏ chưa chắc chắn được điều gì? Vì sự an toàn của nó. Giờ nhỏ không thể nói điều gì cả.
- Hyo là chị tôi. Chúng tôi sống bên Mỹ với ông bà từ khi sinh ra. Đây là lần đầu tiên bọn tôi quay về VN.
- Sinh ra và lớn lên ở Mỹ sao?_Hắn trầm ngâm
- Lại nghĩ tôi là Bi gì đấy nữa à? Tôi nhắc lại lần nữa. Tôi không phải là kẻ mấy người muốn tìm đâu. Không cần phải cực khổ xâm nhập hệ thống để tìm thông tin về chúng tôi đâu._Nó quát lên. Bọn người này sao thích làm nó nổi giận vậy nhỉ?
- Cậu biết rồi sao?_Wan gãi đầu nhìn nó._Mạng lưới của cậu khó phá quá đấy
- Nó là chuyên gia máy tính mà. Nếu phá được thì đâu còn là Hyo _Ran tự hào nói.
- Tôi là vấn đề cho mấy người đem ra bàn luận à?_Nó vẫn gục mặt xuống bàn, giọng khó chịu. Cả bọn lập tức im phăng phắc. Chính họ cũng không biết tại sao lại ớn lạnh nó như thế dù nó chưa làm gì họ cả. Nửa tiếng sau, giờ học lại bắt đầu. Bây giờ là tiết Hóa của bà cô “ác ma”. Nó thắc mắc bà cô này như thế nào mà lại có biệt danh là ác ma. Phải chiêm ngưỡng dung nhan bà ta mới được. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó.
- Bill lên đây!_Nó gọi. Bill lon ton chạy lên chỗ nó
- Chuyện gì vậy chị? Chị nghĩ ra ý tưởng gì phải không?
- Vẫn như cũ._Nó nói rồi đưa cho Bill một con dao. Bill hiểu ý liền cười toe toét. Cái trò này ở Mỹ nó chơi hoài à. Bill lại lon ton chạy lên bàn giáo viên rồi hì hục làm cái gì đấy.
- OK rồi chị.
- Lại là cái trò đó sao?_Jen hờ hững nói_Cậu không còn trò gì mới hơn sao Hyo?
- Chào hỏi cô giáo trước đã, phải không Hyo?_Ran quay xuống nói.
- “Ác ma” gặp phải quỷ dữ rồi_Joe vừa săm soi cái móng tay vừa nói. Nhỏ đang rất hứng thú chờ màn kịch hay mà đạo diễn không ai khác chính là nó. Bọn hắn không hiểu gì, hết đưa mắt nhìn bàn giáo viên lại đưa mắt nhìn nó.
- Cô giở trò gì vậy?_Hắn trân trân nhìn nó nhưng đáp lại câu hỏi của hắn là cái làm lơ của nó. Hắn giận dỗi quay phắt mặt đi chỗ khác không thèm nhìn nó nữa. Còn nó thì đang hướng mắt ra cửa chờ đón diễn viên của mình. ’ sau bà ác ma bước vào. Bà ta tầm , tuổi gì đó. Vẫn chưa có chồng. Vừa bước vào lớp bà ta đã liếc mắt đưa tình với hắn. Nghe học sinh đồn bà ta thích hắn từ lần đầu gặp luôn. Cái này có được xem là tình yêu sét quánh không ta? Hay gọi làm hám trai thì đúng hơn. Nhìn phong cách ăn mặc của bà ta thì cũng biết bà ta lẳng lơ như thế nào. Chiếc váy bà ta mặc chắc không thể cắt ngắn hơn được nữa rồi. Ngắn không còn chỗ để ngắn luôn. Nhìn bà ta chán chê, nó lại quay sang nhìn hắn. Mũi cao, miệng nhỏ, mắt sâu, mày rậm, da trắng không chút tì vết. Cũng được. Trong từ điển của nó thì từ này là cao nhất rồi. Thấy nó cứ nhìn mình chằm chằm hắn liền quay qua nhìn nó
- Nhìn gì?
- Bọn con gái thích cậu ở điểm nào nhỉ?_Nghe câu hỏi của nó, hắn đơ ra vài giây rồi lấy lại tinh thần vênh mặt lên cao
- Vì tôi đẹp trai nên họ mới thích!
- Cậu mà đẹp trai thì trai đẹp chết hết. Đúng là bọn không có mắt. Ngay cả bà cô già trên bảng kia cũng vậy kìa, hám trai!_Đây có lẽ là câu dài nhất mà từ trước giờ nó nói với bọn hắn. Không may những lời nó nói đã lọt vào tai của bà ác ma, bà ta sừng cồ lên nhìn nó
- Này em kia, em bảo ai là bà cô già hả? Sao em vô phép với giáo viên vậy?
- Cô ơi, hạ hỏa đi. Cô nghe nhầm rồi đấy ạ. Cô hãy ngồi xuống nghỉ ngơi tí rồi dạy tiếp ạ_Bill cười cười với bà ta. Vì được trai đẹp khen nên bà ta không thèm để ý tới nó nữa. Theo lời Bill, bà ta ngồi xuống nghỉ ngơi mà không hề biết mình đã bị Bill lừa vào tròng một cách dễ dàng. Khi mông bà ta vừa tiếp mặt ghế thì “Rắc Rầm” Chiếc ghế gãy và bà ta té lăn ra đất. Cả lớp ôm bụng cười ngặt nghẽo
- Ai là đầu trò hả?_bà ta nhảy dựng lên
Cả lớp ai cũng cảm thương nhìn nó. Tất cả thầy cô ai cũng sợ cái lớp này riêng chỉ có mình bà ta lớp này phải kiêng nể thôi. Vì bà ta là em ruột của hiệu trưởng trường mà. Nếu không muốn bị đuổi học, tốt nhất là kính trọng bà ta một tí
- Là tôi!_Nó nhàn nhạt trả lời
- Em…em…
- Tôi không phải là em cô. Đừng tự ý nhận họ hàng như thế!_Nó làm bà ta quê một cục. Cả lớp lại ôm bụng cười.
- Em học đâu ra cái thói ăn nói với giáo viên đó vậy hả?_Bà ta chỉ tay vào mặt nó mà quát lên. Mặc kệ bà ta như con bò điên đang hét rống, nó lôi láptap ra và xử lí công việc. Bị nó bơ đẹp, bà ta đập bàn rồi đùng đùng đi về phía nó. Dựt phăng cái laptap của nó, bà ta sừng sổ
- Em là đồ mất dạy. Em lên phòng hiệu trưởng ngay cho tôi_Bà ta cứ quát như thế mà không hề nhận ra mặt nó đang tối sầm lại. Jen, Ran, Bill và Joe đang thong thả thì bật dậy.
- Bỏ laptap xuống rồi đi làm việc của bà đi_Jen lạnh giọng nói. Nhỏ không muốn ngày đầu mà có chuyện xảy ra đâu.
- Em…em nói gì? Dám lớn tiếng với tôi sao?
“Rầm” Cái bàn của nó ngồi đã gãy đôi. Cả lớp hoảng sợ nhìn nó. Chính hắn cũng phải giật mình nói chi ai. Nó đứng lên rồi trừng mắt nhìn bà ta. Giật lại cái laptap của mình, nó gằng từng chữ
- Nếu không muốn hôm nay ảnh bà có mặt trên bàn thờ thì hãy biết điều với cái lớp này một tí đi. Biến mất khỏi mắt tôi luôn thì càng tốt_ Bà ta run như cầy sấy nhìn nó. Cả lớp ai cũng hoảng sợ. Nó vừa tuyên báo sẽ giết bà ta sao?
- Biến trong s_Nó lạnh lùng ngồi xuống. Thật chẳng biết điều. Sao trên đời này vẫn còn nhiều người ham chết sợ sống vậy nhỉ? Bà giáo run cầm cập, lập tức phóng lên bàn lấy túi xách rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi lớp. Nó liếc nhìn theo bà ta rồi hừ nhẹ. Cả lớp lại ai làm việc nấy, không ai dám hó hé gì đến nó nữa nếu không muốn đi đàm đạo với diêm vương sớm.