Gần tới Trung thu, lòng dân công sở rục rịch không thôi. Nhóm WeChat bàn luận rầm trời về các chủ đề liên quan đến kỳ nghỉ, hầu hết đồng nghiệp ca cẩm phải quây quần với người già và trẻ em, khỏi mơ về không gian cá nhân.
Điền Thanh Trừng không có nỗi phiền này, cô đang tìm thông tin phim mới nhất trên Meituan.
() Meituan hay Mỹ Đoàn là app shopping cho dân địa phương TQ, bao gồm các dịch vụ cung ứng sản phẩm, ăn uống, giao nhận hàng, du lịch, vân vân và mây mây…
Phim gì đây ta, Hello, Mrs. Money, Project Gutenberg…… toàn là phim “cây nhà lá vườn”.
Ngón tay mảnh khảnh lăn bi con chuột, những bình luận khen chê lẫn lộn lướt qua mắt cô. Khóe mắt Hoa Tử Bình thấy tốc độ đọc nhanh như điện xẹt của cô, líu lưỡi hỏi, “Nhanh dữ vậy, chị thấy rõ được hả?”
Điền Thanh Trừng quay đầu hờ hững nhìn y.
Không biết tại sao, Hoa Tử Bình cảm thấy lời mình nói rõ thừa, giống như mình là kẻ quấy rầy nên đâm gượng cười, “Ờmm…… Chị muốn đi coi phim hả?”
Điền Thanh Trừng gật đầu.
Hoa Tử Bình nhiệt tình xoay ghế, chỉ vào màn hình của Điền Thanh Trừng: “Hello, Mrs. Money đi, em coi bộ này rồi, hài ná thở, có thời gian thì chị coi thử xem.”
Lại gần hơn nữa, Hoa Tử Bình ngửi thấy mùi thơm ấm áp thanh nhã trên người Điền Thanh Trừng, cảm giác yên tĩnh thanh bình khó tả, khiến đầu óc y chợt hoá rỗng.
Cậu ta có bạn gái, bạn gái cũng xức nước hoa; hương chanh chua ngọt, hoa hồng thơm tho, bạc hà lạnh lẽo…… cậu ta đã ngửi qua, nhưng mùi thơm ấm nồng trên người Điền Thanh Trừng khác lắm, lãng đãng bí ẩn, gọi người ta đến gần hơn, rồi lại gần hơn và khám phá một cách tỉ mỉ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt y lướt qua gò má Điền Thanh Trừng.
Làn da không chút tì vết, sạch sẽ và trắng trong, thảng như có thể nhìn thấy lớp lông tơ mờ nhạt, non mềm hết xiết.
Mụ già này…… da mịn dã man!
Hoa Tử Bình thầm chấm điểm cho Điền Thanh Trừng, nói vu vơ, “Chẳng qua nếu xem cùng bé thì nên đi xem hoạt hình ấy, phim Avanti thích hợp lắm!”
() 阿凡提, tên đầy đủ là 阿凡提的故事: Cố sự Avanti, tựa Anh là The Story Of Avanti
Điền Thanh Trừng không bình luận gì mà chỉ mỉm cười gật đầu, “Cảm ơn đề nghị của cậu.”
“Chị Điền khách sáo quá!”
Hoa Tử Bình bĩu môi quay về chỗ.
Dưa leo già quét sơn xanh, lanh chanh ra dáng thiếu nữ. Phụ nữ có gia đình là vậy, lấy chồng sinh con, tục tằng lố lăng, rớt giá thê thảm.
Bấy giờ Chu Lâm đi tới với nụ cười trên môi, “Khi tan sở mọi người nhớ tới Phòng Nhân sự nhận phúc lợi Tết Trung thu nhé.”
Người trong Phòng Thiết kế phấn khích lắm, sôi nổi đặt câu hỏi ——
“Trưởng phòng Chu, phúc lợi gì dạ? Có tiền không?”
“Năm ngoái phát hai hộp bánh Trung thu, đừng nói năm nay cũng là bánh trái à nha?”
“Đâu ra, năm nay bận hơn năm ngoái rõ nhiều!”
“Sếp Kỷ đã nói hồi đầu năm, việc kinh doanh của công ty càng tốt thì lợi ích càng nhiều, bà quên Tết Đoan Ngọ hả? Tui có linh cảm, lần thưởng này còn dày hơn Tết Đoan Ngọ!”
Chu Lâm cười nói, “Năm nay phúc lợi cao lắm.”
Lời này vừa dứt, mọi người mừng hết biết, nào còn ngồi yên được nữa, tay chân lắp bánh xe chạy đi “quan tâm” cô em Phòng Nhân sự.
Điền Thanh Trừng chưa kịp rục rịch, Hoa Tử Bình kế bên đã chửi đệt!
Sắc mặt y không tươi lắm, nói với màn hình máy tính, “Đừng có phân biệt đối xử với tui vậy chứ? Tại sao tui không thể hưởng đãi ngộ bình thường vì chưa chuyển chính thức, cho tui mỗi hai vé xem phim là đủ hả?”
Có người rót trà đi ngang qua, vỗ vai y và cười, “Khá lắm rồi đó, tui nhớ khi tui mới vô công ty, năm đầu tiên không lấy được gì hết……”
Hoa Tử Bình nhíu đôi mày rậm, hậm hực bất mãn, “Nhưng cũng đừng cho mỗi hai tờ vé chứ? Thứ này đáng mấy đồng!”
Điền Thanh Trừng hiểu rõ mở diễn đàn công ty, quả nhiên thấy thông báo nghỉ lễ Trung thu và thưởng đã được gửi vào nhóm, cô tải về và mở ra. Về thưởng, cô nhận được hai chai rượu đỏ, một bộ trang điểm, một ngàn đồng tiền thưởng cộng thêm vé xem phim, so sánh ra, thứ Hoa Tử Bình nhận được quả thực ít ỏi và bèo bọt.
Xem ra lần này tiết kiệm được tiền xem phim. Khi Điền Thanh Trừng đi nhận thưởng và đứng chờ thang máy thì tình cờ gặp Hoa Tử Bình, khuôn mặt tuấn tú đó đặc biệt sầm sì, y ai oán nhìn Điền Thanh Trừng, cạnh khoé, “Í, chị Điền được cho nhiều quá ha……”
Điền Thanh Trừng bóp túi đồ trong tay, hết sức bất đắc dĩ quơ quơ mà rằng, “Ừa đó, hai tay xách không nổi luôn, phúc lợi công ty cao quá cũng là một phiền toái ngọt ngào.”
Hoa Tử Bình nghẹn họng, sắc mặt tối hù, bước nhanh qua người cô.
Hoa Tử Bình tức tối rời đi, Điền Thanh Trừng hả hê nhướng mày, tâm trạng sảng khoái đi vào thang máy.
Lúc xuống lầu trông thấy bóng dáng Đường Tư Nguyên, cô càng hớn hở, hứng chí đưa điện thoại qua, “Mau chụp hình cho em!”
Đường Tư Nguyên nghi hoặc nhận di động, “Chụp hình hả? Chi?”
Điền Thanh Trừng sửa sang đầu tóc, vuốt phẳng quần áo, đặt rượu vang dưới chân, tay trái xoè tiền thành quạt, tay phải cầm mỹ phẩm, tạo dáng đẹp với Đường Tư Nguyên, “Quà Trung thu nè, em muốn khoe giàu!”
Đường Tư Nguyên hiểu ý Điền Thanh Trừng, dở khóc dở cười, anh ngồi chồm hổm tìm góc độ “ảo” nhất, “Càng ngày càng giống con nít.”
Thấy anh chụp xong, Điền Thanh Trừng lăng xăng chạy tới, cầm di động nhìn hình, trong bức ảnh là cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp làm nền khiến cô hư ảo như tiên nữ, Điền Thanh Trừng vui ra mặt, sau đó thoáng cau mày.
“Sao thế? Không ưng à?”
Điền Thanh Trừng lắc đầu thở dài, “Không phải, ưng bụng lắm, thành ra không nỡ đăng cho người khác xem, người đẹp cỡ này, lỡ người ta đổ em thì sao đây? Phiền lắm luôn……”
Đường Tư Nguyên mắc sặc bởi độ tự luyến của cô, lắc đầu không biết nên nói gì cho phải, bèn xách tất cả những thứ cô vứt trên đất vào cốp xe.
Điền Thanh Trừng ngồi trên ghế lái, lúc này mới phát hiện anh lại đổi xế thành Maserati, cô thuần thục quẹo cua, “Hôm nay em có gọi cho mẹ.”
Đường Tư Nguyên giật mình khi nghe thấy chủ đề này, “Ba mẹ……”
Điền Thanh Trừng cười cười, “Y chang trước, bọn họ đã hẹn vài người bạn cũ du lịch Provence một tuần, vậy cũng được, đỡ để chúng ta ghé một chuyến.”
Đường Tư Nguyên im ru, đoạn anh nói: “Vậy cũng được.”
Trong xe nháy mắt rơi vào thinh lặng.
Thời điểm lễ lạt tắc đường vô cùng, Điền Thanh Trừng đợi một phút, xe đứng yên trên đường, quay đầu trông thấy Đường Tư Nguyên đang mím chặt miệng cúi đầu, hiển nhiên lại lâm vào trạng thái chán nản, vì thế cô véo cằm anh, lắc trái phải trên dưới.
Đường Tư Nguyên quạu quọ bắt tay cô, bọc trong tay mình miết nặn, giọng nói hơi trầm thấp: “Làm gì dạ?”
Điền Thanh Trừng mỉm cười, “Quý ngài Đường Tư Nguyên à, còn trẻ đừng bày vẻ u buồn. Tuy giờ em muốn ôm và dỗ dành anh lắm, nhưng xin lỗi, em không thể phân tâm trong lúc lái xe, thiếu nợ nha, về nhà em bù cho, nào, vui vẻ xíu coi, cười một cái cho em xem nào.”
Đường Tư Nguyên cười hay không đều khó xử, mặt anh nong nóng, gượng gạo bảo: “Nói gì đâu, anh chỉ nghĩ vẩn vơ thôi……” Anh định nói mình không sao, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của Điền Thanh Trừng, anh không thể nói lời trái lương tâm, thở dài se sẽ, anh nói: “Thôi được, Thanh Trừng, rất khó để anh lờ đi.”
Tám năm trời, anh chưa từng bước vào cửa nhà họ Điền, ngay cả Điền Thanh Trừng cũng không thể về, sao anh có thể không để tâm.
Anh có thể tin vào “chuyến du lịch một tuần”, “có hẹn với bạn cũ” một – hai năm, nhưng giờ đã tám năm, dẫu là lời nói dối đẹp nhất cũng không thể không phôi pha theo thời gian.
Lòng anh lặng như nước, “Mấy bữa trước em và mẹ gọi điện thoại, anh có nghe thấy……”
Điền Thanh Trừng gọi điện về nhà hỏi Tết Trung thu họ có rảnh không, mẹ Điền bắt máy, anh nghe rất rõ cuộc nói chuyện giữa họ.
Mẹ Điền luôn nói chuyện tằng tằng tằng giống như súng liên thanh, giọng điệu cứng rắn và hùng hổ, “Một mình chị về nhà chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu chị một mực dắt theo Đường Tư Nguyên kia về, tôi và ba chị sẽ không mở cửa, chị phải chọn giữa nó hoặc chúng tôi!”
Điền Thanh Trừng chậm rãi đáp, “Mẹ, mẹ chưa thấy chán với loại câu hỏi trắc nghiệm khó xử này hả? Mẹ làm khó con chẳng phải cũng đang làm khó mình sao?”
“Không phải tôi! Là thằng đó! Lúc trước nó dụ dỗ cô! Là nó hại cô! Đừng tưởng qua bao năm tôi quên mất! Điền Thanh Trừng, tôi nói cho cô hay, tôi vĩnh viễn không quên! Suốt đời nó đừng hòng bước qua cửa nhà tôi!”
“Mẹ, anh ấy là chồng con, ba mẹ không chấp thuận anh ấy chẳng khác nào không đồng thuận với sự lựa chọn của con. Bao nhiêu năm nay, rốt cuộc mẹ giận vì con chọn anh ấy hay vì hồi xưa con không nghe theo mẹ? Một khi đã vậy, lần này con khỏi về kẻo chọc mẹ mất vui. Con đành chúc ba mẹ Tết Trung thu vui vẻ qua điện thoại……”
“Điền Thanh Trừng! Thứ con gái bất hiếu! Cô cứ phải chọc tôi và ba cô tức chết! Sao chúng tôi lại nuôi ra cái thứ ăn cây táo rào cây sung như cô chứ!”
“Mẹ ơi, nghe mẹ nói kìa, nếu nghe lời mẹ là có hiếu, trái lời mẹ là bất hiếu, vậy thì chữ “hiếu” hẹp nghĩa quá. Con yêu ba mẹ, chừng nào hai người chào đón hai tụi con, bọn con sẽ về thăm hai người.”
……
Điền Thanh Trừng “àaa”, cô cười dửng dưng, “Nghe được thì nghe được thôi, vốn cũng đâu định giấu anh, em không kể ra là vì không mong anh suy nghĩ miên man. Mẹ em tánh kỳ, nên khỏi về nghe bà ấy lải nhải.”
Những ngón tay cô gãi lòng bàn tay anh.
Tựa như cọng lông vũ, ngứa ngáy và ấm áp.
Đường Tư Nguyên cau chặt mày đến nỗi có thể kẹp chết ruồi, chừng đàng hoàng lắm, “Đừng lộn xộn coi.”
Đang nói chuyện nghiêm túc!
Thái độ đúng mực vào!
Điền Thanh Trừng cười phớ lớ, giữ lấy tay anh, đặt lên mu bàn tay một chiếc hôn dịu êm, cô trấn an, “Anh Tư nè, đừng chạnh lòng chi cũng đừng thấy mắc nợ gì, em ấy à, rất ổn và rất hạnh phúc, em không thể hài lòng hơn nữa với cuộc sống hiện giờ……”
Đường Tư Nguyên như đắm chìm trong suối nước nóng, thoải mái quá trời quá đất, anh ậm ừ, vừa như trút gánh nặng vừa như giải thích, “Anh chỉ lo cho em…… Ba mẹ em như thế…… Nhỡ em khóc thầm ……”
Khóc thầm á???!!!
Điền Thanh Trừng phụt cười.
Túm lại là ai khóc thầm chớ?
Chắc hông phải anh đâu ha?
Hồi xưa vác máy móc, bắp chân anh bị cắt một vết dài mười phân, máu chảy không ngừng, rành rành bản thân đỏ cả mắt vậy mà vẫn ôm lấy cô, nói trong run rẩy, “Thanh Trừng ơi, hông đau hông đau, thật sự hổng đau gì hết, hông đau xíu nào luôn……”
Cha Đường bị lừa đảo mắc nợ hơn trăm ngàn, anh như con thú sa bẫy trốn trong góc cầu thang tối tăm liếm láp vết thương, giây phút nhìn thấy cô, anh mỉm cười, “Thanh Trừng ơi, mai này anh sẽ kiếm hàng triệu, hàng chục triệu, hàng trăm triệu, ngàn có nhiều nhặn gì…… Dễ lắm……” Nửa đêm cô đi vệ sinh, anh thình lình tỉnh dậy, níu tay cô sốt sắng hỏi, “Em đi đâu?” Cô bước ra từ nhà tắm, anh cầm ly đứng cách đó không xa, lúng túng bảo, “Anh khát nước, đi uống chút……”
Cô trẻ tuổi vụng dại, có thai mà không biết, mãi lo tất bật cho đến khi xuất huyết mới hay con đã không còn. Cô không cảm thấy gì, chỉ nghĩ mình vô duyên với đứa nhỏ này thôi. Song nửa đêm, cô choàng tỉnh bởi mùi thuốc lá thoang thoảng, ra ngoài thì thấy Đường Tư Nguyên ngồi bệt dưới sàn ngoài ban công, dựa vào tường run run bả vai trong khi hút thuốc, gạt tàn kế bên đầy ứ đầu lọc, bóng lưng ấy đong đầy bất lực và cô quạnh, đến khi thấy cô đứng đằng sau, anh hoảng hốt chùi khóe mắt, né tránh không chịu nhìn cô, giọng anh khản đặc, “Sao tỉnh vậy mình, em thấy khó chịu hả? Có muốn tới bệnh viện khám không mình? Bên ngoài lạnh lắm, sao không khoác thêm cái áo? Bị cảm thì sao bây giờ……” Nói mãi một lúc, giọng anh gần như lạc đi, cuối cùng không kìm được sự nghẹn ngào trong cổ họng, “Tại anh quá vô dụng, tại anh không chăm sóc em……”
Rõ ràng không phải trẻ con, nhưng khiến lòng người chua xót và nhũn mềm hơn cả trẻ con, đau lòng khôn cùng……
Sao cô không yêu cho được!