Song những ngày kế tiếp, không chỉ ba mẹ Điền mà thầy cô, bạn bè, bạn học thi nhau lên tiếng phản đối.
Mẹ Điền: “Môn không đang hộ không đối. Con với hạng đàn ông đó sẽ không đi tới đâu. Thử nghĩ xem, cha mẹ, anh chị em, thân thích bạn bè của nó chẳng mấy ai được học hành tử tế, cổ hủ lạc hậu. Ai ai cũng tiềm tàng tai hoạ, con chấp nhận được hả? Kiểu gia đình như họ, phụ nữ nằm ở tầng chót, thiếu điều xem con là máy đẻ cho con trai nhà họ, con phải quán xuyến hết việc nhà, còn chẳng bằng đứa ở đợ! Chớ tưởng Đường Tư Nguyên học tới Đại học, có cái mã bảnh bao là xem nó quý hiếm như hoa lạ. Cái kiểu “Chạn Vương” như nó, giờ trông bảnh tỏn ngon nghẻ đấy, chờ mấy năm sau, tư tưởng cổ hủ lòi ra, hoặc là nịnh bợ con vì tiền, hoặc là tự so mình với con, sĩ diện dâng lên thì không chịu nổi, tìm niềm vui ngoài luồng. Chắc chắn nó không phải duyên đẹp của con!”
Giáo viên: “Trò muốn ở bên Đường Tư Nguyên? Không ngờ các em hẹn hò nhiều năm vậy rồi. Tôi cứ tưởng các trò yêu đương như mấy đứa trẻ nhất thời bồng bột rồi thôi. Thanh Trừng à, trường học không thể đại diện cho xã hội. Những người trông xuất sắc trên ghế nhà trường dễ sa ngã ngoài xã hội. Có phải trò nên cân nhắc kĩ hơn không? Lấy nền tảng gia đình và ngoại hình ưu tú của em, không có Đường Tư Nguyên thì còn vô số người giỏi giang chờ em, nhưng phải kén chọn đó, chớ dại mà sớm đưa mình vào……”
Bạn bè: “Lúc nghe thấy tin này tui giật cả mình. Cô chủ Điền – Điền Thanh Trừng luôn luôn lý trí và sống thanh cao, vậy mà sắp cưới một chàng trai nghèo! Ố mài gót! Khó tin vãi mè! Sao bà lại đi vào ngõ cụt thế hả? Nói xem nào, trai nghèo đó tươi ngon tới cỡ nào dị? Có phải khoai to xài sướng không bà? Chia cái ảnh cho chị em chúng mình ngắm cái nào! Có điều đàn ông như vậy, chơi qua đường là được. Đâu phải xung quanh bà không có ví dụ. Ban đầu yêu tới chết đi sống lại, kết cục thì sao? Chả phải toàn sụp đổ thất vọng, khóc lóc ỉ ôi đòi ly hôn à, tội tình chi chời! Nếu bà thực sự thích người ta quá thì cặp nhau vài ba năm, tới khi lập gia đình thì giấu anh ta đi, tìm người xêm xêm để cưới, một công đôi việc, dễ biết mấy!”
Bạn học: “Thanh Trừng ơi, mình hay tin cậu đưa Đường Tư Nguyên về ra mắt người lớn trong nhà hở?!! Cậu quyết sống bên cậu ta thật ư? Qùao quáo quao! Thiệt luôn ớ hở!! Tuy trông hai người xứng đôi phết. Đó giờ mình chưa từng đỏ mặt lâu tới vậy ngoại trừ mỗi lần nhìn hai người kè kè bên nhau, thấy mà ghen tị với hâm mộ lắm luôn. Nhưng nói thiệt nha, mình không lạc quan về tương lai hai người lắm. Không phải những bài post trên mạng hay nói à, xứng lứa vừa đôi, bằng vai phải lứa mới có cái kết đẹp. Điều kiện gia đình cậu với Đường Tư Nguyên chênh lệch rõ xa. Chạn Vương đua đòi tiểu thơ, đến phút chót chỉ có tiểu thơ hối tiếc chứ mình chưa từng nghe Chạn Vương hối hận chi. Mà mình đứng trên góc độ bạn học thôi à nha……”
……
Từng luồng ý kiến trái chiều xộc vào tai Điền Thanh Trừng, khiến cô dở khóc dở cười.
—— Người người khắp chốn đều khuyên mình chia tay Đường Tư Nguyên.
Èmmmmm……
Hoá ra duyên-qua-đường không tệ như cô hằng nghĩ!
Phía cô còn ổn, nhưng lời lẽ bên chỗ Đường Tư Nguyên mới đích thực bát nháo rối tung.
Nào là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Nào là cưới được công chúa bước lên đỉnh cao cuộc đời, tiết kiệm hai mươi năm phấn đấu. Nào là lòng dạ hiểm độc, lắm mưu nhiều kế……
Yêu ma quỷ quái rùm beng chui khỏi hang.
Điền Thanh Trừng: “Tự dưng thấy mình cao tận hai mét rưỡi.”
Cao quá với không tới.
Dẫu thế, nếu Điền Thanh Trừng thực sự là người tin sái cổ vào những lời điều tiếng thì cô đã chẳng mang tên Điền Thanh Trừng. Nên làm gì cô làm nấy. Vừa ghé chỗ Đường Tư Nguyên đồng thời chuẩn bị thi lên Thạc sĩ, sẵn tiện học luôn tiếng Pháp. Làm chủ cuộc sống hết mực thoả đáng.
Còn dẫn Đường Tư Nguyên về nhà hai lần.
Những người có địa vị tin tưởng vững chắc vào tầm quan trọng của việc tu thân dưỡng tính. Họ không bắt chẹt người khác thẳng mặt, thay vào đó, từng suy nghĩ đích thực đều kẹp vào trong mỗi lời nói và cử chỉ. Bởi thế, phụ huynh nhà họ Điền dùng sự khách sáo và xa cách tỏ vẻ họ chẳng chào đón và bài xích Đường Tư Nguyên rõ rệt.
Ba Điền cả giận, lên án riêng với Điền Thanh Trừng rằng: “Khỏi dắt nó tới đây nữa. Cho dù nó có lắc lư trước mặt ba mỗi ngày thì ba cũng không ưa nó đâu.”
Điền Thanh Trừng làm thinh, đoạn đáp: “Ba à, anh ấy là người đàn ông mà con chọn. Mặc kệ điều chi thì ba vẫn nên tin con chứ.”
“Chính vì ngày xưa ba tin con quá, mới làm con thiếu tôn trọng, cả gan như hiện nay.”
“Ba, hồi trước ba đâu có như vầy……”
Ba Điền bảo: “Ba rất hối hận vì ngày xưa đã thả con tự do.”
Điền Thanh Trừng cười mà chẳng hề vui: “Ba, con sẽ sống bên anh ấy.”
Ba Điền tức điên người. Gương mặt trắng trẻo hiền hoà trở nên đỏ gay: “Con có biết mình đang nói gì không? Một gã đàn ông biến con thành thế này hả?”
Điền Thanh Trừng đáp nhạt: “Thế ba hy vọng con thế nào? Học hành nghiên cứu cho đã rồi kế nghiệp ba ư? Bày ra vẻ con gái hiền thục hay xây hình tượng đàn bà dấn thân sự nghiệp, cưới tấm chồng phù hợp? Sinh vài đứa, một trong đó lấy họ con, giao cho ba chăm bẵm, bồi dưỡng, tiếp tục phấn đấu vì gia tài này?”
“Chí ít thì không phải tìm thằng nghèo kiết, chẳng nệ tương lai mình! Thanh Trừng à, con xứng với người tốt hơn.” Ba Điền khuyên hết nước hết cái.
“Thế nào được xem là tốt? Giống như ba ư? Nhưng chẳng phải ba cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sao? Trong mắt các người, con và Đường Tư Nguyên bên nhau là xem nhẹ chính mình. Tất cả mọi người đều trói tương lai con với anh ấy, như thể một người phụ nữ cưới sai chồng là tức khắc mất hết thảy vinh quang. Các người đăm đăm theo đuổi cái gọi là kết quả mỹ mãn, mặc kệ quá trình khúc chiết, miễn cái kết hoàn hảo là OK. Ba ơi, ngay cả ba cũng không coi con là một người có nhân cách độc lập, ba đang phủ nhận giá trị của con. Buồn thật đó, sống hơn hai mươi năm trời, một khi có người đàn ông cho riêng mình thì trong mắt người khác con đã mất đi bản thân. Ấy là còn chưa kể tới cưới hỏi sinh con đấy,” Điền Thanh Trừng cười, đoạn tiếp: “Điền Thanh Trừng con, chưa bao giờ nhìn tương lai xa, chỉ theo đuổi hiện tại và tức thì. Có lẽ mai sau con sẽ bị hiện thực vả mặt, nhưng giờ phút này, chí ít con muốn nắm trong tay và trải nghiệm. Ba, cảm ơn lời khuyên của ba, nhưng quan điểm của ba không phù hợp với con. Ít nhất thì cuộc sống của Điền Thanh Trừng nên để con tự mình định nghĩa.”
Ba Điền nghẹn họng.
“Dẫu chọn sống cùng ai, Điền Thanh Trừng vẫn là Điền Thanh Trừng, sẽ không biến thành nữ cường nhân vì kỳ vọng của ba, cũng sẽ không hoá thành cô gái nết na bởi trông mong của mẹ, càng không đánh mất giá trị bản thân bởi vì mong mỏi của bất kì người đàn ông nào.”
“Cho dù Đường Tư Nguyên mãi mãi là thằng nhãi nghèo trèo cao?”
“Nếu anh ấy là hạng đàn ông đó thì chẳng đáng được con thích.”
Ba Điền hừ lạnh: “Ba thấy con bị thằng đó làm cho lú hết não!”
Điền Thanh Trừng thầm thở dài thườn thượt.
Ba Điền vô cùng phản cảm Đường Tư Nguyên, một khi khẳng định anh có rắp tâm khác thì có nói sao cũng không lọt tai ông.
Vài ngày sau, ba Điền mời cô bữa cơm, nhưng người đón cô lại là một người đàn ông lạ đi xế xịn.
Người nọ lịch lãm và trí thức, hoàn toàn hợp gu Điền Thanh Trừng. Với vẻ hào hoa, anh ta mỉm cười rằng: “Bác Điền bảo ông bận, kêu tôi tới ăn cùng em.”
Ngay khoảnh khắc ấy, lòng dạ Điền Thanh Trừng rối bời, nhưng cô vẫn duy trì nụ cười khiêm nhường: “Xin lỗi.”
“Chớ áy náy, tôi đoán được nguyên nhân,” Người ấy biết điều đáp: “Gặp nhau là duyên, liệu chăng tôi có vinh hạnh, mời quý cô Điền Thanh Trừng một bữa không?”
Trong mắt người nọ nhuốm đầy khao khát chinh phục, làm Điền Thanh Trừng mất sạch hứng thú: “Ngại quá, giờ tôi bận rồi.”
Những ngày tiếp theo, đủ loại đàn ông từ toả nắng, phóng khoáng, chững chạc, lố lăng lởn vởn trước mặt Điền Thanh Trừng, khiến cô tức tối đồng thời cũng hết sức thất vọng.
Trong mắt ba Điền, cô thật sự thiểu năng vậy ư?
Điền Thanh Trừng thất vọng cùng cực. Cô chẳng thể đáp ứng điều ba muốn, và cũng chẳng thể đạt được những gì mình muốn từ ba.
Thành ra, thứ mà cô trả lại cho ba Điền, là tờ giấy hôn thú đỏ rực.
Ba Điền đáp trả cô, là cắt đứt nguồn tiền và cấm cô bước vào nhà, ông lạnh lùng rằng: “Cô không nghe lời tôi, tôi xem như không có đứa con gái là cô. Không phải cô muốn sống cùng cái thằng khố rách áo ôm đó hả? Giờ cô toại nguyện rồi đấy. Để tôi chống mắt lên xem, không tiền không bạc, hai anh chị có thể đi tới đâu!”
Người xung quanh thở dài ngao ngán, nói Điền Thanh Trừng chập mạch rồi.
“Em mới có tí tuổi, lựa chọn đầy rẫy ra đó, sao em biết mai này không có người thích hợp hơn?”
“Hôn nhân là chuyện trọng đại cả đời. Thiếu sự ủng hộ của ba mẹ thì coi như bỏ……”
“Dám gay gắt với người nhà thiệt luôn, Điền Thanh Trừng bà ngu thế, hổng đáng tẹo nào!”
“Cô sẽ hối hận cho coi! Đường Tư Nguyên chẳng có cái khỉ gì, không thể cho cô được gì hết.”
“Đầu óc dở hơi dễ sợ. Vì đàn ông mà vứt luôn cha mẹ. Chẳng trách các cụ hay nói, trời sinh con gái chỉa cùi chỏ ra ngoài, quả cấm có sai.”
“Ba Điền đáng thương thiệt. Nếu biết mình có đứa con gái kiểu này, thà hồi xưa đẻ con trai cho rồi. Con trai oách hơn!”
Điền Thanh Trừng gối lên khuỷu tay Đường Tư Nguyên, cười xoà: “Một người đàn ông cưới một cô gái trái ý cha mẹ, mọi người sẽ khen anh ta, cho rằng anh ta can đảm và có chính kiến, tình sâu như biển; một người phụ nữ cưới tấm chồng đi ngược ý mẹ cha, ai ai cũng xỉa xói cô ấy, cho rằng cô ấy rớt não, bạc bẽo cạn nghĩa. Anh biết tại sao không?”
Đường Tư Nguyên ôm ghì lấy cô, bảo: “Phân biệt đối xử với phái nữ?”
Điền Thanh Trừng ngước lên nhìn màn đêm trong vắt: “Bởi vì có như vậy, người ta mới có thể dùng lời lẽ để khống chế những cô gái như những nhành hoa, đảm bảo họ phải tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, cam lòng làm một thứ vâng lời phụ thuộc đến cuối đời; còn phái nữ thì sao, tuân theo những kiến thức chắp vá, tâm trí lửng lơ, muốn hưởng sự ưu ái từ đàn ông nhưng từ chối gánh chịu hậu quả sau khi kháng cự thất bại. Do đó, họ ký thác hết thảy lên người chồng, sau cùng biến mình thành dáng vẻ khúm núm hèn mọn.”
Đường Tư Nguyên hôn lên hàng mày của cô “Thế cô gái Điền Thanh Trừng thì sao?”
Điền Thanh Trừng ngang tàng hôn lại anh, véo lấy đôi môi mỏng của anh, tìm niềm vui trong bể khổ: “Cô gái Điền Thanh Trừng cả gan liều lĩnh, không ngại sống chết. Cô ấy luôn thách thức điểm mấu chốt của người khác. Cô ấy không phải đoá hoa mỏng manh, cũng chẳng phải hoa hồng có gai. Cô ấy là một người rất đỗi bình thường, muốn trải hết chua ngọt cay đắng. Không tuân theo luật chơi của ai nhưng cũng không nhún nhường, thà sống như một ngọn đuốc, chết như một tảng băng. Bề ngoài cô lý trí điềm tĩnh, nhưng thực chất liều lĩnh bốc đồng, ham tìm đường chết. Kiểu sống này trông đầy rủi ro nhưng cô ấy rất ư hạnh phúc.”
Đường Tư Nguyên cười đến xán lạn, rực rỡ hơn cả những vì sao ngoài kia: “Cô gái Điền Thanh Trừng có một không hai, thế mà bằng lòng vì một thân cây từ bỏ toàn bộ khu rừng, khiến tôi đây nể phục.”
Điền Thanh Trừng vui vẻ, vỗ nhẹ lên mặt anh: “Làm như em hục hặc với người nhà vì cái cây là anh ấy. Thôi dát vàng lên mặt mình đi. Em làm vì mình chứ bộ.”
Cuộc đời cô, chí ít phải thành tâm đối đãi với chính mình.
Cô sẽ không đổ hậu quả do mình lựa chọn lên vai Đường Tư Nguyên. Nếu không, sớm muộn cô sẽ sinh lòng oán trách. Đường Tư Nguyên cũng sẽ chẳng chịu nổi.
Đường Tư Nguyên bày ra vẻ bé ngoan phụng phịu: “Cớ sao không phải vì anh, anh là cổ phiếu tiềm năng đấy! Thanh Trừng, em phải tin, anh là cái cây con sớm muộn sẽ biến thành đại thụ che trời, đội mưa chắn gió cho em, chứng minh rằng lựa chọn của em là đúng!”
Điền Thanh Trừng sướng rơn: “Rồi rồi rồi, anh chàng đầy tiềm năng ơi, ngài đỉnh nhất. Cảm phiền ngài trù bị kĩ càng cuộc sống sau này. Chung quy giờ ngài đã là người có gia đình rồi đấy!”
Tiềm năng hay không, Điền Thanh Trừng chẳng mấy để tâm. Người cô nhìn trúng là anh chàng Đường Tư Nguyên trước mắt này.