Viện phúc lợi Quân Sơn.
Viện trưởng dẫn Đường Tư Nguyên và Điền Thanh Trừng đến nhà ăn, giới thiệu rằng: “Đa phần các bé bị bỏ rơi là bé gái, còn các bé trai hầu hết mắc bệnh nan y. Càng nhỏ tuổi thì cơ hội nhận nuôi càng cao. Tuổi lớn hơn thì nhớ gốc gác mình, rất khó hoà nhập vào gia đình mới, mọi người thường không muốn nhận nuôi……”
Điền Thanh Trừng tỏ vẻ thấu hiểu, hỏi: “Nơi này có tổng cộng bao nhiêu cháu ạ?”
“Dưới mười bốn tuổi có hai mươi ba em, mười bảy em gái, sáu em trai. Hàng năm có em đến em đi, chẳng biết chừng nào mới là điểm cuối,” Viện trưởng than: “Hoàn cảnh chỗ chúng tôi sàng sàng nhau, dù có chính phủ duy trì nhưng phần đa đứa trẻ trưởng thành chẳng có con đường sáng gì cho cam. Thành ra chúng tôi gắng sức giúp chúng tìm được gia đình nhận nuôi khi còn nhỏ, ít nhất ấm êm hơn ở trại mồ côi.”
Căn tin nhỏ lác đác vài chiếc ghế đẩu và bàn gỗ. Những đứa trẻ đủ lứa tuổi vây quanh bàn cơm tập thể. Tuy mặc quần áo cũ nhưng được cái gọn gàng, chẳng qua bầu không khí thật vắng lặng.
Viện trưởng đứng trước cửa sổ thì thầm: “Chúng ta đứng đây xem thôi, cố đừng ảnh hưởng đến chúng. Một số đứa trẻ được nhận nuôi rồi trả về, tới lui mấy bận làm chúng phát sợ.”
Đường Tư Nguyên ngó vào nhìn kĩ. Những đứa trẻ trông từa tựa nhau, da dẻ ngăm sạm, tóc xác xơ khô vàng. Chừng như đã sớm thấu tỏ hiện thực xã hội, đôi mắt chúng tắt sáng.
Dựa vào kinh nghiệm sống trong xã hội, thoắt cái anh nhìn ra hiện tại và tương lai của những đứa trẻ này: Một con đường tăm tối thiếu đi ánh mặt trời, chứa đầy thăng trầm và nhọc nhằn.
Điền Thanh Trừng tò mò nhìn một cậu bé có mái tóc xoăn đang ngồi trong góc. Cậu chàng ngồi im, dùng muỗng múc từng miếng cơm, tốc độ chậm ơi là chậm. Cô hỏi: “Đôi mắt cháu?”
Viện trưởng thở dài: “Cô nhi đó, tuổi, đôi mắt hư rồi. Người thân không ai muốn nhận nuôi nên gửi cháu tới đây.”
Điền Thanh Trừng chỉ cô bé đối diện cậu. Cô nhóc có mái tóc ngắn, lúc cậu bé đưa muỗng sai chỗ sẽ giúp cậu dời về đĩa. “Em ấy thì sao?”
“Cô nhi viện hồi trước con bé ở bị phá dỡ nên chuyển nó sang đây. Nó bị bỏ từ bé.”
Điền Thanh Trừng quay sang hỏi Đường Tư Nguyên: “Anh thấy sao?”
Đường Tư Nguyên khẽ cười: “Anh tin ánh mắt em.”
Điền Thanh Trừng gật đầu với Viện trưởng.
Viện trưởng ngẩn ra, chần chờ bảo: “Bé trai hay bé gái? Anh chị không xem xét kỹ hơn à?”
Điền Thanh Trừng: “Chúng tôi nhận cả hai cháu. Xem tới đây là đủ rồi.”
Đây là lần đầu tiên Viện trưởng thấy có người chớp nhoáng nhường này, tức thì thở dài: “Anh chị quyết vội quá.”
Dẫu thế, Viện trưởng vẫn đưa bé gái ra chỗ hai người trước.
Cô nhóc nghiêng đầu, dạn dĩ hỏi: “Mấy người nhận nuôi tui hả?”
Đường Tư Nguyên ra chiều nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Nhóc hỏi: “Nhà mấy người đã có em bé chưa?”
Đường Tư Nguyên lắc đầu.
“Mấy người thích con nít không?”
Đường Tư Nguyên trầm ngâm: “Không biết nữa. Tụi chú chưa nuôi ai bao giờ.”
Cô nhóc căng thẳng siết tay, cúi gằm đầu: “Nhưng tui lớn rồi, với lại…… với lại…… Tui hông xinh, cũng hổng thông minh……”
Chợt nhiên, Đường Tư Nguyên thấy xót xa và chạnh lòng quá đỗi. Anh khuỵ gối ngồi xuống, ấm giọng rằng: “Vậy con muốn có gia đình không?”
Cô nhóc hỏi nhỏ: “Tui xứng hả?”
Lời này như một mũi tên ghim thẳng vào trái tim Đường Tư Nguyên, khiến nó đớn đau khôn nguôi.
Hô hấp anh nghèn nghẹn, những ngỡ mình thiếu ô-xy: “Xứng, con sẽ có nó.”
Thời điểm Viện trưởng dắt cậu bé kia ra, cô bé mừng rỡ lắm, kích động nhìn hai người Đường Tư Nguyên, rồi phấn khích nhìn cậu bé.
Điền Thanh Trừng sờ tóc cậu chàng, hỏi: “Sao tóc con quăn quăn vậy?”
Cậu chàng nín thinh.
Viện trưởng đẩy cậu.
Cậu bé loạng choạng xuýt ngã, vội tìm chỗ đỡ. Khi ngón tay lần mò chạm phải cánh tay ấm áp, cậu rụt phắt về như chim sợ cành cong.
Điền Thanh Trừng hỏi tiếp: “Ba con là người thế nào?”
Cậu bé nghe thế, tai giần giật, lí nhí rằng: “Mấy người hỏi ổng chi?”
Điền Thanh Trừng: “Vì cô chú muốn hiểu con.”
Cậu mím môi: “Với người khác ổng là anh hùng, nhưng tui thấy ổng là tên hèn!”
Viện trưởng cau mày, trách: “Cố Thời! Nói gì đó hả?! Đó là ba con!”
Cậu giễu: “Đúng vậy, ổng là ba tui đó.”
Viện trưởng đau đầu.
Điền Thanh Trừng chẳng để bụng, hỏi: “Vậy còn con, con thấy mình là loại con trai nào?”
Cậu bé đáp chẳng nể: “Là đứa mù, hạng rác rưởi vô dụng.”
Bé gái sốt ruột: “Cố Thời!”
Cậu bé nghe thấy tiếng thì khựng lại, nhíu mày: “Sao mi cũng ở đây?”
Cô bé: “Chú Đường với dì Điền là người tốt!”
Mặt mày nhóc con lạnh te, im ru.
Đối phó với bạn nhỏ dễ hơn nhiều so với người lớn, Điền Thanh Trừng mỉm cười: “Rồi. Bạn nhỏ Cố Thời ơi, tuy mắt con không thấy đường, nhưng dì thích mái tóc quăn của con, cho nên con có bằng lòng đi theo chú dì không?”
Cậu bé kinh ngạc giơ tay lên, muốn sờ đầu quắn của mình lắm. Song tới nửa đường thì thả tay xuống, cậu lạnh lùng thốt: “Bỏ đi. Mấy người nhận nuôi cho đã rồi sau này cũng thấy tui mù loà phiền phức. Tui hổng làm được khỉ gì hết, còn phải cần người chăm sóc. Mắc công tới khi đó trả tui về thì giờ khỏi đưa tui đi.”
Viện trưởng lạnh lùng: “Cố Thời! Nói năng cho đàng hoàng!”
Cố Thời dò tìm vị trí của Viện trưởng: “Lần trước không phải cũng như vầy hả?”
Viện trưởng rầu hết xiết: “Lần này khác. Họ sẽ săn sóc con cẩn thận.”
Cố Thời bướng bỉnh mím môi: “Để con suy nghĩ đã.”
Viện trưởng cả giận: “Cố Thời……Em… em thật là……”
Điền Thanh Trừng nhoẻn cười, ngăn Viện trưởng: “Không sao. Bạn nhỏ Cố Thời suy nghĩ đi ha. Nhưng thời gian không chờ đợi ai, một tiếng sau chú dì phải đi rồi.”
Sau rốt, Cố Thời gật đầu.
Hai đứa trẻ nắm chặt tay nhau ngồi hàng ghế sau. Rành rành dáng vẻ rụt rè và sợ hãi lắm, nhưng cố vờ kiên cường mạnh mẽ.
Một tháng sau, hai đứa nhỏ chính thức ghi tên vào hộ khẩu Đường Tư Nguyên.
Em trai Đường Cố Thời, chị gái Đường Thần Tinh.
Sống chung lâu dài, hai chị em đã ghi nhớ một câu danh ngôn —— Bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, phải thuộc nằm lòng số liên lạc của Đường Tư Nguyên, vì mẹ họ lơ là kinh khủng.
Hôm ấy, Đường Thần Tinh tan lớp, ra cổng trường thấy Đường Tư Nguyên đón mình, tức khắc cô nhóc tung ta tung tăng nhào tới ôm đùi anh, nũng nịu: “Ba ơi……”
Đường Tư Nguyên thương cô bé dã man, bế con lên, chọt vào chóp mũi cô nhóc, hỏi: “Đi học quen chưa con?”
“Ba à, con đã nhập học một tháng rồi mà ba hỏi câu này miết.”
Đường Tư Nguyên lúng túng: “Tại ba sợ con bị bắt nạt chứ bộ.”
Đường Thần Tinh: “Có con không bắt nạt người ta thôi, chứ ai dám ăn hiếp con! Ba, mai mốt con lớn con bảo kê ba cho.”
Đường Tư Nguyên, “……”
Đường Tư Nguyên, “Bé cưng à, con oách quá, ba thấy không quen.”
Hai người lái xe tới hồ bơi, trên đường bỏ lỡ N con đường, rẽ trái ngoặc phải mới thành công đến nơi.
Đường Thần Tinh hăm hở lao khỏi xe, miệng thích chí ngân nga là lá la là la, cầm chiếc áo tắm bé tí như gà con vọt vào phòng thay đồ. Tới khi bước ra, cô nhóc đã hoàn toàn biến hình một chú gà con lông vàng múp rụp.
Điền Thanh Trừng đang dạy tư thế bơi cho Đường Cố Thời. Đường Thần Tinh vọt tới như đại bác, hét um lên: “Út ơi, Út cưng của chị ơi, chị tới rồi nè! Mau đón chào chị nào!”
Ùm!
Sóng đánh tung ập lên người Điền Thanh Trừng và Đường Cố Thời, xối bọn họ ướt nhẹp.
Đường Cố Thời phun ra cột nước, vuốt nước trên mặt, buồn bực: “Đường Thần Tinh, mi đang làm gì đó?!”
“Không có trên dưới, phải kêu chị!”
“Mi là chị nỗi gì.”
Điền Thanh Trừng khẽ vỗ đầu Đường Cố Thời. Bấy giờ Đường Cố Thời mới miễn cưỡng ậm ờ: “Chị nào giống mi?”
Điền Thanh Trừng gãi cái bụng trắng bóc của nhóc, nhoẻn cười: “Được rồi, Thần Tinh con lên bờ khởi động làm nóng người trước đi. Cố Thời, con tập đạp chân tiếp nào.”
Đường Thần Tinh hớn hở duỗi tay giãn chân, đứng trên bờ cười toe: “Cố Thời ơi, chị thấy em mập lên rồi nha. Hèn chi mẹ phải dắt tụi mình đi bơi.”
Cố Thời nhủ bụng, con trai ngoan không đôi co với con gái!
Cậu tức tối quẫy đạp đôi chân ngắn ngủn.
Y chang chú rùa đen bé con.
Đường Thần Tinh cười khúc khích, thấy Đường Tư Nguyên tới đây, kêu lên: “Ba ơi! Ba ơi! Ba coi Cố Thời kìa, béo ị, nhìn vui ha?”
Đường Tư Nguyên đứng cạnh trông cô bé khởi động: “Đợi xíu nữa coi con có bơi giỏi bằng Út không ha, xem con còn vui được nữa không?”
Đường Thần Tinh bĩu môi.
Đường Tư Nguyên làm nóng người xong, nhảy tùm xuống nước, nhanh nhẹn vươn xa như một chú cá với động tác uyển chuyển và tự nhiên.
Đường Thần Tinh hoàn toàn hoá thành bé fan girl, bưng ngực: “Đẹp trai quá! Sao có thể đẹp trai dã man vậy! Đẹp bá cháy luôn!”
Phản ứng này vừa hay bị Đường Cố Thời nghe được, Đường Cố Thời bĩu môi: “Thứ u mê!”
“Ê! Đường Cố Thời, em ngứa đòn đúng không!” Đường Thần Tinh chống eo, lấy làm tự hào: “Em không biết ba tới trường một chuyến là có bao nhiêu người mê đâu!”
Đường Cố Thời còn khuya mới để ý tới Đường Thần Tinh.
Đường Tư Nguyên bơi hai vòng,nhận Đường Cố Thời từ tay Điền Thanh Trừng, nói bên tai cậu: “Bơi lội là môn thể thao thoải mái nhất. Ở dưới nước, con sẽ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình rất thư thái, cảm nhận thử đi.”
Một tay Đường Cố Thời ghìm chặt Đường Tư Nguyên, chậm rãi chìm vào nước.
Đối với nhóc, đâu đâu cũng là bóng tối, nơi nào cũng giống nhau, nhưng sự êm ái của làn nước mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt. Từng tấc da được vỗ về hò reo, hoan hô nhảy nhót.
Dòng nước mênh mang, bao dung vô bờ.
Gọi Đường Cố Thời sa vào.
Đường Cố Thời từ từ buông tay Đường Tư Nguyên, nhưng bị Đường Tư Nguyên chủ động chộp lấy.
Đường Tư Nguyên kéo nhóc tới, mỉm cười xoa đầu nhóc: “Mắt không thấy, nhưng giác quan khác nhạy cảm hơn ha.”
Đường Cố Thời ghé vào vai Đường Tư Nguyên, rầu rĩ gọi: “Ba ơi.”
“Ơi?”
“Ba với mẹ có thấy con phiền không?”
“Cố Thời, trên đời này không có ai hay vật gì hoàn hảo cả, và dĩ nhiên cũng chẳng có rắc rối nào toàn diện. Giả dụ như bơi lội này. Khi con tận hưởng vui thú từ việc quẫy nước thì con phải gánh chịu những rủi ro tiềm tàng. Hoặc giả như con, tuy mắt không nhìn thấy nhưng con có thể nghe xa hơn, tâm trí tập trung hơn. Trước nay ba và mẹ chưa bao giờ thấy con phiền. Con có tính cách độc lập, Thần Tinh cũng vậy, đều mang đến hạnh phúc cho cha mẹ.”
Đường Cố Thời mỉm cười, mềm mại rúc vào người Đường Tư Nguyên, giọng se sẽ: “Vậy…… thì tốt quá.”
Điền Thanh Trừng dẫn Đường Thần Tinh đi bơi. Vừa đạp mấy lượt Đường Thần Tinh đã than mệt.
Điền Thanh Trừng véo tai cô nhóc: “Cấm lười.”
Đường Thần Tinh hết sức đáng thương nhìn Đường Tư Nguyên, thấy ba mình đang trông em trai, cô nhóc đành bất đắc dĩ vẫy nước tiếp.
Hiuhiuhiu……Hổng biết tại sao, bé với Cố Thời đều sợ Điền Thanh Trừng hết ó……