Nàng Của Anh

chương 170: mẹ kiếp!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

An Khang lắc người, ngạo nghễ bước tới trước mặt Tô Trà Trà, anh ta nằm lấy cổ tay Tô Trà Tà rồi đè cô xuống bàn bên cạnh: "Tô Trà Trà, thiếu gia tôi bây giờ X chết cô! "An Khang, anh cút ra cho tôi!"

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà Trà xuất hiện vẻ lo sợ hiếm thấy, môi của cô tái nhợt đến mức không còn chút máu.

Cô dùng hết sức giật mạnh tay An Khang ra, nhưng cơ tay của cô gân như đã bị người khác làm gãy khi còn trong tù, tay của cô, căn bản không thể dùng quá nhiều lực.

Uyển Dư cũng không muốn để An Khang dùng vũ lực với Tô Trà Trà ở trước mặt nhiều người, ở đây có quá nhiều người, nếu như Tô Trà Trà thực sự bị An Khang làm chuyện đó, vậy thì một người kiêu ngạo như Tô Trà Trà, sẽ không thể nào sống nổi nữa! Đầu của Uyển Dư điên cuồng đập mạnh vào người đàn ông đang kéo cô, cô xông lên liều mạng với An Khang, sức mạnh của An Khang lớn hơn cô nghĩ, anh ta đột ngột quay người lại, một cú xoáy tay hầu như đã vặn được cổ tay của Uyển Dư.

"Đừng gấp gáp nha! Người tiếp theo sẽ là cô! Đợi tôi xx xong Tô Trà Trà! Tôi đây sẽ tới yêu chiều cô!"

Yêu chiều con mẹ ngươi! Uyển Dư tức giận đến mức muốn nổ tung, Tô Trà Trà không ngừng lắc đầu về phía cô: "A Uyển, cô nhanh chạy đi!"

Bây giờ Uyển Dư rời khỏi đây, còn có thể có cơ hội chạy trốn, nếu cô còn không rời đi, thì thật sự sẽ không chạy thoát nổi "Trà Trà, tôi sẽ không bỏ lại cô!"

Uyển Dư đè nén cơn buồn nôn trong lòng, cô cong môi cười với An Khang, quyến rũ phát sáng: "An Khang, buông Trà Trà ra, tối nay, tôi ở cùng anh!"

Trong lòng Uyển Dư cũng hiểu rõ, tối nay việc cô và Tô Trà Trà muốn chạy thoát khỏi đây là điều không thể nào, có điều, nếu như để Tô Trà Trà một mình rời khỏi đây cũng tốt.

Uyển Dư cũng là người phụ nữ kiêu ngạo, cô tất nhiên sẽ không để An Khang làm chuyện đó với cô ở trước mặt mọi người, chỉ cần Tô Trà Trà có thể rời khỏi đây, thì cô có thể toàn tâm liều mạng đấu lại An Khang, đêm nay, cho dù cô có bỏ mạng mình ở đây, cô cũng không thể nào để loại người kinh tởm của An gia tiếp tục làm hại đến Tô Trà Trà.

Uyển Dư sinh ra đã xinh đẹp, cô cười lên càng giống như tiểu quỷ lanh lợi giáng trần, khiến trái tim An Khang cuồn cuộn dậy sóng khi nhìn thấy, anh ta thực sự hận không thể nào ngay lập tức bổ nhào vào người cô, cùng cô vui vẻ qua một đêm.

Nhưng nghĩ đến chị hai An Ninh của mình ghét nhất là Tô Trà Trà, khiến anh ta vẫn muốn giúp An Ninh xả tức, điều quan trọng hơn là Tô Trà Trà cũng rất đẹp, làm anh ta không nỡ thả cô ra.

"Được, nếu như cô muốn hầu hạ thiếu gia tôi đến thế, vậy tối nay thiếu gia sẽ chiều chuộng cô trước!"

An Khang đắc ý cười, anh ta đi tới bắt lấy cánh tay nhỏ của Uyển Dư, bị An Khang nắm lấy cô tay khiến Uyển Dư kinh tởm muốn buồn nôn, cô cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại: "Thả Trà Trà ra!"

"Tôi nói thật cho cô biết ha, đêm nay, cô và Tô Trà Trà, ai tôi cũng không thải!"

An Khang nói xong liền chạm vào mu bàn tay mịn màng thanh tú của Uyển Dư.

Uyển Dư không khỏi nhíu mày, cô dùng sức hất tay An Khang ra.

Trong lòng cô hoảng loạn cực độ, cô không ngờ đến, An Khang đêm nay lại quyết tâm muốn làm nhục Tô Trà Trà.

"Ö, cũng khá là hoang dại đó, thiếu gia tôi thích thế này!"

Sự phản kháng của Uyển Dư, An Khang hoàn toàn xem như đang vờn chuột, anh ta nheo mắt lại, cong môi bổ nhào vào người Uyển Dư.

Uyển Dư không có bất kỳ hành động gì, đã đánh thì phải đánh vào vương trước, cô định tìm cơ hội khống chế An Khang, khiến thuộc hạ của anh ta thả cô và Tô Trà Trà ra.

Nhưng sức lực của An Khang lớn hơn những gì Uyển Dư nghĩ, cô muốn đá ngã vai anh ta nhưng lại bị anh ta đẩy thằng xuống đất, bụng dưới của cô vừa hay đập mạnh vào góc bàn, đau đến mức khiến cả người cô run rẩy không kiểm soát.

"A Uyển!"

Nhìn thấy An Khang sắp vồ tới người Uyển Dư lần nữa, Tô Trà Trà cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, cô thoát khỏi sự khống chế của thuộc hạ An Khang, bảo vệ Uyển Dư.

Cô ngẩng mặt lên, lông mày đông lại, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ lộ ra vẻ lạnh lùng: "An Khang, anh không phải muốn tôi nhảy thoát y sao? Đừng động đến A Uyển, tôi bây giờ sẽ nhảy!"

Nói xong, Tô Trà Trà liền xé bỏ áo khoác nhỏ của chính mình xuống, dưới áo khoác nhỏ của cô là chiếc áo bó sát người, dưới ánh đèn, thân hình tinh xảo của người phụ nữ này, giếng như cô không phải là người ở trên đời.

An Khang nuốt từng ngụm nước bọt, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn ngực nhấp nhô của Tô Trà Trà, anh ta chỉ cảm thấy máu huyết dâng trào, cấp khiến muốn làm cái gì đó để phát tiết.

Không đợi được Tô Trà Trà tiếp tục cởi áo quần, An Khang đã kéo Tô Trà Trà ôm vào lòng.

"Tự cô cởi ra thì không có ý nghĩa nữa, tôi giúp cô cởi!"

Nói xong, An Khang không kiêng nệ xé rách áo quần trên người Tô Trà Trà.

Trong quán bar tối nay, hầu hết mọi người đều là thuộc hạ cùng đám bạn khốn của An Khang, nhìn thấy hành động của An Khang, tất cả mọi người đều huýt sáo la ó lên, bọn họ hét ầm lên muốn An Khang nhanh chóng làm ngay Tô Trà Trà.

Loại người như An Khang đương nhiên sẽ không thể chịu đựng nổi những lời rủ rê xúi dục của kẻ khác, anh ta đè Tô Trà Trà xuống bàn bên cạnh, định thể hiện sự nam tính của mình trước mặt mọi người.

"An Khang, đồ điên nhà anh, anh thả tôi ra!"

Tô Trà Trà trước nay luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng bị ép ở trước mặt nhiều người khiến cô không cách nào giữa vẻ bình tĩnh như ngày thường được, cô muốn nắm lấy chai rượu trước mặt đập vào người An Khang, nhưng chai rượu đó cách cô quá xa, căn bản nắm không tới.

Cô dùng hết sức đẩy An Khang ra, cổ tay cô mặc dù rất đau nhưng lại không cách nào đẩy nổi cơ thể rắn chắc của An Khang.

"An Khang, tên khốn nhà anh! Anh đừng động vào tôi!"

Tô Trà Trà cắn chặt môi, cô cắn chặt đến bật máu, nhưng dù vậy, cô vẫn không thể ngăn An Khang lại gần mình.

"An Tam thiểu, chơi cô ta luôn đi!"

"Đúng vậy, mau chơi cô ta đi, chúng tôi đều đang đợi nhìn thấy sự uy phong của anh đây!"

"Tam thiếu, anh thật ngầu nha! Dùng sức quyến rũ của mình để chinh phục cô gái này đi!"

Một nơi như quán bar, dường như chỉ là nơi giải trí vui đùa, nhưng có rất nhiều lúc, nó còn tối tăm hơn cả, thêm với quyền lực của An gia ở Hải Thành này, đêm nay, Liêu Niên, đã định sẵn trở thành hội trường để An Khang ức hiếp phụ nữ.

Nhìn thấy môi của An Khang càng ngày càng gần, Tô Trà Trà kinh tởm đến mức muốn nôn, cơ thể cô đột ngột ngả về phía sau, sau đó cô dùng hết sức lực trên người, dùng đầu mình đập mạnh vào đầu An Khang.

"Mẹ kiếp!"

An Khang sờ lên cái đầu bị đập đến choáng váng của mình, anh ta giơ tay lên, hung hăng tát thẳng vào mặt Tô Trà Trà.

"Tô Trà Trà, cô đừng không biết tốt xấu! Cô còn nghĩ mình là đại tiểu thư Tô gia năm đó, con dâu của Chiến gia sao? Tô Trà Trà, tôi nói cho cô biết, Chiến Mẫn Quân bây giờ đã là anh rể của tôi rồi, còn Tô Trà Trà cô chỉ là người bị chồng bỏ"

Nói xong, An Khang cúi mặt xuống, điên cuồng hôn Tô Trà Trà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio