Lúc đầu Ôn Mạc Ngôn vẫn ổn, nhưng không ngờ cũng không chống đỡ được nữa, cơ thể bắt đầu lắc lư
Mẹ Bạch lo lắng nói: “Uống không được thì thôi, đừng có liều mạng với ông ấy làm gì, ông ấy cứ thế day!"
Vừa nói xong, cả người Ôn Mạc Ngôn đã nặng nề gục xuống bản.
Bạch Hoàng Nham vỗ bàn hạ hạ cười lớn, nói: "Thằng nhóc này, còn muốn thắng chủ à? Hức, tửu lượng của cháu cũng tốt đấy, chủ chẳng phục ai đâu, mà mà phục cháu."
Mẹ Bạch: “Minh Châu, con mau dìu Ôn Mạc Ngôn đến phòng cho khách đi, tối nay đừng đi nữa, ở lại nhà đi, lát nữa thím dọn phòng cho con." “Thím, cũng không phải lần đầu con ở nhà, con tự biết don mà, thím cứ chăm sóc cho chủ đi
Mặc dù tửu lượng của Bạch Hoàng Nham cũng cao, nhưng rượu vào thì không ra làm sao cả, uống nhiều thì nói cũng nhiều, tôm được ai thì sẽ nói năm đó mình dân đội anh dũng oai hùng thế nào.
Bạch Minh Châu dầu Ôn Mạc Ngôn đến phòng cho khách, may mà phòng ở tầng dưới, nếu không có cũng không dầu lên tầng được.
Đặt anh ta lên giường, cô không khỏi thở hắt một hơi, lau mô hội trên trán.
Trông anh ta gầy gò, không ngờ lại nặng như vậy.
Lúc này, người đàn ông trên giường mở mắt.
“Có thể rót cho tôi lý nước không? Tôi không tiện ra ngoài " “Anh không say?" “Nề mặt chú em mà, nếu để ông ấy thua sơ là ông ấy sẽ không vui.
Anh ta ngồi dậy, ấm áp cười với cô một cái, gãi đầu với vẻ vô tội.
Chẳng mấy chốc Bạch Minh Châu đã rót nước xong rồi quay lại, nghi ngờ hỏi: "Vậy vừa rồi đánh cờ cũng là anh cố ý?" "Ừ, tôi giả vờ giống không?" “Nếu chủ biết, chủ sẽ liều mạng với anh." "Chẳng phải bây giờ ông ấy không biết đây sao?” Anh ta cười tình nghịch, giống như đứa trẻ chưa
Cô giơ ngón cái bái phục, còn chưa có ai dám nịnh hót dưới mi mắt của chủ, xem như anh ta là người với hình đầu tiên, đoán là ấn tượng của chủ đối với anh ta lại tăng thêm một bậc rồi.
“Anh đã không sao thì nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi lấy quần áo của cậu cho anh thay rồi đem giặt, anh mặc tam vậy." “Nói chuyện với tôi được không? Rượu vẫn ở trong dạ dày, khó chịu lắm."
Thấy cô muốn đi, Ôn Mạc Ngôn lên tiếng, bàn tay lớn vô thức đưa ra, không ngờ lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Minh Châu.
Tay cô vừa nhỏ vừa mềm lại hơi lạnh.
Cô còn chưa phản ứng lại, không ngờ Ôn Mạc Ngôn như nhận ra trước, giống như bị điện giật, lập tức buông tay ra.
"Xin...!Xin lỗi, vừa rồi không phải có ý đầu, là tôi không cẩn thận.” "Một người đàn ông trưởng thành rồi, đừng có căng tháng là lại nói lắp được không? Tôi cũng đâu có trách anh, kéo thì kéo, anh đừng căng thẳng.
Cô còn chưa nói gi “Tôi đi lấy quần áo trước đây, anh đợi tới một chút, tôi quay lại rồi nói chuyện với anh tiếp
Bạch Minh Châu rời đi, chẳng bao lâu sau đã quay trở lại, cầm theo một bộ quần áo sạch.
Sau khi vào phòng, trong phòng không một chút tiếng động, có thể nghe thấy tiếng hít thở lần vào nhau.
“Anh...!Không phải muốn nói chuyện với tôi sao?"
Bây giờ đến một câu cũng không nói, là thế nào?
Ngượng quá đi mất "Rượu rất ngon." “Hửm?" Chỉ chuyện này thôi sao?
Ôn Mạc Ngôn nhận ra chuyện mình nói không hay lắm nên cố gắng tìm đề tài: “Đồ ăn...!đồ ăn em làm cũng rất ngon." “Hừm? Rồi sao nữa?"
Cô ấy hơi mất kiên nhẫn rồi, nghe giọng điệu thôi cũng có thể nghe ra được.
“Với cả...!với cả, em cũng rất đẹp."
Không khí bỗng chốc như ngưng đọng lại, Bạch Minh châu hơi kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta thế mà cũng biết nói những lời trêu gheo người ta cơ đấy.
Đây còn là Ôn Mạc Ngôn mà cô quen không? “Anh đang đùa với tôi đầy ắ?" "Không có, tôi nói thật, mỗi ngày em đều mặc rất xinh đẹp, trang điểm hay không trang điểm cũng đều đẹp.
Tôi nói thật lòng đấy, tôi sẽ không lừa người khác "Vậy anh còn muốn giả làm người yêu của tôi không?" “Cái này...!Cái này không tính, đây là ngoại lệ, không tỉnh.
Anh ta vội giải thích.
"Được rồi được rồi, có trách gì anh đâu.
Không còn sớm nữa, anh ngủ sớm đi biết chưa hà? Tôi phải đi rồi."
Cô lại đứng lên lần nữa, nhưng Ôn Mạc Ngôn cũng cử động rồi.
Anh ta đứng trên thành giường, giữ chặt lấy tay cô rồi nhanh chóng kéo cô lại.
Anh ta dùng sức, cô lại không hề để phòng mà lập tức và vào lòng anh ta.
Sau đó, Ôn Mạc Ngôn đứng không vững, hai người ngã xuống giường, mà có lại để trên người anh ta, đối tay nhỏ bé chống trên ngực anh ta
Cách lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được làn da hơi nóng kia, cảm giác nóng bức không ngừng kéo đến
Hai má cô đỏ ứng, dường như máu toàn thân đều dồn hết lên đầu.
Cô cũng ngửi thấy mùi rượu nồng mặc kia, rõ ràng không uống chút rượu nào nhưng lại có cảm giác mình hơi chếch choáng rồi.
"Anh...!Anh làm gì đây?"
Cô quên đầy anh ta ra mà chỉ ngày người hỏi, không hiểu rốt cuộc vừa rồi anh ta muốn làm gì? “Tôi...!tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn nói với em nhiều một chút, nhưng miệng tôi lại ngốc, không biết nói những lời con gái thích nghe.
Thấy em đi nên tôi hơi vội, muốn...! muốn ngăn em lại, nói với em thêm chút nữa"
Anh ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn hãy hãy đỏ của cô ấy, vô cùng dễ thương, khiến anh ta không nhìn được mà đưa tay vân về.
Nhưng sự thật là anh ta đã thực sự làm thể “Anh lại làm gì đây?" Bạch Minh Châu liếc xuống bàn tay đang làm loạn của anh ta.
On Mạc Ngôn bừng tỉnh, kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi lập tức rút tay về, "Tôi có thể tôi uống nhiều rồi, vừa nãy tôi hoàn toàn không biết mình làm gì nữa.
Tây tay tôi cũng không biết, làm sao mà mà chạy đến mặt em nữa" "Vậy anh có thể nói cho tôi biết, phía dưới anh đang làm gì không? Ôn Mạc Ngôn!”
Bạch Minh Châu nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, hung dữ nói.
Ôn Mạc Ngôn lập tức đầy người cô ra, chạy vào nhà vệ sinh.
“Tôi...!tôi muốn đi tắm rồi, em ra ngoài đi, ngủ sớm một chút, ngủ ngon!" “Ôn Mạc Ngôn, tôi nói cho anh biết, lần sau anh mà còn dám như vậy, bà đây sẽ cầm dao phế anh đấy, anh có tin không hả?" “Bảo anh đừng uống nhiều rượu thế mà anh lại cứ uống, giờ thì hay rồi, rượu vào làm loạn cái gì chứ? Tôi nói cho anh biết, anh còn dám làm loạn nữa, chỗ nào động vào tôi thì tôi chặt chỗ đấy đi đầy, anh cần thận cho tôi Vừa dứt lời, Ôn Mạc Ngôn sở đến nỗi không dám nổi tiếng nào.
Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, răm.
Anh ta thờ hắt một hơi, nhìn vào chỗ nào đó, hận không thể đảo một cái hố mà chốn minh xuống.
Sao có thể thể này chứ?
Lần này uống rượu cũng không tính là nhiều lắm, sao lại đụng chạm lung tung vậy chứ?
Anh ta vội xối nước lạnh để hạ hỏa.
Trong thời gian đó, mẹ Bạch có sang một lần, chuẩn bị canh giải rượu cho anh ta.
Buổi tối lúc đi ngủ, anh ta vẫn có hơi không yên tâm, gửi tin nhắn cho Bạch Minh Châu.
"Em đang giận à?"
Bạch Minh Châu nhìn thấy nhưng không muốn trả lời, chuyện này qua rồi thì cho qua đi, người này sao lại cứ nhắc đến chuyện cũ thể, đúng là không hiểu chuyện chút nào, trong đầu có cái gì vậy chứ.
Cô ấy không trả lời tin nhắn, không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại chủ động gọi đến, cô ấy do dự một chút, sau đó nghe máy.
Chương : Rượu vào làm loạn.
Lúc đầu Ôn Mạc Ngôn vẫn ổn, nhưng không ngờ cũng không chống đỡ được nữa, cơ thể bắt đầu lắc lư
Mẹ Bạch lo lắng nói: “Uống không được thì thôi, đừng có liều mạng với ông ấy làm gì, ông ấy cứ thế day!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.ne t
Vừa nói xong, cả người Ôn Mạc Ngôn đã nặng nề gục xuống bản.
Bạch Hoàng Nham vỗ bàn hạ hạ cười lớn, nói: "Thằng nhóc này, còn muốn thắng chủ à? Hức, tửu lượng của cháu cũng tốt đấy, chủ chẳng phục ai đâu, mà mà phục cháu."
Mẹ Bạch: “Minh Châu, con mau dìu Ôn Mạc Ngôn đến phòng cho khách đi, tối nay đừng đi nữa, ở lại nhà đi, lát nữa thím dọn phòng cho con." “Thím, cũng không phải lần đầu con ở nhà, con tự biết don mà, thím cứ chăm sóc cho chủ đi
Mặc dù tửu lượng của Bạch Hoàng Nham cũng cao, nhưng rượu vào thì không ra làm sao cả, uống nhiều thì nói cũng nhiều, tôm được ai thì sẽ nói năm đó mình dân đội anh dũng oai hùng thế nào.
Bạch Minh Châu dầu Ôn Mạc Ngôn đến phòng cho khách, may mà phòng ở tầng dưới, nếu không có cũng không dầu lên tầng được.
Đặt anh ta lên giường, cô không khỏi thở hắt một hơi, lau mô hội trên trán.
Trông anh ta gầy gò, không ngờ lại nặng như vậy.
Lúc này, người đàn ông trên giường mở mắt.
“Có thể rót cho tôi lý nước không? Tôi không tiện ra ngoài " “Anh không say?" “Nề mặt chú em mà, nếu để ông ấy thua sơ là ông ấy sẽ không vui.
Anh ta ngồi dậy, ấm áp cười với cô một cái, gãi đầu với vẻ vô tội.
Chẳng mấy chốc Bạch Minh Châu đã rót nước xong rồi quay lại, nghi ngờ hỏi: "Vậy vừa rồi đánh cờ cũng là anh cố ý?" "Ừ, tôi giả vờ giống không?" “Nếu chủ biết, chủ sẽ liều mạng với anh." "Chẳng phải bây giờ ông ấy không biết đây sao?” Anh ta cười tình nghịch, giống như đứa trẻ chưa
Cô giơ ngón cái bái phục, còn chưa có ai dám nịnh hót dưới mi mắt của chủ, xem như anh ta là người với hình đầu tiên, đoán là ấn tượng của chủ đối với anh ta lại tăng thêm một bậc rồi.
“Anh đã không sao thì nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi lấy quần áo của cậu cho anh thay rồi đem giặt, anh mặc tam vậy." “Nói chuyện với tôi được không? Rượu vẫn ở trong dạ dày, khó chịu lắm."
Thấy cô muốn đi, Ôn Mạc Ngôn lên tiếng, bàn tay lớn vô thức đưa ra, không ngờ lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Minh Châu.
Tay cô vừa nhỏ vừa mềm lại hơi lạnh.
Cô còn chưa phản ứng lại, không ngờ Ôn Mạc Ngôn như nhận ra trước, giống như bị điện giật, lập tức buông tay ra.
"Xin...!Xin lỗi, vừa rồi không phải có ý đầu, là tôi không cẩn thận.” "Một người đàn ông trưởng thành rồi, đừng có căng tháng là lại nói lắp được không? Tôi cũng đâu có trách anh, kéo thì kéo, anh đừng căng thẳng.
Cô còn chưa nói gi “Tôi đi lấy quần áo trước đây, anh đợi tới một chút, tôi quay lại rồi nói chuyện với anh tiếp
Bạch Minh Châu rời đi, chẳng bao lâu sau đã quay trở lại, cầm theo một bộ quần áo sạch.
Sau khi vào phòng, trong phòng không một chút tiếng động, có thể nghe thấy tiếng hít thở lần vào nhau.
“Anh...!Không phải muốn nói chuyện với tôi sao?"
Bây giờ đến một câu cũng không nói, là thế nào?
Ngượng quá đi mất "Rượu rất ngon." “Hửm?" Chỉ chuyện này thôi sao?
Ôn Mạc Ngôn nhận ra chuyện mình nói không hay lắm nên cố gắng tìm đề tài: “Đồ ăn...!đồ ăn em làm cũng rất ngon." “Hừm? Rồi sao nữa?"
Cô ấy hơi mất kiên nhẫn rồi, nghe giọng điệu thôi cũng có thể nghe ra được.
“Với cả...!với cả, em cũng rất đẹp."
Không khí bỗng chốc như ngưng đọng lại, Bạch Minh châu hơi kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta thế mà cũng biết nói những lời trêu gheo người ta cơ đấy.
Đây còn là Ôn Mạc Ngôn mà cô quen không? “Anh đang đùa với tôi đầy ắ?" "Không có, tôi nói thật, mỗi ngày em đều mặc rất xinh đẹp, trang điểm hay không trang điểm cũng đều đẹp.
Tôi nói thật lòng đấy, tôi sẽ không lừa người khác "Vậy anh còn muốn giả làm người yêu của tôi không?" “Cái này...!Cái này không tính, đây là ngoại lệ, không tỉnh.
Anh ta vội giải thích.
"Được rồi được rồi, có trách gì anh đâu.
Không còn sớm nữa, anh ngủ sớm đi biết chưa hà? Tôi phải đi rồi."
Cô lại đứng lên lần nữa, nhưng Ôn Mạc Ngôn cũng cử động rồi.
Anh ta đứng trên thành giường, giữ chặt lấy tay cô rồi nhanh chóng kéo cô lại.
Anh ta dùng sức, cô lại không hề để phòng mà lập tức và vào lòng anh ta.
Sau đó, Ôn Mạc Ngôn đứng không vững, hai người ngã xuống giường, mà có lại để trên người anh ta, đối tay nhỏ bé chống trên ngực anh ta
Cách lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được làn da hơi nóng kia, cảm giác nóng bức không ngừng kéo đến
Hai má cô đỏ ứng, dường như máu toàn thân đều dồn hết lên đầu.
Cô cũng ngửi thấy mùi rượu nồng mặc kia, rõ ràng không uống chút rượu nào nhưng lại có cảm giác mình hơi chếch choáng rồi.
"Anh...!Anh làm gì đây?"
Cô quên đầy anh ta ra mà chỉ ngày người hỏi, không hiểu rốt cuộc vừa rồi anh ta muốn làm gì? “Tôi...!tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn nói với em nhiều một chút, nhưng miệng tôi lại ngốc, không biết nói những lời con gái thích nghe.
Thấy em đi nên tôi hơi vội, muốn...!muốn ngăn em lại, nói với em thêm chút nữa"
Anh ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn hãy hãy đỏ của cô ấy, vô cùng dễ thương, khiến anh ta không nhìn được mà đưa tay vân về.
Nhưng sự thật là anh ta đã thực sự làm thể “Anh lại làm gì đây?" Bạch Minh Châu liếc xuống bàn tay đang làm loạn của anh ta.
On Mạc Ngôn bừng tỉnh, kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi lập tức rút tay về, "Tôi có thể tôi uống nhiều rồi, vừa nãy tôi hoàn toàn không biết mình làm gì nữa.
Tây tay tôi cũng không biết, làm sao mà mà chạy đến mặt em nữa" "Vậy anh có thể nói cho tôi biết, phía dưới anh đang làm gì không? Ôn Mạc Ngôn!”
Bạch Minh Châu nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, hung dữ nói.
Ôn Mạc Ngôn lập tức đầy người cô ra, chạy vào nhà vệ sinh.
“Tôi...!tôi muốn đi tắm rồi, em ra ngoài đi, ngủ sớm một chút, ngủ ngon!" “Ôn Mạc Ngôn, tôi nói cho anh biết, lần sau anh mà còn dám như vậy, bà đây sẽ cầm dao phế anh đấy, anh có tin không hả?" “Bảo anh đừng uống nhiều rượu thế mà anh lại cứ uống, giờ thì hay rồi, rượu vào làm loạn cái gì chứ? Tôi nói cho anh biết, anh còn dám làm loạn nữa, chỗ nào động vào tôi thì tôi chặt chỗ đấy đi đầy, anh cần thận cho tôi Vừa dứt lời, Ôn Mạc Ngôn sở đến nỗi không dám nổi tiếng nào.
Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, răm.
Anh ta thờ hắt một hơi, nhìn vào chỗ nào đó, hận không thể đảo một cái hố mà chốn minh xuống.
Sao có thể thể này chứ?
Lần này uống rượu cũng không tính là nhiều lắm, sao lại đụng chạm lung tung vậy chứ?
Anh ta vội xối nước lạnh để hạ hỏa.
Trong thời gian đó, mẹ Bạch có sang một lần, chuẩn bị canh giải rượu cho anh ta.
Buổi tối lúc đi ngủ, anh ta vẫn có hơi không yên tâm, gửi tin nhắn cho Bạch Minh Châu.
"Em đang giận à?"
Bạch Minh Châu nhìn thấy nhưng không muốn trả lời, chuyện này qua rồi thì cho qua đi, người này sao lại cứ nhắc đến chuyện cũ thể, đúng là không hiểu chuyện chút nào, trong đầu có cái gì vậy chứ.
Cô ấy không trả lời tin nhắn, không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại chủ động gọi đến, cô ấy do dự một chút, sau đó nghe máy.
Bich!
Cơ thể của Diệp Hiểu Khê, nặng nề rơi xuống đất, Diệp Hiểu Khê không dám tin, cô ngắng mặt lên, trong con mắt ngân ngần nước của cô ta, đầy những không cam tâm.
Cô thật sự không dám tin, cô đã làm đến bước này rồi, Lục Minh Thành the
Thuốc nặng đến như thế, phong cảnh hữu tình đến như thế, là một người đàn ông thì không thể kiềm chế được, Lục Minh Thành lễ nào không phải là đàn ông?!
Không!
Nếu không phải là đàn ông, năm trước anh ta với
Uyển Dư vào đêm đó, là như thế nào?! Diệp Gia Bảo và Diệp Uyên Nghi, lẽ nào là từ trong đá nhảy ra sao?
Diệp Hiểu Khê đau đớn lau nước đọng trên khóe mắt, “Minh Thành, cầu xin anh đừng cự tuyệt em có được không? Em thật sự rất yêu rất yêu anh...!“Em cả đời này, chỉ có một người đàn ông là anh, tấm thân trong sạch em đã trao cả cho anh rồi, em thật không có cá nào yêu một người đàn ông khác nữa rồi, cầu xin anh cũng yêu em lấy một lần, được không? Đình Thâm, em muốn, danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh." “Diệp Hiểu Khê, cô tự mà thu xếp ổn thỏa
Không một chút lưu luyến, Lục Minh Thành lướt một cái nhìn lạnh tanh lên Diệp Hiểu Khê, thằng hướng cửa đi tới, trong nháy mắt, đã đi ra khỏi căn biệt thự
Nếu như, không phải là Diệp Hiểu Khê từng cứu anh, cô dám cả gan hạ thuốc anh, thì kết cục của cô, sẽ giống như người hai anh năm trước, muôn đời muôn kiếp không thể nào trở mình được!
Gió đêm lạnh thấu, phả vào người Lục Minh Thành, cơ thể của anh, càng nóng lên dữ dội rồi,
Anh biết, chỉ cần anh tiếp nhận Diệp Hiểu Khê, thì cơ thể anh sẽ hồi phục cách khoái.
Nhưng anh, làm không được.
Diệp Hiểu Khê kề cập vào người anh, anh không có cảm giác động lòng, chỉ biết là, nó khó chịu đến buồn nôn.
Đúng ngay vào dịp cuối tuần, hai ngày này, Uyển Dư luôn ẩn mình trong căn biệt thự của Lục Minh Thành.
không thể không nói, thuốc mỡ Lục Mình Thành đưa cho cô, quả thật dùng rất tốt, hiện tại, trên mặt cô, đã không nhìn thấy một chút dấu tích nào của vết thương.
Sợ Bảo Bảo với Bối Bối sẽ bị dọa bởi gương mặt mình, hai ngày nay cô đều không đi thăm chúng, lần đầu tiên xa chúng lâu như vậy, cô nhớ chúng đến ăn không ngon.
Cô dọn dẹp qua loa đồ đạc mình, chuẩn bị tối nay đón Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi trở về chung cư nhỏ.
Cho dù là biệt thự của Hàn Tịnh, hay là biệt thự của
Lục Minh Thahf, đều không bằng tổ ấm nhỏ tự do tự tại của chính cô.
Cô phải nói rõ ràng với Hàn Tịnh, anh ta có thể thỉnh thoảng đón Bảo Bảo và Bối Bối đến chỗ anh ta ở nhưng giữa cô và anh không thể nào tiền thêm một bước nữa.
Vừa dọn dẹp xong đồ đạc, tiếng gõ cửa cấp bách lại vang lên, cửa mở ra, Quý Ngôn với bộ mặt lo lắng xông vào, “bác sĩ Diệp, Lục Cửu bị người ta hạ thuốc rồi, cô nhanh chóng đến chích cho anh ấy một mũi đi! Tôi sợ muộn thêm tí, anh ấy sẽ nổ tung mất!" “Được, tôi đi ngay đây."
Thấy Quý Ngôn sốt ruột đến vậy, Uyển Dư biết, tình trạng của Lục Minh Thành, chắc chắn rất nghiêm trọng, hộp thuốc của cô, Hàn Tịnh đã đem qua rồi, cô nắm lấy hộp thuốc, rồi nhanh bước chạy về hướng phòng của Lục Minh Thành "Cậu trẻ, cậu bây giờ...!
Khi nhìn thấy rõ mồn một tình cảnh trong căn phòng, câu nói tiếp sau của Uyển Dư, tức khắc bị vướng lại nơi cuống họng.
Lục Minh Thành vừa tắm xong nước lạnh, trên thân anh ta, chỉ quấn mỗi một chiếc khăn lông quanh eo, từ hưởng của Uyển Dư, có thể đủ nhìn thấy rõ bộ ngực cường tráng chắc khỏe của anh, cơ bụng múi phân rõ ràng, với cả, đường vẫn cả cong vòng tuyệt mi.
Lại hướng dưới xuống, còn có....!
Uyển Dư mặt nóng đến phát bỏng, cô vội vã quay mặt đi, trong đầu dù thế nào cũng chẳng thể gạt đi cảnh tượng vừa nhìn thấy.
Cơ thịt trên thân thể của Lục Minh Thành, không phải kiểu quá to lớn hay quá khoa trương, nhưng mỗi một bộ phận, đều mang lại một kiểu cảm giác mãnh liệt của sức lực, tinh tế và săn chắc hơn cả với người của một mẫu nam đẳng cấp nhất, hay thậm chí còn hấp dẫn hơn.
Mặc dù trong đầu nghĩ vậy, Uyển Dư vẫn cứ phải hồi hộp lắp bắp, “Cậu...cậu trẻ, tôi...!Tôi một lát nữa có thể phải châm cứu cho cậu, không....!Không đau đầu, cậu không...!Không cần phải sợ."
Uyển Dư khi nói câu đấy, liếc nhìn trộm Lục Minh
Thành một cái, vóc người anh, sao có thể đẹp đến như vậy chứ!!
Thật tương xứng với gương mặt thanh tú kiêu ngạo ấy, lại mang mùi hương nam tính đặc trưng, tưởng chừng như uống phải thuốc kích dục, cô gần như muốn chảy máu mũi rồi...!
Uyển Dư thở một hơi thật sâu, cô muốn nói: Cậu trẻ, cậu có thể mặc quần áo vào trước được không.
Nhưng nghĩ đến việc một lát nữa châm cứu, cũng phải cởi đồ ra, cô lại lập tức nuốt về câu nói ấy.
Đầu ngón tay của Uyển Dư, nãy giờ vẫn luôn run nhẹ, cô run rẩy mở hộp thuốc ra, run rẩy cầm bao châm cứu.
Cô vừa run rẩy lấy ra cây kim châm bằng bạc, cảm thấy cơ thể mình nóng lên hầm hập, Lục Minh Thành đã đè cô xuống thân người anh một cách mạnh mẽ.
Uyển Dư bị tình cảnh này dọa đến ngày người rồi, cô vừa muốn nói, cậu nhỏ, ông dậy mau đi, thì đôi môi nóng bỏng như bắt phải lửa của Lục Minh Thành, đã khóa chặt môi cô.
Hmm...!
Uyên Dư ngớ người rồi, cũng chẳng biết là bị dọa hay là bị hôn đến ngắn người.
Cô biết, cô nên đầy Lục Minh Thành ra, nhưng ở khoảng khắc này, cơ thể cô cũng như trúng phải độc, toàn thân mền nhữn, lấy không ra một lí một tí sức lực nào.
Nụ hôn cháy bỏng, làm cho môi cô cũng nóng như thiếu như đốt, môi và răng vướng vào nhau, khoảnh khắc ấy, cô quên đi mất, lúc này là đêm hay ngày.
Mùi hương thoang thoảng nam tính chặt lấy cơ thể
Uyền Dư, não bộ của cô hỗn độn đến mức khiến cô không tài nào kìm chế được sự mê muội này.
Uyển Dư mở to mắt, cô ngần ngơ nhìn khuôn mặt mỹ nam đang kề sát cô của Lục Minh Thành.
Lông mày anh, đen đặc, lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt anh, chứa đựng sự u tịch sâu thầm nhất trên thế giới, chiếc mũi anh, cao và thẳng hơn cả mỹ nhân vùng Âu, đôi môi anh, nhỏ nhắn, nhưng khi hôn, lại khiến người ta cảm thấy ngọt ngào nồng nàn không thể giải thích được, bất tri bất giác đắm chìm vào.
Đắm chim....!
Uyển Dư bị suy nghĩ của chính mình làm cho sừng sốt, hình như cô, thích cậu trẻ rồi.
Nhưng anh ta, là cậu của bố Bảo Bảo và Bối Bối cơ mà, cô làm sao có thể thích, một người về bậc trên mình chứ
Không! Không thể tiếp tục như vậy được nữa.
“Cậu trẻ, đừng..."
Uyển Dư kháng cự với tiếng khàn nho nhỏ, âm thanh của cô, trong chớp mắt đã bị nụ hôn nóng bỏng của
Lục Minh Thành nuốt chửng
Sức lực trên tay cô, muốn đây anh ta ra, nhưng lí trí cô, đã bị vùi sâu trong lồng ngực, động tác của anh ta, còn mãnh liệt hơn cả ngọn lửa trên thảo nguyên.
Lục Minh Thành cũng chẳng biết được bản thân bị làm sao rồi, vừa nãy ở bên Diệp Hiểu Khê, Diệp Hiểu Khê cởi hết y phục đứng bên cạnh anh, anh cũng chẳng muốn động vào một chút, thế nhưng đối mặt với Uyển Dư, anh lại không tài nào kiềm chế được khát vọng đang cuộn trào mãnh liệt của cơ thể, tựa như hóa thân của một con sói dữ, chỉ muốn xé toạc, nuốt chửng lấy cô.
"Cậu trẻ, cậu không thể
Âm thanh rách toạc của quân áo vang lên trong không khí, tâm trí của Uyển Dư, hồi tinh trong nháy mắt, lẽ nào, cô thật sự muốn nảy sinh quan hệ với ông cậu của con cô sao?! Không! Cô không thể để sự việc hoang đường như vậy phát sinh được
Uyền Dư che ngực mình lại, cô ấy hết toàn bộ sức lực, muốn đẩy Lục Minh Thành ra khỏi người cô, bồng Lục Minh Thành thình lình nhấc mông cô lên, ưỡn vào.....