Nàng Của Anh

chương 229

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tất nhiên Tôn Dương sẽ không ngốc đến mức tin vào một tên tiểu tử thối không có tiền này! "Chú, chú không ngốc, chú làm sao mà ngốc được!"

Diệp Uyển Nghi híp mắt nhìn Tôn Dương cười: "Chú, chú là người chú thông minh và tốt nhất mà cháu từng gặp.

"

Những lời mà Diệp Uyển Nghi nói hoàn toàn là nói phiếm, nhưng con người chính là như vậy, duỗi tay cũng không đánh người cười huống chi là một cô gái nhỏ đáng yêu như vậy, trong lòng Tôn Dương không khỏi có chút mềm nhũn, khuôn mặt ghê tởm của hắn ta cũng trông nhẹ nhàng hơn một chút.

"Tụi mày đừng lo lắng, một lát nữa tao sẽ khiến cho tụi mày chết trong vui vẻ!"

Tôn Dương nghiến răng nghiến lợi, nhân nhượng nói với Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi.

"Chú, chú nhìn kỹ khuôn mặt của cháu.

"

Diệp Gia Bảo sau một lúc im lặng liền nói: "Chẳng lẽ chú không cảm thấy khuôn mặt của cháu rất quen mắt sao?"

Dương Tuyết và Lâm Tiêu nói chuyện điện thoại với nhau gân mười hai phút.

Trong cuộc điện thoại đó, Lâm Tiêu đã đánh tiếng trước, quyết định chuyện cô ta làm nữ chính "Tình Giới" và tối hôm nay sẽ ký hợp đồng.

Hết thảy đều phát triển theo phương hướng tốt.

Chỉ cần cô ta thân không biết quỷ không hay giết chết Uyển Dư, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi, là sẽ không ai có thể ngăn cản cô ta tiến về phía trước! Dương Tuyết sợ đêm dài lắm mộng nên cô ta không muốn tiếp tục trì hoãn.

Hiện tại, cô ta muốn tiễn hai đứa trẻ lên đường đi Tây Thiên trước! Còn Uyển Dư, đợi chút nữa cô tới, cô cũng không tránh khỏi! Dương Tuyết đã đem năm trăm nghìn tiền đặt cọc chuyển vào tài khoản của Tôn Dương, cô ta cho là, bọn Tôn Dương sẽ nghe được lời mình lập tức vặn gãy cổ Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi.

Nhưng ngoài dự liệu, bọn họ lại giống như không hề nghe thấy lời phân phó của cô ta, tiếp tục đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Bản thân đã mất tiền rồi mà người ta còn cố tình không nghe sai sử nên Dương Tuyết không nhịn được có chút nóng nảy: "Các người nghe không hiểu tiếng người à? Tôi nói, không cần chờ Uyển Dư tới, hiện tại giết con tin ngay! Giết con tin!"

Hai chữ "giết con tin" cuối cùng, Dương Tuyết gần như là hét lên, mà bọn Tôn Dương, vẫn giống như không nghe thấy.

"Mấy người!"

Dương Tuyết giận đến giậm chân, lúc này, cô ta cũng đã chú ý tới, bọn Tôn Dương cũng không hề giống như lúc trước khi cô ta đến, thô lỗ đè Diệp Gia Bảo, Diệp Uyển Nghi xuống đất, mà giờ hai đứa trẻ cũng giống như đại gia vậy, ngồi sát cạnh nhau trên cùng một cái ghế duy nhất ở trong phòng.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dương Tuyết có chút thắc mắc.

Sau một hồi trợn mắt nhìn Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi, Dương Tuyết càng phiền não: "Ai bảo mấy người thả bọn nó? Các người không muốn số tiền còn lại nữa đúng không?"

"Mau bắt bọn nó lại cho tôi, tôi sẽ tự tay vặn cổ hai đứa nó!"

Vừa nói xong trùng hợp Dương Tuyết liền thấy dao gọt trái cây vừa cầm rơi vào một góc trên cái bàn cũ rách, cô ta bước nhanh về phía trước, đang định cầm lên.

Tôn Dương lanh tay lẹ mắt, nhanh nhẹn đoạt lấy trước khi Dương Tuyết kịp đụng vào.

"Tôn Dương, anh muốn tạo phản sao?"

Dương Tuyết thở hổn hến rống to: "Anh nhanh đưa dao gọt trái cây cho tôi! Bằng không, tôi sẽ không để anh tiếp tục lăn lộn tồn tại đâu!"

"Con đàn bà xấu xa, muốn tôi không làm được gì nữa sao? Vậy cũng phải nhìn xem cô có bản lĩnh đó hay không!"

Tôn Dương trừng hai mắt, tức giận hét lên với Dương Tuyết.

Cô ta kiêu ngạo cái gì, nếu không phải do cô ta, bọn họ dám bắt con của Lục thiếu ư? Cho dù Diệp Gia Bảo kia có hứa hẹn bằng mười triệu bọn họ cũng không dám mơ, bây giờ bọn họ chỉ muốn dừng lại trước khi quá tệ, để Lục thiếu đừng tìm bọn họ tính sổ.

Đồ đàn bà độc ác? Dương Tuyết không dám tin trợn tròn hai mắt, cái tên Tôn Dương này, anh ta lại dám chửi cô là đồ đàn bà xấu xa?

"Anh bảo ai là nữ nhân xấu xa?"

Dương Tuyết giơ tay lên, hung hăng quãng một cái tát lên mặt của Tôn Dương.

Nhưng tay cô ta còn chưa có chạm đến thì đã bị Tôn Dương mạnh mẽ bắt lấy, dùng sức bóp một cái.

Dương Tuyết chỉ cảm thấy cổ tay mình gân như muốn gãy, trán cô ta thoáng cái liên toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

"Anh! Anh! "

Dương Tuyết đau đến run rẩy cả người: "Các anh rốt cuộc muốn làm gì? Các anh là được tôi thuê đến, mà lại dám ra tay với tôi! Các anh! "

Dương Tuyết còn chưa nói hết đã bị Tôn Dương trực tiếp nhét một cái tất thối vào miệng.

"Miệng cũng thối như vậy, thật là đô đàn bà xấu!"

Dương Tuyết gấp đến độ "oa oa" kêu loạn.

Cho đến bây giờ, cô ta còn chưa hiểu rõ, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bọn Tôn Dương cầm tiền đặt cọc của cô ta, luôn miệng nói cái gì mà sẽ đi theo làm tùy tùng cho cô ta, mà bây giờ sao bọn họ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ thế? Sau khi miệng Dương Tuyết bị nhét đồ, ngay lập tức Diệp Gia Bảo liên cảm thấy cả thế giới cũng đều trở nên yên tĩnh.

Nó nhảy từ trên ghế xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Dương Tuyết.

Cô ta cảm thấy, đây nhất định là trò quỷ của tên nhóc thúi Diệp Gia Bảo làm.

Cô ta tức giận muốn nhảy cỡn lên đá nó, nhưng chưa đợi Dương Tuyết kịp đụng đến Diệp Gia Bảo, Tôn Dương đã đạp một cước làm cô ta lộn nhào trên mặt đất.

Diệp Gia Bảo lạnh lùng nhìn qua Dương Tuyết một cái, ngay sau đó quay mặt về phía Tôn Dương phân phó: "Chú, phiền chú trói cô ta lại giúp tôi!"

"Vâng, Lục tiểu thiếu gia, tôi sẽ trói người đàn bà độc ác này lại!"

Tôn Dương nhanh chóng lôi ra một sợi dây thừng như làm ảo thuật, rồi thành thành thật thật trói Dương Tuyết vào cái cọc gỗ trong phòng.

Dương Tuyết dĩ nhiên không hiểu cũng không giải thích được tại sao mình bị trói, cô ta dùng sức giãy dụa muốn thoát ra khỏi dây thừng, nhưng nó lại quá bên chắc khiến cô ta dùng hết sức lực mà vẫn không ra.

Tình huống hiện tại đã như vậy, Dương Tuyết có ngu hơn nữa thì cũng biết bọn Tôn Dương đã bị thằng nhóc thúi Diệp Bảo Bảo này dọa đầu hàng.

Dương Tuyết gấp đến độ kêu "ô ô", vừa khéo tất nhét trong miệng cô ta không bị nhét chặt lắm, nên cô ta mới há miệng kêu mấy cái, nó đã rớt từ trong miệng ra.

Miệng cuối cùng cũng được tự do, Dương Tuyết lửa giận ngập trời nhìn Tôn Dương hét: "Tôn Dương, Anh đang đùa giỡn với tôi à? Anh đã cầm năm nghìn tiền đặt cọc, bây giờ thì hay rồi, lại bị tiểu tử thối đó mua chuộc, anh có còn đạo nghĩa hay không?"

"Đạo nghĩa?"

Tôn Dương cười nhạt, mặt sẹo nhìn qua phả lệ tàn nhẫn: "Dương Tuyết, ngay cả con trai Lục thiếu cô cũng dám trói, cô đưa anh em tôi đẩy vào chỗ chết thế thì có đạo nghĩa à?"

"Con trai Lục thiếu?"

Mặt Dương Tuyết ngập tràn hoang mang, Hải thành lớn như vậy, người được gọi là Lục thiếu, cũng chỉ có mình Lục Minh Thành.

Nhưng là, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi rõ ràng là con trai của Uyển Dư và Hàn Tịnh, bọn nó làm sao có thể sẽ là con trai của Lục thiếu? Ý thức được cái gì, Dương Tuyết lại sung sức, cô ta vội vàng hướng về phía Tôn Dương la hét: "Tôn Dương, anh bị hai đứa trẻ thúi này đùa giỡn rồi! Bọn nó căn bản đều không phải là con của Lục thiếu! Cha bọn họ, họ Hàn!"

Tựa như lo lắng bọn Tôn Dương sẽ không tin lời cô ta, Dương Tuyết nói tiếp: "Tôn Dương, tôi không hề lừa gạt anh! Nếu tôi mà lừa anh, tôi sẽ bị sét đánh, không được chết tử tế! Tôn Dương, anh suy nghĩ một chút đi, Lục thiếu là ai, một diễn viên nho nhỏ như tôi, nào dám bắt con Lục thiếu! Hơn nữa, anh nhìn cách ăn mặc của hai chúng nó một chút, bọn họ là sao có khả năng là con nhà giàu?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio