Thấy Uyển Dư lấy một chiếc túi xuống, nhân viên cửa hàng liên liếc mắt đầy khinh thường, sau đó vội vàng xông tới ngăn cản: "Túi xách ở chỗ của chúng tôi rất đắt! Nếu không mua thì đừng tùy tiện đụng vào! Làm hỏng túi thì cô không có tiền đền đâu!"
Đối với hành vi của cô nhân viên cửa hàng, Uyển Dư cũng không nói gì.
Cô biết rõ, thái độ của nhân viên của hàng đối với mình kém như vậy là bởi quân áo cô đang mặc trông không giống với người có tiền.
Thế nhưng, người ta đi mua quần áo, ăn mặc thoải mái là được rồi, sao lại cân vì ra dáng người có tiền mà nhất định phải mang một thân toàn hàng hiệu chứ.
Người nhân viên ngăn cản ở trước mặt Uyển Dư khiến cô không có cách nào lấy xem chiếc túi xách năm bên trong kia, cuối cùng, cô quay người lấy một chiếc túi đeo vai có dây khá dài ở đằng sau.
Uyển Dư nhìn chiếc túi có dây đeo dài này một chút, sau đó chỉnh đến mức dây đeo dài nhất, thử đeo lên vai, chiếc túi dài gân đến đầu gối của cô.
Uyển Dư không nhìn vẻ xem thường của người nhân viên cửa hàng mà chỉ liếc mắt nhìn chiếc túi trên người mình, sau đó quay sang nói với cô nhân viên kia một câu tựa như đang trưng cầu ý kiến: "Tôi mang cái này thế nào?"
Người nhân viên nhìn vào mắt Uyển Dư, sắc mặt lại lần nữa trở nên đắc ý, mũi vểnh cao.
Thật đúng là một con nhỏ quê mùa, làm gì có túi đeo vai nào lại đeo dài đến mức đó chứ! Vừa nhìn đã biết không phải khách quen, lại còn không biết chọn đồ như vậy cũng tới cửa hàng của chúng tôi mua đồ, không cảm thấy ngại sao? Người nhân viên hất cằm, lườm Uyển Dư, sau đó quay sang nói rằng: "Đeo dài quá!"
Đối với thái độ của nhân viên của hàng, Uyển Dư cũng không lấy làm tức giận, cô cười đầy tao nhã và hào phóng: "Ừ, hóa ra mắt chó không chỉ không biết nhìn người, mà nhìn túi cũng kém như vậy! Thế thôi, tôi không mual"
Nói xong lời này, Uyển Dư trả lại túi lên kệ hàng, sau đó đôi giày thể thao đạp trên đất, nghênh ngang rời đi.
"Ừ, đúng thật là loại mắt chó coi thường người khác, tôi đây cũng không mua!"
Một vị khách mặc toàn thân đều là quần áo Chanel cũng lên tiếng.
Cô ấy đã để ý sự việc xảy ra chỗ Uyển Dư được một lúc, cuối cùng quyết định thả chiếc túi lưng có giá hơn vạn của hãng Bao Bao xuống, sau đó ngạo nghễ bước ra khỏi cửa tiệm độc quyền của hãng.
Người nhân viên kia không thể ngờ rằng Uyển Dư không bị cô làm cho lúng túng mà lại còn quay sang chế nhạo mình.
Hiện tại, đã có một vị khách hàng lớn của cửa tiệm đi mất rồi, trong lòng cô ta lập tức hoảng loạn.
Trịnh Di và Cao Y Y cũng không ngờ đến hai người không thể làm nhục Uyển Dư, thậm chí lại khiến cô bày ra dáng vẻ cao ngạo ấy, vì vậy hiến nhiên là không cam lòng nhìn Uyển Dư rời đi như vậy.
Trịnh Di và Cao Y Y nhìn nhau một chút, cuối cùng rất ăn ý mà chọn được kế sách.
Trịnh Di chỉ vào chiếc túi xách ban đầu mà Uyển Dư để ý đến, giả vờ kinh ngạc mà thốt lên: "Chuyện gì thế này? Vì sao trên chiếc túi này lại bị vẽ lung tung thế này?"
Cao Y Y còn sợ rằng mọi người không chú ý đến động tĩnh của Trịnh Di, cũng chạy đến bày ra dáng vẻ khiếp sợ, kêu to: "U¡ da, không phải đây chính là chiếc túi mà Uyển Dư nhìn trúng sao? Cô ta không mua túi thì thôi đi, sao lại làm vẽ đầy trên túi thế này chứ?"
Sau khi nghe được thanh âm của Cao Y Y và Trịnh Di, nhân viên của cửa tiệm cũng vội vàng chạy đến.
Cô ta nhìn thấy trên thân túi có mười mấy đường vẽ dài vài cm, gương mặt nhất thời biến sắc.
Chiếc túi này, chính là hàng limited trong cửa hàng, giá niêm yết cũng phải , vạn, bây giờ chiếc túi xảy ra vấn đề lớn như vậy, không khác nào là git chết cô ta, cô ta làm sao đên nổi chứ! "Đúng vậy, hình như ban nãy chính là Uyển Dư cầm chiếc túi xách này! Thật sự là không biết xấu hổ mà, đã không đủ tiền mua túi lại còn phá túi của người ta.
Sao người này có thể làm vậy chứ!"
Trịnh Di liếc mắt nhìn những dấu vết trên bề mặt túi, gương mặt tỏ vẻ tiếc hận: "Thật sự là đáng tiếc mà! Chiếc túi đẹp như vậy mà lại bị phá hư, thật là khiến cho người ta tiếc đứt ruột mà"
"Đúng là như vậy, tôi không chỉ đau lòng, mà ruột gan cũng đau theo đây này!"
Cao Y Y câm lấy áo của mình, lại càng diễn khoa trương hơn.
"Các người! Các người khẳng định là chiếc túi này bị người phụ nữ kia vẽ bậy lên sao?"
Sắc mặt của người nhân viên cửa hàng trắng bệch, âm thanh run rẩy hỏi Trịnh Di và Cao Y Y.
"Đương nhiên, chắc chắn đó!"
Trịnh Di ngừng một chút, lại nói: "Vừa nãy chính cô ta câm túi này, nếu không phải cô ta vẽ bậy lên thì là ai? Chiếc túi mắc như vậy, cô ta làm hư rồi, mọi người cũng không thể bỏ qua như thế đâu! Phải bắt cô ta bôi thường gấp đôi!"
"Đúng vậy, bồi thường gấp đôi!"
Cao Y Y cũng phụ họa.
Cô nhân viên trâm ngâm chốc lát, cuối cùng ra quyết định.
Giá trị của chiếc túi này, cô ta đền không nổi.
Hơn nữa, hôm nay thiết bị giám sát trong cửa hàng cũng đã hỏng rồi, nếu muốn điều tra xem ai phá chiếc túi này cũng khó như lên trời.
Vì vậy, bất kể việc này không phải do Uyển Dư làm, nhưng cô cũng phải đổ tội cho Uyển Dư.
Cô ta biết, Uyển Dư chắc chắn cũng không đền nổi túi, thế nhưng để cho người khác khổ không phải vẫn tốt hơn là để mình chịu khổ sao? Người nhân viên cửa hàng nói chuyện này cho giám đốc, vì giá tiền của chiếc túi này rất cao, vì vậy giám đốc cực kì coi trọng.
Giám đốc gọi một cú điện thoại cho bảo vệ của trung tâm thương mại, ra lệnh bắt Uyển Dư quay về.
Uyển Dư không ngờ rằng, cô sẽ bị lôi vê cửa tiệm bán hàng này.
Cô nhìn thấy ánh mắt căm phẫn sục sôi của Trịnh Di khi cầm chiếc túi đã bị phá nát, Uyển Dư lập tức cảm giác được bản thân năm không cũng trúng đạn.
Nhiều lúc, Uyển Dư cảm thấy răng, rõ ràng trên đời có một vài người vô cùng tẻ nhạt, căn bản dù bạn không muốn động đến bọn họ, bọn họ nhất định cũng phải phá hoại cuộc sống của bạn cho bằng được.
Bọn họ mà không gây bất lợi cho bạn, nhất định sẽ cảm thấy không được thoải mái.
Uyển Dư lạnh lùng thu lại tâm mắt đang nhìn chiếc túi kia, sau nhiêu lần bị hãm hại, cô cuối cùng cũng có thể bình thản đối diện với bọn họ.
So với người nhân viên cửa hàng Dương Diễm đang hung hăng kia, thái độ của quản lý cửa tiệm vẫn tương đối ôn hoài, thế nhưng sau khi nghe thấy Trịnh Di, Cao Y Y và Dương Diễm nói chuyện, cô cũng đã xác nhận Uyển Dư là người phá hoại chiếc túi Bao Bao limited này.
Chu Hồng đánh giá Uyển Dư, thật sự là một người xinh đẹp, thế nhưng lại mặc bộ trang phục thế này, nhìn qua đúng thật là không thể mua nổi túi xách trong cửa hàng.
Có điều, căn cứ theo tôn chỉ: "Khách hàng là thượng đề", Chu Hồng vẫn uyển chuyện nói chuyện với Uyển Dư: "Cô là cô Diệp phải không?"
Uyển Dư gật đầu, Chu Hồng lại tiếp tục: "Cô Diệp, vừa nãy nhân viên trong tiệm và cả khách hàng đều nhìn thấy cô phá túi xách ở trong cửa tiệm chúng tôi.
Tôi nghĩ, chúng ta nên thương lượng về chuyện bồi thường một chút.
"
Chu Hồng quay sang Dương Diễm ở sau lưng, gật đầu một cái.
Dương Diễm hiểu ý rất nhanh, câm chiếc túi xách hãng Bao Bao đã bị phá nát đi đến.