Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Ninh tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nước ngoài, điều mà cô ta tự hào nhất chính là chỉ số thông minh cao ngất ngưởng của mình.
Bây giờ lại bị một đứa nhỏ nói mình não không hoạt động, chuyện này làm sao khiến cô ta nhịn được chứ!
“Dì An, hình như cháu nói rất rõ ràng mà, người cháu nói chính là dì đó!”
Diệp Uyển Nghi bộ dạng như nhìn kẻ ngốc “Giao tiếp thực sự rất khó, giống như đàn gây tai ngựa vậy.”
Khóe môi Diệp Gia Bảo giật giật, tiếp tục sửa lại: "Đàn gảy tai trâu”
Diệp Gia Bảo thực sự nói không nên lời với em gái của mình, học thành ngữ thì
không giỏi nhưng lại thích dùng bừa bãi.
Bắt gặp ánh mắt khinh thường của anh trai, Diệp Uyển Nghi ấm ức nhếch miệng bất bình:
“Anh à, em không có cố ý nói sai, hôm nay em không ăn sô cô la nên não mới chậm chạp luôn dùng từ sai như vậy”.
"Cả ngày chỉ biết ăn số ca la, một chút hứng thú với cái gì cũng không có trong đầu cũng chỉ có sô cô laaaa”.
Mặc dù vẫn là khuôn mặt chán ghét, nhưng Diệp Gia Bảo vẫn bí mật đặt một miếng sô cô la vào tay Diệp Uyển Nghi.
Nhìn thấy món sô cô la yêu thích của mình, Diệp Uyển Nghi đột nhiên nở nụ cười, cô biết người anh trai lạnh như băng này thương cô nhất.
"Tụi mày dám nói ta là đồ trâu?! Xem ta hôm nay dạy dỗ tụi mày như thế nào!" An Ninh không còn giữ được phong thái tiểu thư nữa, cô ta tức giận nhìn chằm
chằm hai đứa nhỏ:
"Ta biết tụi mày không phải con của Mẫn Quân, ta cảnh cáo tụi mày, tụi mày tốt nhất là nên ngoan ngoãn cút khỏi đây, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho tụi mày!
“Dì An, dì thật là hung dữ!” Diệp Uyển Nghi giả bộ sợ hãi, cô bé “sợ sệt” ôm chặt lấy cánh tay Diệp Gia Bảo: “Anh à, hình như em nhìn thấy mẫu dạ xoa rồi! Bối Bối sợ quá đi mất!”
Mẫu dạ xoa?!
Lửa giận của An Ninh đột nhiên bốc lên: "Ngươi nói ai là mẫu dạ xoa.
Đồ khốn không biết tốt xấu, xem hôm nay ta dạy dỗ người như thế nào!"
Vừa nói, An Ninh vừa giơ tay hung dữ tát vào mặt Diệp Uyển Nghi một cái.
Nhìn thấy An Ninh thật sự muốn đánh Diệp Uyển Nghi, ánh mắt Diệp Gia Bảo đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Ngay khi cậu bé muốn ngăn An Ninh lại thì Diệp Uyển Nghi đã bí mật nhéo vào mu bàn tay cậu.
Diệp Gia Bảo hiểu được nên cậu bé không có xông lên nắm lấy cổ tay An Ninh, tay An Ninh còn chưa rơi trên mặt Diệp Uyển Nghi thì thân thể nhỏ nhắn như diễn viên siêu cấp của Diệp Uyển Nghi đã không tự chủ ngã xuống đất.
Diệp Uyển Nghi hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn đầy kinh hãi: "Cứu mạng! Bố ơi, cứu mạng! Dì An sắp đánh chết con rồi!"
Nhìn thấy Diệp Uyển Nghi đau đớn ngã nhào trên mặt đất, An Ninh lập tức sửng sốt, cô đây là có loại năng lực thời tiền sử sao? Cô ta còn chưa chạm vào nó mà, nó thế nào lại ngã nhào xuống đất rồi?
An Ninh không dám tin liếc mắt nhìn lòng bàn tay mình, cô ta thật sự hoài nghi
chính mình đột nhiên có siêu năng lực.
"Đau quá! Đau quá đi mất..."
Diệp Uyển Nghi ôm lấy thân hình nhỏ bé cuộn tròn mình lại, hai vai không ngừng
run rẩy, dáng vẻ thực sự rất là đáng thương.
An Ninh còn chưa hình dung được đang xảy ra chuyện gì thì giây tiếp theo, thân
thể nhỏ bé của Diệp Uyển Nghi đã bị Chiến Mẫn Quân ôm chặt vào lòng.
Đến lúc này, An Ninh rốt cuộc mới hiểu ra, không phải là cô ta có siêu năng lực
nào cả, mà là đứa nhỏ này cố ý hãm hại cô ta!
"Bối Bối, con sao vậy! Con đau ở đâu? Ta sẽ gọi bác sĩ qua đây liền!"
“Bố, không cần phiền phức như vậy, Bối Bối vừa mới bị ngã thôi, không cần lo lắng đầu”
Diệp Uyển Nghi với bộ dạng hiểu chuyện nói với Chiến Mẫn Quân.
Nói xong, Diệp Uyển Nghi lén làm mặt quỷ với An Ninh, người dì xấu xa này trước giờ luôn muốn hãm hại dì Trà Trà, dì ta cũng nên nếm thử mùi vì bị người khác hãm hại.
.