Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy biểu cảm như ăn phải shit của An Ninh, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi đều cảm thấy sảng khoái, cảm giác được trả thù giúp cho dì Trà Trà thật là
tốt nha.
Chiến Mẫn Quân mặc dù là người không giỏi bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng giây phút anh ta nhìn Diệp Gia Bảo lại mang theo ánh mắt dịu dàng không nói được.
"Bối Bối, cô ta đánh con ở đâu? Còn đau không?"
“Bố, con không đau nữa.”
Diệp Uyển Nghi hiểu chuyện lắc đầu, mẹ và dì Trà Trà đều nói Chiến Mẫn Quân là người tàn nhẫn và khát máu, nhưng tại sao cô bé lại cảm thấy chú ấy không xấu xa như vậy chứ?
Diệp Uyển Nghi không khỏi suy nghĩ, dì Trà Trà rất thích chú ấy, vậy nếu như chú ấy không có xấu xa thì liệu dì Trà Trà còn có thể ở bên chú ấy được không?
Diệp Uyển Nghi đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình thì quản gia đột nhiên chạy tới:
"Chiến thiếu, Lục thiếu qua đây rồi, anh ấy bảo anh ấy muốn tới lấy người!”.
Ngay khi giọng nói của người quản gia vang lên thì Lục Minh Thành, Uyển Dư cùng Tô Trà Trà đã bước vào phòng khách.
Lúc Chiến Mẫn Quân còn đang nhìn kĩ mặt của Lục Minh Thành thì não của anh ta đột nhiên muốn nổ tung.
Lục Cửu lên giường với vợ anh ta! Anh ta bị cắm sừng rồi!
Chẳng trách lúc nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Gia Bảo, anh ta luôn cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, hóa ra Diệp Gia Bảo và Lục Cửu giống hệt nhau!
Lúc chỉ nhìn một mình Diệp Gia Bảo, anh ta cũng không có cảm giác gì nhiều, nhưng bây giờ cả Diệp Gia Bảo và Lục Minh Thành cùng đứng ngay trước mặt anh ta, khuôn mặt gần như cùng một khuôn đúc ra của bọn họ thì cho dù là người thiểu năng trí tuệ cũng có thể nhìn ra bọn họ là bố con! Chiến Mẫn Quân nắm chặt tay đến nỗi kêu rắc rắc, lúc ở trong siêu thị Tô Trà Trà đúng thật là không cố ý chọc giận hắn, hai đứa nhỏ thật sự không phải con của anh ta!
"Lục Cửu, anh dám lên giường cùng vợ tôi, tôi liều chết với anh!"
Chiến Mẫn Quân trước nay luôn bình tĩnh, nhưng lúc này anh ta không thể kiềm.
chế được cơn tức giận đang trào dâng trong lòng mình nữa.
Người anh em tốt của mình vậy mà lại dính líu tới vợ mình, cái sừng to như thế ở trên đầu khiến anh ta không thể nhịn nổi!
Trong số Tứ thiếu gia ở Hải Thành, người mạnh nhất chính là Lục Minh Thành và Chiến Mẫn Quân, có điều trước giờ hai người bọn họ chưa từng động chạm đến
nhau.
Tình bạn từ lúc cùng mặc chung quần mà lớn lên, sống chết có nhau làm gì có
chuyện mà bạn chết tôi sống!
Nhưng bây giờ, Chiến Mẫn Quân thực sự muốn liều sống chết với Lục Minh Thành, anh ta muốn dùng nắm đấm để nói với Lục Minh Thành rằng người phụ nữ của Chiến Mẫn Quân tôi không ai có thể chạm vào! Mặc dù anh ta có thể không đánh lại Lục Minh Thành.
“Chiến Mẫn Quân, anh dừng tay cho tôi, anh điên thật rồi!” Tô Trà Trà sợ sẽ liên lụy đến Lục Minh Thành, cô lo lắng không yên nói: “ Chiến Mẫn Quân, anh đừng có lên cơn điên nữa!”.
Chiến Mẫn Quân vốn dĩ đã đủ cáu rồi, bây giờ thấy Tô Trà Trà lại bảo vệ Lục Minh Thành như vậy khiến anh ta càng tức điên hơn.
Anh ta giơ nắm đấm điên cuồng đấm vào mặt Lục Minh Thành, Lục Minh Thành trước nay không có sở thích bị người khác chiếm tiện nghi, nắm đấm của Chiến Mẫn Quân còn chưa đấm tới mặt anh thì anh đã không khách khí mà giữ chặt cổ tay của Chiến Mẫn Quân.
Thực lực giữa hai người bọn họ rất ngang nhau, không ai có thể áp đảo người kia, Uyển Dự sợ Chiến Mẫn Quân làm tổn thương đến Lục Minh Thành, cô lo lắng đến nỗi mồ hôi trên trán đổ ra cả tầng.
Trên lưng anh bị thương đến như vậy rồi, nếu cứ tiếp tục đánh nhau thế này nhất định sẽ làm hở vết thương mất! “Chiến Mẫn Quân, anh bình tĩnh chút đi!”
Lục Minh Thành nhíu mày, tay trái anh siết chặt cổ tay Chiến Mẫn Quân lạnh giọng nói.
Chiến Mẫn Quân đen mặt: "Người anh em tốt của tôi lên giường với vợ tôi, anh nói xem tôi bình tĩnh thế nào được"!
.