Tống Ca sau khi tốt nghiệp, chỉ nghỉ ngơi được vài ngày đã nhận được thông báo của công ty yêu cầu cô tham gia lớp bồi dưỡng nghiệp vụ, chẳng còn cách nào khác, vốn dĩ định nghỉ ngơi thoải mái vài ngày nhưng Tống Ca lại phải vội vàng tới Bắc Kinh báo cáo.
Vấn đề khó khăn đầu tiên khi tới Bắc Kinh mà Tống Ca gặp phải là việc thuê phòng. Vương Tân không đồng ý cho Tống Ca ra ngoài thuê phòng, nói là phòng trống nhà anh không ở, ra ngoài ở làm gì? Hơn nữa bố mẹ anh cũng đồng ý cho cô chuyển tới nhà sống.
Từ lần trước Vương Tân cùng cô về quê một chuyến, Tống Ca đã cảm thấy thái độ của mẹ Vương Tân đối với cô tốt hơn rất nhiều, nhưng cái tốt đó trong mắt Tống Ca có vài phần chỉ là giả tạo.
Khi tốt nghiệp, Vương Tân kiên quyết đòi tiễn Tống Ca về tận nhà, Tống Ca vốn không muốn cho anh gặp bố mẹ mình sớm như thế, nhưng chẳng biết phải làm thế nào, đành đưa anh về nhà. Tối hôm đó mẹ cô phải đi họp, chỉ có mình bố ở nhà, sau bữa tối, Vương Tân cùng bố cô ngồi trên salon xem tin tức, trên đó đang có tin tức về cuộc họp mà mẹ cô chủ trì về vấn đề an toàn sản xuất trong toàn thành phố. Vương Tân nhìn ảnh gia đình treo trên tường rồi lại nhìn vị Phó thị trưởng trên ti vi, nhất thời sắc mặt tỏ ra không tự nhiên lắm. Từ khi quen biết Tống Ca chưa bao giờ kể tường tận về gia đình mình cho anh nghe, Vương Tân cứ tưởng rằng bố mẹ cô bất quá chỉ là công nhân viên chức bình thường, không ngờ được rằng cô cũng được coi là con nhà có máu mặt ở cái thành phố nhỏ bé này. Bố Tống Ca ngồi bên cạnh nói chen lời:
- Bác gái cháu bận quá, không có thời gian về nhà đón tiếp cháu, cháu đừng giận nhé, đừng nói là cháu, ngay cả hai bố con bác cũng thường xuyên chẳng nhìn thấy mặt bà ấy, đối với bà ấy, nhà này chỉ giống như cái nhà trọ thôi.
Vương Tân vội vàng nói:
- Không sao đâu ạ, bái gái bận chuyện nhà nước, cháu hiểu mà.
Từ sau đó, khi Tống Ca gặp lại mẹ Vương Tân, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự nhiệt tình giả tạo nơi bà. Có một lần mẹ Vương Tân bảo Tống Ca cùng bà ra siêu thị gần nhà mua bánh mì và sữa, dọc đường gặp một người hàng xóm, hàng xóm hỏi:
- Nhà mẹ Tiểu Tân có khách tới chơi hả?
Mẹ Vương Tân nói lớn:
- Con gái tôi đấy!
Người hàng xóm bèn kéo mẹ Vương Tân sang một bên, mặc dù đã hạ thấp giọng hết mức có thể nhưng Tống Ca vẫn nghe thấy đoạn đối thoại của họ. Người hàng xóm hỏi:
- Chị có con gái từ bao giờ thế? Có phải người yêu của thằng Tân không?
Mẹ Vương Tân đắc ý nói:
- Đúng thế, cả đời này tôi không có con gái, nên trong lòng tôi nó giống như con gái ruột vậy!
Người hàng xóm lại nói:
- Trông cũng được đấy! Nhân phẩm có lẽ cũng không tồi, nhà ở đâu?
Mẹ Vương Tân vẫn rất đắc ý:
- Thành phố S, mẹ nó là Phó thị trưởng thành phố! Con gái mới được phân vào làm ở một công ty nước ngoài.
Người hàng xóm liếc mắt nhìn Tống Ca, không ngừng khen:
- Mẹ thằng Tân kiếp này đúng là có phúc, con trai học giỏi, lại còn tìm được một đứa con dâu mà người khác có thắp đèn đi tìm cũng không được.
Nghe những lời mẹ Vương Tân nói, Tống Ca cảm thấy mất hết cả tự nhiên, cô đi trước vài bước, chờ mẹ Vương Tân đi tới, Tống Ca nói:
- Bác à, sau này bác đừng nói với người ta về chức vụ của mẹ con, ngại lắm.
Không ngờ mẹ Vương Tân nói:
- Có gì mà ngại! Bác muốn chọc tức bà ta, con không biết đấy thôi, bà ta ỷ có ông chồng làm chức cục trưởng rách mà thường không coi chúng ta vào đâu. – Nói rồi mẹ Vương Tân kéo tay Tống Ca, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, cùng bước chân vào siêu thị.
Bàn tay của Tống Ca bị bàn tay thô ráp của mẹ Vương Tân nắm chặt, cô cảm thấy khó chịu dường như những cái gai ốc đang nổi lên khắp người cô. Từ đó về sau mỗi lần mẹ Vương Tân bảo Tống Ca cùng bà ra ngoài mua đồ gì đó là Tống Ca bèn tìm đủ mọi cách để từ chối.
Thấy Tống Ca không chịu ở nhà mình, Vương Tân liên tục làm công tác tư tưởng với cô, nào là bố mẹ anh chỉ có một mình anh là con trai, sớm muộn gì cũng là người một nhà, sống chung muộn chẳng thà sống chung sớm, rồi còn nói mẹ anh hay cằn nhằn, thực ra rất thương anh, chỉ là khẩu xà tâm phật, có nhà không ở ra ngoài thuê trọ chắc chắn bố mẹ anh sẽ rất đau lòng, quan trọng hơn là mẹ anh đã nói rồi, khi hai đứa lấy nhau sinh con, bà ấy sẽ lấy lí do là ốm, xin cơ quan cho nghỉ để ở nhà chăm con giúp họ. Vương Tân lại nói:
- Bố mẹ em không ở Bắc Kinh, chắc chắn trong việc này chẳng giúp được gì cho em, công việc của cả anh và em đều vất vả, cạnh tranh lại khốc liệt, sau này nuôi con chắc chắn là một vấn đề lớn, thuê người giúp việc thì không đảm bảo, chưa nói đến việc không có đạo đức nghề nghiệp, nghe nói có những bao mẫu còn bắt cóc con mình, chúng ta giờ ở với bố mẹ quen rồi, sau này còn cũng được nhờ vả ông bà.
Tống Ca nói:
- Tạm thời sống với bố mẹ anh cũng được, nhưng anh phải đồng ý, nếu cưới thì em phải cưới ở nhà mới của mình, em cảm thấy ở riêng vẫn thuận tiện hơn.
Vương Tân nói:
- Được, anh sẽ bàn lại với mẹ anh, tìm một căn phòng ở gần công ty em, em đi lại cho tiện, anh đi xa một chút cũng không sao. Chỉ cần họ cho mình trả góp, mỗi tháng trích ra một khoản tiền lương chắc không thành vấn đề.
Đã nói tới nước này thì Tống Ca cũng không cố chấp nữa, ngày thứ hai đi làm, cô chuyển tới sống ở nhà Vương Tân, nhà Vương Tân là một căn nhà nhỏ ba phòng, trong đó có một phòng đặt đàn kiêm thư phòng, Tống Ca đương nhiên sẽ ở cùng phòng với Vương Tân.
❀
Trong thời gian chờ khai giảng, Lâm Đan Phong vẫn giúp mẹ lo lắng mọi việc ở tiệm ăn, lần này, Ngô Lệ Hồng kiên quyết không đồng ý. Lần này con gái bà không giống như mọi lần, cô phải đi xa, nghe nói du học sinh ở nước ngoài đều rất vất vả, đa số đều vừa đi làm vừa đi học, bà không nỡ bắt con gái dính dầu dính mỡ trong mấy ngày cuối cùng được ở với mẹ này. Suốt bốn năm đại học, chỉ có năm đầu tiên là Lâm Đan Phong xin tiền sinh hoạt phí của bà, ba năm còn lại, cô chăm chỉ làm việc và chi tiêu tằn tiện, còn đi làm gia sư cho người ta nên mỗi năm bà chỉ phải cho cô hai, ba nghìn tệ. Liễu Thúy Hoa nói:
- Tiền nuôi Tiểu Phong học đại học còn ít hơn em nuôi con trai em học cấp hai.
Bà làm mẹ đã cảm thấy có lỗi với con gái mình nhiều lắm rồi, làm sao nỡ để cho cô trong một tháng này lại vất vả nữa chứ? Chỉ sợ một tháng này chắc là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời mà con gái còn được ở bên bà, sau này nếu thực sự ra trường đi làm rồi, làm gì có thời gian rảnh rỗi nữa?
Ngô Lệ Hồng nói:
- Tiểu Phong, lần này con nghe mẹ đi, mẹ cứ nghĩ tới việc con phải đi xa là trong lòng đã như bị ai đó cứa mạnh một dao, đừng làm gì nữa, cứ ở nhà thôi, ăn cho béo trắng lên để lúc đi mẹ cũng yên tâm.
Lâm Đan Phong nghĩ cũng không nên quá cố chấp, cô biết “hiếu” chính là “thuận”. Không tới tiệm ăn, ở nhà Lâm Đan Phong cũng không hề rảnh rang, mấy năm nay ngày nào mẹ cô cũng bận công việc của quán ăn, chăn màn trong nhà đã phải giặt cả rồi. Lâm Đan Phong bèn tháo hết chăn màn và rèm cửa sổ ra giặt sạch sẽ rồi lại treo lên. Đương nhiên khi làm những việc này, Tạ Siêu Phàm cũng thường ở bên cạnh cô, Tạ Siêu Phàm đã tới công ty làm việc, bố anh nói thời gian này không sắp xếp cho anh công việc nào cụ thể, để anh làm quen với các phòng ban trong công ty trước rồi tính sau. Trong lòng lúc nào cũng nhớ tới Lâm Đan Phong nên Tạ Siêu Phàm lúc nào cũng kiếm cớ trốn ra khỏi công ty để tới nhà cô. Chỉ còn một tháng nữa là Lâm Đan Phong phải đi rồi, Tạ Siêu Phàm lúc này có thể cảm thấy “một giây đáng giá ngàn vàng”. Điều khiến anh buồn hơn là tới hôm nay Lâm Đan Phong vẫn chưa chịu về nhà anh, cứ nhắc đến chuyện này là cô lại như chuột gặp phải mèo, Tạ Siêu Phàm không biết tại sao cô lại sợ gặp mẹ anh? Anh định sẽ nói trước với mẹ mình rồi đưa cô tới nhưng Lâm Đan Phong cũng không đồng ý, có một lần cô còn khóc lóc khẩn cầu anh đừng nhắc tới chuyện này nữa.
Tối hôm qua mẹ nói với anh chuyện tìm một sinh viên đại học tới làm gia sư cho em gái, Tạ Siêu Phàm bèn nghĩ ngay tới Lâm Đan Phong, anh tính đi tính lại, những người giỏi xã hội mà anh quen thì không ai vượt qua Lâm Đan Phong. Hồi học đại học, Lâm Đan Phong thường xuyên làm gia sư cho người khác, lần nào các vị phụ huynh cũng đánh giá rất tốt về cô, đến nỗi trung tâm gia sư còn đưa những học sinh cô từng dạy ra làm ví dụ, những sinh viên khác làm gia sư mỗi tiếng chỉ được khoảng – tệ, nhưng trung tâm gia sư trả cho Lâm Đan Phong thấp nhất là tệ một tiếng. Hơn nữa bình thường thi thoảng anh cũng nói với cô về em gái mình, cô cũng hiểu tính của Tạ Tiểu Dục, nếu mời cô làm gia sư thì đúng là rất thích hợp.
Tạ Siêu Phàm cảm thấy đây đúng là một cơ hội trời cho. Sáng hôm đó đi làm anh lại trốn việc, lái xe đến nhà Lâm Đan Phong.
Lâm Đan Phong thấy Tạ Siêu Phàm nói vô cùng hăng say bèn ngắt ngang lời anh:
- Được rồi, anh đưa Tiểu Dục tới nhà em, em dạy thêm cho nó.
Tạ Siêu Phàm nói:
- Không được, em phải tới nhà anh dạy.
Lâm Đan Phong không đồng ý:
- Thế liệu mẹ anh có chịu không? Nếu mẹ anh đuổi em ra khỏi nhà thì sau này em làm sao dám bước vào cửa nhà anh nữa?
Tạ Siêu Phàm nói:
- Anh có một ý này, chắc chắn mọi người đều vui vẻ. Em với mẹ anh chưa gặp mặt nhau lần nào, mình đừng nói với mẹ em là ai vội, chúng ta vờ như không quen nhau, chỉ nói em là gia sư anh nhờ một người bạn tìm giúp. Tiểu Phong, em giỏi giang như thế, chắc chắn là mẹ anh tiếp xúc với em sẽ thích em thôi, đến lúc đấy mình nói thật với mẹ, mẹ đã có cảm tình với em rồi thì sẽ chấp nhận thôi.
Lâm Đan Phong lắc đầu:
- Không đơn giản thế đâu. Nếu xử lí không tốt thì có khi chữa lợn lành thành lợn què! Em thấy làm thế không được.
Tạ Siêu Phàm ôm Lâm Đan Phong:
- Cục cưng, đừng từ chối anh, cho anh cơ hội đi, em với mẹ là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh rất hy vọng hai người có thể thân thiết với nhau như mẹ con ruột, annh đảm bảo với em, mẹ anh không phải là người xấu, bà ấy chỉ có thành kiến với những gia đình đơn thân thôi, sợ sau này anh không hạnh phúc nên mới ra sức phản đối chúng ta, nếu mẹ tận mắt chứng kiến cái tốt của em, chắc chắn mẹ sẽ còn thương em hơn anh nữa.
Lâm Đan Phong chưa bao giờ thấy Tạ Siêu Phàm rơi nước mắt trước mặt mình, cho dù là giây phút biết cô sẽ phải đi du học, anh cũng cố gắng để nước mắt không rơi ra ngoài, Lâm Đan Phong mềm lòng, cô nhào vào lòng Tạ Siêu Phàm, gật đầu:
- Anh hứa với em, anh phải giúp em đấy, đừng để mẹ anh giận em, được không?
Tạ Siêu Phàm gật đầu, anh không biết vì sao Lâm Đan Phong lại sợ mẹ anh đến thế.
Thật ra Lâm Đan Phong vẫn luôn muốn gặp bà mẹ chồng tương lai mà dì Hoa miêu tả giống như một con hổ cái này. Bốn năm học đai học, Lâm Đan Phong từng phụ đạo cho rất nhiều đứa trẻ, vì vậy mà cũng được tiếp xúc với rất nhiều bà mẹ với tính cách khác nhau, cho dù lúc đầu những bà mẹ này tỏ ra không tin tưởng cô như thế nào thì sau khi thời gian phụ đạo kết thúc, cô cũng dành chính sự chân thành và tinh thần kính nghiệp của mình để họ thay đổi định kiến về nghề gia sư, rất nhiều người cho tới nay vẫn giữ quan hệ với cô.
Khi chỉ có hai người với nhau, nhìn vào đôi mắt ướt sâu thẳm của Tạ Siêu Phàm, Lâm Đan Phong không chỉ một lần tưởng tượng ra dáng vẻ của Doãn Kiếm Lan, Siêu Phàm nói mắt anh rất giống mắt mẹ, Lâm Đan Phong không hiểu tại sao một người phụ nữ có đôi mắt như thế này lại có trái tim sắt đá như thế? Một người phụ nữ có thể giúp chồng tạo dựng được một sự nghiệp lớn tại sao lại có cái nhìn thiển cận? Tại sao những thành kiến về gia đình đơn thân lại ăn sâu vào trong đầu bà như thế?
Suốt bao nhiêu lăn này, Lâm Đan Phong đã quen tự giải quyết các vấn đề của mình, cô cảm thấy nếu đã quyết định cùng sống với Tạ Siêu Phàm hết đời này,vậy thì Doãn Kiếm Lan sẽ là vấn đề khó mà cô không thể vược qua, nhưng cô đã kiên trì trong học tập thì trong cuộc sống cũng không nên thấy khó mà rút lui.