Hôm sau, lúc ra ngoài tập đọc buổi sáng, Tạ Siêu Phàm nhận ra dáng vẻ bất thường của Lâm Đan Phong, đôi mắt cô sưng húp, chắc chắn là cả đêm qua nằm khóc.
Tối qua thấy Lâm Đan Phong vội vàng chạy ra khỏi phòng tự học rồi không quay về, Tạ Siêu Phàm đã thấy hơi lo lắng, tan giờ học, cậu gọi điện thoại cho cô nhưng cô không mở máy, Tạ Siêu Phàm biết chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra, nếu không Lâm Đan Phong không bao giờ tùy tiện về trước như thế.
Lúc đầu, cậu hỏi gì cô cũng không mở miệng, Tạ Siêu Phàm bèn giằng lấy cái điện thoại di động của cô, thấy cô gọi tới số điện thoại nhà mình thì hỏi dồn, lúc này Lâm Đan Phong mới chịu nói rõ nguyên nhân. Tạ Siêu Phàm ngay lập tức định xin cô giáo cho nghỉ một buổi học để về nhà, nhưng Lâm Đan Phong ra sức ngăn cậu lại và dọa nếu cậu làm thế, cô sẽ không yêu cậu nữa, lúc này cậu mới chịu thôi.
Nhưng Tạ Siêu Phàm vẫn vi phạm lời hứa với Lâm Đan Phong, gọi điện cho mẹ mình. Lâm Đan Phong bắt cậu phải giả vờ như không hề biết chuyện này, đừng vì cô mà cãi nhau với mẹ, như thế chỉ khiến sự việc càng thêm phức tạp mà thôi, Tạ Siêu Phàm hiểu rõ hơn ai hết tính cách của mẹ mình, dám nói dám làm, việc gì mà bà đã cho là đúng thì đừng hòng ai lay chuyển được, cậu không muốn bà có hành động nào quá khích làm tổn thương tới Lâm Đan Phong và mẹ cô.
Trong mắt của người lớn, tình yêu thời trung học quả là mù quáng, không ổn định, nhưng không ai không cho rằng, đó là tình cảm trong sáng nhất, đáng trân trọng nhất trong đời người. Tạ Siêu Phàm cảm thấy tình yêu của mình dành cho Lâm Đan Phong vượt quá sự mù quáng và không ổn định này, cậu hiểu cậu là người sống lý trí, đã trải qua thời gian suy nghĩ, so sánh rất kỹ càng, cậu mới quyết định gắn bó cả cuộc đời với Lâm Đan Phong. Ví dụ như sự thẳng thắn và ngang ngạnh của Tống Ca khiến cậu càng thêm say mê sự dịu dàng và tâm lý của Lâm Đan Phong, ví dụ như sự tính toán và nhỏ nhen của Bạch Như Tuyết khiến cậu càng yêu quí tính cách chân thành và độ lượng của Lâm Đan Phong.
Yêu Lâm Đan Phong là một sự tình cờ tất nhiên, vào lớp mười hai, Tạ Siêu Phàm và Lâm Đan Phong được phân vào một nhóm vệ sinh chung. Làm trực nhật là việc mà học sinh trung học đã phải làm, bao nhiêu năm nay, Tạ Siêu Phàm cũng giống như đa số các cậu bạn khác, không bao giờ nghiêm túc làm công việc mà mình đã phải làm suốt hơn mười năm nay này, những việc như tuyên truyền thể dục thể thao, vẽ tranh, làm báo tường, họ chỉ làm để đối phó với thầy cô giáo và đối phó với chính mình, quét dọn vệ sinh cũng chỉ làm qua loa. Trong mắt con trai, so với dọn vệ sinh thì còn nhiều việc thú vị hơn đang chờ họ, họ làm gì có tâm tư và sức lực để làm những chuyện cỏn con và nhạt nhẽo này, cho dù thường vì quét lớp không sạch mà bị thầy cô giáo trách phạt. Sau khi được vào chung một nhóm vệ sinh với Lâm Đan Phong, Tạ Siêu Phàm và mấy bạn nam khác vẫn như cũ, quệt vài đường chổi xuống đất là coi như xong, những việc khác để lại cho đám con gái làm, còn mình thì chạy ra sân vận động chơi vài hiệp bóng rổ. Lâu dần, những bạn nữ khác trong nhóm bắt đầu có ý kiến với họ, có người thấy họ đi thì cũng đi, chỉ còn lại Lâm Đan Phong nhỏ bé là không bao giờ nói gì. Có một lần, giờ trực nhật lại có mấy bạn hẹn Tạ Siêu Phàm đi chơi bóng rổ, khi Tạ Siêu Phàm và mấy bạn nam khác chạy ra ngoài, thấy mấy cô gái cùng nhóm cũng vứt chổi trong tay xuống, quay về ký túc xá. Tạ Siêu Phàm chơi một lát, bỗng cảm thấy bụng mình hơi khó chịu, bèn quay về lớp học lấy giấy vệ sinh thì thấy một cái bóng nhỏ bé đang chăm chỉ quét dọn, cậu không kịp nhìn kỹ là ai đã lao ra khỏi phòng, sau đó quay lại, Lâm Đan Phong đang một mình kê lại bàn ghế cho thẳng hàng, Tạ Siêu Phàm nhìn cái phòng học rộng lớn lẽ ra phải do mười mấy người cùng quét dọn, nay sạch bong bởi bàn tay của một cô gái nhỏ bé, cậu bỗng cảm thấy ngượng ngùng, đi vào trong định giúp đỡ cô. Điện thoại di động trong túi vang lên, mấy người bạn đang chơi bóng rổ thúc giục cậu, Lâm Đan Phong hỏi:
- Điện thoại cậu reo kìa, sao không nghe?
Tạ Siêu Phàm nói:
- Là bọn Lưu Phi gọi tớ đi chơi bóng, kệ cậu ta.
Lâm Đan Phong nói:
- Thế thì cậu mau đi đi. Mọi người chờ sẽ sốt ruột đấy.
Tạ Siêu Phàm nói:
- Cái phòng học to thế này mà để một mình cậu trực nhật thì ngại quá, lẽ ra lúc này bọn tớ cũng không nên ở sân bóng rổ mới đứng.
Lâm Đan Phong lại gần giằng cái ghế trong tay cậu ra:
- Mau đi đi, tớ làm sắp xong rồi, chơi bóng rổ cũng là rèn luyện sức khỏe, tớ quét dọn cũng là rèn luyện sức khỏe, mẹ tớ nói thanh niên thì phải chăm vận động. Tớ làm xong những việc này thì sẽ không cần phải tập thể dục nữa.
Tạ Siêu Phàm nhìn những giọt mồ hôi rịn ra trên trán Lâm Đan Phong, cứ như thể mình chưa hề quen biết cô, những câu nói của cô khiến cậu thấy xấu hổ, cậu không nói gì cả, tắt điện thoại rồi bắt tay vào làm.
Trong ý thức của Tạ Siêu Phàm, Lâm Đan Phong ngoài việc học giỏi ra thì không còn chỗ nào thu hút người khác nữa, nhan sắc trung bình, ít nói, trầm tính, những cô bạn gái nổi tiếng như Bạch Như Tuyết và Tống Ca lúc nào cũng bám lấy cậu, Lâm Đan Phong rất ít khi lọt được vào mắt Tạ Siêu Phàm, nhưng Lâm Đan Phong lúc này lại giống như một vị khách bất ngờ, chạy thẳng vào trái tim của cậu, khiến cậu không cách nào chống đỡ nổi.
Những việc sau đó càng khiến Tạ Siêu Phàm kinh ngạc hơn, khi cậu tưởng rằng quét sạch rác trong phòng học, kê lại bàn ghế ngay ngắn, lau bảng xong là có thể khóa cửa về nhà được rồi thì Lâm Đan Phong lại tới nhà vệ sinh mang về một chậu nước sạch, dùng chiếc khăn mặt mình mang theo giặt sạch rồi lau từng cái bàn, cái ghế, dáng vẻ nghiêm túc như đang lau chùi đồ đạc ở chính nhà mình, ngay cả những vết chân bẩn của các bạn in trên bàn ghế, cô cũng lau sạch sẽ, chẳng ai yêu cầu cô làm như vậy, cô làm một cách rất tự nhiên.
Tạ Siêu Phàm vỡ lẽ ra, những hôm tới phiên trực nhật của các nhóm khác, buổi sáng vào phòng học, cho dù là con trai hay con gái đều phải lấy giấy ăn ra lau sạch sẽ bàn ghế hoặc dùng một quyển sổ đập bay bụi trên bàn đi rồi mới dám ngồi, chỉ những khi tới phiên nhóm cậu trực nhật, chờ đợi mọi người là bộ bàn ghế sạch sẽ, cậu và bạn bè thi thoảng cũng chỉ ngạc nhiên hỏi một câu, sao bàn ghế hôm nay không có bụi? Nhưng chưa ai nghĩ rằng rốt cuộc vì sao mà bụi bẩn lại tự chạy đi hết? Tạ Siêu Phàm đứng ở giữa phòng học, nhìn Lâm Đan Phong đang lặng lẽ làm mọi việc, giây phút này cậu bỗng dưng phát hiện ra Lâm Đan Phong thật là đẹp, đẹp tới mức khiến tất cả những đứa con gái khác đều trở nên nhạt nhòa trong mặt cậu.
Từ sau khi trong tim có hình bóng Lâm Đan Phong, Tạ Siêu Phàm không chỉ một lần hỏi chính mình, rốt cuộc ở Lâm Đan Phong có điểm nào khiến mình phải say mê như thế? Lần nào cũng vậy, trong đầu cậu đều hiện ra cảnh đó, cảnh tượng khiến cậu cảm động và khiến cậu có một tình cảm thầm lặng, muốn ôm chặt cô gái đáng yêu này vào lòng.
Từ đó, những ngày trực nhật bị mọi người căm ghét trở thành khoảng thời gian được ở riêng với nhau vui vẻ nhất của hai người. Họ vừa quét dọn vừa nói chuyện với nhau về những gì đã xảy ra trong tuần, chủ đề của cuộc nói chuyện không bao giờ đề cập tới tình yêu, mọi thứ đều thật vô tư và trong sáng, nhưng câu nói nào được thốt ra cũng thật là thú vị. Cho tới một lần, khi Lâm Đan Phong lau bàn, không cẩn thận bị dằm đâm vào tay, nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ của cô, Tạ Siêu Phàm không hề do dự, lập tức lao tới bên cô, giúp cô nhổ cái dằm ra, đưa ngón tay chảy máu của cô vào miệng ngậm.
Ngoài sân trường, ánh trăng tròn chiếu sáng thật tự nhiên, tự nhiên như mọi vật đều sẽ có ngày nở hoa.
Nhưng mẹ cậu chưa hỏi rõ trắng đen đã coi tình cảm đẹp của hai người như một con mãnh thú, điều này thực sự khiến cậu không tài nào hiểu được. Trong ý thức của Tạ Siêu Phàm, từ nhỏ tới lớn, mẹ chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của cậu cũng chưa bao giờ coi cậu là người quan trọng nhất trong cuộc đời bà.
Giờ học, Trần Thần ở lớp A chạy tới tìm Tạ Siêu Phàm, nói là sẽ mời cậu đi ăn cơm để cảm ơn cậu. Lớp A là lớp năng khiếu, Trần Thần học không giỏi nhưng lại là một trung phong rất nổi tiếng trong đội bóng của trường, khuôn mặt khôi ngô, động tác nhanh nhẹn, chưa bao giờ thiếu các fan nữ. Trần Thần là người thoáng tính, tần suất thay bạn gái cũng tương tự như những cú bóng cậu đưa được vào rổ, nhanh tới mức khiến người ta không kịp nhìn rõ. Nhưng Trần Thần lại có một bản lĩnh, bất cứ cô bạn gái nào sau khi chia tay với cậu đều không bao giờ ghét cậu, điểm này khiến Tạ Siêu Phàm nghĩ mãi mà không tài nào hiểu được, khi hỏi bí quyết của cậu, Trần Thần dương dương tự đắc nói:
- Em là loại vô hình, trong ngoài đều chẳng có gì, nhìn thấy da là nhìn thấy thịt, người ta thấy trong bụng mình chẳng có gì, dính lấy một thời gian là chán, vả lại, những cô gái thích em có ai mà không phải người phổi bò. Mẹ em vốn sống phổi bò, em không muốn lấy một bà mẹ nhí về nhà nữa đâu. Anh Siêu Phàm thấy đấy, cho dù em là một con cóc điên thì cũng kiên quyết không cưới một con cóc cái về nhà nữa!
Tạ Siêu Phàm thích Trần Thần là vì cậu là người nghĩa khí, Trần Thần thích Tạ Siêu Phàm là vì Tạ Siêu Phàm là trụ cột trong lòng cậu, mỗi khi gặp phải chuyện gì, Tạ Siêu Phàm đều là người giúp đỡ cậu vượt qua. Từ khi học tiểu học rồi lên trung học, Trần Thần gây ra không ít chuyện, lúc nào bị nhà trường hoặc bố mẹ bạn học gây khó dễ, Tạ Siêu Phàm luôn là người giúp cậu giải vây, giúp cậu không phải mời bố mẹ lên nói chuyện, cũng giúp cậu tránh được những trận đòn của bố và sự mắng chửi của mẹ.
Trần Thần nói với Tạ Siêu Phàm, tối qua mẹ Tạ Siêu Phàm gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu mấy hôm nay có thấy Lâm Đan Phong và Tạ Siêu Phàm đi với nhau không? Tạ Siêu Phàm hỏi cậu nói thế nào? Trần Thần nói:
- Mẹ em với mẹ anh mà cũng đòi bắt em bán đứng anh sao? Em nói với mẹ là mẹ đừng có tham gia vào chuyện này, bảo mẹ em khuyên mẹ anh, đừng có thần kinh thế nữa, em còn nói với mẹ, những cô gái theo đuổi anh nhiều lắm, anh Siêu Phàm của em thích ai còn chưa biết được.
Tạ Siêu Phàm đấm nhẹ vào người Trần Thần:
- Ai bảo em nói anh là người đào hoa hả.
Trần Thần nói:
- Mẹ em hỏi có những ai theo đuổi anh? Em nói Tống Ca, mẹ người ta là Phó thị trưởng, Bạch Như Tuyết thì xinh như tiên nữ, Lâm Đan Phong cùng lắm chỉ là thí sinh xếp thứ ba, thứ tư thôi, việc gì phải quan tâm tới cô ấy? Anh đoán xem mẹ em nói gì? Mẹ em nói thật hả? Dì Lan của con hồ đồ thật, chưa phân biệt rõ địch ta mà đã hành động. Họ bảo em thăm dò xem rốt cuộc là anh thích ai, mẹ em đồng ý cuối tuần này về sẽ mua cho em một đôi giày mới. Anh muốn em nói với mẹ thế nào? Anh yên tâm đi, một đôi giày xịn không mua được em đâu, em biết mình đang đứng cùng chiến hào với ai mà.
Tạ Siêu Phàm không ngờ mẹ mình còn có tâm tư làm cả việc này, không thể để cho bà biết được chân tướng sự việc, nếu không cậu và Lâm Đan Phong đừng mong yên ổn mà thi được đại học. Tạ Siêu Phàm nói:
- Mẹ em mà hỏi lại chuyện này thì cứ bảo giờ Tống Ca đang theo đuổi anh sát lắm, anh với Lâm Đan Phong chỉ chơi bời thôi. Mẹ anh có bản lĩnh đến đâu cũng chẳng dám làm loạn tới tận nhà Phó thị trưởng.
Trần Thần nói:
- Em hiểu rồi, anh Siêu Phàm, tình yêu cũng giống như chơi bóng rổ, có tấn công, có phòng thủ, có lúc cũng phải thực hiện vài động tác giả! Có điều em không hiểu, Lâm Đan Phong đó, nhà cô ấy hơn nhà Tống Ca? Hay con người cô ấy hơn Bạch Như Tuyết? Anh đúng là bị uống thuốc mê hồn của cô ấy rồi.
Tạ Siêu Phàm nói:
- Có nói thì em cũng không hiểu, khi nào em yêu thì sẽ biết thôi.
❀
Lời nói dối của Trần Thần cuối cùng khiến Doãn Kiếm Lan bình tĩnh lại mặc dù trong lòng bà vẫn còn chút nghi ngờ. Kỳ thi đại học đang đến gần, Doãn Kiếm Lan và Hạ Thu Đông bắt đầu trở nên bận rộn, nhà có con đi thi, bố mẹ luôn là người lo lắng hơn các con, lúc nào cũng ở trong tình trạng trực chiến. Hạ Thu Đông thì nhẹ nhàng hơn Doãn Kiếm Lan một chút, Trần Thần nhà bà chẳng có hy vọng gì đỗ đại học, từ nhỏ đã đầu óc giản đơn, tứ chi phát triển, bởi vậy bà với chồng cũng chẳng hy vọng nhiều vào cậu. Doãn Kiếm Lan thì khác, bà luôn hy vọng con trai mình thi đỗ một trường đại học danh tiếng, bởi vậy bà căng thẳng hơn Hạ Thu Đông rất nhiều. Mặc dù niềm hy vọng đặt vào con không giống nhau nhưng không vì vậy mà ngăn cản hai nhà cùng thuê cho con trai mình một khách sạn tốt nhất ở gần trường thi.
Khách sạn Đại Hoa mỗi năm vào mùa này hầu như chỉ chuyên đón tiếp các vị khách là các thí sinh, hầu như những gia đình có điều kiện tốt đều thuê cho con cái mình một căn phòng ở đây trong hai ngày, thứ nhất là khách sạn gần trường thi, tiết kiệm được thời gian đi lại, thứ hai là thức ăn của khách sạn rất giàu protein, dễ tiêu hóa, phù hợp với các thí sinh. Những gia đình có điều kiện thì sẵn sàng bỏ tiền ra để khách sạn phục vụ, những gia đình không có điều kiện thì cũng cố bóp mồm bóp miệng cho con được vào ở đây để lấy cái thể diện, bố Bạch Như Tuyết cũng đã đặt trước cho con gái một phòng ở khách sạn này, mặc dù tiền khách sạn trong hai ngày nơi đây bằng tiền lương cả tháng của ông.
Dưới lầu, khi Bạch Như Tuyết và bố làm thủ tục nhận phòng, phát hiện ra phòng mình ở ngay sát phòng Tạ Siêu Phàm và Trần Thần. Hai cha con đi thang máy lên căn phòng đã đặt trước ở tầng chín, lúc bố mở cửa phòng, Doãn Kiếm Lan cũng ra ngoài, mang hoa quả sang cho mẹ con Hạ Thu Đông ở phòng đối diện, Bạch Như Tuyết chào bà một tiếng, Doãn Kiếm Lan hơi sững người ra, nhìn xung quanh mới biết cô gái xinh đẹp đứng gần đó đang chào mình. Bạch Như Tuyết tự giới thiệu:
- Cháu là bạn học của Siêu Phàm, dì cũng tới với cậu ấy ạ?
Doãn Kiếm Lan ừ một tiếng, Tạ Siêu Phàm nghe thấy có tiếng nói bèn từ trong phòng đi ra, giới thiệu với mẹ:
- Đây là bạn con, Bạch Như Tuyết. – Rồi quay sang nói với Bạch Như Tuyết. – Cậu cũng ở đây à?
Bạch Như Tuyết gật đầu. Doãn Kiếm Lan vội vàng đưa túi hoa quả trên tay ra nói:
- Tình cờ quá, dì tặng cháu chút hoa quả, chúc cháu thi tốt.
Bạch Như Tuyết khách sáo từ chối, Doãn Kiếm Lan bèn nhét túi hoa quả vào tay bố cô:
- Hai bố con vào phòng sắp xếp đi, có thời gian thì chúng ta nói chuyện. – Nói rồi bà cùng con trai đi vào phòng.
Doãn Kiếm Lan quan sát sắc mặt của con trai, hỏi dò:
- Tiểu Phàm, cô gái phòng bên xinh đẹp quá, là Bạch Như Tuyết phải không?
Tạ Siêu Phàm còn đang xem lại sách vở nên buột miệng:
- Mẹ, mẹ phiền quá đấy. Chưa gì đã hỏi dò rồi.
Doãn Kiếm Lan định nói gì đó nhưng lại thôi, cầm lấy mấy quả táo đã rửa sạch đặt trên bàn lên nói:
- Được rồi, mẹ không làm phiền con nữa, con nghỉ ngơi đi, mẹ sang xem dì Thu với Trần Thần thế nào.
Tạ Siêu Phàm thấy mẹ đã ra khỏi phòng, vội vàng cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Lâm Đan Phong: Bạch Như Tuyết ở ngay bên cạnh phòng anh. Nếu đó là em thì tốt quá. Chắc chắn anh sẽ có thêm động lực.
Lâm Đan Phong lập tức nhắn tin lại: Cứ coi cô ấy là em cũng được, cũng có động lực. Học bài đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.
Tạ Siêu Phàm lắc đầu, mọi người trong lớp trừ những người nhà gần trường thi, còn ai cũng vào khách sạn ở, chỉ có Lâm Đan Phong là vẫn ở nhà, nhà cô cách trường rõ xa, nếu mẹ đối xử với Lâm Đan Phong tốt như đối xử với Bạch Như Tuyết thì tốt biết mấy. Tạ Siêu Phàm thấy mẹ nhét một túi hoa quả nhập khẩu vào tay bố Bạch Như Tuyết, trong lòng thấy thật khó chịu, không phải cậu keo kiệt, cậu chỉ cảm thấy người nên được ăn số hoa quả đó phải là Lâm Đan Phong chứ không phải Bạch Như Tuyết.
Hạ Thu Đông đang sắp xếp quần áo cho con trai, Trần Thần thì xem tivi, vốn dĩ Trần Thần chẳng muốn ở trong phòng một chút nào, muốn sang phòng bên tìm Tạ Siêu Phàm nói chuyện, nhưng mẹ cậu không cho cậu làm phiền người ta, sợ nhỡ Tạ Siêu Phàm thi không tốt lại bị Doãn Kiếm Lan nói này nói nọ, trước khi tới đây, chồng Hạ Thu Đông đã dặn dò như thế.
Doãn Kiếm Lan gõ cửa bước vào, đưa hoa quả cho Trần Thần, Trần Thần hỏi:
- Anh Siêu Phàm đâu dì?
Doãn Kiếm Lan nói:
- Đang ôn lại bài.
Hạ Thu Đông nói:
- Ai như con, lúc nước sôi lửa bỏng mà chẳng thấy con sốt ruột gì cả?
Doãn Kiếm Lan cười cười, hỏi Trần Thần đang ăn táo:
- Bạn các con, Bạch Như Tuyết cũng ở ngay bên cạnh phòng chúng ta, con bé học giỏi không?
Trần Thần vừa nghe nói tới Bạch Như Tuyết đã tỏ ra hưng phấn:
- Thật thế hả? Cô ấy ở bên cạnh hả?
Doãn Kiếm Lan gật đầu. Trần Thần đứng lên khỏi giường, quay một vòng:
- Tốt quá.
Doãn Kiếm Lan nhìn Hạ Thu Đông, Hạ Thu Đông kéo tay con trai:
- Chẳng phải con nói Bạch Như Tuyết cũng đang tán Siêu Phàm sao?
Trần Thần chỉ vào ngực mình nói:
- Con nói thế hả? Con nói thế lúc nào?
Hạ Thu Đông cốc nhẹ lên đầu cậu:
- Đúng là óc heo, thế mà đòi thi đại học? Chẳng phải con nói với mẹ là Tống Ca và Bạch Như Tuyết đều đang tán Siêu Phàm sao?
Bỗng dưng Trần Thần mới nhớ ra:
- Ồ, đúng là thế, nhưng Siêu Phàm không thích Bạch Như Tuyết. Dì này, dì nói xem, con trai dì thật là ngốc! Một cô gái xinh đẹp như thế chủ động thích mình, lại còn biết chơi đàn tranh rất hay, đúng là tiên nữ hạ phàm, thế mà con trai dì lại chẳng động lòng gì cả!
Doãn Kiếm Lan và Hạ Thu Đông đều bật cười trước câu nói của Trần Thần. Doãn Kiếm Lan hỏi:
- Thế con nói với dì xem, Siêu Phàm không thích Bạch Như Tuyết thì thích ai?
- Lâm – Trần Thần đang định nói ra thì bỗng dưng im bặt. – Dì đi hỏi anh Siêu Phàm ấy, con làm sao biết được anh ấy thích ai? – Trước mặt Doãn Kiếm Lan, Trần Thần không dám nói dối, nhưng lại không thể bán đứng anh em.
Nụ cười của Doãn Kiếm Lan như đóng băng, Hạ Thu Đông nhận ra vẻ bất thường của bạn, vội vàng chuyển chủ đề:
- Bọn trẻ thời nay yêu sớm, cưới sớm, sinh con cũng sớm, làm gì cũng chỉ nhiệt tình được ba phút. Chị Lan, chị đừng có lo, Siêu Phàm nhà chị ngoan ngoãn như thế, đâu có giống thằng con ngốc nghếch của tôi, ngoài ăn ra thì chỉ biết chơi.
- Con ngốc không phải do mẹ đẻ ra hả? Tình yêu chính là món nợ tình cảm kiếp trước không trả hết nên kiếp này phải trả, mẹ sinh con ra chẳng ra gì, để bây giờ con chẳng có nợ để mà trả, con không giả vờ ngu thì còn biết làm gì? Con còn chưa truy cứu trách nhiệm của mẹ đã sinh ra một thằng thứ phẩm, mẹ lại còn nói con? – Trần Thần lườm mẹ.
Hạ Thú Đông cầm quả táo lên gõ vào đầu con trai:
- Đồ hư hỏng! Nuôi mày lớn ngần này chẳng học được cái gì, chỉ biết cãi mẹ!
Doãn Kiếm Lan vội vàng kéo Hạ Thu Đông ra:
- Con trai đùa với chị thôi, chị làm gì mà hung dữ thế? Đi nào, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát, để cho con còn ôn lại bài.
❀
Mặc dù khách sạn ở cách trường rất gần nhưng Doãn Kiếm Lan vẫn kiên quyết đòi đưa con trai tới tận cổng trường, cho tới khi nhìn thấy con trai bước vào trường rồi mới thôi. Lúc giờ thi kết thúc, Doãn Kiếm Lan và Hạ Thu Đông lại cùng tới cổng trường đón hai con. Thi tốt hay xấu họ không dám hỏi, họ lo tâm trạng con mình không ổn định sẽ không thể làm bài tốt môn tiếp theo. Doãn Kiếm Lan quan sát tỉ mỉ xung quanh con trai, muốn phát hiện ra một dấu vết gì đó, không ngờ con trai mình đi giữa một đám bạn học khác, không nhận ra cậu có quan hệ thân thiết với cô gái nào, chỉ có Bạch Như Tuyết lúc đi ra thì đi cùng Tống Ca, Doãn Kiếm Lan nhìn thấy, không dám hỏi con trai mà quay sang nhờ Hạ Thu Đông hỏi thăm hộ mình. Trần Thần nói:
- Đó là Tống Ca, mẹ người ta là Phó thị trưởng.
Trong lòng Doãn Kiếm Lan bắt đầu thầm tính toán, nghĩ bụng con trai mà thích ai trong số hai người đó cũng được, vậy mà không hiểu sao lại thích Lâm Đan Phong. Gia thế thì chẳng có gì, sắc đẹp cũng không nổi bật, chắc là chẳng đủ tiền để thuê một cái khách sạn sang trọng như thế này, trong đám phụ huynh đưa con cái tới trường thi, Doãn Kiếm Lan không nhìn thấy bóng dáng Ngô Lệ Hồng đâu khiến bà càng thất vọng vì không biết tìm Lâm Đan Phong thế nào.