Trần Khải đứng yên ở một bên, nghe thấy mà trong lòng không khỏi run rẩy. Cuối cùng, trong tiếng hừ lạnh của vị Nhị Gia nào đó mà cuộc gọi kết thúc.
Vào thời điểm như thế này, anh ta thật sự không muốn đi lên tìm xui xẻo, nhưng mà...
“Boss, Lưu Tổng đã chờ ở phòng tiếp khách, cách thời gian hẹn còn... hai phút nữa.”
Mắt lạnh của Lục Chinh lia qua.
Trong lòng Trần Khải lạnh buốt nhưng vẫn phải cố gắng nở nụ cười, fuck, cuộc sống mưu sinh thật khó khăn.
Sau một lúc lâu, Lục Chinh mới đứng lên đi về phía phòng tiếp khách. Trần Khải lẽo đẽo theo sau, thở phào một hơi.
“Lục Tổng, hân hạnh được gặp mặt.” Lưu Khải đứng lên, duỗi tay ra, phong độ ngời ngời.
Lục Chinh đã thu lại cảm xúc, bắt tay lại, “Mời ngồi.”
Tuổi tác của hai người xấp xỉ nhau, cũng không có tính cách dây dưa dài dòng thế nên nói chuyện rất thuận lợi, không tới bốn mươi phút đã chốt xong phương án hợp tác.
“... Chúc cho Lục Thị và Thượng Huy hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Hai tay nắm lại rồi lại nhanh chóng tách ra.
“Tôi đã bảo người đặt phòng ăn, trưa nay cùng nhau ăn một bữa chứ?” Lưu Khải cười đề nghị.
Lục Chinh vừa nghe, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà sắc mặt lập tức đen lại, không hề có nửa điểm báo trước.
“Hình như tâm tình Lục Tổng không được tốt cho lắm nhỉ?”
Lục Chinh nhìn anh ta, cũng không định nhiều lời, nhưng...
“Nghe nói Lưu Tổng lại đổi bạn gái khác rồi?” Ngày thường Lục Chinh chẳng mấy khi chú ý tới tin tức ngoài lề, nhưng cũng không phải không biết gì hết.
“À...” Vấn đề tới quá đột ngột, cho dù tâm tư của Lưu Khải nhanh nhạy thì cũng không khỏi ngẩn ra.
Là Thái tử gia của Thượng Huy, lại có gương mặt đẹp trai, so với Lục Chinh cấm dục khắc chế thì Lưu Khải lại chẳng khác nào con ngựa hoang thoát cương, thay bạn gái nhanh hơn thay áo, từ diễn viên ca sĩ tới người mẫu nổi tiếng, phạm vi quan hệ cực kỳ rộng, tiếng phong lưu cũng cực kỳ vang dội.
Hẳn là cũng có kinh nghiệm đối phó với phụ nữ, Lục Chinh thầm nghĩ như thế.
“Đúng, mới đổi một người.” Lưu Khải nhất thời không hiểu nổi ý đồ của đối phương nên đành phải căng da đầu đáp lại, “Chẳng lẽ... Lục Tổng có hứng thú?”
Theo như anh ta được biết, tính cách của Lục Chinh rất tốt, lại còn yêu sâu sắc tổng tài của Thịnh Mậu, sao lại có thể tìm anh ta làm “ma cô” chứ?
“Khụ!” Lục Chinh ho khẽ, “Nếu bạn gái anh không muốn gặp anh, anh sẽ làm gì?”
“Hả?” Lưu Khải ngây người, nhìn sang chỉ thấy Lục Chinh đang chờ đợi câu trả lời của mình một cách rất nghiêm túc.
Anh ta ho khẽ, “Trên cơ bản, không tồn tại khả năng này...” Đám phụ nữ đó đều toàn tự mình dán vào anh ta, chỉ có chuyện anh ta không muốn gặp người chứ làm gì có cô nào dám không cho anh ta mặt mũi đầu chứ?
“Lỡ như gặp phải tình huống này thì anh sẽ xử lý ra sao?”
“Phụ nữ ấy mà, dỗ dành một chút là xong ngay.”
“Dỗ như thế nào?”
“Mua túi xách.”
“Cô ấy có rất nhiều.”
“Vậy... đưa thẻ phụ? Cái loại không giới hạn ấy.”
“Cô ấy có tiền.”
Lưu Khải trầm ngâm trong chớp mắt: “Tặng hoa?”
“Thử rồi, vô dụng.”
“Bữa tối với nến lung linh?”
“Cũng thử rồi.”
“Ngồi ngắm sao nói chuyện tương lai?”
“Cô ấy không rảnh, không hẹn được.”
Lưu Khải: “...” Đây là “bạn gái” kiểu quái gì thế, còn khủng bố hơn cả sóng thần.
Khoan đã!
“Lục Tổng, bạn gái mà anh nói là Đàm Tổng của Thịnh Mậu sao?”
“... U.”
“Ồ! Vậy hơi khó giải quyết đấy.” Lưu Khải xoa cằm, lâm vào trầm tư, ngày đó anh ta cũng tới dự bữa tiệc kia, thực sự đã bị phong thái nữ vương của Đàm Hi làm cho kinh ngạc đến ngày người.
Trước ngày hôm nay, anh ta còn thấy rất hâm mộ Lục Chinh, không chỉ có xuất thân tốt, may mắn mà ánh mắt chọn vợ cũng không tầm thường.
Giờ xem ra...
Lưu Khải đột nhiên cảm thấy như mình bây giờ cũng khá ổn, có một bà vợ giỏi ở nhà để hầu không bằng có một đống tình nhân cùng nhau du hí nhân gian.
Lục Chinh vẫn đang đợi anh ta đáp lại, Lưu Khải cắn răng một cái, “Tôi có biện pháp này, chắc chắn dùng được.”
“Biện pháp gì?”
Giữa trưa, 12 giờ.
Nhân viên của Thịnh Mậu cùng nhau rời khỏi công ty, ùn ùn kéo xuống nhà hàng dưới tầng bốn, một đám người xoa tay hằm hè.
“Nghe nói hải sản của nhà hàng này ăn ngon lắm.”
“Bít tết cũng được ấy.” “Còn có trứng ngỗng đỉnh cấp và trứng cá muối nữa...”
“Mấy người vừa phải thôi, càng nói càng đói hơn.”
“Ợ? Chị Linda đầu rồi?”
Châu Miễu: “Chút nữa chị ấy sẽ đi cùng Đàm Tổng, Lưu Tổng xuống sau.”
“Ồ.”
Văn phòng.
“... Đàm Tổng, như thế không tốt lắm đâu?” Linda tỏ vẻ khó xử.
Đàm Hi cũng không ngẩng đầu lên, lật tài liệu trong tay soàn soạt, “Có gì mà không tốt, chị ăn xong lại mua một phần mang lên là được rồi, tôi không xuống đó đâu. Còn nữa, phương án sau khi sửa chữa thấy tốt hơn trước nhiều, nhưng chi tiết vẫn chưa hoàn thiện, có mấy chỗ tối cần phải khoanh lại, tố quyết sách của chị xem lại một lần nữa rồi chuyển cho Aiken làm phân tích số liệu.”
“Vâng.” Linda đưa tay nhận lấy, “Vậy Đàm Tổng, tôi... đi xuống một mình vậy nhé?”
“Đi đi.”
Linda xoay người rời đi, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải Lưu Diệu ở phía đối diện, chị ta cười chào một tiếng.
“Chẳng phải đều đi ăn cả rồi sao? Sao chị còn ở đây?”
“À, tôi tới gọi Đàm Tổng đi cùng.”
“Rồi sao?”
Linda cười khổ: “Cô ấy bảo tôi mua một phần mang về cho cô ấy là được.”
“Vậy vừa lúc, cũng mua một phần giúp tôi luôn.” Nói xong, anh ta đẩy cửa đi vào.
Linda ngẩng đầu nhìn trời, hai người này muốn quậy kiểu gì đây? Tăng ca thành điện luôn rồi à?
Tầng bốn, mọi người ngồi vây quanh bàn, ai nấy nhìn chằm chằm vào một bàn hải sản, nước miếng chảy ròng ròng, chỉ còn chờ mấy người Đàm Hi nữa thôi.
“Chị Linda tới rồi!”
“Boss đâu ạ?”
Không chỉ Đàm Hi và Lưu Diệu không tới mà ngay cả Hứa Nhất Sơn và Trình Vũ cũng không có mặt.
Linda nói lại sự việc với mọi người, “... Chuyện là như thế, ăn nhanh lên nào, ăn xong sớm, tiêu cơm sớm rồi còn về làm việc, tóm lại đừng để uổng phí lòng tốt của Đàm Tổng.”
Mọi người im lặng, không khí trở nên hơi nặng nề.
“Được rồi, trong lòng mọi người hiểu rõ là được, còn không động đũa là thức ăn bị cướp sạch đó.” Linda gắp đồ ăn trước.
Lúc này mọi người mới bắt đầu cầm đũa, không khí lại khôi phục vẻ náo nhiệt.
“Con tôm hùm này lớn quá, chắc không rẻ đâu nhỉ?”
“Cua cũng béo nữa, thơm ơi làm thơm!”
Ăn xong, tất cả lại kéo nhau về công ty, tiếp tục làm việc.
Đàm Hi nhìn cảnh đó lòng cũng vui vẻ, ngáp một cái, thu ánh mắt, kể ra cô cũng đã không về nhà mấy ngày liền rồi.
May mắn có bà cụ Lục ở đó, có thể giúp chăm sóc hai đứa trẻ, nếu không có thật sự không biết phải làm thế nào.
Cơm nước xong, Đàm Hi nhận được một cuộc điện thoại.
“Xin chào, có phải là mẹ của Ngộ Hạ không ạ? Tôi là Phó giám đốc bộ phận kế hoạch quảng cáo của Tập đoàn Tinh Huy.”
Tập đoàn Tinh Huy? Đàm Hi không khỏi nhướng mày.
“Có việc gì không nhỉ?”
“Là thế này, chúng tôi đã xem qua phim quảng cáo ngắn mà con gái cô quay chụp với March, muốn mời cô bé làm gương mặt đại diện cho hạng mục của Tập đoàn Manga Coffee, ba hạng mục quảng cáo liên tiếp, tiến hành quay chụp cùng lúc, dự tính hoàn thành trong một năm, phí đại diện là một triệu. Cô xem khi nào có thể tới đây ký hợp đồng là chúng ta có thể chính thức bắt đầu quay chụp rồi.”
“Ký hợp đồng?” Đàm Hi nhíu mày, “Hình như tôi còn chưa đồng ý cơ mà?”
Đầu bên kia nghe vậy thì hơi khựng lại, “Xin lỗi, là cách nói chuyện của tôi có vấn đề, xin hỏi cô có đồng ý không ạ?” Nhìn có vẻ khách khí lễ độ nhưng sự thực lại ngầm có vẻ không kiên nhẫn.
“Ồ, tôi không đồng ý.” Nói xong, lập tức cúp máy.
Đầu bên kia, phó giám đốc cầm điện thoại, nụ cười cứng đờ trên đầu môi.
Sau một lúc lâu, lạnh lùng hừ một tiếng, phụ huynh nhà này không chỉ có thái độ không tốt mà ngay cả đầu óc cũng có vấn đề.
Đây là hạng mục trọng điểm lớn nhất trong tương lai của tập đoàn Tinh Huy, giai đoạn trước đã đầu tư vào đó không ít nhân lực, vật lực, hoàn cảnh phát triển trong tương lai cũng rất khả quan, hơn nữa không phải người mẫu, không phải diễn viên, mà là “người đại diện” chính thức!
Một triệu đấy!
Một số tiền lớn như vậy, có ngốc mới đẩy ra ngoài.
Đáng tiếc, con gái chị ta không xinh đẹp, nếu không nhất định cũng sẽ tranh giành một phen.
Vương Nhạc Bình chẳng để chuyện này ở trong lòng. Dù sao chị ta cũng đã nói chuyện rất rõ ràng rồi, người ta không nhận lời thì chị ta còn biết làm sao chứ.
“Chị Nhạc Bình, giám đốc Hứa bảo chị qua văn phòng anh ấy một chuyến.”
“Được rồi.” Đúng lúc Vương Nhạc Bình muốn nộp báo cáo nên cùng mang đi luôn.
Cốc cốc.
“Mời vào.”
Vương Nhạc Bình tiến vào: “Giám đốc Hứa, tìm tôi à?”
“Ngồi đi. Đã nói chuyện với phụ huynh người đại diện chưa? Khi nào thì có thể ký hợp đồng được?”
“Giám đốc Hứa, thực ra...” Muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó xử.
“Có khó khăn gì? Cô nói thẳng xem nào.”
“Phụ huynh của Đàm Ngộ Hạ không đồng ý.”
Giám đốc Hứa sững ra, ánh mắt kinh ngạc, “Không... đồng ý sao?”
“Đúng. Hơn nữa thái độ rất cứng rắn, cúp thẳng máy luôn.”
“Cố đã chắc chắn là nói hết mọi tin tức cho đối phương hay chưa? Bao gồm đây là dự án của Tập đoàn Tinh Huy, còn cả chuyện gương mặt đại diện, phí đại diện...
“Đều nói cả.”
“Chậc... Sao có thể chứ?” Suy nghĩ của giám đốc Hứa cũng giống như Vương Nhạc Bình, phí đại diện một triệu, còn có cơ hội đặt chân vào giới giải trí, có khi còn nổi tiếng cũng không chừng.
Tương đương với một cái bánh có nhận từ trên trời rơi xuống, thế mà lại có người không động lòng?
“Cô đưa số điện thoại đây cho tôi, tôi tự mình liên hệ...”
Vương Nhạc Bình báo số điện thoại, giám đốc Hứa dùng máy bàn gọi đi.
“Thực xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại...”