*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu nhóc lật đật chạy theo: “Vừa nãy ba hỏi mẹ đi đâu đấy”
“Thế bé cưng của mẹ nói với ba thế nào?”
“Con nói mẹ đi dạo phố với dì Tiểu Cố, thế là ba gọi điện cho dì Tiểu Cố, sau đó thì trở nên như vậy...” Cậu nhóc ra sức cau mày lại, mắt mũi nhăn lại thành một nhúm.
Nhậm Tinh khựng lại, lập tức bật cười: “Xấu quá đi!” “Mẹ mới xấu ấy! Duệ Duệ đẹp trai...”
“Ừ, đập chai”
Nhậm Tĩnh dừng lại trước cửa phòng làm việc, giơ tay lên đặt vào nắm cửa. Thấy con trai chuẩn bị đi theo vào, cô ta nháy mắt ra hiệu. Cậu nhóc hiểu ý dừng bước rồi quay đầu chạy đi.
Nhậm Tình muốn đẩy cửa, nhưng nghĩ lại, bèn quyết định gõ cửa trước.
Cốc cốc...
“A Vo.”
“Vào đi”
Nhậm1Tĩnh vào phòng, lại thấy Đàm Tông Võ sầm mặt, ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn làm việc, bao phủ toàn thân là bầu không khí lạnh lẽo áp lực.
“Về rồi à?” Người đàn ông trầm giọng lên tiếng.
“Vâng.
“Đi dạo phố với Tiểu Cố à?”
“...Không phải” Nhậm Tĩnh lắc đầu.
Sắc mặt Đàm Tông Võ càng trở nên lạnh lùng hơn, “Em...”
“Em đi gặp Đàm Hi” Không đợi ông ta nổi giận, Nhậm Tĩnh đã chủ động nói thật.
Người đàn ông chợt khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Em đi gặp nó làm gì?!”
Nhậm Tĩnh đi ra phía sau người đàn ông, đặt hai tay lên vai ông ta, khẽ xoa bóp, thái độ vô cùng ngoan ngoãn, “Anh đừng giận nữa, nghe em nói hết đã được không?”
“Hừ!”
“A Võ, anh đã bao giờ từng nghĩ rằng, thực ra8chúng ta đối với Đàm Hi cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, cùng lắm cũng chỉ là tranh chấp về lợi ích, thắng bại đều rất bình thường” Thấy Đàm Tổng Võ không phản bác, Nhậm Tĩnh cũng bắt đầu to gan hơn, “Hay hơn thế nữa, anh cũng chưa hề cắt đứt mối quan hệ huyết thống với cô ta, đầu cần thiết phải làm to chuyện lên, há chẳng phải để cho người khác chê cười hay sao?”
“Bây giờ không phải là anh muốn làm to chuyện, mà là chắc chắn nó sẽ không chịu buông tha cho anh!”
Nhậm Tĩnh giúp ông ta xuôi bớt cơn giận, lòng thầm nghĩ, người ta còn chưa ra tay gì sao đã không chịu bỏ qua cho anh chứ?
Đương nhiên, câu nói này cô ta chỉ dám2để ở trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra thành lời.
Cô ta chỉ nói: “Một nét bút không vẽ được hai chữ Đàm, anh cũng là chú Hai của cô ta, dù có thế nào cũng không quá đáng quá được”
“Hừ, nói thế cũng không đúng, con nhóc đó lòng dạ ác độc lắm!”
“A Võ! Anh đừng có kích động quá như vậy...”
“Được rồi! Đàm Hi bảo em đến đây khuyên anh à?”
Ánh mắt Nhậm Tĩnh hơi lóe, khóe môi khẽ cong lên: “Không phải...”
“Nó cho em được lợi lộc gì hả?”
“Đàm Tông Võ! Trong mắt anh, em là người phụ nữ chỉ biết đến lợi ích hay sao? Cho dù có lợi lộc lớn thế nào đi chăng nữa, em cũng có thể đi giúp cô ta hại anh được hả?!”
Da mặt người đàn ông co4rúm lại: “... Em nghĩ nhiều, anh không có ý đó”
Khóe mắt Nhậm Tĩnh đã ửng đỏ, ánh nước lóe lên, khóe môi cũng không ngừng run rẩy: “Anh nghĩ là em ngốc chắc? Em không nghe ra được ý anh muốn nói?”
Đàm Tông Võ thấy Nhậm Tĩnh khóc liền sốt sắng: “Nhậm Tĩnh! Em đủ rồi đấy! Chúng ta không cần thiết phải cãi nhau vì một người ngoài”
“Em cũng đều muốn cãi nhau với anh đâu. Nhưng em càng không thể giương mắt đứng nhìn anh đi về phía vách núi rồi đâm đầu nhảy xuống dưới vực được!”
Sắc mặt người đàn ông chợt thay đổi, có cảm giác tức giận vì bị chọc đúng chỗ đau: “Em nói linh tinh cái gì đấy? Định nguyền rủa anh đúng không? Nhậm Tĩnh, em đúng là...!”
Đàm Tông Võ tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
“A Võ, chuyện đã đến nước này, ngay cả em cũng nhìn thấu rồi, mà anh vẫn còn không chịu nhìn rõ sự thật hay sao?!” Nhậm Tĩnh cũng nôn nóng, nước mắt tuôn ra như mưa, “Đàm Hi đã là cổ đông lớn nhất của Ban Quy, chúng ta hoàn toàn không có được bất kỳ ưu thế nào cả!”
Cho dù so về thực lực hay là về thừa kế chính thống, Đàm Hi đều ở vị trí trên, huống hồ còn có Lục Chinh là chỗ dựa đứng sau lưng cố.
Đàm Tông Võ lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Em thấy anh sẽ thua?”
“Đúng vậy, nhìn chung giới làm ăn không thiếu những kỳ tích lấy ít thắng nhiều, ngăn được nhiều cơn sóng dữ, nhưng chúng ta không cược nổi! Con trai vẫn còn nhỏ, nếu như anh đổ rồi thì hai mẹ con em phải làm sao đây? Anh đã bao giờ nghĩ đến chưa?”
Đàm Tông Võ đột nhiên im lặng.
Con trai... Nhậm Tinh dựa vào vai ông ta, nước mắt chảy xuống gò má, rơi vào mu bàn tay người đàn ông, nóng bỏng vô cùng.
“Em là vợ của anh, anh có niềm kiêu hãnh của anh, chẳng lẽ em không có? Không chịu cúi đầu trước Đàm Hi, cũng không muốn nhận thua từ đây, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đã hết cách rồi...”
Trong lòng Đàm Tông Võ kích động, ôm chặt lấy người phụ nữ vào trong lòng, “Đừng khóc nữa, Tĩnh Tĩnh, anh biết em vì muốn tốt cho anh và con trai”
Nhậm Tinh thực sự thấy ấm ức, cô ta chỉ muốn giữ lấy hạnh phúc, bảo vệ cái gia đình này mà thôi.
“Đàm Hi đã đồng ý với em, nếu như anh có thể công khai ủng hộ cô ta trong buổi họp tuần sau thì sau này sẽ không làm khó chúng ta nữa.”
“Nó nói như vậy thật sao?”
“Vâng!”
Mi tâm người đàn ông siết chặt lại: “Để anh suy nghĩ đã...”
“A Võ, đừng lung lay không quyết nữa, nghĩ đến Duệ Duệ đi, anh nỡ lòng nào nhìn thấy con phải chịu tội hay sao?”
“Không đầu!” Đàm Tông Võ chắc như đinh đóng cột, “Anh tuyệt đối sẽ không để người khác làm hại Duệ Duệ”
Nhậm Tĩnh mím môi.
Đàm Tổng Võ khẽ vỗ lên lưng cô, tỏ vẻ an ủi, “Yên tâm đi, anh biết phải làm thế nào?
Thời gian thoáng chốc trôi đi, chớp mắt đã đến ngày tổ chức họp hội đồng quản trị Ban Quy.
Chín giờ sáng, một chiếc Mercedes Benz màu đen dừng lại trước của công ty.
Ghế lái phụ được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest cách điệu, dung mạo thanh tú xuống xe, tay xách chiếc cặp công văn, vòng ra cửa sau, khom lưng bốn mươi lăm độ mở cửa sau ra.
Một chiếc giày cao gót màu đen chạm đất, mũi nhọn, gót nhọn, ống quần thẳng tắp rủ xuống, không thấy bất kỳ nếp nhăn nào.
Đàm Hi xuống xe đứng vững, liếc nhìn tòa nhà Đàm Thị trước mặt, những thứ vốn thuộc về ký ức của nguyên chủ ào về trong đầu. Khi còn nhỏ, ba mẹ bận rộn công việc nên đưa cô đến công ty. Có thể nói nơi đây chiếm giữ đa số ký ức tuổi thơ của nguyên chủ.
“Đi thôi”
Lâm Tâm cất bước đi theo.
Tinh!
Cánh cửa thang máy mở ra, Đàm Hi sải bước vào trong, hoàn toàn không cần chỉ đường, đi thẳng đến phòng họp.
Các đồng sự nghe thấy tiếng giày cao gót từ xa truyền đến, trong lòng cũng bất giác căng thẳng theo.
“Các chú, các bác” Đàm Hi đứng ở ghế đầu, “Hôm nay cháu đến đây không khác gì là về thăm nhà cả, cho nên không cần quá cầu nệ, mọi người ngồi đi.”
Tiếng gọi “chú bác” khiến mấy người ngồi đây thấy khá thoải mái trong lòng.
Đảo mắt nhìn lướt qua mọi người, không thấy bóng Đàm Tông Võ đấu, Đàm Hi hơi nhướng mày, nhưng rồi lập tức nở nụ cười xấu xa.
“Đã đến đủ chưa?”
Sau một lúc yên lặng, một người đàn ông trung niên hơi mập đột nhiên lên tiếng: “Còn thiếu đồng sự Đàm”
Đàm Hi xua tay, “Không sao, vậy thì không đợi nữa. Mục đích chủ yếu buổi họp ngày hôm nay là thảo luận về tương lai của Bản Quy...”
“Xin lỗi, hơi tắc đường nên tôi đến muộn” Một người đẩy cửa phòng họp bước vào, Đàm Tông Võ vào trong phòng, đồ vest thẳng tắp.
Mọi người đổ dồn nhìn vào ông ta, ngay cả Đàm Hi cũng không khỏi nhìn ra phía cửa.
Đàm Tông Võ chỉ hơi gật đầu, rồi đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
“Nếu mọi người đã đến đủ rồi thì chúng ta bắt đầu vào chủ đề chính thôi” Nói xong, cô nhìn Lâm Tầm ra hiệu. Lâm Tâm đứng dậy phát tài liệu đến tận tay từng đồng sự.
“Đây là cái gì?”
“Văn bản chuyển đổi loại hình doanh nghiệp”
“Mô hình lợi nhuận mới?”
Mọi người bắt đầu râm ran thảo luận.
“Bây giờ trên tay mọi người là một phương án chuyển đổi mô hình công ty mô phỏng sau khi khảo sát thực tế của đội ngũ chuyên nghiệp từ Thịnh Dụ, trong đó không chỉ phân tích những sơ hở và vấn đề thường gặp trong hoạt động kinh doanh của Ban Quy, mà còn đưa ra các biện pháp cải cách cụ thể khả thi. Nói một cách đơn giản, ngành ngũ kim truyền thống đã dần bão hòa, xu thế cạnh tranh cũng dần được định hình, nếu như không thể tiêm huyết dịch mới thì sớm muộn gì cũng bị rơi lại phía sau”
“Thứ lỗi cho tôi không thể tin đồng được với cách nói của Đàm Tổng được”
“Ô: Đổng sự Chu có cao kiến gì không?” Đàm Hi đã từng gọi ông ta là “chú Chu”, nay trên dưới khác biệt, một tiếng gọi “đồng sự Chu” không gần không xa đã đủ để phân biệt đúng mực đôi bên.
Chu Chiếu Minh trầm ngâm giây lát, dường như đang sắp xếp lại ngôn từ: “Ngành vật liệu xây dựng ngũ kim tuy đã dần đi đến bão hòa, nhưng Bàn Quy với tư cách là doanh nghiệp tiên phong trong ngành phát triển hùng mạnh mấy chục năm, đã có quy mô tương đối bề thế, thậm chí còn có thể nói là anh cả trong ngành. Những đối thủ cạnh tranh thông thường khác hoàn toàn không thể tạo ra sức uy hiếp gì lớn đối với chúng ta, việc chuyển đổi mô hình vào lúc này liệu có thực sự cần thiết không?”
Chu Chiếu Minh là cổ đông lớn thứ hai của Ban Quy, quyền phát ngôn tương đối lớn. Ông ta vừa nói xong đã có không ít người hùa theo phụ họa.
Đàm Hi mỉm cười, “Ý của đồng sự Chu là, Bàn Quy ăn tiền dành dụm là đủ để duy trì kinh doanh, và có đủ lợi ích rồi, không cần thiết phải mạo hiểm thử nghiệm chuyển đổi mô hình đúng không? Tôi hiểu như vậy có đúng không nhỉ?”
“... Cũng gần như vậy!”
“Vậy thì tôi cũng có hai câu hỏi muốn hỏi đổng sự Chu”
“Xin mời”
“Thứ nhất, vừa rồi ông có nói, những đối thủ cạnh tranh thông thường không thể có sự uy hiếp gì lớn đối với chúng ta, vậy nếu như đối thủ cạnh tranh này không thể tầm thường thì sao? Ví dụ như công ty Thánh n đang bám đuổi riết ngay theo sau, hay là vật liệu xây dựng Hồng Đạt với thương hiệu lâu năm, rồi lại có Gia dụng CNB với vốn đầu tư nước ngoài vừa bước chân vào thị trường mấy năm trở lại đây. Ông nghĩ xem đứng trước ba đối thủ cạnh tranh này Bàn quy của chúng ta có được ưu thế gì nào?”
“Chuyện này...” Chu Chiếu Minh bỗng nhiên ấp úng.
Cho dù là Thánh n, Hồng Đạt hay là CNB thì đều đang bám đuổi sát sao Bàn Quy.
“Tuy không thể đuổi kịp, nhưng cũng không kém hơn là bao”
Đàm Hi cười nhạt: “Kiểu tư tưởng không cầu công lao này của ông liệu có thích hợp với một doanh nghiệp hay không?”
“Vấn đề thứ hai, ông cảm thấy Bàn Quy cứ mãi như thế này liệu có thể duy trì được đến bao giờ?”
“... Ít ra thì trong năm mười năm nữa cũng sẽ không có vấn đề gì?”
“Vậy sau năm mười năm nữa thì sao! Quãng thời gian này có thể bảo đảm rằng sẽ không có gì bất ngờ, dẫn đến việc cục diện ván cờ bị đảo lộn hay không?”
Chu Chiếu Minh: “Có lẽ cách làm mạo hiểm của cô sẽ khiến cho ván cờ càng kết thúc nhanh hơn!”
“Vậy à?” Đàm Hi nhướng mày, “Xin mượn lại câu nói vừa nãy của đồng sự Chu. Bàn Quy đã có quy mô nhất định trong ngành vật liệu xây dựng này. Dựa trên cơ sở đó, chúng ta tiến hành một số cải cách trên phương diện quy
mô. Tuy trong quá trình đó sẽ có sự mất cân bằng, nhưng cũng sẽ không đến mức làm tổn thương đến phần cốt cán nhất. Bởi vậy, đồng sự Chu xin cứ yên tâm, ván cờ này sẽ không chết yểu trong thời gian ngắn đâu?
“Cô dựa vào đầu mà bảo đảm được điều đó?” Đôi mắt người đàn ông ánh lên sự sắc bén.
Đàm Hi buồn cười liếc nhìn ông ta, “Bản thân cải cách đã có mạo hiểm, chỉ dựa vào cái miệng của tôi, rồi trên dưới dập đầu, và dù có đưa ra được cơ sở để bảo đảm thì liệu mọi người có tin được không?”
“Ý của Đàm tổng là không muốn chịu trách nhiệm?”
“Vẫn phải chịu trách nhiệm thích đáng, nhưng không thể chuyện gì cũng tự cuốn vào bản thân. Tuy tôi là cổ đông lớn, nhưng cũng chỉ là cổ đông. Công ty không phải chỉ có một mình tôi, mà có mối quan hệ mật thiết với tất cả mọi người ở đây. Nói cho rõ ràng hơn, muốn một mình tôi gánh vác là chuyện tuyệt đối không thể nào. Tôi cũng sẽ không làm giấy bảo đảm hay cái gì đó tương tự. Nếu cứ ép mọi người như vậy thì không ai được yên ổn cả; chi bằng mọi người cùng nhau tiến lên, cùng kiến tạo tương lai”
Thành quả thuộc về mọi người, thất bại thì tự mình nuốt lấy, trên trời dưới đất làm gì có chuyện tốt như vậy cơ chứ?
Ai nấy đều cứ muốn cố làm kẻ đứng mũi chịu sào!
Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?
“Không muốn cộng khổ thì làm sao đồng cam được, mọi người đều đồng ý với đạo lý này đúng không?”
Chỉ một câu nói của Đàm Hi đã phá vỡ tâm tư cẩn trọng của tất cả mọi người đang ngồi đây. Đổng sự Chu khẽ ho, ánh mắt ánh lên sự xấu hổ.
“Đại khái nội dung bản phương án này là, dựa trên cơ sở nghiệp vụ kinh doanh ngành truyền thống, phát triển thêm hai tuyến mở rộng là chuỗi cung ứng thương mại điện tử và dịch vụ trang trí nội thất. Trong đó, mảng dịch vụ trang trí nội thất sẽ tiến hành dưới hình thức văn phòng thêm mới, nghiệp vụ thương mại điện tử chủ yếu kết hợp online với offline, bổ sung ưu thế cho nhau...”
Cùng với sự trần thuật của Đàm Hi, mọi người cũng bắt đầu nghiêm túc lật giở bản kế hoạch trong tay đọc kỹ.
“...Về cơ bản là như vậy, mời mọi người về nhà nghiên cứu kỹ lại, nhất định phải thật chi tiết cẩn thận, rồi đưa ra quyết định ủng hộ hay là phản đối. Tóm lại, suy nghĩ cho kỹ rồi mới hành động” Đàm Hi ngưng lại, đột nhiên quay sang nói với Đàm Tông Võ, “Chú Hai có ý kiến gì không?”
Đàm Tông Võ bỗng dưng bị điểm danh hơi ngây người, đôi mắt già nua dần u ám, nghênh đón ánh mắt như thể đang mỉm cười của Đàm Hi, khóe miệng ông ta co giật, “Cá nhân tôi cho rằng, nỗi lo của đồng sự Chu cũng không phải là không có lý...”
Nụ cười Đàm Hi vẫn như cũ.
Ánh mắt Đàm Tông Võ lại trầm hơn nữa, sau đó, ông ta nói tiếp: “Nhưng tôi tán đồng với cách nói của Đàm Tổng hơn. Nếu như một doanh nghiệp chỉ biết ăn mòn vốn liếng ban đầu thì chắc chắn tương lai không thể lâu bền được”
Mọi người đồng loạt ngây người.
Hai chú cháu nhà này vốn có thù với nhau cơ mà?
Sao bỗng nhiên lại có cùng quan điểm thế này?
“Xem ra anh hùng thường có suy nghĩ giống nhau” Đàm Hi cười tươi.
Đàm Tông Võ không đáp lại, nhưng vẫn lịch sự hơi gật đầu.
Sắc mặt đồng sự Chu chợt thay đổi.
“Tôi thấy cũng được rồi, hôm nay tạm thời đến đây thôi. Ba ngày sau, tôi hy vọng mọi người lựa chọn cẩn thận, đưa ra phiếu bầu quý giá của mình. Tan họp”
Nói xong, đứng dậy rời đi, bước đi tiêu sái dứt khoát.
Lâm Tâm đi sát theo ngày sau.
Bàn Quy đã chuẩn bị văn phòng cho Đàm Hi trước đó, ở cùng một tầng với phòng họp. Trước đây vốn là chỗ của Đàm Tông Võ, nay đã biến thành địa bàn của Đàm Hi.