Nàng Dâu Cực Phẩm

chương 1217: gái mạnh mẽ sợ trai mặt dày (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay sau hôm bị tung ảnh lên, Hàn Sóc đi tìm hắn.

“Lúc đó, tôi căn bản chẳng biết chuyện gì đã xảy ra cả, trong đầu toàn là tai tiếng của cô ấy với Lệ Đình Vân, sau đó liền tùy tiện tìm một1ả gái điếm về muốn chọc tức cô ấy một chút.”

Tống Bạch bày ra vẻ mặt “quả nhiên là cậu tìm đường chết”, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

Chu Dịch mím môi, hình như rất khó nói ra.

“Không phải là cậu thân mật với8cô ả kia trước mặt cô ấy đấy chứ?” “... Chỉ hôn một cái.”

“Một cái thôi sao?”

“... Hai cái!” Nhìn ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Tổng Bạch, Chu Dịch vừa bực mình vừa xấu hổ, “Dù sao cũng không vượt quá ba2cái!”

“Chậc, không quá ba thì không quá ba, cậu hét cái gì mà hét chứ?” Tống Bạch ngoáy tai, đột nhiên nói một cách chân thành, “Dịch Tử à, tôi cảm thấy cậu có ngày hôm nay cũng chẳng ban đầu. Thuần túy hủy4hoại con gái nhà người ta, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng theo đuổi nữa.”

“Dứt khoát muốn mỗi đứa con thôi, có khi còn có chút hy vọng.” Tống Bạch nói xong còn gật gù tỏ vẻ rất tán đồng với bản thân mình. “Không được! Tôi cần cả vợ lẫn con!“. Năm đó, là do hắn và Tinh Huy đều khoanh tay đứng nhìn, đẩy Hàn Sóc vào trong địa ngục. Hắn trừng phạt Tưởng Lệ Hoa bằng thái độ lạnh nhạt; dùng nỗi nhớ tra tấn bản thân mình, không tiếc hết thảy để đối đầu với Tinh Huy.

Thay vì nói là trả thù thì không bằng nói là chuộc tội có lẽ đúng hơn.

Cuộc đời liệu được bao nhiêu lần năm năm chứ?

Chu Dịch không muốn lại tiếp tục phải nuối tiếc thêm nữa.

Nhìn dáng vẻ ủ dột phiền não của người anh em, trong lòng Tổng Bạch cũng không chịu nổi. Tuy rằng anh ta thật sự cảm thấy tên này đáng đời nhưng chuyện đã xảy ra rồi, không thể nào thay đổi được nữa, người ta chỉ có thể khống chế hiện tại mà thôi.

“Không nói đùa nữa, tôi có cách này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, phải xem cậu có kiên nhẫn và nghị lực mà làm hay không thôi.”

Chu Dịch đột nhiên ngước mắt nhìn lên: “Cách gì?” Tống Bạch: “Đầu tiên giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm, rồi lại theo đuổi một lần nữa.” “Chuyện này... liệu có ổn không?” “Chẳng phải có câu phụ nữ mạnh mẽ sợ đàn ông mặt dày hay sao?”

Hôm sau, Hàn Sóc tiếp tục đưa con trai đi quẩy.

Nhất thời chơi quá hăng say nên cuối cùng bị Triệu Thu chặn lại ở ngoài cổng công viên trò chơi.

“Hi, chị Thu.” Đứng yên tại chỗ, vẫy tay: “Có muốn uống nước không, em có này.”

Khuôn mặt người phụ nữ vừa đen kịt vừa nặng nề, không nói gì, khí thế của người đại diện vàng lập tức phóng hết ra. Hàn Sóc nháy mắt với con trai. A Thận liền lấy từ trong ba lô của mình ra một chai nước khoáng còn chưa mở nắp, tiến lên hai bước, đưa cho Triệu Thu: “Dì, uống nước đi ạ!” “... Cảm ơn.” Cậu bé đáng yêu mềm mại này thật sự làm người ta khó lòng từ chối được.

“Không cần khách sáo.”

“Ôi, bé ngoan, sau này cháu về nhà dì, làm con của dì nhé?” Triệu Thư ngồi xổm xuống, đầu cao ngang đầu cậu bé, trong lòng đã sớm mềm nhũn ra rồi.

“Chị Thu, đến chị cũng muốn giành con trai với em đấy à?” Hàn Sóc giữ con như giữ bảo bối, chắn ở phía trước. Khóe môi A Thận cong lên, trong đáy mắt nổi lên sự ấm áp. “Cũng?” Hai tròng mắt Triệu Thu híp lại, đứng lên, nhìn thẳng vào Hàn Sóc: “Chu... Cậu ta đã tìm em rồi sao?”

“Um.”

“Em... Cũng to gan lắm! Không nói trước một tiếng đã công bố ngay sự tồn tại của A Thận, chẳng giải thích một câu đã chạy trốn mất tăm mất tích. Em có biết hiện tại có bao nhiêu cơ quan báo chí truyền thông đang săm soi tìm nhược điểm của em không hả? Lại còn lén gặp Chu... kia nữa! Em cảm thấy bộ phận tuyên truyền chưa đủ bận bịu nên muốn đẩy thêm công việc đúng không?”

Triệu Thu mắng một tràng dài. Hàn Sóc kéo khóe miệng, yên lặng lắng nghe, không phản bác một câu nào, còn có để vào đầu được chữ nào hay không thì chỉ có mình cô biết.

“Dì Triệu Thu, dì mau uống nước đi?” A Thận dựa vào người mẹ mình, nhắc nhở rất thiện chí.

“... Cảm ơn bé ngoan, dì không khát đâu.” Lại chuyển hướng Hàn Sóc, thu lại nụ cười, “Chị nói cho em biết, hôm nay em nhất định phải về công ty với chị! Nếu còn tiếp tục chơi bời kiểu này, thế nào cũng bị đám paparazzi nhìn chằm chặp...”

“Được, vậy đi thôi.” Triệu Thu sững người: “Đi đâu?”

“Chẳng phải là về công ty sao?” Hàn Sóc nhướng mày, “Chị lái xe tới đây đúng không? Bây giờ đi ngay thôi.”

Trụ sở Tinh Huy, bộ phận tuyên truyền,

Không biết Hàn Sóc cướp ở đâu về một hộp cờ năm quân, đang ngồi chơi đánh cờ với con trai. Cao Tường thu hồi tầm mắt, làm mặt quỷ với Triệu Thu: “Cứ thể để cô đưa về đây cơ à?” Còn mua một tặng một nữa. “Cam đoan không phải hàng giả.”

Cao Tường giơ ngón tay cái lên: “Chị Thu mà đã ra mặt, quả nhiên không giống người thường.” “Được rồi, bên tuyên truyền đã chuẩn bị xong cách giải thích chưa?”

“Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, nhìn xem...” Cao Tường rút một tờ giấy A4 ra, đưa qua cho chị ta xem. Triệu Thu đọc lướt thật nhanh, “Được, cứ thế này mà đưa lên đi, tôi lên lầu một chút, Tổng giám sát Dương tìm tôi có tí việc.”

Trưa hôm đó, Weibo của Hàn Sóc vẫn chẳng có động tĩnh gì, nhưng INS lại có hai tin mới.

Tin thứ nhất, công ty quản lý đưa ra lời thanh minh, đại ý như sau:

1/ Đúng là Hàn Sóc có một cậu con trai.

2/ Hiện tại vẫn đang độc thân. 3/ Hy vọng mọi người nên để tâm tới các tác phẩm hơn là chìm vào trong những tin tức bên lề. Ý thứ hai còn tổng hợp bảy tấm ảnh thành một tấm hình ghép. Tiêu đề là: Happy time Tất cả đều là ảnh chụp chung của hai mẹ con đi chơi với nhau mấy ngày nay, đa phần là tự chụp.

“Nghĩa là, chúng ta náo động ở trên mạng đến ngất trời như thế, còn người ta thì vẫn nghênh ngang đi du lịch sao?”

“Rốt cuộc cũng chờ được rồi, may là không từ bỏ. Anh Sóc của mình vẫn khí phách như trước.”

“Bức ảnh tiểu nam thần mặc đồ bơi, cho tôi hỏi là các vị có dám tung ra ảnh fullsize không thế?”

“Đúng là chẳng thèm để tâm tới cái nhìn của người khác thì mới có thể ung dung như thế. Tích. Chính thức làm fan!”

“Làm mẹ vốn không dễ, làm mẹ đơn thân càng không đơn giản, ủng hộ cô, cố lên!”

“Có thể hỏi nhỏ một vấn đề được không? Sau này cô có thể thường xuyên cập nhật hoạt động được không? Có thể đăng thêm nhiều ảnh của tiểu nam thần hơn được không?”

“Yêu cầu tha thiết anh Sóc hãy quay về Weibo đi! Các anh em mau đẩy bài lên nào!” “Yêu cầu tha thiết anh Sóc hãy quay về Weibo đi! Các anh em mau đẩy bài lên nào!”

Hưởng ứng còn tốt hơn cả dự đoán.

Đám antifan suốt ngày nhắc tới chuyện Hàn Sóc “hút thuốc phiện” cũng mai danh ẩn tích hết.

Cao Tường ngồi dựa vào lưng ghế, liên tục chắt lưỡi. Quả đúng là thần kỳ! Một cái cúp Ảnh Hậu lại có tác dụng đến thế sao?

“Tổng giám sát, những cư dân mạng này quá tích cực, truyền thông miễn phí giúp chúng ta. Căn bản chẳng cần phải sử dụng tới seeder nữa đâu, có cần cho rút lui không ạ?”

“Lui đi, lui đi.” Vẫy tay rất thản nhiên.

“... Vâng.” Lúc Triệu Thu quay lại thì trong tay đã cầm thêm một xấp tài liệu, “Tình hình thế nào rồi?” Cao Tường đẩy cái notebook về phía cô ta, “Cô tự xem đi.” “... Ừ, hiệu quả không tệ, giao cả cho anh đấy.” Nói rồi lại đi về phía Hàn Sóc.

Bộp!

Một tập giấy A4 đập thẳng vào mắt, Hàn Sóc ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ tò mò: “Cái thứ đồ chơi gì đây?” “Lời mời của tổ gameshow Hành trình của mẹ và bảo bối, còn có cả hợp đồng quy tắc chi tiết nữa.”

“Thì sao?”

Triệu Thu hít sâu, “Em có thể từ chối, công ty tôn trọng quyết định của em, nhưng chị mong là em có thể nhận lời.” Hàn Sóc cúi đầu lật xem, hai mí mắt cùng rũ xuống, hàng lông mi dài rậm nhẹ nhàng chớp động. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên sườn mặt cô, mơ hồ có thể nhìn thấy cả những mạch máu màu xanh ẩn dưới làn da.

Cô lẳng lặng ngồi đó thôi cũng có thể tạo thành một bức tranh vẽ tuyệt đẹp rồi. “Tại sao?” Hàn Sóc đột nhiên lên tiếng, “Lý do nên nhận lời là gì?” Triệu Thu đột nhiên hoàn hồn, vừa rồi không ngờ chị ta lại... nhìn tới ngày người.

Ôi...

“Đầu tiên, em mới nhận được cúp Gấu Bạc, nên tranh thủ lúc nhiệt độ chưa hạ thấp, củng cố fan cơ sở. Tiếp theo, hình tượng của em vẫn luôn quá mức thần bí, dễ dàng tạo ra cảm giác xa cách, thiếu đi tính đại chúng. Cuối cùng, phim quay ở Ma Rốc đã đóng máy rồi, em còn chưa nhận dự án nào mới, không bằng lúc này nên đưa A Thận ra ngoài chơi đi. Gameshow này có danh tiếng rất tốt, doanh thu chương trình cũng không thấp, càng quan trọng là không có kịch bản, em có thể chơi thoải mái.”

Triệu Thu nói liền một mạch, vô cùng có trật tự.

Hàn Sóc ngẫm nghĩ, “Thứ nhất, em không muốn lăng xê mình, huống chi với một diễn viên điện ảnh mà nói, kỹ thuật diễn mới là căn bản, đột hot và fan chỉ là sản phẩm phái sinh mà thôi, không quan trọng cho lắm.”

Nhẹ nhàng bác bỏ lý do đầu tiên của Triệu Thu. “Thứ hai, thần bí thì không tốt à? Như thế mới có vẻ cao ngạo, lạnh lùng chứ. Giống như Dạ Cô Tinh ấy, trước giờ cô ấy chưa từng tham gia bất kỳ gameshow nào, sản phẩm điện ảnh cũng khống chế nghiêm khắc, một năm chỉ đóng một bộ.” Triệu Thu bị những lý lẽ hùng hồn của cô làm cho tức cười, “Tinh Huy không cần một Dạ Cô Tinh" thứ hai, hiểu không hả? Thành tựu của cô ấy là không thể nào làm lại được, mà tương lai của em sau này cũng rộng lớn y như thế thôi.”

“Well,“ Hàn Sóc gật đầu, “Em đồng ý với quan điểm này.” Triệu Thu thở dài, “Tiểu tổ tông à, thế rốt cuộc là em có nhận hay không? Cho một câu trả lời chắc chắn luôn đi.”

“Nhận!”

Lần này, đến lượt Triệu Thu khó hiểu. “Bởi vì...” Hàn Sóc nghịch ngợm quân cờ trong tay mình với vẻ thích thú, “Lý do thứ ba của chị đã đủ thuyết phục em rồi, thế nên, hoàn toàn có thể bỏ qua hai vấn đề trước đó.”

“...” Mẹ nó!

Hàn Sóc bọc người kín mít, đội mũ, đeo khẩu trang dẫn theo con trai rời đi từ phía cửa sau.

Triệu Thu: “Cứ đi hết con đường này, ra tới lối thoát hiểm sẽ có xe đang đợi sẵn rồi, sẽ đưa hai mẹ con em về thẳng chung cư. Cẩn thận đấy, nhìn thấy paparazzi thì lập tức trốn, không trốn được thì gọi điện cho chị.”

A Thận vẫy tay chào chị ta, “Tạm biệt dì.” “Chào bé ngoan nhé...” Thật sự muốn trộm đem về nhà giấu đi không cho ai nhìn thấy, hiu hiu hiu.

Ra khỏi lối thoát hiểm, đúng là có một chiếc xe đang đợi. Audi dáng dài, hàng nhập khẩu, Tinh Huy đúng là lắm tiền nhiều của. Hàn Sóc đặt con trai vào xe trước rồi mới ngồi vào theo, ngồi ổn định xong mới kéo cửa xe đóng lại. Phát động động cơ, vững vàng rời đi. “A Sóc, có khát không? Trong tủ lạnh bên tay phải có đồ uống đấy, em lấy cho con một chai đi.” Bên trong chiếc xe đang yên tĩnh chợt vang lên tiếng của “tài xế” mang theo vài phần cười nịnh nọt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio