Nàng Dâu Cực Phẩm

chương 194: vô cùng smart, hết sức phá cách

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“C

hết tiệt!” Một chân đạp vào chân giường, dường như chú Tiểu Bạch nào đó đã trở nên giản xảo hơn rồi.

Đàm Hi lập tức gọi điện thoại cho Sầm Uất Nhiên, xác định Ân Hoán thật sự đã được thả ra, cô mới thấy yên tâm.

Dù sao, sòng bạc đó vẫn cần người trông coi!

“Đưa đây, anh nói vài câu với cô ta.” Ân Hoán giơ tay ra.

Sầm Uất Nhiên do dự trong chốc lát, nhưng vẫn đưa điện thoại ra.

Ân Hoán nhận lấy, xoay người, đi đến dưới tán cây, đối lưng với vợ hắn.

Ân Hoán đứng xa, hắn ta lại cố ý đè thấp giọng, cô không nghe rõ, chỉ loáng thoáng có vài chữ “bên trên”, “quan hệ” thỉnh thoảng bay vào trong tay.

Không lâu sau, Ân Hoán nói chuyện điện thoại xong, trả lại cho cô.

“Hai người đã nói gì vậy?”

“Chuyện vặt vãnh ấy mà.”

Sầm Uất Nhiên không hỏi đến cùng, bởi vì cô vẫn còn đang giấu giếm một chuyện, không dám nhắc đến.

“Em có thù oán gì với hai mẹ con nhà kia thế? Tại sao mẹ chúng ta xuống tàu lại không gọi điện thoại về nhà mà chạy thẳng đến bệnh viện?”

Quả nhiên, sợ điều gì thì điều đó sẽ đến.

“Ân Hoán, em… không có ý muốn giấu anh.”

“Ừ.” Giọng điệu bình tĩnh.

“Chuyện này, em cũng không rõ nữa.”

“Có liên quan đến mẹ của chúng ta?”

“Ừ.”

“Có liên quan đến ba ruột của em?”

Không thể phủ nhận, có những lúc Ân Hoán nhạy cảm đến mức khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

“Ừ.”

“Được rồi, về nhà trước đi, gặp mẹ rồi hãy nói.” Về chuyện này, hắn không tức giận, cũng không cắn chặt không buông khiến Sầm Uất Nhiên cảm thấy kinh ngạc không thôi.

“Nhìn anh như thế làm gì? Đi không nổi à, muốn được bế sao?”

“Không nghiêm túc!”

“Bế thì bế! Ông đây có thừa sức lực…”

Sầm Uất Nhiên vẫn chưa kịp hoàn hồn đã bị hắn ta bế lên.

“Vợ à, có phải gần đây đã béo lên rồi không?”

“Cút!”

“Hề hề, anh thích em béo hơn một chút, như thế khi sờ vào mới thấy đã, lúc làm cũng thấy thích thú hơn!”

“...”

Đàm Hi ném điện thoại lên bàn, cả người như mất sức, nằm xụi lơ trên ghế.

Có trời biết được, cô đã lo lắng đến chừng nào.

Ân Hoán là một nhân tài, từ khi hắn ta cải tiến “đánh bạc”, học một biết ba, sáng tạo ra nhiều cách chơi mới mẻ, Đàm Hi cũng bắt đầu xem trọng hắn.

Trước đây, cô vẫn còn cảm thấy người này là một tên lưu manh hành vi phóng túng, nói năng hoang đường, kiểu người như vậy đầy ra ở trên đường, khuôn mặt kia trông đẹp hơn người ta thật, còn những phương diện khác chỉ tạm được mà thôi.

Nhưng qua khoảng thời gian hợp tác này, cô mới phát hiện bản thân cũng có lúc nhìn nhầm.

Đầu óc vô cùng nhanh nhẹn.

Tất nhiên phải bảo vệ.

Lúc đầu, Đàm Hi định tìm Lục Chinh giúp đỡ, nhưng lại sợ anh dò hỏi đến cùng, không tiện giải thích nên mới nghĩ đến Tống Bạch.

Suy cho cùng cái danh “cậu Ba” không phải là để gọi chơi, hiệu suất vô cùng cao.

Cứ như thế, xem như cô đã cúi đầu nhận thua rồi.

Nhưng cái tên Tiểu Bạch đó cũng khá kỳ lạ, sao cứ muốn làm bạn của cô thế nhỉ?

Đàm Hi bắt đầu nhìn lại mị lực của bản thân, đột nhiên phát hiện, sống lại thêm một đời, hình như cô càng được yêu thích hơn kiếp trước.

Ít ra, có một ông cậu người tình, còn có một Tiểu Bạch vẫy đuôi với cô, bên cạnh đó vẫn không thiếu những kẻ biến thái, ví dụ như Tần Thiên Lâm!

Thở dài, liếc nhìn, chợt phát hiện ra có đốm lửa ở ban công.

Lúc sáng lúc tối.

Đàm Hi đứng dậy, bước chân khẽ khàng, từ từ đến gần.

Cách một cánh cửa kính trong suốt, một cục đủ màu đập vào mắt, nhìn xuống…

“Cô là ai?”

Có người lạ tiến vào ký túc xá? Ăn trộm?

Có dì quản lý vẫn ngồi ở đó, chắc không có khả năng đó đâu…

Người đó xoay đầu lại, vẫn ngồi xếp bằng dưới đất, Đàm Hi cau mày, bốn mắt nhìn nhau qua một cánh cửa kính, tư thế nhìn xuống từ trên cao giúp cô nhìn rõ được ánh mắt của đối phương.

Một đôi mắt rất xinh đẹp, con ngươi trong sáng, lông mi cong vút, nhưng đáng tiếc lại bị đường eyeline dày cui và màu đen thui như gấu trúc phá hoại mỹ cảm.

Cộng thêm mái tóc xù đủ loại màu sắc, rất smart, vô cùng phá cách.

“Hi!” Cô ấy bò dậy, vẫy tay, năm ngón tay không xòe hết, bởi vì giữa các kẽ tay vẫn còn đang kẹp một điếu thuốc hút được một nửa.

Đàm Hi cau mày, dùng một ánh mắt im ắng đến tĩnh mịch nhìn cô ta.

“Cô là ai? Tại sao lại ở đây?”

“Sống cùng một mái nhà, không cần phải có địch ý thế đâu? Tiểu mỹ nữ ~” Khóe môi cong cong, đuôi mắt nhếch lên.

Khoe khoang tà mị nhưng lại có một sự mất tự nhiên như kiểu vẽ hổ không thành lại hóa ra chó.

Đàm Hi bỗng muốn che mắt lại.

Bật đèn, nhìn về chiếc giường còn trống kia, quả nhiên…

Hai chiếc va li, một to một nhỏ đặt song song, bên trên có một chiếc guitar nằm ngang, những chiếc túi giấy, túi nilong nhỏ lẻ vương vãi khắp xung quanh.

Bạn cùng phòng mới?

Khi Đàm Hi xoay đầu lại nhìn chiếc giường thì cánh cửa kính được kéo ra, cô nàng smart bước vào từ ban công, điếu thuốc trong tay đã biết mất không rõ tung tích, chỉ là mùi thuốc lá trên người vẫn còn rất nồng nặc.

“Hàn Sóc.”

Đàm Hi nhìn những chiếc móng tay được sơn thành màu đen trước mắt, đột nhiên mỉm cười, nắm lấy, “Đàm Hi.”

“Cậu ở phía đối diện tôi à?”

Đàm Hi gật đầu, người này chắc đã phát hiện cô từ lâu, vậy mà cô vẫn tự cho rằng an toàn mà vô tư gọi điện thoại.

Hàn Sóc nhìn cô từ trên xuống dưới, “Không giống lắm…”

Đàm Hi nhếch môi.

“Cậu trắng nõn thế sao?”

“…”

“Bây giờ đã 10 giờ rồi, nếu tôi là cậu, có thời gian hút thuốc thì thà đi sắp xếp giường chiếu trước còn hơn.”

“Tại sao?”

“Tối nay cậu không ngủ à?”

“Tôi có thể để muộn một chút rồi sắp xếp cũng được.”

Đàm Hi xoay người, trèo lên thang với lấy chiếc áo ngủ trên giường, “Bởi vì, một tiếng nữa tôi sẽ đi ngủ.”

“Cậu cứ việc ngủ của cậu, tôi lo sắp xếp đồ của tôi.” Smart dựa vào cạnh bàn, khoanh tay trước ngực, ánh mắt toát lên vẻ xấu xa.

“Được, nếu như cậu có thể đảm bảo không phát ra bất kỳ âm thanh nào.”

“Tại sao tôi phải chiều theo ý cậu nhỉ?”

Đàm Hi mỉm cười, giây tiếp theo, ánh mắt đột nhiên trở nên hung dữ: “Không tin, vậy cậu cứ thử xem.”

Phách lối cái gì chứ?

Có phách lối hơn, cũng không hơn được cô đâu.

Hăm dọa xong, Đàm Hi ôm áo ngủ và khăn lông bước vào phòng tắm, sau đó, rầm…

Đóng cửa.

Không lau sau, tiếng nước vang lên

Hàn Sóc rũ mắt xuống, vành mắt bị màu đen xâm chiếm, khuyên mũi lấp lánh phản quang dưới ánh đèn.

Một lúc sau, khóe môi vẫn còn nhếch lên, “Thú vị…”

Tắm rửa xong xuôi, Đàm Hi ôm đồ bẩn ra khỏi phòng tắm, chợt phát hiện ra chiếc giường đối diện đã được dọn dẹp và sắp xếp xong xuôi.

Nói là xong xuôi, thật ra cũng chỉ là bọc ga giường, chiếc chăn xám xịt đang được treo lơ lửng, ngay cả một chiếc mùng cũng không có.

Hai chiếc vali lớn nhỏ được mở ra, nằm chắn ngang lối đi, bên trong, ngoài những bộ quần áo lộn xộn ra thì còn có đủ loại món ăn vặt.

Thậm chí, còn phát hiện ra bóng dáng của lọ tàu xì Lão Can Ma được bọc trong một đống tất.

Đàm Hi ợ một cái, nhanh chóng dời tầm nhìn.

Cô sợ nếu còn nhìn thêm, có khi sẽ nôn ra mất.

“Này, mời cậu ăn.”

Đàm Hi vứt quần áo bẩn vào trong máy giặt, vừa từ ban công bước vào phòng, một cánh tay chắn ngang trước ngực.

Lùi về sau một bước, hai tay bảo vệ ngực.

Hàn Sóc nhếch môi, “Nhìn cái dáng vẻ của cậu kìa! Né cái gì mà né, có phải mời cậu uống thuốc độc đâu!”

Nhìn túi bánh cay xẹp lép trước mắt, khóe môi Đàm Hi co giật điên cuồng.

Cưng à, cái này có khác gì với thuốc độc đâu?

“Có ăn không?” Túi bánh cay lại tiến sát gần mặt cô hơn.

Đàm Hi chuẩn bị lên tiếng, tiếng gõ cửa đã vang lên.

“Hi Hi! Hi háo sắc! Chúng tớ về rồi đây ~”

Đàm Hi vượt qua người Hàn Sóc đi ra mở cửa.

“Trời ơi! Tớ nói cho cậu biết, đáng sợ lắm!” Tiểu công trúa ôm ngực, chưa hoàn hồn.

Đàm Hi nghiêng người, để cho hai người họ vào.

“Ể? Bạn trai cậu đến rồi à?”

Đàm Hi: “…” Mẹ kiếp, con mắt nào có cậu nhìn ra bà cô smart này là đàn ông hả?

“À, tôi là bạn cùng phòng mới của các cậu. Hàn Sóc, Sóc trong Sóc Minh.”

Thì ra smart cũng biết gãi đầu vì ngại ngùng.

“Hả! Cuối cùng cậu cũng đã đến rồi! Tớ tên Nhiễm Dao, cậu có thể gọi tớ là Dao Dao, cô ấy là An An.”

Đại mỹ nhân gật đầu, “Chào cậu.” Smart-Hàn nhất thời tỏ vẻ đầy ngơ nhác.

Đàm Hi vừa lau tóc vừa nghe ba người chào hỏi nhau.

Nói là ba người, thật ra cũng chỉ có tiểu công trúa và cô nàng Smart kia nói chuyện không ngừng, An An ở một bên yên lặng quan sát, chỉ khi nào bị gọi tên mới nói vài câu.

Thì ra, cô nàng Hàn Sóc này là người Quảng Đông, bố mẹ làm việc ở Hồng Kông, một mình cô ngồi xe lửa xuất phát từ Quảng Châu, lắc lư hai ngày trời mới đến được thủ đô.

Vốn nên từ thủ đô đổi xe đi đến Tân Thị, nhưng vào ngày báo danh cô lại ngủ quên mất, nghĩ rằng dù sao cũng đã trễ, chi bằng chơi thêm chốc lát cũng chẳng sau.

Thế là cô nàng này gọi điện thoại đến phòng giáo vụ của trường xin nghỉ phép, sau đó thì ở lại thủ đô, tham quan hết một lượt Trường thành, Cố cung gì đó, còn ăn khắp phố lớn hẻm nhỏ, chiều hôm nay mới luyến tiếc ngồi xe đến Tân Thị, lại lề mề đến tối mới vào trường học.

Hờ hờ, đúng là nhân tài!

“… Tôi nói cho các cậu biết nhé, vịt quay Bắc Kinh ăn ngon quá chừng! Bữa sáng, trưa, tối, cộng thêm bữa khuya hôm đó đều ăn món này, còn mua thêm món vịt đựng trong túi hút chân không, mời các cậu ăn nhé!” Xoay người liền bắt đầu đào bới vali, cuối cùng moi ra được một con vịt bị ép dẹp lép trong ngăn kế bên.

Tiểu công trúa há mồm trợn mắt, đang trong tình trạng ngơ ngác thì bị nhét đầy tay.

Vịt trong tay, có thiên hạ?

“À… cảm ơn nhé!”

“Còn cậu, đại mỹ nữ?”

An An khẽ sửng sốt.

“Thích ăn gì?”

“Cảm ơn nhé, không cần đâu.” Mỉm cười dịu dàng.

Đàm Hi lau tóc xong, đặt khăn lông qua một bên, bắt đầu vỗ nước dưỡng ẩm, xong rồi lại thoa kem dưỡng lên mặt.

Đợi đến khi làm xong, cô cũng nghe được khá khá nội dung.

Hóa ra, cô nàng smart này học cùng một ngành với cô, thiết kế nghệ thuật.

“Ôi!” Tiểu công trúa la lên, dường như mới nhớ ra chuyện gì đó quan trọng lắm: “Hi Hi, tiêu rồi, tiêu rồi…”

Đàm Hi bị điểm danh, mặt mày ngơ ngác, trợn mắt khinh thường: “Cậu mới tiêu rồi ấy!”

“Cậu cũng tiêu rồi, cả An An nữa, cả ba chúng ta đều tiêu rồi!”

“Nghĩa là sao?” Đàm Hi xoay người nhìn cô bạn.

“Lúc nãy, tớ và An An bị một đám người chặn lại ngay cửa của trung tâm hoạt động sinh viên, suýt nữa đã mất mạng!”

Lúc này Đàm Hi mới phát hiện đầu tóc của tiểu công trúa hơi rối loạn, chiếc băng đô nơ màu hồng cũng biến mất.

An An thì không bị gì, chỉ có ống tay áo hơi nhăn, nhìn vào trông như bị ướt…

Vốn Nhiễm Dao và An An ăn xong liền đi đến trung tâm hoạt động đợi tiệc tối bắt đầu, lúc đó người không nhiều, trời cũng không tối, nhưng người qua đường hình như đều vô tình cố ý nhìn về hướng của họ.

Lúc ấy, hai người vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vì để tránh khó xử, họ đổi sang vị trí trong góc thuộc hàng cuối cùng, không bắt mắt, cũng tiện lượn đi kịp thời.

Cứ thế mọi thứ bình an vô sự.

Mãi đến khi tiệc tối kết thúc, không biết là ai đã gào lên một câu: “Tôi nhìn thấy hoa khôi của trường trong truyền thuyết kìa?”

Nhất thời làm bại lộ vị trí của An An và Nhiễm Dao.

Cùng với việc độ theo dõi về bài post không ngừng tăng cao, số lượng bài viết cũng tăng nhanh chóng mặt, những bài thảo luận về ba người liên tục lên men, thậm chí ngay cả hình thẻ nộp lên trường lúc báo danh cũng bị lôi ra.

Trong những cuộc thảo luận cuồng nhiệt như vậy, danh tiếng và độ nổi tiếng của ba người tăng lên nhanh chóng.

Con người là loại động vật tò mò, An An và Nhiễm Dao vốn lại ở trong một đám đông, không bị vây xem mới lạ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio