Nàng Dâu Cực Phẩm

chương 338: làm một bãi nước tiểu khoanh vùng, em là của anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, đến lúc mặt trời đứng bóng, Đàm Hi mới dậy...

Lúc tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy, giơ tay sờ soạn, lạnh tanh.

Đỡ eo ngồi dậy, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu lóa mắt. Mặc áo xong, vào nhà vệ sinh rửa ráy, một gáo nước lạnh vào mặt làm cô tỉnh hẳn.

Đàm Hi tiện tay cột tóc đuôi ngựa, kéo cổ áo ra nhìn, thâm tím cả vùng, thảm không gì bằng.

Cô tức tối chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, chửi thầm “Đồ dê già.”

Chuông cửa reo lên, Đàm Hi đang ngồi xem tivi.

Đứng dậy mở cửa, “Vú Trương?”

“Lâu rồi không gặp, không ngờ cô Đàm còn nhớ tôi cơ đấy.”

Đàm Hi đẩy cửa ra, để bà vào: “Đương nhiên nhớ chứ, mấy bữa nay tiểu nhị làm phiền vú rồi, nó càng ngày càng lớn.”

“Chuyện nhỏ mà, việc làm được thì làm.”

Đàm Hi đón lấy đồ ăn trong tay bà, đưa vào nhà bếp: “Lục Chinh kêu vú đến đây sao?”

Vú Trương gật đầu, mỉm cười: “Cậu Lục nói cô ở một mình trong nhà, kêu tôi qua chuẩn bị bữa trưa, còn dặn tôi hầm canh để cô tẩm bổ. Thế là, mới sáng sớm tôi đã đi mua luôn hai ống xương, tươi lắm.”

Tẩm bổ? Hơ hơ...

Vú Trương đem đồ ăn bỏ vào các ngăn tủ lạnh, nấu một nồi nước lớn, bắt đầu dọn dẹp.

“Đợi một lát!”

Vú Trương vừa bước vào phòng ngủ, Đàm Hi như viên đạn pháo vọt vào phòng trước, ầm- đóng cửa.

Vú Trương không hiểu gì hết.

Hai phút sau, cửa mở từ bên trong, Đàm Hi bước ra: “À thì... Tôi chỉ vào dọn dẹp ít đồ... thôi.” Ghét ghê, không biết xấu hổ gì hết, ba con sói dùng rồi mà còn vứt lung tung!

Trước đó lúc tỉnh dậy toàn thân ê ẩm, Đàm Hi lười cúi xuống nhặt, đến khi tắm rửa xong thì quên mất. Không thể tưởng tượng nổi, nếu bị vú Trương thấy cái đó thì sẽ sao nữa.

Đàm Hi nhanh chóng bước ra phòng khách, tiếp tục xem “Phi Thành Vật Nhiễu“. Vú Trương thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi rõ, bước vào phòng ngủ, một cơn gió lạnh ùa vào, trong không khí có một mùi vị khó tả, bà kéo một bên rèm cửa sổ lại, rồi tháo ga giường ra.

Lúc thay ga giường, có một điều khiến bà sống hơn nửa đời người rồi cũng không chịu nổi đỏ cả mặt...

Đàm Hi khi thấy vú Trương đem xô ga giường phơi ngoài cửa xổ, cả người rối bời.

Bữa trưa rất phong phú, với tay nghề của vú Trương, một dĩa rau xào với sốt giấm đơn giản cũng không tầm thường tí nào.

“Cô Đàm, có cần như lần trước đem một ít đến cho cậu Lục không?”

Đũa dừng lại: “Khỏi đi nhỉ?”

“Bạn trai bạn gái phải quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, thì tình cảm mới càng ngày càng tốt được. Tuy là cậu Lục không thiếu gì bữa cơm, nhưng nếu cô đem đến thì lại khác. Đây là tâm.” Vú Trương giọng nghiêm túc.

“Được, vậy phiền vú giúp tôi đóng gói, tôi ăn xong là đi luôn.”

“Được rồi!” Vú Trương vui mừng bước vào trong nhà bếp.

Đàm Hi nhìn hai cái cặp lồng, “À... có làm quá không nhỉ?”

“Không đâu, không đâu, một cái đựng thức ăn, một cái đựng canh, vừa đủ!”

“... Oh.”

Hai mươi phút sau, Đàm Hi dừng xe lại, xách hai cái cặp lồng vào tòa nhà Lục Thị, đi thang máy thẳng lên lầu 18.

Lễ tân không hề cản lại, thấy cửa thang máy đóng lại, liền móc điện thoại ra, gõ vào group làm việc.

“Báo cáo chuyện lớn: bạn gái thần bí của giám đốc lại xuất hiện! Mau xem! Mau xem!”

Trong group như ong vỡ tổ~~~

“Trời! Thật không? Không nhìn lầm chứ?”

“Sao lầm được? Tôi nhận ra cái cặp lồng. Còn nữa, người ta đi thang máy đi thẳng lên lầu 18 đó.”

“Ôi mẹ ơi, muốn thấy quá!”

“Vừa đúng lúc tôi cần đem hồ sơ lên lầu 18 cho ban thư ký, có thể thấy đã mắt~”

“Nhớ chụp hình nha!”

“...”

Trong phòng giám đốc lầu 18, bên ngoài là chỗ làm việc của thư ký.

Trần Khải dọn dẹp đồ chuẩn bị xuống ăn cơm trưa, vừa đứng dậy liền nghe tiếng ting tong, thang máy cửa mở.

Sau đó một dáng người xinh đẹp cao ráo bước ra, đang muốn ngưỡng mộ thân hình của cô ta thì, ánh mắt bắt gặp khuôn mặt sắc sảo khí chất đó, anh bỗng có ý nghĩ muốn chạy trốn.

Chuyện tấm hình lần trước...

“Chào thư ký Trần.”

Chân khựng lại, Trần Khải ôm trán, trời muốn diệt anh mà, chạy không thoát rồi.

“Cô Đàm.” Giọng có chút nghẹn lại.

“Lâu rồi không gặp nhỉ?” Cô gái cũng cười, ba phần trong sáng, bảy phần ngây thơ. Dáng vẻ như thế này lại khiến Trần Khải nổi hết cả da gà.

“Vâng lâu rồi... Cô đến đưa cơm cho giám đốc phải không?”

“Đúng vậy.”

“Vừa đúng lúc, giám đốc trong phòng, cô mau vào đi.”

“Không vội.” Đàm Hi cười, ánh mắt liếc nhìn vào điện thoại mà anh đang cầm trên tay, là hàng trong nước, “Tiền lương của thư ký Trần chắc không ít nhỉ?”

“Cũng tạm thôi.” Trần Khải không đoán được cô nghĩ gì, chỉ thể cố đáp lại.

“Anh khiêm tốn quá rồi. Tôi nghe nói điện thoại trái cây chụp ảnh khá rõ nét đấy, anh có thể mua một cái.”

Trần Khải đứng hình.

Đàm Hi vẫn cười, “Như vậy sẽ tiện cho anh hơn, nói không chừng có thể chụp được cái gì đó hiếm có? Anh nói phải không?”

“...” Như tát nước vào mặt, Trần Khải muốn rụt đầu vào cổ áo.

“A, đồ ăn sắp nguội mất rồi, không nói chuyện với anh nữa...”

Trần Khải chỉ mong cô nhanh vào, bà cô này nhỏ mọn quá, thù dài thật!

Đàm Hi đi được một nửa, đột nhiên dừng lại, quay lại cười và nói: “Thư ký Trần đừng quên đổi điện thoại nhé...”

“...” Đầu ốc trống rỗng.

Người đàn ông ngồi trên ghế làm việc, anh đang cúi đọc văn bản, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phác thảo từng đường nét sâu trên góc mặt anh. Lúc Đàm Hi đẩy cửa vào, thấy cảnh tượng này thật quyến rũ.

Lục Chinh ngẩng đầu lên, đôi lông mày hơi nhíu dần nơi lỏng, “Sao giờ này qua đây?”

“Không chào đón ư?”

Anh đứng dậy, đi qua, nét cười trong ánh mắt không giấu nổi, “Không.”

“Ăn cơm thôi.” Đàm Hi đặt hai cái cà mên trước mặt anh.

Lục Chinh nhìn cô, tròng mắt đen láy.

“Không phải nên khen em sao?”

Anh đưa tay đón lấy: “Ừ, nên khen.”

“Được rồi,“ Đàm Hi ngồi trên ghế sofa, “Khen đi, em nghe.”

“...”

Cô giơ tay kéo anh ngồi bên cạnh, Đàm Hi mở nắp cặp lồng, đặt từng hộp cơm, đồ ăn bên trong lên bàn. Bày ra xong, cô đưa đôi đũa cho anh.

Lục Chinh ăn cơm, cô ngồi bên cạnh chơi điện thoại.

“Nè, cho em một miếng sườn.” Đàm Hi mở miệng, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, gần đây cô phát hiện một game điện thoại rất hay, đang bận làm nhiệm vụ nâng cấp.

“Chưa ăn cơm sao?”

“Bây giờ lại đói được không?”

Lục Chinh day day trán, hết cách, đưa đũa cho cô.

“Làm gì vậy?” Đàm Hi nhìn anh.

“Tự gắp.”

“Không. Anh đút em cơ~”

Sắc mặt Lục Chinh trầm xuống, “Phải tự thân vận động mới cơm no áo ấm.”

Đàm Hi cười lạnh lùng, “Lúc trên giường, sao không thấy anh tự làm chứ?”

“...”

“A~~” Cô mở miệng, sau đó một miếng sườn được đưa vào. Đàm Hi nhai sần sật, ngon quá!

Dù sao cũng từng đi lính, Lục Chinh ăn rất nhanh, cũng không có thói quen thừa cơm canh. Đàm Hi đổ canh ra, đưa cho anh, “Uống đi này, để tẩm bổ.”

“Chê anh không đủ khỏe hả?” Anh hơi nhếch môi, có chút ác ý, cũng có chút ý tứ sâu xa.

“Bớt bớt lại, đây là văn phòng nha!”

“Anh biết.”

“Hứ! Anh cũng hay lắm. Tối qua dùng bao xong sáng sớm để em dọn, giỏi quá rồi?”

“Mấy cái?”

Đàm Hi sững lại.

Anh hỏi: “Đếm chưa? Mấy cái?”

“...Biến!”

Đàm Hi đang định cho một cước thì cửa văn phòng bị đẩy từ ngoài vào, “Lão Lục, tôi nghe nói chị dâu tới?”

Hàn Uy vừa đi vừa hỏi, giọng lại lớn.

Đàm Hi quan sát anh chàng đầy hường phấn này, ồ, ra là con hồng hạc lần trước đây mà, chỉ là bộ lông hôm nay phai màu, mức độ chọc người khác vẫn y nguyên.

“Hi” Anh ta vẫy tay, nụ cười trên mặt rạng ngời.

Đàm Hi cười với anh, “Hi”

Sau đó, không có sau đó nữa. Bởi vì sự chú ý của Hàn Uy đã bị chén canh vừa húp được một nửa trên tay của Lục Chinh thu hút mất, “Trùi! Ăn một mình kìa? Xấu tính nha!”

Ngay sau đó nhìn cặp lồng trống không trên bàn, lại ai oán một tiếng dài: “Sau lại vậy chứ? Sao mấy người lại làm thế?”

Lục Chinh đuổi thẳng anh ta ra ngoài, rầm - đóng cửa!

Hàn Uy sững sờ, lúc có phản ứng lại mới gõ cửa, “Ê! Giờ là ý gì chứ? Mấy người bất lương quá đó~~~”

Vài thư ký vẫn đứng ở ngoài nhìn anh ta.

“Cái đó... quản lý Hàn, cánh cửa và kính này cách âm tốt lắm đấy.”

“Ý gì?” Hàn Uy quay lại nhìn họ.

“Khụ khụ... ý là, anh có ở đây gào hét, bên trong cũng không có phản ứng gì đâu.”

“...”

Hàn Uy buồn bực bỏ đi, nhưng cứ cảm thấy quên cái gì đó.

“Xì, tôi lên đây làm gì nhỉ?”

Lục Chinh ăn uống no nê, buông đũa, bắt đầu chọc Đàm Hi.

“Đừng quậy...” Hất cánh tay che màn hình của người đàn ông, con người này rảnh quá đó.

Lục Chinh giơ tay giật một cái, Đàm Hi đơ ra, “Trả điện thoại cho em!”

“Em đến đây để chơi điện thoại à?”

“Chứ sao?”

Lục Chinh bóp sống mũi cô: “Nói dối.”

Đàm Hi ngồi trên đùi anh. Cô tiện tay túm lấy cà vạt của anh, giật một cái: “Vậy anh nói xem, em nói dối gì nào?”

Bàn tay to đặt trên ngực của cô, nhẹ nhè xoa bóp: “Nhóc con, em biết giả ngây lắm.”

Đàm Hi cười khẩy, cố ý thì thầm bên tai anh, thở vào tai: “Người xưa có câu “ăn uống no say nhớ dục vọng”, người xưa không nói dối thật.”

Lục Chinh tối mặt lại, anh liền ghé qua hôn, Đàm Hi đưa người lại gần, hai môi ngậm vào nhau, tình cảm mặn nồng.

“Giám đốc Tần, anh không vào được!”

Rầm...

Cửa bị đẩy vào, Tần Thiên Lâm đứng một chỗ, xem hai con người đang quấn quýt trước mặt, đôi mắt đầy vẻ căm hờn.

Đàm Hi nghe tiếng động lạ, vô thức quay đầu. Lục Chinh nhanh tay hơn, giữ cổ cô lại “Cứ ở yên đây, để anh xử lý.”

“...Ồ.” Sau đó ụp mặt vào lòng ngực người đàn ông, ngoan ngoãn như một con đà điểu.

Lục Chinh ngồi trên sofa không động đậy.

“Xin lỗi giám đốc Lục, tôi không cản lại được...”

“Ra ngoài đi.”

“Vâng.” Thư ký bị bầu không khí kỳ quái giữa hai người đàn ông dọa thót tim, đã sớm muốn rời khỏi đây, lúc này cực kỳ vui mừng, khi ra ngoài còn tốt bụng khép cửa lại.

Tần Thiên Lâm lạnh mặt bước đến bên Lục Chinh. Lúc đầu, ánh mắt hắn nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng không rõ cảm xúc của Lục Chinh, sau đó di chuyển đến tấm lưng mảnh thanh tú, nắm đấm siết chặt, nghiến răng ken két.

Hôm nay hắn đến vì quyền khai thác đất, tiếp tân đã liên hệ Hàn Uy, hắn được mời đến phòng chờ của giám đốc, không ngờ lại vô tình nghe được chuyện “bạn gái Lục Chinh”, nên hắn mới quyết định lên lầu 18 để hỏi cho ra lẽ.

Vừa thấy dáng vẻ úp úp mở mở của thư ký, trong lòng hắn chìm xuống, nhưng không ngờ lại vẫn thấy khung cảnh nóng mắt như vậy.

Gian phu dâm phụ!

Cơn nóng nổi lên, Tần Thiên Lâm gần như sắp không khống chế được bản thân. Lục Chịnh lúc này lại đứng dậy, đưa Đàm Hi đến phòng nghỉ, sau đó đóng cửa lại, đối mặt với Tần Thiên Lâm.

Bốn mắt nhìn nhau, ngọn lửa hừng hực.

“Cậu.”

“Ngồi.”

“Khỏi.”

“Có việc gì?”

Một người lạnh lùng hơn một người, một người cao ngạo hơn một người.

“À, cậu à, tôi thật tò mò cậu có đâu ra cái tự tin đó, đến lúc này rồi mà vẫn có thể đối mặt với tôi như vậy?!”

Mặt Lục Chinh vô cảm, “Chỉ cần tôi muốn, tôi sẽ làm được.”

“Cậu có thể không quan tâm nhà họ Tần, nhưng Bàng gia và Lục gia cậu cũng bỏ mặc sao?” Tần Thiên Lâm cười lạnh lùng, lửa giận hừng hực trong lòng nổi lên. Nếu trong tay có dao, trong một lúc nào đấy, hắn thậm chí muốn đâm quách Lục Chinh đi cho xong!

Mắt Lục Chinh thoáng qua sự nguy hiểm: “Là cậu.”

“Tôi chỉ nói sự thật với ông bà cố tôi thôi.”

Lục Chinh ngả người về sau, thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, “Tốt lắm, trung thực. Xem ra, vết thương lần trước đã khỏi rồi, nếu không cũng sẽ không quên mất cơn đau.”

Tần Thiên Lâm mặt trắng bệch, về thân thủ thì hắn thua xa Lục Chinh, cú đấm lần trước hại hắn nhập viện nằm ba hôm, đến nay vết thâm còn chưa tan hẳn.

“Còn nhớ lúc nhỏ học bắn cung, tại sao cậu hay bị thầy phạt không?”

Hắn nắm chặt nắm đấm.

“Bởi vì, thực lực quyết định mọi thứ.”

Đàm Hi tựa vào cửa, vốn dĩ muốn mở he hé để xem trộm, nhưng không ngờ đã bị khóa chặt.

“Mẹ! Sẽ không đánh nhau thật đấy chứ?”

Tiếc là tường và cửa cách âm quá tốt, khiến cô chẳng thể nghe được gì hết.

Cô đành nằm trên giường, quấn chăn lăn tới lăn lui, đuôi tóc gọn gang nay rối bời, Đàm Hi chán quá! Ít ra cũng quăng cái điện thoại vào đây chứ...

Khi Đàm Hi mở mắt lần nữa, căn phòng lạ lẫm làm cô nhất thời hoảng hốt. Đúng rồi, đây là phòng nghỉ trong văn phòng Lục Chinh, Tần Thiên Lâm đến tìm...

Đứng dậy, kéo chăn, xuống giường. Chưa đi được vài bước, Lục Chinh đã đẩy cửa bước vào, một tay cầm ly thủy tinh, miệng ly bốc hơi nóng.

“Dậy rồi?”

“Sao em ngủ mất rồi...” Cô gãi đầu, ánh mắt thì nhìn về phía bên ngoài cửa.

Lục Chinh đưa cô ly thủy tinh, “nước ấm.”

“Oh.” Đàm Hi húp ngụm nhỏ, uống được nửa ly, trong chốc lát thấy bụng ấm hẳn, “Người đâu rồi?”

“Em nói ai?”

Đàm Hi đảo mắt, đạp anh một cái: “Biết còn hỏi!”

“Đi rồi.” Đơn giản một câu.

Đàm Hi không thấy gì trên mặt anh cả, bèn thăm dò: “Hai người... không đánh nhau chứ?”

Lục Chinh kéo cô vào lòng ngồi trên đùi anh: “Báo trong rừng có cách tuyên ngôn chủ quyền một cách đặc biệt.”

“Huh?”

“Tiểu vào trong địa bàn, khoanh vùng lãnh địa của mình.”

“Vì thế?” Trong mắt Đàm Hi lộ ý cười.

“Em là của anh.” Ai cũng không thể đụng vào.

“Oh, vậy anh tính làm một bãi nước tiểu hả?”

“Nếu em đồng ý.” Nhị gia lưu manh mặt cực nghiêm túc.

“Hứ! Mơ đi!” Đàm Hi chọt vào ngực anh.

“Hừm... Lại thiếu đòn đúng không?”

“Anh dám?”

“Anh không dám, anh làm thôi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio